BÓNG MA THÁNG TÁM<br />
<br />
Chúng tôi đến Arezzo trước buổi trưa một tí và mất hơn hai giờ để tìm tòa l}u đ{i thời<br />
Phục Hưng m{ nh{ văn Venezuela, Miguel Otero Silva đ~ mua lại, ở góc trữ tình của vùng<br />
quê xứ Toscane.<br />
Đó l{ một ngày cháy bỏng, giục gi~ đầu th|ng năm v{ không dễ tìm một người nào biết<br />
được một điều gì trong những đường phố đầy nghẹt du khách. Sau nhiều lần toan tính vô<br />
ích, chúng tôi đ~ trở lại xe và rời thành phố qua một con đường với một hàng cây bách chạy<br />
dọc hai bên nhưng không có một dấu hiệu chỉ dẫn nào; một người đ{n b{ luống tuổi đang<br />
đứng bán ngỗng đ~ chỉ cho chúng tôi l}u đ{i ấy nằm đúng chỗ n{o. Trước khi nói lời từ biệt,<br />
bà còn hỏi chúng tôi có định ngủ lại nơi đó không; chúng tôi đ|p lại chúng tôi chỉ đến đó để<br />
dùng buổi trưa, ý định ban đầu của chúng tôi là thế.<br />
“Ờ, thế thì tốt”, bà ta nói, bởi vì căn nh{ đó có ma đấy”.<br />
Vợ tôi v{ tôi đều không tin có chuyện ma cỏ hiện giữa ban ngày ban mặt đ~ cười sự cả<br />
tin của b{ ta. Nhưng hai đứa con của chúng tôi, đứa lên chín, đứa lên bảy, vui mừng với ý<br />
tưởng sắp được gặp ma bằng xương bằng thịt.<br />
Miguel Otero Silva, một chủ nhà tuyệt vời và là một kẻ s{nh ăn tinh tế cũng l{ một nhà<br />
văn t{i ba, đang đợi chúng tôi đến với một bữa ăn trưa khó quên. Vì quá trễ, chúng tôi<br />
không còn thì giờ để đi xem bên trong tòa l}u đ{i trước khi ngồi xuống b{n ăn, nhưng chẳng<br />
thấy có điều gì đ|ng kinh h~i khi thoạt trông l}u đ{i đó v{ mọi e dè đều tan biến khi chúng<br />
tôi nhìn toàn cảnh thành phố từ trên s}n thượng phủ đầy hoa, nơi chúng tôi dùng bữa trưa.<br />
Thật khó tin rằng đ~ có biết bao t{i năng tồn tại l}u đ{i trong ký ức nhân loại đ~ được sinh<br />
ra trên ngọn đồi lô nhô những căn nh{ đủ chỗ cho cả mười chín ng{n người cư ngụ đó. Tuy<br />
<br />
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com<br />
<br />
Page 89<br />
<br />
thế, Miguel Otero Silva, đ~ nhận xét với óc hóm hỉnh đặc biệt vùng Carribê của ông, là không<br />
có ai trong bọn họ l{ người lừng danh nhất sinh trưởng ở Arezzso.<br />
“Kẻ vĩ đại nhất” ông tuyên bố, “l{ Ludovico”.<br />
Chỉ thế thôi, không cần nói đến họ. Ludovico, một vị mạnh thường qu}n vĩ đại của nghệ<br />
thuật và của chiến chinh, đ~ x}y dựng l}u đ{i n{y, l}u d{i đ~ chứng kiến nỗi thống khổ vô<br />
biên m{ Miguel đ~ kể về cuộc đời lạ lùng của người ấy suốt buổi ăn trưa. Ông kể cho chúng<br />
tôi nghe về quyền lực lớn lao của Ludovico, về mối tình sóng gió và về cái chết ghê rợn của<br />
ông ta. Ông kể cho chúng tôi nghe mọi việc diễn biến ra sao khi trong cơn cuồng điên của<br />
con tim tuyệt vọng, ông ấy đ~ cột chặt bà vợ trong chiếc giường còn nồng ấm dấu tích ái ân<br />
của hai vợ chồng, rồi thả mấy con chó săn dữ tợn ra cắn nát chính vợ mình thành từng<br />
mảnh vụn, máu thịt tả tơi. Ông khẳng định với chúng tôi, một cách rất nghiêm chỉnh, là sau<br />
nửa đêm, bóng ma của Ludovieo đi trong bóng tối của căn nh{, cố tìm sự thanh thản cho<br />
tâm hồn trong luyện ngục của Tình Yêu.<br />
L}u đ{i trông thật rộng lớn và mờ tối. Nhưng trong |nh s|ng ban ng{y, với cái dạ dày<br />
dầy ắp và một tấm lòng hả hê, thì câu chuyện của Miguel chỉ có vẻ như một trong những trò<br />
giải trí ông dùng để tiêu khiển cho những người khách của mình. Sau giấc ngủ trưa, chúng<br />
tôi tản bộ không hề có linh tính n{o, qua t|m mươi hai căn phòng đ~ trải bao đổi thay qua<br />
bao nhiêu đời chủ. Miguel đ~ canh t}n to{n bộ tầng một và cho xây một phòng ngủ hiện đại<br />
với sàn bằng đ| hoa cương, một phòng tắm hơi với trang cụ thể dục cũng như s}n thượng<br />
phủ đầy hoa rực rỡ nơi chúng tôi vừa ngồi ăn trưa. Tầng hai, tầng được sử dụng nhiều nhất<br />
qua bao thế kỷ gồm những căn phòng giông giống nhau với đồ đạc được tích lũy qua nhiều<br />
thế kỷ, đ~ bị bỏ mặc cho số phận của chúng. Nhưng ở tầng trên cùng, chúng tôi gặp một căn<br />
phòng được giữ nguyên vẹn, gần như bị thời gian lãng quên không hề đặt ch}n thăm viếng đó l{ phòng ngủ của vị chủ nhân lừng danh Ludovico.<br />
Khoảnh khắc đó thật kỳ ảo. Chiếc giường ngủ vẫn an vị đ{ng kia, bao bọc chung quanh<br />
bởi tấm màn thêu chỉ vàng kim tuyến, th{nh giường với c|c nét hoa văn chạm trổ công phu,<br />
mỹ thuật vẫn còn sắc nét, loang lổ những vết máu khô của người tình bạc phận. Một lò sưởi<br />
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com<br />
<br />
Page 90<br />
<br />
với tro tàn lạnh giá và khúc củi cuối cùng đ~ biến th{nh đ|, tủ kiếng trưng b{y những vũ khí<br />
tiêu biểu thời Phục Hưng v{ trong một khung hình bằng vàng, bức họa chân dung bằng sơn<br />
dầu của nhà Hiệp sĩ trầm tư, do một họa sĩ bậc thầy xứ Florence vẽ; tiếc rằng tên tuổi họa sĩ<br />
t{i ba đó đ~ không được may mắn tồn tại với thời gian. Tuy nhiên, điều gây ấn tượng cho tôi<br />
nhất l{ mùi hương của những quả d}u tươi không biết từ đ}u vẫn phảng phất khắp phòng<br />
ngủ.<br />
Những ngày hè ở xứ Toscane vẫn kéo dài không vội v~ v{o đêm, v{ ch}n trời vẫn đứng<br />
yên tại chỗ cho đến chín giờ đêm. Khi chúng tôi đ~ tham quan hết l}u đ{i. Lúc đó l{ sau năm<br />
giờ chiều, nhưng Miguel tha thiết rủ chúng tôi đi thăm c|c bức bích họa tuyệt tác do nhà<br />
danh họa Piero della Francesca vẽ trên các bức tường của Nhà Thờ Thánh Francesco.<br />
Rồi chúng tôi nấn ná dừng chân, nói chuyện quá tách c{ phê dưới những t|n c}y nơi<br />
quảng trường và khi chúng tôi quay trở lại để thu xếp hành trang, chúng tôi thấy một bàn<br />
đang đợi sẵn. Và thế là chúng tôi phải ngồi lại dùng bữa ăn tối.<br />
Trong khi chúng tôi ngồi ăn dưới bầu trời tím với một ngôi sao đơn độc, mấy thằng bé<br />
lấy đèn bấm ở phòng ăn v{ đi ra ngo{i để thăm dò bóng tối ở các tầng trên. Từ chỗ b{n ăn,<br />
chúng tôi có thể nghe âm thanh vó ngựa hoang phi nước đại trên các bậc cầu thang, các<br />
cánh cửa khóc than, tiếng la hét vui đùa của Ludovico trong các phòng tối lờ mờ. Chúng là<br />
những người duy nhất có ý tưởng tinh nghịch muốn ngủ tại nơi đó. Miguel Otero Silva vui<br />
vẻ chịu dựng chúng, còn chúng tôi e ngại, không dám từ chối ý thích của bọn trẻ.<br />
Trái với điều chúng tôi lo sợ, chúng tôi đ~ ngủ rất ngon, vợ tôi và tôi, trong một phòng<br />
ngủ ở tầng một; mấy đứa con của chúng tôi ở phòng bên cạnh. Cả hai phòng đ~ được cách<br />
tân và không hề có vẻ gì ảm đạm. Trong khi chờ giấc ngủ, tôi đếm 12 tiếng gõ của đồng hồ<br />
quả lắc nơi phòng tranh v{ tôi nhớ lại lời b|o động đ|ng e ngại của người đ{n b{ b|n ngỗng.<br />
Nhưng vì qu| mệt mỏi, chúng tôi đ~ nhanh chóng rơi v{o giấc ngủ ngon l{nh, d{y đặc,<br />
không hề bị quấy động và tôi thức giấc sau bảy giờ, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua<br />
m{n nho leo nơi cửa sổ. Bên cạnh tôi, bà vợ tui dong thuyền trên mặt biển lặng hồn nhiên.<br />
“Thật l{ điên rồ” tôi tự chủ, “Khi còn tin v{o ba c|i chuyện ma quỷ nhảm nhí ở thời đại ngày<br />
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com<br />
<br />
Page 91<br />
<br />
nay”. Chỉ khi ấy tôi mới bị lay động bởi mùi hương của những quả d}u tươi v{ tôi thấy cái lò<br />
sưởi với tro tàn lạnh giá cùng với khúc củi cuối cùng dã biến th{nh đ| v{ bức chân dung nhà<br />
hiệp sĩ buồn rầu trong c|i khung hình v{ng đang nhìn chúng tôi qua khoảnh khắc của ba thế<br />
kỷ. Bởi vì chúng tôi không phải đang nằm nơi phòng ngủ tầng thứ nhất nơi chúng tôi đ~ ngủ<br />
ngon lành trong đêm vừa qua mà là trong phòng ngủ của Ludovico dưới những m{n trướng<br />
bụi bặm và tấm chăn còn ướt đẫm m|u nóng nơi chiếc giường oan nghiệt của ông.<br />
Tháng mười 1980.<br />
<br />
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com<br />
<br />
Page 92<br />
<br />
MARIA DOS PRAZERES<br />
<br />
Anh chàng nh}n viên cơ sở phục vụ mai t|ng đến rất đúng giờ hẹn khi Maria dos<br />
Prazeges vẫn còn mặc áo tắm, tóc cuốn thành lọn và cô chỉ còn v{ đủ thời gian để cài mỗi<br />
bông hồng đỏ thắm phía sau lỗ tai để bớt phần quá kém hấp dẫn như cô tự cảm thấy. Cô<br />
nàng thấy hối tiếc cho vẻ ngoài của mình hơn khi cô mở cánh cửa và gặp không phải một<br />
viên thư ký lễ tang già nua ảm đạm như cô vẫn tưởng tượng về nhà kinh doanh cái chết, mà<br />
là một chàng trai trẻ rụt rè, mặc |o jacket đuôi tôm đúng thời trang, cổ thắt đuôi bướm có<br />
hình chim, nhiều màu sắc. Chàng ta không choàng áo khoác ngoài, dầu mùa xuân ở<br />
Barcelona thời tiết vẫn hay thất thường và những cơn mưa nghiêng nghiêng do gió tạt thổi<br />
xiên hầu như khiến cho mùa xu}n nơi ấy còn khó chịu hơn cả mùa đông. Maria dos<br />
Prazeges, đ~ từng đưa đón biết bao g~ đ{n ông bất kể giờ giấc n{o, lúc đó lại cảm thấy bối<br />
rối lạ kỳ. Cô mới vừa tròn tuổi bảy mươi s|u v{ yên trí rằng mình sẽ được đi chầu Chúa<br />
trước ng{y Chúa sinh ra đời, nhưng mặc dầu thế cô vẫn muốn khép cửa lại và yêu cầu anh<br />
chàng tiếp thị trẻ trung của cơ sở phục vụ mai táng hãy chờ tí, đợi cô ăn mặc lịch sự rồi sẽ<br />
tiếp anh cho xứng đ|ng với phong c|ch. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra rằng, nếu để anh ta ở<br />
ngoài cửa cơn mưa nghiêng nghiêng gió rét thấu xương như thế này thì chỉ một lát thôi anh<br />
ta sẽ đóng th{nh băng mất, nên cô ta mời anh bước vào.<br />
“Xin lỗi, tôi ăn mặc không được tươm tất lắm”, cô nói, “Thế nhưng vì tôi đ~ sống ở<br />
Catalonia n{y trên năm mươi năm, v{ đ}y l{ lần đầu có người lại đến đúng hẹn đến thế”.<br />
Cô nói tiếng Catalan rất chuẩn, với sự thuần khiết có phần hơi nệ cổ, mặc dầu người ta<br />
vẫn nhận được dư }m của ngôn ngữ Bồ Đ{o Nha đ~ l~ng quên từ lâu. Dầu tuổi đ~ cao v{<br />
những vòng cuốn tóc bằng kim loại trên đầu, cô vẫn còn là một cô g|i lai d|ng người thon<br />
thả, khí thế sinh động, tóc quăn, mắt vàng ánh, loại mắt nhẫn t}m, đ~ đ|nh mất lòng từ bi hỉ<br />
xả đối với đ{n ông từ lâu rồi. Chàng nhân viên tiếp thị, hơi bị quáng mắt vì |nh đèn đường,<br />
<br />
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com<br />
<br />
Page 93<br />
<br />