Nơi gió cho anh yêu em
lượt xem 6
download
Nhật ký chuông gió “ Chuông sẽ kêu khi gió về Anh yêu em khi tình anh đủ lớn” Tôi có một anh trai, anh tôi học chuyên văn còn tôi học chuyên toán, nhưng chẳng hiều sao hai anh em lại rất hợp nhau cái khoản văn chương.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nơi gió cho anh yêu em
- Nơi gió cho anh yêu em Nhật ký chuông gió “ Chuông sẽ kêu khi gió về Anh yêu em khi tình anh đủ lớn” Tôi có một anh trai, anh tôi học chuyên văn còn tôi học chuyên toán, nhưng chẳng hiều sao hai anh em lại rất hợp nhau cái khoản văn chương. Mẹ tôi nói: “cái đó được di truyền từ bố, ngày mới yêu, bố suốt ngày làm thơ tặng mẹ, giờ đến lượt hai đứa, chẳng ngày nào không thẩn thơ với mấy cơn gió cả” kèm theo đó là một nụ cười hiền.
- Gia đình tôi rất thích chuông gió, cả ba tầng đều treo những chiếc chuông gió nhỏ nhắn và xinh đẹp. Ngày tôi vào đại học, bố mẹ và anh trai tặng tôi một cái chuông gió nhỏ thôi nhưng âm thanh thì rất hay. Thế nhưng ở phòng trọ nhỏ bé này tôi chẳng thể tìm cho em ý một chỗ thật thích hợp để cất lên những nốt nhạc trong trẻo. Nói thêm một chút, hồi học phổ thông tôi là thành viên nữ duy nhất của lớp chuyên toán với một đống giáo sư chính hiệu. Chúng luôn cho rằng tôi không phải con gái và đã chứng minh thành công sau tháng đầu học chung. Ở trường, tôi mặc quần áo con trai và luôn mạnh mẽ như một thằng con trai đúng mực. Còn ở nhà tôi phần con gái trong tôi chiếm ưu thế, tôi làm việc nhà nhẹ nhàng, nói năng từ tốn và thỉnh thoảng cùng mẹ làm những việc mà chỉ mẹ và con gái mới làm. Tôi vẫn cứ sống như thế, hai còn người nam và nữ tồn tại trong tôi suốt một quãng thời gian dài cho tới bao giờ tôi cũng không biết nữa. Rồi một ngày, anh tôi nhắn tin nói rằng anh và chị người yêu đã được gia đình hai bên chấp thuận, tháng tới anh chị sẽ tổ chức đám cưới. Một sự hụt hẫng, khó chịu đáng ghét cứ tồn tại trong tôi đến nhiều ngày sau. Cũng dễ hiểu, với tôi, anh với tôi vốn rất quan trọng, suy nghĩ trẻ con trong tôi bảo rằng tôi sẽ bị ra rìa vì gia đình mới của anh. Và như một sự thay đổi, ngày trước đi học về tôi luôn có anh trai đón, giờ chẳng được anh đón nữa, tôi lang thang quanh trường, lượn lờ ngoài phố đến tối với mò về nhà. Nhiều thành quen, tôi khám phá ra nhiều ngõ ngách mới lạ và thú vị, trong đó, nóc nhà K4 của trường là một trong những chốn thú vị đó. Tôi lặng thing để gió thổi bay những bực bội của mình, hòa theo tiếng gió hát và chuông kêu.
- Nhật ký chuông gió: “ một buổi chiều lộng gió, có một cô gái tóc ngắn như thả trôi mình theo những cơn gió và nghe tiếng leng keng của tôi” Con trai thích chuông gió? Tại sao không? Lần đầu tiên dọn phòng cho tôi bốn năm trước, Chi cứ nhìn hoài cái chuông gió mà tôi tỉ mỉ treo lên. Đến lúc ấy, cô mới như vỡ lẽ ra cái yêu cầu về phòng trọ của tôi: “cậu tìm cho tớ một phòng có cửa sổ và nhiều gió là được, không quan trọng giá cả”. Sau đó thì cô mỉn cười và tiếp tục dọn phòng cùng tôi. Một sinh viên năm tư, tôi cũng được cho là khá nổi bật dưới mắt Chi và các bạn của cô ấy, Chi rất tự hào khi giới thiệu tôi với mọi người. Chi nói tôi là một lớp trưởng tài năng nhất mà cô ấy từng dưới quyền, là thằng bạn thân mà cô ấy quý nhất trong số muôn vàn thằng bạn thân hot boy của cô ấy. Còn với tôi, mọi thứ xung quanh đôi khi cứ nhàn nhạt, những điều tôi muốn, tôi quá dễ dàng đạt được bằng nhiều cách khác nhau nên thực sự bản thân tôi chưa bao giờ biết cố gắng hết sức để làm điều gì. Hai chúng tôi học cùng nhau, gắn bó với nhau cũng được một thời gian dài, với cô ấy tôi luôn có một vị trí đặc biệt quan trọng, còn với tôi, tôi cũng không chắc tình cảm của mình giành cho Chi có nhiều như thế không nữa. Nhưng chúng tôi vẫn cứ “sánh đôi” cùng nhau lên trường, ở quán làm thêm, các buổi hội họp. Chi rất thích điều ấy, cô ấy nói: “tớ thích cảm giác đi với cậu và có nhiều ánh mắt ghen tỵ nhìn vào” và cười rạng rỡ. Tôi không phản ứng gì, tôi làm như thế vì nhiều lý do, mà lớn hơn hết là Chi thích điều ấy và tôi không muốn làm Chi buồn.
- Nhật kí chuông gió: “ có 1 chàng trai thích tôi, đã cho tôi đứng ở vị trí hết sức đặc biệt mà ở đó tôi luôn được nhận tình yêu của chàng và tham lam hơn là tình yêu của những cơn gió” Khi gió thổi, chuông sẽ kêu Từ khi phát hiện ra “khung trời ngập gió và tiếng leng keng chuông gió” tôi dường như bị nghiện nơi ấy. Ngày nào cũng vậy sau mỗi tiết học, tôi đều ngồi lì trên đó đến khi màn đêm buông xuống buộc tôi trở về với căn phòng nhỏ bí bách. Ở đó tôi có thể nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, những tòa nhà cao tầng và những con người sống vội vã cùng cái nhịp sống thủ đô, hay khi thì con mèo đang vươn vai ngáp thì bị chú chó con dồn đuổi, đôi lúc có những hình ảnh độc đứa trẻ con nhà bên cạnh tè dầm, khi thì nhìn thấy bác lao công vất vả quét đường…. Và có một điều làm tôi hết sức tò mò và cứ cố gắng nhìn ra bí mật của điều ấy. Đó là bức ảnh người con trai cười hạnh phúc bên cạnh một người con gái được dán sau cánh cửa sổ của nhà hàng xóm có cái chuông gió kiêu hãnh kia. Bức ảnh có thể được chụp lâu vì nhìn nước ảnh và phong cách chụp khá cũ, lại kèm thôi dòng chữ đã mờ, nhưng vẫn đọc được dòng chữ “mãi cười như hôm nay Nguyên nhé, yêu Nguyên thật nhiều” và một chữ kí đơn giản, hình như người con gái viết tên Chi. Sự ghen tỵ dâng trào mỗi lần tôi nhìn vào bức ảnh đó, vì đến bây giờ, khi tôi đã 20 tuổi mà chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Anh tôi nói tôi sẽ chẳng có người yêu đâu, vì cái yêu cầu người yêu của tôi quá cao, cái thái độ dửng dửng như con trai và với con trai của tôi thì còn lâu thằng con trai nào nó mới dám mò đến.
- Thì tôi vẫn chấp nhận ế và vẫn hạnh phúc lắm khi mình chưa có người yêu, vì có người yêu hạnh phúc thì ít mà đau khổ thì nhiều. Và với tôi, tình yêu không đơn giản là hai con người có tình cảm với nhau, nói những lời yêu thương là đủ. Tình yêu với tôi là một thứ tình lớn lao và thiêng liêng, mà ở đó, con người vừa sống thật với lòng mình vừa hướng mình phải tốt lên, vươn tới những giá trị tốt đẹp hơn của cuộc sống. Và tôi đặc biệt kỵ cái tình yêu gọi là sét đánh, trong suy nghĩ của tôi, tình yêu là cả sự vun đắp từ tình đơn sơ, thành tình bạn và có cả một quá trình đột biến mới lên được tình yêu. Chứ chỉ mới nhìn không thôi mà có thể yêu nhau ngay được thì tôi không tin đó gọi là tình yêu. Ấy thế mà khi gặp người con trai ấy, tôi lại nghe tim mình trao nghiêng một nhịp khi cơn gió bỗng từ đâu ùa về làm chuông gió kêu. Nhật ký chuông gió: “có một cô gái, ngồi đó hàng ngày, cô hát, cô cười và ánh mắt cô hướng về ngôi nhà có tôi và chàng trai yêu tôi” Một ngày chuông không kêu vì thiếu gió Chẳng khó khăn gì để phát hiện ra một cô gái khi ngày nào bạn cũng ở nhà và bị làm phiền bởi tiếng hát như muốn phá vỡ khoảng không đầy gió của mình. Đến giờ phút này, thì tôi thực sự bị thất học – như lời Chi nói. Chúng tôi có một khoảng thời gian nghỉ nho nhỏ giữa việc kết thúc các môn học cuối cùng ở trường và bắt tay vào làm khóa luận tốt nghiệp. Với tôi, khoảng thời gian này như một mốt lặng giữa hàng trăm thời gian tất bật của con người ở thành phố xô bồ này. Thỉnh thoảng tôi thấy khó chịu với giọng hát và cô gái ấy, nhưng cũng một vài lần tôi bật cười vì những hành động một mình nhưng rất ngộ nghĩnh của
- cô ấy. Có lẽ cô ấy không biết đến sự xuất hiện của tôi, vì tôi thường nhìn cô ấy qua khung rèm cửa một chiều. Và rồi, một chiều, tôi không nhìn thấy cô ấy lên, điều này cũng không quá ngạc nhiên nhưng với một điều khi nó trở thành thói quen và bỗng một ngày bạn không thể thực hiên thói quen ấy thì bạn sẽ thấy hụt một nhịp tim. Cũng tối hôm đó, Chi gọi tôi lên trường gấp vì điểm học phần của tôi có chút vấn đề. Tôi vội vàng lên và vô tình va vào một cô gái. Có một cái gì đó bị ảnh hưởng của cú va chạm, cô gái kêu khẽ lên một tiếng và qua ra tìm kiếm. Tôi còn chưa định hình ra nó là thứ gì thì ở đầu kia điện thoại Chi cứ gọi réo lên nên tôi đi luôn. Loay hoay một hồi cùng Chi và cô giáo, điểm tôi cũng khá ổn. Tôi ra về lòng nhẹ đi một chút. Đến cái chỗ va chạm lúc ấy tôi lại nhói một nhịp tim, tôi thấy mình như giẫm vào một vật gì đó, cúi xuống nhặt thì phát hiện ra đó là một mặt dây truyền hình cung Thiên bình và một tờ giấy nhỏ cuốn quanh cái dây có tên người con trai Nhất Nguyên Trong đêm tối một mình, chỉ một cơn gió cũng khiến tôi giật mình. Nhất Nguyên là tên tôi, cái vòng ấy là vòng của tôi tặng Chi nhân sinh nhật của cô ấy năm trước. Cơ mà cái cô gái ấy, nhìn lạ lạ nhưng lại quen quen, chẳng phải giống cô gái mà hay ngồi ở “khung trời lộng gió” của tôi đó sao. Nhưng tại sao cô ấy lại có sợi dây này. Tôi bước những bước chân mệt mỏi về nhà và ôm cả đống hỗn lộn ấy cùng những trăn trở về ngày mai vào giấc ngủ chập chờn. Nhật ký chuông gió: “tôi gặp một cô gái đáng yêu nhưng chẳng hiểu sao tôi bắt đầu ghét cô gái ấy, vì cô ấy đang vô tình cướp đi người con trai tôi yêu” Khi nhiều cơn gió cùng yêu một chuông gió
- Tôi quyết định vào một Câu lạc bộ, tự dưng tôi muốn thay đổi, tôi muốn thay đổi, tôi muốn mình bận rộn hơn để không có thời gian nghĩ linh tinh. Từ ngày anh tôi lấy vợ, tôi chẳng còn được anh quan tâm như xưa, còn từ ngày anh có con thì mẹ tôi dường như quên tôi luôn. Mẹ và anh vẫn luôn tự hào vì tôi mạnh mẽ và có thể tự chăm sóc mình khi không có hai người ở bên. Tôi đã nghĩ mình có thể làm được điều mà mẹ và anh đã tin tưởng, nhưng hình như tôi, mẹ và cả anh tôi đã nhầm, đã là con người thì trong bất kể thời gian nào, cũng sẽ có khoảnh khắc bạn yếu mền và chẳng thể mạnh mẽ như bạn vẫn nghĩ. Đó là một buổi trưa bạn mệt nhoài vì môn thể dục mà vẫn phải tự nấu cơm ăn, là buổi tối, vật vã với công việc làm thêm, bạn phải lóc cóc đi bộ về và nhìn những đôi tình nhân tình tứ bên nhau, là khi trở về ngôi nhà thân yêu, bạn thấy ghen tỵ với thằng cháu vì nó được quá nhiều yêu thương…. 20 tuổi đầu đi ghen tỵ với một thằng nhóc 20 tháng thật không nên, nhưng tôi đã khóc và tự hứa sẽ ít về nhà để cho mẹ và anh lo lắng Vào câu lạc bộ, tôi chơi với mọi người khá vui và thoải mái, tôi được nói, được làm trò cười, được nghe mọi người chia sẻ và được lắng nghe. Và rất tình cờ tôi kết thân với người con gái trong bức ảnh ấy, chị hơn tôi 2 khóa nhưng trẻ con và nhiệt tình, chị nghe tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện, chị cho tôi những lời khuyên bổ ích khi tôi băn khoăn. Chị cũng kể cho tôi nhiều chuyện của chị, từ chuyện chị cố gắng học hành, đến chuyện chị cố gắng vun đắp tình cảm với một người con trai. Khi chị nói chuyện ấy, tôi khẽ giật mình một chút. Nhưng sự ghen tỵ với người con gái ban đầu ấy của tôi nhạt dần, thay vào đó là tình yêu mến và ngưỡng mộ tình cảm của chị. Một buổi tối, chị có việc nhờ tôi, tôi nhiệt tình giúp chị như chính chị đã giúp tôi. Việc chị nhờ tôi cũng khá đơn giản, cái vòng chị được tặng vì một
- lần chị để quên trong nhà tắm nên bị rỉ, gần nhà tôi có tiệm đánh bóng nên chị nhờ tôi đi đánh cho chị. Cũng chẳng khó khăn mấy nhưng vì ít có thời gian gặp nhau nên dù tối nhưng tôi vẫn đến trường lấy vòng đi đánh cho chị. Nhưng đôi lúc đời thật lắm chuyện bực mình, đang đi ngược xuống, tôi bị người con trai đi ngược đâm sầm vào, cái vòng trên tay văng mất, mấy quyển giáo trình rơi loạn xoạn. Hình như người con trai ấy vội nên đi luôn, chẳng thèm nói xin lỗi. Tôi loay hoay tìm kiếm nhưng thất vọng, tôi nhắn tin xin lỗi chị nhưng hình như chị rất buồn và không nhắn tin lại. Tôi không biết có phải vì chuyện ấy không, nhưng có thể một phần chị bận rộn và tôi cũng không rảnh nên hai chị em cứ xa rời nhau. Chị đã từng nói, hai con người Thiên Bình rất hợp nhau, mới gặp nhau một lần nhưng có cảm giác thân từ kiếp trước nhưng khi Thiên Bình đã tổn thương thì rất khó để trở lại như ban đầu. Nhật ký chuông gió: “ những cơn gió thoảng nhẹ nhàng âu yếm tôi, nhưng khi bão tới thì tôi gào thét trong tuyệt vọng” Khi chuông gió kêu không vì gió Tôi im lặng giữ cái vòng một thời gian, cho tới khi Chi kể cho tôi về việc mất vòng, và cả cô gái ấy với sự giận dữ. Tôi nhẹ nhàng đeo lại cái vòng vào cổ Chi, cô ấy bất ngờ lắm, vỡ ào trong cảm xúc. Còn tôi thì mặc kệ suy nghĩ của mình miên man về cô gái đang ngồi kia rằn vặt về lỗi lầm mình gây ra. Tôi hiểu Chi một phần nào đó, tôi biết sau vụ đó, Chi không thân với cô gái kia nữa, tính cách Thiên Bình vốn vậy. Tôi hiểu điều ấy nên mấy hôm sau thông qua Chi, tôi có được số điện thoại của cô gái kia, tôi có nói là Chi đã nhận được chiếc vòng. Cô nhảy cẫng lên trong sung sướng rồi hét thật to làm cả tôi và Chi lúc đó đang ở phòng tôi cùng giật mình. Nhưng hình như
- định hình được điều mình làm thật ngốc ngếch nên hét xong cô ngồi thụp xuống, Chi quay ra nhìn không thấy ai chỉ có mình tôi là khẽ mỉn cười. Và hình như tình cảm của tôi giành cho cô ấy lớn dần. Tôi nhớ những lần cô ngồi đấy và hét, tôi thích cái sự trẻ con nghịch ngợm của cô ấy, hòa trong cái sự suy tư trầm ngâm mỗi khi cô ấy ngồi bất động ở đó. Cô ngồi đó mỗi ngày và tôi đứng đó mỗi ngày để nhìn cô và ngắm những cơn gió. Nhưng tôi không chắc là mình thực sự yêu cô ấy hay chỉ là một cơn say gió của thằng con trai mà mối tình nào cũng là mối tình đầu như tôi. Tôi cũng không quan tâm tới Chi nhiều nữa, vì hình như từ khi đi làm, tôi và Chi chẳng bao giờ cùng quan điểm. Chi luôn nhạy cảm với chuyện tình cảm của tôi, cô lân la hỏi và sau vài phút tôi đã khai ra hết. Tôi chỉ cho Chi cô gái ở khoảng trời lộng gió ấy và bất chợt Chi giật mình. Tôi không hiểu lắm hành động của Chi đến khi Chi hét lên với tôi “ cậu luôn tỉnh táo trong chuyện tình cảm, cớ sao vì một cô gái, cậu có thể bỏ mặc tớ, bỏ mặc khó khăn bủa vây cô bạn đã ở bên cậu suốt những thời gian đã qua chứ”. Rồi Chi bỏ đi, đến nhiều ngày sau mới quay lại. Chi luôn vậy, luôn hiểu tôi và hành động như cô muốn. Nhật ký chuông gió: “hôm nay, tiếng kêu của tôi rất hay, nhưng người con trai yêu tôi không còn cảm nhận được nữa, vì tâm trí anh đang giành cho cơn gió khác không phải tôi” Nơi cơn gió dừng chân cho anh biết yêu Một thời gian sau, chị Chi nói với tôi chị đã làm một cái vòng mới, nên vụ mất vòng coi như chưa có gì. Chị mỉn cười thật tươi và chúng tôi lại tíu tít như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi ngầm hiểu chị đã tha thứ cho tôi và Thiên Bình là vậy, luôn rộng lượng với lỗi lầm của người khác.
- Thỉnh thoảng tôi lên “khoảng trời lộng gió” cùng chị Chi, chị kể cho tôi nhiều về người con trai chị thích và những kế hoạch tương lai của chị. Tôi chỉ lặng yên nghe và ngắm nhìn người con trai trong bức hình. Tôi hiểu, có những thứ chẳng dễ nói ra nhưng vô hình sẽ cảm nhận theo một cách riêng biệt mà chẳng ai giống ai. Một tháng sau, chị Chi nói với tôi, chị sẽ đi xa một thời gian, và muốn nhờ tôi chăm sóc một người con trai mà chị ấy đã yêu rất nhiều. Tôi cũng không hiểu lắm nhưng vẫn nhận lời cho chị yên tâm. Ngày chị đi, tôi có tiễn chị và gặp người mà chị muốn tôi chăm sóc. Tôi đơ người mất vài giây, hóa ra chính là người con trai trong bức ảnh ấy, hóa ra là cái người đâm vào tôi rồi đi luôn, hóa ra là cái người đã nhắn tin thông báo với tôi là chị Chi đã tìm được vòng, cái người mà sau vụ vòng vèo ấy thỉnh thoảng lại quan tâm tôi theo một cách đặc biệt làm trái tim tôi hụt một nhịp mỗi lần, hóa ra con người ấy, là cái người mà chị Chi đã nói tôi đừng thích ấy, hóa ra…. Giờ thì tôi thấy mình như thông minh ra thì phải, tôi hiểu sơ sơ những điều, những việc đã xảy ra trong thời gian qua. Tôi định chạy lại, giải thích hay nói một điều gì đó với chị Chi nhưng không kịp, chị quay bước đi và như còn một chút gì đó trách mắng tôi. Suốt dọc đường về, tôi cứ đi, anh cứ theo sau, hai con người im lặng đi cạnh nhau. Tôi đi không mục đích và cuối cùng là nóc nhà K4. Anh cũng theo tôi, ngồi lặng bên tôi một lúc thật lâu, anh nhìn theo tôi vào bức ảnh của chính anh. Khuân mặt anh vẫn vậy nhưng giờ lớn hơn một chút, có lẽ vì thế tôi đã không nhận ra, tôi cứ nghĩ hai con người ấy khác nhau. Và hình như anh cũng ngạc nhiên, cũng vỡ lẽ ra nhiều chuyện như tôi vài phút trước. Chúng tôi im lặng, chúng tôi thả hồn theo những cơn gió và lặng nghe tiếng chuông gió phòng anh kêu…… Khi tôi quyết định đứng lên đi về thì anh níu
- tay tôi lại, tiếng anh hòa trong gió “ tiếng chuông gió kia là thật….tình cảm anh là thật….tình cảm chị Chi cũng là thật….còn tình cảm của em????” Tôi chỉ nghe rõ câu cuối cùng. Tôi ngẩn lên nhìn anh, tình cảm tôi ư, tôi giống như một cơn gió vô tình, lướt qua khiến chuông gió kêu, tôi thích anh, nhưng liệu có phải tôi đã làm chị Chi buồn, tôi không chắc nữa, tôi không muốn mình tồi tệ như vậy. Và tôi khóc, khi mà mọi chuyện dường như phức tạp nhưng lại rất đơn giản, chỉ tại tôi không chịu quan sát và lắng nghe người thân bên tôi nhiều hơn. Bỗng anh kéo tay tôi lại và ôm tôi vào lòng vỗ về, anh kẽ nói “có thể anh chưa làm được người yêu tốt, nhưng hãy để anh ở bên em nhé, để anh được sống thật với cảm xúc của mình, để tình cảm của anh không bị gió thổi đi” và anh đặt nhẹ nụ hôn đầu lên đôi môi ngoan hiền của tôi. Tôi lặng người vì nụ hôn ấm áp của anh, của những chuyện đã xảy ra và của sự bình yên nơi những cơn gió. Tôi không chắc mình hành động đúng, nhưng dù sao tôi cũng muốn cho mình và anh thêm một cơ hội, nếu chúng tôi đúng là một cặp thì sự từ bỏ của chị Chi không là vô nghĩa. Nhật ký chuông gió: “ hai con người trao nhau nụ hôn đầu ở nơi ngập tràn gió, tôi không còn cảm giác ghen nữa vì ít nhất, những người tôi yêu đã được hạnh phúc. Sứ mệnh của cơn gió với chuông gió đến đây là hoàn thành” – Thiên bình yêu gió –
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Lát cắt của tình yêu
8 p | 134 | 15
-
Truyện ngắn Lát cắt của tình yêu
7 p | 106 | 9
-
Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy...
3 p | 98 | 7
-
Dấu chấm hết cho 1 tình yêu – dấu chấm hết của một cuộc sống giả tạo
2 p | 102 | 5
-
Những dối trá nơi đáy mắt anh…
8 p | 44 | 4
-
Yêu anh từ Paris đến New York...
10 p | 60 | 4
-
Em yêu anh! Là em nói thật…
8 p | 59 | 4
-
Em yêu anh là em nói thật
4 p | 114 | 4
-
Truyện ngắn Hơi bị yêu anh
7 p | 69 | 4
-
Hãy đễ anh yêu em
4 p | 58 | 3
-
Yêu em... để trả thù chị gái
6 p | 66 | 3
-
Ở Nơi Chỉ Có Anh Và Em
6 p | 73 | 3
-
Làm sao em có thể hiểu?
9 p | 39 | 3
-
Truyện ngắn Làm sao em có thể hiểu?
7 p | 73 | 3
-
Truyện Em yêu anh, là em nói thật
9 p | 48 | 2
-
Chuông gió màu tím
6 p | 99 | 2
-
Xin hãy nói cho anh vì sao em không bên anh?
5 p | 65 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn