Đề bài: Phân tích nhân vật Rômêô trong đoạn kịch “Thề nguyền” rút trong kịch <br />
“Rômêô và Giuliét” của kịch tác giả Sếchxpia<br />
Bài làm<br />
Nhân vật Rômêô qua trích đoạn Hồi II, cảnh 2 vở bi kịch “Rômêô và Giuliét” là một <br />
chàng trai phong nhã, đa tình. Chàng đã sống với một nỗi khát vọng tình yêu nồng cháy.<br />
Mặc cho mối hận thù truyền kiếp giữa hai dòng họ Môntaghiu và Capiulét, Rô mêô <br />
đã cải trang đến dự hội hoá trang do gia đình Capiulét tổ chức.<br />
Rômêô đã sống hết mình trong một mối tình thắm thiết với Giuliét, một giai nhân của <br />
gia đình Capiulét. Chàng rất dũng cảm, sẵn sàng chấp nhận mọi trở ngại, gian nguy. <br />
Khu vườn có tường cao “vượt qua thật khó”; nhưng với chàng trai đa tình thì có đáng ngại <br />
gì! Lưỡi gươm tử thần chờ sẵn nếu họ hàng gia đình Capiulét bắt gặp chàng ở nơi <br />
vườn khuya. Sức mạnh tình yêu đã cho Rômêô tất cả, như chàng đã nói: “Tôi vượt được <br />
tường này là nhờ đôi cánh nhẹ nhàng của tình yêu mấy bức tường đá ngăn sao được tình <br />
yêu, mà cái gì tình yêu có thể làm là tình yêu dám làm, người nhà em ngăn sao nổi tôi”. Và <br />
lại, “Kẻ chưa hề bị thương thì há sợ gì sẹo”. Lưỡi kiếm của sự thù hận không đáng sợ <br />
mà chỉ có “ánh mắt” của người thương, “khoé mắt yêu thương” của tình nhân mới đáng <br />
sợ, “còn nguy hiểm cho tôi hơn hai chục lưỡi kiếm” của kẻ hận thù. Nếu “nàng hãy nhìn <br />
tôi với khoé mắt yêu thương là tôi chẳng ngại gì hận thù của họ nữa”.<br />
Rômêô đã yêu say đắm Giuliét. Tiểu thư con gái gia đình Capiulét là một giai nhân <br />
tuyệt thế, mà mỗi lời nói của nàng như thấm sâu vào tâm hồn chàng, làm cho chàng khao <br />
khát uống lấy từng lời, chàng chỉ tha thiết: “Hỡi nàng tiên lộng lẫy hãy nói nữa đi!”.<br />
Giuliét là “nàng tiên kiều diễm” từng làm đắm đuối Rômêô. Nàng có đôi mắt đẹp trong <br />
sáng tuyệt vời. Khi “hai ngôi sao đẹp nhất bầu trời có việc phải đi vắng” đã “thiết tha <br />
nhờ mắt nàng lấp lánh, chờ đến lúc sao về”. Cặp mắt của nàng như vì sao trên bầu trời <br />
“sẽ rọi khắp khoảng không một làn ánh sáng tưng bừng đến nỗi chim chóc sẽ lên tiếng <br />
hót vang vì tưởng là đêm đã tàn “. Rômêô say đắm trước nhan sắc kiều diễm của Giuli<br />
ét. Nhìn thấy người đẹp “tì má lên tay”, chàng ao ước trở thành chiếc bao tay, “để được <br />
mơn trớn gò má ấy”. Má của nàng rực rỡ “làm cho các vì tinh tú phải hổ ngươi, như ánh <br />
dương làm ánh đèn phải thẹn thùng”. Nếu như nữ thần Ái Tình nhờ nhan sắc rực rỡ mà <br />
làm cho thần Dớt đắm đuối thì Giuliét cũng vậy, với cặp mắt sáng trong, với đôi gò má <br />
rực rỡ đã làm cho Rômêô say đắm. Sếchxpia đã cực tả nhan sắc lộng lẫy của Giuliét <br />
để thể hiện trái tim rực lửa trong tình yêu của Rômêô. Rất đa tình nên chàng đã ngây <br />
ngất khi nghe nàng tiên yêu quý nói, đã mê say “chiêm ngưỡng” nhan sắc tình nhân: “Hỡi <br />
nàng tiên lộng lẫy hãy nói nữa đi! Đêm nay trên đầu ta, nàng tỏa ánh hào quang như một <br />
sứ giả nhà trời có cánh, đang cưỡi những đám mây lười nhẹ lướt trên không trung, khiến <br />
kẻ trần tục phải ngước đôi mắt thịt mà chiêm ngưỡng”.<br />
Rômêô sống hết mình vì một tình yêu thắm thiết. Khi nghe Giuliét thiết tha: “Rômêô <br />
chàng ơi, chàng hãy từ bỏ tên họ đi…, chàng hãy đổi nó lấy cả tấm thân em”, thì Rômêô <br />
cởi mở lòng mình: “Chỉ cần được nàng gọi là người yêu là tôi xin tức thì nhận tên thánh <br />
mới; từ nay trở đi, tôi không muốn bao giờ còn là Rômêô nữa”. Để quên đi mối hận thù <br />
truyền kiếp, món nợ máu thâm thù của hai dòng họ, Rômêô bày tỏ nỗi lòng với tất cả sự <br />
hy sinh vô cùng cao cả. Tất cả cho tình yêu, tất cả vì tình yêu nên chàng đã phủ định: “Hỡi <br />
nàng tiên kiều diễm, nếu nàng chẳng ưa tên họ đó của tôi, thì tôi chẳng phải là Rômêô <br />
mà cũng chẳng thuộc họ Môntaghiu”.<br />
Rômêô không thể “kéo dài kiếp sống mà thiếu tình nàng “Tình yêu đã đem đến cho Rô<br />
mêô lòng kiên nhẫn, sự sáng suốt và tinh thần dũng cảm như chàng đã nói: “Ái tình, ái <br />
tình đã xui tôi tìm kiếm. Ái tình đã cho tôi lời khuyên” và “tôi cũng sẵn sàng liều mình vì <br />
báu vật” như tay thuỷ thủ dám đi tới những “nơi bờ biển xa xăm nhất”. Với Rômêô thì <br />
trái ngọt tình yêu hạnh phúc phải tìm kiếm, phải dấn thân với tất cả lòng kiên nhẫn và <br />
tinh thần dũng cảm.<br />
Rômêô đã sống vì một tình yêu nồng cháy, sắt son thuỷ chung. Lúc đầu, chàng lấy <br />
“mảnh trăng thiêng liêng kia đang dát bạc trận những ngọn cây trĩu quả” làm chứng nhân <br />
cho lời thề. Nhưng trước lời khẩn cầu của người yêu “xin chàng đừng lấy trăng kia mà <br />
thề thọt…”, thì Rômêô “xin thề trước linh hồn”, và chỉ ước ao được cùng Giuliét “trao <br />
lời thề chung thuỷ”. Trong đêm tình tự, Rômêô và Giuliét đã định ngày giờ gặp lại để <br />
bàn việc “xe tơ kết tóc”. “Chín giờ sáng ngày mai” thì Giuliét sẽ cho người tới gặp Rô<br />
mêô để bàn định việc làm phép cưới bí mật. Đó là giờ phút thiêng liêng. Mọi sự đợi chờ <br />
đều khắc khoải, đối với Giuliét và Rômêô thì “đằng đẵng như hai chục năm trường”.<br />
Rômêô phải lưu luyến chia tay Giuliét khi trời sắp sáng. Chàng ước ao người yêu sẽ <br />
trở thành “con chim non của mình”, và bản thân chàng muốn “được làm con chim của <br />
em”. Đó là sự hoá thân kì diệu của lứa đôi trong một tình yêu chung thuỷ. Phút chia tay đã <br />
diễn ra trong tình lưu luyến. Rômêô chúc cho Giuliét được ngủ ngon với sự thanh thản <br />
của tâm hồn. Lòng vui sướng tràn trề”, rời khỏi khu vườn nhà Capiulét, chàng nghĩ là <br />
“phải đến ngay tu phong cua cha linh hồn” để “cầu người giúp đỡ”. Khi trái ngọt hạnh <br />
phúc đã kề môi, Rômêô được sống trong những giây phút thần tiên.<br />
Qua cảnh tình tự, thề nguyền và đính ước, Sếchxpia đã khám phá và thể hiện một cách <br />
tuyệt vời vẻ đẹp tâm hồn của Rômêô. Chàng đã sống và thề nguyền với một tình yêu <br />
nồng nàn say đắm và thuỷ chung. Chàng đã dũng cảm và quyết tâm vượt qua mọi thử <br />
thách thù hận dai dẳng của hai dòng họ để đi tới một hôn nhân. Với Rômêô thì tình yêu <br />
mạnh hơn cái chết. Lọ thuốc độc và cái chết của chàng nơi hầm mộ gia đình Capiulét <br />
sau này là một minh chứng hùng hồn cho khát vọng của một chính nhân quân tử được <br />
sống vì một tình yêu đẹp và cũng dám chết vì một tình yêu thủy chung.<br />
Tính cách nhân vật Rômêô đã được Sếchxpia thể hiện một cách cảm động tuyệt đẹp <br />
trong quan hệ giữa cái lý tưởng và cái đời thường trần trụi, giữa cái cao cả và cái thấp <br />
hèn, giữa ái tình và thù hận, giữa hạnh phúc và chia ly. Quan hệ ấy đã diễn biến qua <br />
những xung đột kịch lôi cuốn, hấp dẫn.<br />
Cảnh tình tự, thề nguyền và đính ước của Rômêô,và Giuliét mãi mãi là bản tình ca say <br />
đắm, nồng nàn; nó đã khẳng định tình yêu đã chiến thắng thù hận. Chung thuỷ là sắc màu, <br />
ý vị của bản tình ca này, Cũng như Giuliét, Rômêô đã sống hết mình vì tình yêu, đã coi <br />
tình yêu là khát vọng.<br />
<br />