Đề bài: Phân tích bi kịch và khát vọng của nhân vật Hồn Trương Ba trong đoạn <br />
kịch Hồn Trương Ba Da Hàng Thịt của Lưu Quang Vũ để làm sáng tỏ lời thoại của <br />
nhân vật<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Lưu Quang Vũ là người có tài về nhiều mặt như: viết văn, hay làm thơ, và vẽ tranh…<br />
nhưng ông được xem là một trong những nhà soạn kịch tài năng nhất của nền văn học <br />
Việt nam. Những vở kịch của ông đã làm xôn xao các dư luận và được đón nhận nồng <br />
nhiệt của khán giả. Phần lớn các vở kịch của ông đều được các đoàn nghệ thuật dàn <br />
dựng, trong đó vở kịch Hồn Trương Ba da hàng thịt là đặc sắc nhất của Lưu Quang Vũ.<br />
<br />
Tác phẩm đã thể hiện một quan niệm: Giữa hồn và xác phải có một sự tương hợp hài hòa <br />
với nhau, thế nhưng ở đây lại có sự khập khiễng không thể hòa hợp được. Đặc biệt là <br />
hồn của một người thanh cao, trong sáng, và rất trung thực phải sống trong xác của một <br />
kẻ tầm thường, phàm tục, và đầy bản năng, thô lỗ. Vì vậy từ chỗ thanh cao đến chỗ có <br />
những ham muốn tầm thường, thì nhan đề đã thâu tóm những mâu thuẫn xác định ngay <br />
trong một con người.<br />
<br />
Tính bi kịch của Trương Ba: ông đã chết một cách vô cớ vì sự thiếu trách nhiệm của tiên <br />
thánh, và tiên thánh sẽ sửa sai thì nó càng tệ hơn. Thế nên tính bi kịch xảy ra từ khi <br />
Trương Ba được sống lại. Và sống trong cái xác của anh hàng thịt, Trương Ba thấy mình <br />
bị tha hóa: hồn trong sạch ngay thẳng đang bị cái thể xác thô lỗ, ranh mãnh, chế nhạo, và <br />
cám dỗ. Có lúc hồn phải thỏa hiệp với những đòi hỏi bản năng của xác. Đây cũng là nỗi <br />
đau khổ của con người khi phải sống trong hoàn cảnh không phù hợp với mong ước của <br />
chính mình.<br />
<br />
Vì vậy tính bi kịch của Trương Ba không chỉ là bi kịch của cá nhân mà còn là bi kịch gia <br />
đình. Quay lại với thể xác, còn hồn Trương Ba phải đối diện với một xung đột khác đó là <br />
bi kịch không được thừa nhận. còn người vợ hiền thục rất đau khổ, muốn tìm cách tránh <br />
mặt và định bỏ đi. Con trai thì hư hỏng, còn cháu nội thì tỏ thái độ thù ghét muốn đuổi <br />
ông đi. Và chỉ có đứa con dâu là người cảm thông với ông “…làm sao giữ được thầy ở lại, <br />
hiền hậu, vui vẻ, tốt lành như thầy của chúng con xưa kia? Làm thế nào, thầy ơi?”. Thế <br />
là Trương Ba đã rơi vào cái khổ của việc không được chia sẻ và thấu hiểu. Và chính ông <br />
đã gây ra những xáo trộn, bất an trong gia đình, và làm cho gia đình lại khổ lây vì sự nhũng <br />
nhiễu của lí tưởng. Như vậy, Trương Ba đã rơi vào tình thế cô đơn ngay tại nhà mình. Và <br />
Trương Ba đã ý thức được nỗi khổ này của vợ con lớn hơn cả nỗi khổ khi chôn ông <br />
xuống đất, và ông cảm thấy mình có lỗi với gia đình. Chính vì điều đó cho ta thấy Trương <br />
Ba là một con người rất vị tha.<br />
<br />
Ngoài ra tính bi kịch của Trương Ba là ở chỗ mình không phải là mình. Khổ vì bị sự trói <br />
buộc có tính định mệnh của phần xác đối với phần hồn và đây là nỗi đau khổ tột cùng <br />
của Trương Ba. Vì vậy để thể hiện điều này, Lưu Quang Vũ đã tạo ra một cuộc đấu trí <br />
đầy trí tuệ giữa linh hồn và thể xác. Còn tiếng nói của xác là tiếng nói của bản năng, và <br />
tiếng nói của Trương Ba là tiếng nói của con người thanh cao, trong sạch, tự ý thức. Đó là <br />
cuộc đấu tranh gay gắt giữa hai mặt tồn tại của con người, và nó được thể hiện sự khát <br />
vọng hướng thiện và tầm quan trọng của việc tự ý thức về bản thân và vượt lên chính <br />
mình.<br />
<br />
Còn anh hàng thịt cũng không kém phần khôn ngoan, lí lẽ cũng có phần đúng đắn: Những <br />
vị lắm chữ nhiều sách như các ông là hay vin vào cớ tâm hồn là quý, khuyên con người <br />
sống vì phần hồn, và để rồi bỏ bê cho thân xác của họ nỗi khổ sở nhếch nhác…. Ý muốn <br />
nói lên con người phải có khát vọng sống thanh cao nhưng cũng không thể tách hồn khỏi <br />
vật chất đời thường, cũng như những nhu cầu rất chính đáng của con người. Rồi hồn <br />
Trương Ba phải thỏa hiệp và nhập vào xác anh hàng thịt. Bởi vì những lí lẽ vừa khó chịu <br />
vừa chứa đựng một phần chân lý. Vì vậy màn đối thoại vừa có tính chất hài kịch lại vừa <br />
có tính bi kịch và tính bi kịch này có sự mâu thuẫn giữa khát vọng và khả năng.<br />
<br />
Hồn Trương Ba ý thức được nghịch cảnh mình nên sự đau đớn day dứt cùng với sự tác <br />
động từ bên ngoài như: lý trưởng, gia đình nên Trương Ba phải gặp Đế Thích để giải <br />
quyết vấn đề này. Màn đối thoại giữa Trương Ba và Đế Thích cũng rất đặc sắc. Ngôn <br />
ngữ của Đế Thích là ngôn ngữ dụ dỗ thuyết phục: lí lẽ không ngoan có vẻ có lý, nâng cao <br />
giá trị của Trương Ba, bôi bác sự giả dối có trên thiên đình. Tiên thánh cũng không được <br />
sống theo những gì mình nghĩ ở bên trong, đến Ngọc Hoàng cũng phải ép mình cho xứng <br />
danh Ngọc Hoàng. Trên trời, dưới đất người ta đều thế cả. Đế Thích sửa sai lại càng <br />
thêm sai. Trương Ba đã bác bỏ một cách cương quyết: “Thần có thể chấp nhận một cuộc <br />
sống như thế chứ con người thì không” và khăng khăng đòi chết, không chịu nhập vào cái <br />
xác của ai nữa.<br />
<br />
Bi kịch của ông bắt đầu từ khi ông được sống lại trong cái xác của anh hàng thịt. Như <br />
vậy, là con người ai cũng muốn là chính mình mà không muốn sống tạm bợ, chắp vá vào <br />
ai đó. Và Trương Ba đã ý thức được vấn đề là sống như thế nào chứ không phải chỉ được <br />
sống là đủ. chính vì thế Trương Ba đã dũng cảm chấp nhận cái chết để bảo vệ chân lí, <br />
bảo vệ nhân cách, bảo vệ các giá trị nhân sinh và dù có chết cũng là cái chết bất tử. Dù là <br />
nghịch lý nhưng đó là con đường phục hưng những giá trị nhân văn. Đó là cuộc thắng lợi <br />
của cuộc tranh chấp muôn thuở giữa cái thánh thiện và cái phàm tục. Trương Ba đã chiến <br />
thắng được mình và còn chủ động phê phán khuyên bảo Đế Thích.<br />
<br />
Đó là chuyện phi thường, một ông tiên phải đuối lý trước con người. Cuối cùng ông cũng <br />
phải thốt lên một câu như vỡ lẽ ra một điều mới: “con người dưới hạ giới các ông thật là <br />
kì lạ”. Hóa ra các lực lượng siêu nhiên, thần thánh tuy có thể quyết định được việc sống <br />
chết của con người nhưng không thể can thiệp vào sự tự do của con người được. Và Lưu <br />
Quang Vũ đã thể hiện được niềm tin sâu sắc vào con người vào khả năng vươn lên mọi <br />
thực tế nghiệt ngã trong cuộc sống của họ.<br />
<br />
Tóm lại những bi kịch của Trương Ba mà nhà văn Lưu Quang Vũ muốn gửi đến người <br />
đọc những thông điệp: Con người cần phải sống hài hòa giữa hai mặt vật chất và tinh <br />
thần. và không nên kì thị những đòi hỏi vật chất của con người, mà cần tôn trọng quyền <br />
tự do cá nhân, giúp mỗi người phải được là mình, sống đúng với chính mình. Và phải sửa <br />
chữa những sai lầm để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.<br />
<br />
Bài làm 2<br />
<br />
Nhận thức về hoàn cảnh éo le của mình khi phải sống nhờ trong thân xác của người hàng <br />
thịt, nhân vật Trương Ba trong đoạn trích “Hồn Trương Ba, da hàng thịt” đã đau đớn thốt <br />
lên rằng: “Không thể bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tôi <br />
toàn vẹn”. Câu nói của Trương Ba không chỉ góp phần thể hiện tư tưởng nhân sinh của <br />
vở kịch mà còn gợi bao suy ngẫm sâu sắc cho độc giả khi soi chiếu vào trong chính cuộc <br />
sống của mình.<br />
<br />
“Không thể bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tôi toàn vẹn” <br />
là câu nói của Hồn Trương Ba với Tiên cờ Đế Thích. Câu nói thể hiện quan niệm sống <br />
của Trương Ba được rút ra từ chính bi kịch sống nhờ cái xác của người hàng thịt.<br />
<br />
Câu nói của Trương Ba đã thể hiện khát vọng được giải thoát khỏi thực cảnh hiện tại, <br />
mong muốn được sống là chính mình mà không phải cuộc sống bị đổi thay, xáo trộn trước <br />
sự chi phối, điều khiển của cái xác nữa. Cũng trong cuộc đối thoại với Đế Thích, Trương <br />
ba đã kiên quyết từ chối cơ hội được sống nhưng không được là mình, dù là nhập hồn vào <br />
xác người hàng thịt thô tục, tàn nhẫn hay cu Tị ngây thơ, trong sáng thì cũng chỉ là lấy bi <br />
kịch này thay thế cho bi kịch khác, Trương Ba vẫn không được sống là mình. Trương Ba <br />
từ chối cơ hội được sống quý giá để được sống là mình trọn vẹn, để không phải “sống <br />
bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo” nữa.<br />
<br />
Câu nói của Trương Ba không chỉ góp phần phát triển kịch tính của câu chuyện, bộc lộ <br />
những giằng xé, đau đớn cũng như những phẩm chất cao đẹp của nhân vật Trương Ba mà <br />
câu nói còn thể hiện được những triết lý sâu sắc trong cuộc sống con người. Trong sự đa <br />
diện, phức tạp của cuộc sống, con người bị hoàn cảnh xoay vần nhưng con người không <br />
thể chấp nhận cuộc sống tạm bợ, bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo.<br />
<br />
Con người là thực thể thống nhất giữa phần hồn và phần xác, do đó không thể có một <br />
tâm hồn thanh cao, thanh sạch trong một thân xác phàm tục, tội lỗi. Để sống trọn vẹn là <br />
một con người đúng nghĩa quả thực không hề đơn giản.<br />
<br />
Khi con người chấp nhận sống nương nhờ, chắp vá không toàn vẹn, không được sống là <br />
mình thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta có thêm cơ hội để sống thế nhưng cuộc sống <br />
ấy cũng thật vô nghĩa. Trong xã hội hiện đại, vẫn còn rất nhiều những người tự đưa <br />
mình vào bi kịch, đó là những con người sống giả dối, hèn nhát, không dám sống là chính <br />
bản thân mình hay bị tha hóa, biến chất chỉ vì danh và lợi.<br />
<br />
Trong vở kịch, sau khi trải qua bao cay đắng khi sống nương nhờ, Trương Ba đã nhận ra <br />
bi kịch của bản thân để từ đó kiên quyết từ bỏ cuộc sống không phải của mình. Trương <br />
Ba không chấp nhận thỏa hiệp để tiếp tục được sống nhưng cũng đồng nghĩa kéo dài bi <br />
kịch không phải vì mình. Lời nói và hành động của Trương Ba đã thể hiện bản lĩnh và vẻ <br />
đẹp phẩm chất của nhân vật khi sẵn sàng đón nhận cái chết còn hơn sống trong sự dày vò <br />
của lương tâm và sự ghẻ lạnh, thất vọng của những người thân yêu vì sự thay đổi của <br />
chính mình.<br />
<br />
Qua câu nói của nhân vật Trương Ba, nhà viết kịch Lưu Quang Vũ đã thể hiện được cái <br />
nhìn sâu sắc khi phát hiện được bi kịch bên trong con người hiện đại: đó là thực trạng con <br />
người sống vội, sống gấp, sống thực dụng mà vô tình đánh mất chính mình.<br />