Trong cuộc sống, ai cũng từng phải mắc sai lầm để rồi trưởng thành, đúng<br />
vậy, chúng ta vui, chúng ta buồn, chúng ta hạnh phúc, chúng ta vấp ngã,<br />
chúng ta chán nản, chúng ta thất bại, vậy có ai trong số chúng ta quật<br />
cường đứng lên sau lần vấp ngã, hay thành công sau thất bại? Không ai<br />
sinh ra đã là hoàn mỹ cả, chỉ cần trong cái hoàn mỹ của họ có một vết<br />
xước cho dù là nhỏ nhất thì họ cũng không hoàn mỹ. Đúng thế, họ cũng<br />
phải trải qua những cảm xúc lẫn lộn, những lúc khó khăn, gian nan để có<br />
thể tôi luyện thành con người có tiềm lực trong tương lai. Cho nên chúng<br />
ta cũng không cần ghen tị hay tự ti, họ thành công tại sao chúng ta không<br />
thể thành công? Bởi vì bản thân chúng ta không có niềm tin vào chính<br />
mình hay bởi vì chúng ta không có ý chí, không có kiên cường. Ông cha ta<br />
đã từng nhắc nhở nhau: “Thất bại là mẹ thành công” nhưng cũng có ý kiến<br />
khác cho rằng: “Thử thách lớn nhất của con người là lúc thành công rực<br />
rỡ”<br />
<br />
Cho dù là cổ đại hay hiện đại thì hai câu bất hủ này vẫn luôn đúng với mọi<br />
hoàn cảnh với mọi con người. Có phải bạn đang nghĩ rằng tại sao hai câu<br />
thật mâu thuẫn mà lại đi chung với nhau? Tuy chúng mâu thuẫn nhưng lại<br />
đúng khi con người đang đứng trên đỉnh cao của thành công mà bị ngã<br />
chỏng vó chẳng khác nào con người ta đang sung sướng trên thiên đường<br />
phút chốc lại rớt xuống mười tám tầng địa ngục vậy. Nhưng tại sao lại vậy?<br />
Muốn hiểu hết rõ ràng thì trước tiên chúng ta phải hiểu vì sao “thất bại là<br />
mẹ thành công”?<br />
<br />
Cuộc đời luôn luôn công bằng, chưa ưu ái ai bao giờ, cuộc đời luôn cho<br />
chúng ta cơ hội, luôn tạo điều kiện cho chúng ta phát triển nhưng khi nhìn<br />
người khác thành công còn mình lại thất bại thì cũng đừng oán trách cuộc<br />
đời bất công, vì sao họ cũng như mình mà họ lại vinh quang còn mình lại<br />
hèn mọn như thế? Bởi vì mình không có bản lĩnh như người ta, bởi vì mình<br />
không biết được người ta phải trải qua bao lần vấp ngã mà tự đứng lên,<br />
bao nhiêu lần thất bại mà làm lại từ đầu để đi đến bước thành công này.<br />
Thậm chí còn có người bị bất hạnh về thân thể nhưng họ vẫn thành công<br />
đấy thôi. Có trách cũng là do họ thành công trước mình thôi. Nếu mình có<br />
thể tự đứng lên sau vấp ngã, có thể không chán nản khi gặp thất bại thì<br />
không cần ghen tị hay oán trách, mình đã thành công. Nhưng làm được<br />
như vậy có mấy ai? Có người như chim sợ cành cong, sợ hãi mà rút lui,<br />
nhưng đáng mừng thay, có người sau thất bại, người ta sẽ rút ra những<br />
kinh nghiệm quý báu để không phải thất bại nữa.<br />
<br />
Không phải nói đâu xa, đã có không ít những tấm gương vượt qua thất bại<br />
của bản thân để thành công. Ví dụ như thần đồng Mạc Đĩnh Chi, được gọi<br />
là thần đồng nhưng cái giá cậu trả cũng không nhỏ để xứng với chức danh<br />
thần đồng. Là cậu bé nghèo, cậu và mẹ luôn bị người khinh rẻ, vì thế cậu<br />
luôn ra sức học tập. Không lúc nào Mạc Đỉnh Chi ngơi đọc sách, kể cả lúc<br />
vai gánh củi đi bán. Không có sách học thì mượn thầy mượn bạn. Không<br />
có tiền mua nến để đọc sách thì cậu đốt củi, hết củi thì lấy lá rừng đốt lên<br />
mà học, vô cùng gian khổ nhưng cậu không nản chí. Do nghị lực phi<br />
thường, cộng với tính thông minh, chẳng bao lâu Mạc Đỉnh Chi đã nổi tiếng<br />
thần đồng nho học xứ Hải Đông. Khoa thi Giáp Thìn, thi hội, Mạc Đỉnh Chi<br />
đổ Hội nguyên, thi đình, ông được chấm đỗ Trạng nguyên, nhưng khi vào<br />
ra mắt nhà vua, vua thấy ông tướng mạo xấu xí, có ý không muốn cho ông<br />
đỗ đầu. Biết ý, ông liền làm bài “Ngọc tỉnh liên phú”. Vua xem xong khen là<br />
thiên tài, mới cho đậu Trạng nguyên.<br />
<br />
Và đây cũng là một tấm gương sáng chói đáng để chúng ta noi theo, thầy<br />
Nguyễn Ngọc Kí, nói đến thầy thì ta cũng phải bội phục trước nghị lực kiên<br />
cường của thầy. Lên bốn tuổi, thầy bị liệt hai tay, bảy tuổi tập viết bằng<br />
chân. Cả chặng đường tuổi thơ của thầy chỉ có một ước mơ duy nhất là<br />
quyết chí đi học để được như những người bình thường. Và thầy đã vượt<br />
lên sự run rủi của số phận, trở thành nhà giáo ưu tú viết bằng chân. Cũng<br />
đôi chân ấy,thầy đã viết sách, làm thơ, dạy học, tư vấn để vẽ lên một<br />
huyền thoại, một tấm gương vượt khó như biểu tượng cho nhiều thanh<br />
niên Việt Nam noi theo. Không gì là không thể mà là bạn có dám đối đầu<br />
với thách thức hay không.<br />
<br />
Giờ các bạn có thể rõ ràng “Thất bại là mẹ thành công” là như thế nào rồi<br />
phải không? Chỉ khi chúng ta thất bại thì chúng ta mới thành công. Đây là<br />
điều mà cuộc đời muốn tặng bạn, và khảo nghiệm bạn khi bạn thành công.<br />
Vì khi đó bạn đã có đủ năng lực để bước đến đỉnh cao thành công. Nhưng<br />
chưa đủ, nghị lực và kiên cường tất nhiên phải có, nhưng khi đứng trên<br />
đỉnh cao bạn có ngẫm lại bạn đã từng là một con người như thế? Đây có lẽ<br />
là thử thách lớn nhất của đời người, như đã nói: “ Thử thách lớn nhất của<br />
con người là lúc thành công rực rỡ”.<br />
<br />
Thành công lớn nhất là thành quả tuyệt vời mà con người dồn hết công<br />
sức, hi vọng và tâm huyết. Nhưng đối mặt với thành công ấy, nắm được<br />
thành công ấy trong tay lại chính là một thách thức vô cùng lớn. Đó là con<br />
người dễ ngủ quên trong chiến thắng mà quên rằng “thất bại là thành<br />
công” nhưng “thành công cũng sẽ thất bại”. Chúng ta thành công nhất thời<br />
không có nghĩa là chúng ta sẽ thành công cả đời. Thành công cho ta niềm<br />
hạnh phúc, tự hào và vinh quang, nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu? Trong khi<br />
đó, bên ngoài kia thế giới vẫn không ngừng thay đổi, không biết bao nhiêu<br />
thành công tiếp nối nở rực, liệu ta có cho phép mình tận hưởng chiến<br />
thắng trong bao lâu, liệu ta có ngủ quên trong ánh hào quang ấy và biết khi<br />
nào thành công dù là lớn nhất của ta trở thành dĩ vãng tụt lại phía sau?<br />
<br />
Ta thành công không có nghĩa là người khác sẽ không thành công. Cho dù<br />
là ta biết cái giá phải trả là không nhỏ mới có thể đi đến thành công. Ta sẽ<br />
cho phép ta tự tin nhưng không vì thế mà ta tự phụ. Những gì ta nghĩ ta<br />
làm được thì người khác có thể sẽ làm được. Cho nên thành công cũng<br />
được hay không thành công cũng vậy, đều không cho phép chúng ta vì<br />
thất bại hay chỉ là sự mê hoặc nhất thời mà tụt dốc, trì trệ.<br />
<br />
Không những thế, khi thành công thì sẽ dễ bằng lòng với kết quả, thiếu ý<br />
chí phấn đấu, đúng vậy, hầu hết đây là tâm lí của con người khi họ thành<br />
công. Họ sẽ không nghĩ đằng sau nó là cái gì mà họ chỉ nghĩ rằng “ta đã<br />
thành công, ta đã hoàn thành được mục tiêu của mình, ta cũng không cần<br />
cố gắng làm gì, dù sao ta cũng sẽ không thất bại”. Thật đáng buồn! Tại sao<br />
họ không ngẫm lại có thành công thì vẫn sẽ có thất bại hay là thành công<br />
rồi làm cho con người tự kiêu, tự đại. Bạn nghĩ bạn là thiên tài? Cho dù là<br />
thiên tài cũng phải thất bại mới trở thành thiên tài thực thụ. Bạn không phải<br />
là thiên tài vậy thì tự đại cái gì, chỉ là thành công nhất thời mà buông bỏ<br />
như vậy cố gắng phấn đấu tới giờ là để làm gì? Ngoài kia, không chỉ một<br />
mình bạn là thành công mà là vô số nhưng mấy ai sẽ kiên trì đến cùng?<br />
Mà vô số thành công của người ta cũng có thể đè bẹp bạn thất bại đến<br />
thảm hại. Bạn liệu có chấp nhận sự thất bại này không? Không lẽ bạn đi<br />
đến bước này chỉ là để quay về con số không?<br />
Vậy ngược lại thì như thế nào? Khi thành công rồi bạn sẽ không vì thế mà<br />
buông bỏ để hưởng thụ và vẫn tiếp tục theo đuổi. Thật đáng mừng, bạn đã<br />
thành công? Nhưng bạn có chắc rằng bạn sẽ thành công? Bạn theo đuổi<br />
thành công bằng chính tham vọng, bằng chính thủ đoạn? Bạn có nghĩ<br />
trước rằng khi thành công bạn sẽ ra sao hay khi thất bại bạn sẽ gánh hậu<br />
quả gì? Dục vọng, thủ đoạn là chỗ sâu đen tối và xấu xa nhất trong tâm<br />
hồn con người. Là một ngọn lửa đen dẫn dắt con người đến hố sâu phạm<br />
tội. Bạn thật ích kỉ khi đi con đường này, chỉ vì thành công mà bất chấp vi<br />
phạm chuẩn mực đạo đức con người. Thật ra bạn cố gắng vượt qua thử<br />
thách gian nan chỉ vì cái này? Bạn không có kiên nhẫn như thế hay đây chỉ<br />
là cái cớ để bạn che lấp cái tham vọng đen tối?<br />
<br />
Thành công là thử thách, có nghĩa là muốn thành công sẽ phải trải qua<br />
những thách thức, những khó khăn và thậm chí là thất bại. Mà muốn thế<br />
cần phải có nghị lực kiên cường kiên trì đến cùng. Như ý kiến trên: “Thất<br />
bại là mẹ thành công”, nghĩa là thất bại mới có thành công, thất bại để rút<br />
ra những kinh nghiệm quý báu dần đi đến thành công. Nhưng đi đến thành<br />
công rồi con người sẽ không còn là người khi vừa mới bắt đầu. Và đó cũng<br />
là thử thách lớn nhất trong cuộc đời mà họ phải đối mặt. “Thử thách lớn<br />
nhất của con người là lúc thành công rực rỡ”. Mỗi người sẽ tự chọn cho<br />
mình một con đường riêng, một tương lai đi đến thành công, vậy bạn sẽ<br />
chọn như thế nào? Thật ra tôi cũng tự hỏi bản thân rằng tôi là người như<br />
thế nào? Tôi ghen tị hay tôi tự ti? Tôi có thể tự đứng lên sau vấp ngã hay<br />
tôi sẽ chán nản khi thất bại? Khi tôi đứng trên đỉnh cao của thành công tôi<br />
có còn là một con người kiên cường? Tôi sẽ chấp nhận thất bại khi tôi<br />
thành công? Và quan trọng nhất là khi thành công tôi sẽ lựa chọn như thế<br />
nào?<br />