Đề bài: Phân tích đoạn thơ sau: "Xuân đang tới... tiễn biệt" trong bài Vội vàng<br />
Bài làm:<br />
Nhắc đến Xuân Diệu là nhắc đến một thi sĩ với hồn thơ thiết tha, rạo rực, mãnh liệt. Bài <br />
thơ Vội vàng được trích trong tập Thơ là một tác phẩm tiêu biểu đã thể hiện rõ nét độc <br />
đáo đó trong thơ ông. Đoạn thơ hay và ấn tượng nhất có lẽ là đoạn:<br />
"Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,<br />
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,<br />
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.<br />
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,<br />
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,<br />
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,<br />
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.<br />
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,<br />
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;<br />
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,<br />
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt..."<br />
Đây là đoạn thơ bộc lộ cảm nhận của tác giả về sự chảy trôi của thời gian, mùa xuân, <br />
cuộc đời và tuổi trẻ. Thời gian cứ tuần hoàn, cuốn theo vòng xoáy của cuộc đời, xuân đến <br />
rồi xuân đi, thời gian thì vô tận mà đời người thì hữu hạn, ngắn ngủi. "Xuân còn non xuân <br />
sẽ già" như chính cuộc đời con người vậy, thanh xuân cũng sẽ chớm quá đi rồi tuổi già <br />
cũng sẽ tới. Đời người vốn vẫn xoay vòng theo lẽ tự nhiên, không điều gì có thể ngăn trở <br />
được thời gian.<br />
Càng nghĩ về thời gian, tác giả lại càng lo sợ, càng, hụt hẫng và luyến tiếc, nó như một <br />
nỗi ám ảnh khôn nguôi:<br />
"Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.<br />
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,<br />
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,<br />
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,<br />
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại."<br />
Xuân không chỉ là sự tươi mới của đất trời mà xuân còn là sự sống, là sinh mệnh. Mà khi <br />
xuân hết nghĩa là ta cũng sẽ đi vào cõi vĩnh hằng, vì tuổi tác con người vốn được đong <br />
đếm bởi mùa xuân, đời người vốn chỉ được sống có một lần mà thôi. Mùa xuân như sinh <br />
mệnh bởi vậy mà xuân mang ý nghĩa vô cùng với cuộc đời, với lòng người. Xuân còn là <br />
tuổi trẻ, là sức sống, là khát khao cống hiến, tuổi xuân xanh vốn đẹp và rực rỡ nhất như <br />
thế. Lòng thiết tha, yêu thương, ý chí của tuổi trẻ vẫn cứ rộng lớn bao la, nhưng thời gian <br />
thì hẹp hòi quá, cứ chực chờ mà cướp lấy tuổi trẻ. Tuổi trẻ cũng chẳng thể thắm lại hai <br />
lần. Nỗi lòng tiếc nuối, muốn níu kéo chút thanh xuân, muốn làm ngưng động thời gian <br />
của người thi sĩ.<br />
Khi nghĩ về nhân sinh, về kiếp người ngắn ngủi, tác giả lại càng ngậm ngùi nỗi xót xa <br />
khuôn nguôi, khó tả:<br />
"Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,<br />
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;<br />
Tiếng thở dài mang nỗi sầu tư và bất lực trước cuộc đời. Bầu trời xanh kia là mãi mãi <br />
nhưng con người lại chẳng thể sống vĩnh cửu, dài lâu. Rồi một ngày cũng sẽ chẳng còn <br />
người trên thế gian này nữa, niềm tiếc nuối rợn ngợp cả bầu trời khiến lòng người thổn <br />
thức:<br />
"Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,<br />
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt..."<br />
Xuân qua đi, dư vị tháng năm, mỗi thời khắc đều mang màu li biệt, chia xa. Mà đời người <br />
ai chẳng mong đến ngày gặp gỡ sum vầy rồi lại tiếc nuối, khóc lóc khi chia li, từ biệt. <br />
Nỗi chia xa ấy khiến cả vũ trụ, đất trời, sông núi vẫn không khỏi ngậm ngùi, khóc thầm <br />
mà nặng nề cất lên lời tiễn biệt đau đớn. Là tạm biệt thời gian, tạm biệt quá khứ, tạm <br />
biệt tuổi, tạm biệt cuộc đời. Chẳng bao giờ có thể sống lại ngày hôm qua một lần nữa.<br />
Đoạn thơ mang nỗi lòng của một tâm hồn thiết tha sống và cống hiến cho cuộc đời. Như <br />
một lời nhắc nhở chúng ta về thái độ sống hãy sống hết mình với tuổi trẻ. Trân trọng, <br />
sống và cống hiến trong từng khoảnh khắc của thời gian. Đừng để rồi một ngày khi <br />
không còn sức trẻ chỉ còn lòng nhiệt thành thì nuối tiếc khôn nguôi. Hãy sống một cuộc <br />
đời tuyệt vời và hoàn hảo nhất, đừng hoang phí tuổi trẻ, hoang phí thời gian, hoang phí <br />
thanh xuân của chính mình.<br />
<br />