35<br />
<br />
Trên đường về, Yuko không nói một lời.<br />
Từ lúc Yuko được rủ vào nhà cho đến lúc hai mắt em đỏ lựng bước<br />
ra chừng bốn mươi phút, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện<br />
gì nhỉ? Tôi chỉ biết chờ em kể.<br />
Đi được nửa đường, Yuko rốt cuộc cũng lên tiếng.<br />
“Anh Satoshi.”<br />
“Gì em?”<br />
“Hôm nay… cảm ơn anh.”<br />
“Vậy à? Em cảm thấy gặp lại một lần thích không?”<br />
“Dạ, thích lắm.”<br />
Yuko áp đầu vào lưng tôi. Có những rung động khe khẽ truyền đến,<br />
tôi biết là em đang lặng lẽ khóc thầm.<br />
“Nhưng mà còn…”<br />
“Gì vậy?”<br />
“Đau lòng lắm, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện không thể gặp lại<br />
nữa.”<br />
“Có thể lại đến thăm nữa mà.”<br />
Qua lớp áo ngoài, tôi cảm nhận được Yuko đang lắc đầu.<br />
“Em quyết định rồi, hôm nay là lần cuối cùng. Nếu tiếp tục gặp nữa,<br />
sợ rằng sẽ khiến tất cả đau lòng.”<br />
“Vậy sao?”<br />
“Vâng.”<br />
Quyết định của một cô bé chín tuổi lại dựa trên tiền đề là một kết<br />
cục, nghĩ tới điểm này, tim tôi đau như dao cắt.<br />
<br />
“Cảm giác bố mẹ đã phát hiện ra gì đó rồi.” Yuko nói.<br />
“Phát hiện ra Yuko chính là Yuko?”<br />
“Vâng.”<br />
Cổ họng Yuko phát ra một tiếng “ực ực”, có lẽ là tiếng nuốt nước<br />
mắt.<br />
“Mẹ nói, giờ mẹ hối hận vô cùng vì khi đó đã phản đối chuyện cưới<br />
xin của con gái, còn nói là bố mẹ đã sai rồi.”<br />
“Ừ.”<br />
“Mẹ nói bố mẹ chỉ mong con gái mình được hạnh phúc thôi, nói<br />
xong, mẹ khóc nấc lên.”<br />
“Yuko, em trả lời thế nào?”<br />
“Em không nói gì cả, em chỉ cố kìm nước mắt thôi.”<br />
Nói tới đây, Yuko im lặng, còn tôi thì không ngừng đạp xe.<br />
Một lúc sau, Yuko lại lên tiếng.<br />
“Sữa chua nóng…”<br />
“Hả?”<br />
“Mẹ làm cho em, ngon lắm.”<br />
“Sữa chua nóng của mẹ?”<br />
“Vâng. Mùi vị ấy chỉ có mẹ mới làm được.”<br />
“Thế à…”<br />
Yuko lấy khăn giấy trong túi tôi ra lau nước mũi.<br />
“Bố lấy ảnh hồi nhỏ của em ra, cứ nói mãi là giống quá, giống quá,<br />
còn nhìn chằm chằm vào mặt em nữa, cảm tưởng như bố đang xác<br />
nhận gì đấy ấy.”<br />
“Thế à?”<br />
“Bố mẹ nói đi nói lại mấy lần, bảo em lại đến nữa nhé.”<br />
“Thế thì, em nói thật ra đi.”<br />
“Không được, em sẽ không làm thế đâu. Sự thực mà đau thương thì<br />
không biết vẫn hơn. Em muốn bố mẹ nghĩ rằng em hẵng còn sống.<br />
<br />
Rời khỏi thế giới này trước bố mẹ là điều bất hiếu nhất.”<br />
Đúng là thế. Nhưng mà, như vậy có thật sự ổn không? Yuko không<br />
đau khổ ư?<br />
Yuko dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, em nói:<br />
“Satoshi, trong thời khắc cuối cùng của em, chỉ cần có anh ở bên là<br />
được rồi…”<br />
Lúc gần về đến nhà, Yuko đang im như thóc đột nhiên nói: “Anh,<br />
nhìn này.”<br />
Yuko vươn cánh tay ra, giơ tới trước mặt tôi.<br />
“Dây chuyền, mẹ cho em đấy.”<br />
Trên ngón tay em đang đong đưa một sợi dây chuyền bằng bạc.<br />
“Nghe nói là của bà ngoại cho mẹ. Mẹ nói, vốn định để em đeo<br />
trong đám cưới.”<br />
“Ừ.”<br />
“Nguyện vọng của mẹ không thể thực hiện rồi.”<br />
“Nhưng mà, cuối cùng mẹ vẫn trao được dây chuyền cho em rồi.”<br />
“Đúng thế. Em hỏi mẹ là em nhận có được không? Mẹ gật đầu mấy<br />
lần liền, bảo là được.”<br />
“Mẹ em biết đấy, Yuko chính là Yuko.”<br />
“Thế ạ?”<br />
“Chắc chắn rồi.”<br />
Chắc chắn rồi… mẹ Yuko chắc hẳn đã cho rằng mình đang mơ một<br />
giấc mơ ngắn ngủi. Trong giấc mơ ấy, thời gian chảy ngược, gặp được<br />
Yuko thuở nhỏ, vả lại còn hoàn thành được nguyện vọng bấy lâu nữa.<br />
“Em sẽ giữ gìn sợi dây chuyền của mẹ.” Yuko nói.<br />
<br />
36<br />
<br />
Tôi ngắm em lúc ngủ.<br />
Dưới ánh trăng, sắc mặt em nhợt nhạt vô cùng, trông cứ như thể<br />
một món đồ sứ, mỏng manh dễ vỡ. Cái miệng he hé mở tựa như đang<br />
muốn nói gì đó, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.<br />
Tôi chợt nghĩ, phải chăng số lượng hơi thở của một đời người đã<br />
được quyết định từ khi họ sinh ra? Một người nào đó mà chúng ta<br />
không thể nhìn thấy được (có thể là tử thần, hoặc là thiên sứ) cứ lặng lẽ<br />
đếm. Khi đếm đến con số được định trước, bọn họ sẽ mang linh hồn<br />
của người ấy ra đi.<br />
Tôi thầm nói với Yuko đang say ngủ:<br />
Thở chậm một chút nữa.<br />
Đừng để người khác mang linh hồn em đi.<br />
Đừng vội vàng.<br />
Chầm chậm thôi.<br />
…<br />
Bởi anh vẫn cần có em.<br />
<br />
37<br />
<br />
Cuộc gặp với bố mẹ đúng là đã khiến tâm lý của Yuko thay đổi.<br />
Cách nói năng già dặn cùng với những cử chỉ dịu dàng chỉ phụ nữ<br />
trưởng thành mới có mà thỉnh thoảng em vẫn biểu lộ ra, giờ đây đã<br />
hoàn toàn biến mất. Thế giới tinh thần của em đang nhanh chóng đuổi<br />
kịp với sự thay đổi của vẻ bề ngoài.<br />
Vợ tôi chín tuổi, chẳng những vậy, ngày mai em có thể sẽ biến<br />
thành tám tuổi.<br />
Đến lúc này, hai chúng tôi cùng ra ngoài cũng không phải lo lắng<br />
ánh mắt kỳ quặc của người khác nữa. Mặc dù tôi có hơi đau lòng,<br />
nhưng người ta hình như đều đã coi tôi là ông bố trẻ tuổi của Yuko rồi.<br />
Vì vậy, vào mùa xuân ấm áp, cứ đến cuối tuần tôi đều dẫn Yuko ra<br />
ngoài.<br />
Tôi cho rằng, ánh nắng có hiệu quả trị liệu với người bệnh, mà đối<br />
với Yuko lúc này, ánh nắng là thứ cần thiết.<br />
Chuyển qua mùa xuân, Yuko vẫn như đã hẹn sẵn với ai đó vậy, cứ<br />
khoảng nửa tháng em lại sốt cao một lần, không ra khỏi giường được.<br />
Mặc dù đối phương rất chi là tuân thủ thời gian, nhưng rõ ràng em đã<br />
chọn lầm đối tượng để hẹn hò.<br />
Kể cả khi không sốt cao, từ đôi cánh môi mỏng mảnh kia của em<br />
cũng không ngừng phát ra những tiếng ho, như thể muốn phun ra<br />
bóng đen che phủ trong lòng vậy. Âm thanh ấy thoạt tựa như những<br />
lời thương cảm vô ngần, lại có phần giống như tiếng chiếc cốc thủy<br />
tinh đặt lên bàn trong ngôi nhà lạnh lẽo thiếu hơi người vậy.<br />
<br />