Đề bài: Phân tích nỗi nhớ của người con gái khi yêu trong khổ thơ: Con sóng dưới <br />
lòng sâu… Cả trong mơ còn thức<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Tình yêu là một đóa hoa thơm tươi đẹp ở “vườn trần”,là thứ tình thiêng liêng cao cả và <br />
huyền diệu nhất của con người. Sẽ chẳng lạ gì khi trái tim ta lơ đễnh chệch nhịp, có chút <br />
bồi hồi xao xuyến, thậm chí là khát vọng về những điều xa xôi vô hình. Trái tim trẻ trong <br />
ta không thôi đập những nhịp thổn thức lo âu vì cảm giác khó hiểu lúc “dữ dội và dịu êm”, <br />
lúc “ồn ào và lặng lẽ” dịu dàng như những con sóng ngoài biển khơi kia miệt mài với <br />
cuộc hành trình tìm về với bến bờ, đại dương của riêng nó. Từng nhịp sóng khiến ta có <br />
cảm giác như trong đó chất chứa một phần nỗi lòng của mình vậy. Ấy là nỗi nhớ trong <br />
tình yêu:<br />
<br />
“Con sóng dưới lòng sâu<br />
<br />
Con sóng trên mặt nước<br />
<br />
Ôi con sóng nhớ bờ<br />
<br />
Ngày đêm không ngủ được<br />
<br />
Lòng em nhớ đến anh<br />
<br />
Cả trong mơ còn thức”<br />
<br />
Sóng được coi là đóa hoa thơm lung linh Xuân Quỳnh nhặt được dọc chiến hào vào năm <br />
1967, khi cuộc kháng chiến chống Mĩ diễn ra ác liệt. Sóng là thơ ngụ ngôn kể về một <br />
huyền thoại tình yêu đầy ăm ắp nỗi “lo âu trước xa tắp đời mình”, với vô vàn cung bậc <br />
cảm xúc của người con gái khi yêu. Hình tượng sóng xuyên suốt và bao trùm toàn bộ bài <br />
thơ. Phải chăng con sóng kia là sáng tạo đặc biệt của tác giả để nhân vật trữ tình chiêm <br />
nghiệm, giãi bày về các trạng thái, cảm xúc trong tình yêu. Có khi sóng là đối tượng của <br />
em nhưng cũng có khi sóng với em “tuy hai mà một” để thể hiện khát vọng tình yêu muôn <br />
thuở vĩnh hằng của nhà thơ.<br />
<br />
“Đố ai định nghĩa được tình yêu”. Một buổi chiều mộng? Một lần gặp gỡ? Một phút <br />
xuyến xao trong tâm hồn? Ấy thế mà Xuân Quỳnh đã giải thích điều đó bằng tất cả tấm <br />
lòng mình như một lời thú nhận thành thực, rất dễ thương mà cũng sâu sắc. Tình yêu cũng <br />
như mây trời, như sóng biển vậy thôi, làm sao hiểu hết được cõi lòng mình:<br />
<br />
“Em cũng không biết nữa<br />
<br />
Khi nào ta yêu nhau”<br />
<br />
Đọc đến đây thôi,ta chợt hình dung ra cái lắc đầu nhè nhẹ như một sự bất lực của cô gái. <br />
Song, sóng và em cứ đi mãi, đi mãi mà không tìm ra được cội nguồn của tình yêu và thế là <br />
muôn đời tình yêu là điều mà con người không thể hiểu nổi. Trong tình yêu luôn có hai <br />
mặt của nó yêu và nhớ, yêu say đắm thì nhớ thiết tha nồng nàn. Và tình yêu của em giờ <br />
đây đã trở thành nỗi nhớ da diết, không thôi cồn cào:<br />
<br />
“Con sóng dưới lòng sâu<br />
<br />
Con sóng trên mặt nước”<br />
<br />
Chắc hẳn ai trong số chúng ta đều từng nếm trải qua cảm giác tương tư, thương nhớ một <br />
người phải không? Vì làm sao ta sống được mà không yêu, không nhớ không thương một <br />
kẻ nào. Một “người nhà quê” chân thật, da diết đã từng viết:<br />
<br />
“Nắng mưa là bệnh của trời<br />
<br />
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”<br />
<br />
Ấy là chút yêu, ấy là chút nhớ. Trong khổ thơ này, niềm thương nhớ của người con gái <br />
đang yêu được nhà thơ diễn tả thật cảm động làm sao. Tác giả diễn tả nỗi nhớ da diết <br />
của sóng với bến bờ đại dương kia bao trùm mọi không gian. Việc sử dụng thủ pháp <br />
nghệ thuật đối lập dưới – trên, lòng sâu mặt nước cùng với phép lặp từ, lặp cấu trúc con <br />
sóng… tác giả như muốn khẳng định dù ở bất cứ nơi nào, sóng đều mang trong mình nỗi <br />
nhớ với bến bờ đại dương. Dù ở dưới lòng sâu, trên mặt nước, dù là chìm sâu tận đáy đại <br />
dương hay hiện hữu trên bề mặt, sóng đều mang nỗi nhớ thấm đẫm dọc bản thân mình <br />
từ chân sóng đến ngọn sóng. Bờ chính là nhà, là nơi đến của sóng, là đối tượng để sóng <br />
ôm ấp vỗ về, là cái đích để đi đâu về đâu sóng lúc nào cũng nhớ đến. Soi chiếu mình vào <br />
sóng,tác giả cũng thấy được nỗi nhớ của người con gái trong tình yêu. Than ôi! Dù ở đâu, <br />
dù làm gì, “hiện tại của em là nỗi nhớ” anh, nó hiện hữu trên bề mặt tâm trạng sầu nhớ, <br />
khuôn mặt sầu thương:<br />
<br />
“Nhớ ai bổi hổi bồi hồi<br />
<br />
Như đứng đống lửa như ngồi đống than”<br />
<br />
Nỗi nhớ anh khiến em không ngăn được nước mắt, chỉ biết để giọt lệ trào tuôn: <br />
<br />
“Nhớ ai em những khóc thầm<br />
<br />
Hai hàng nước mắt đầm đầm như mưa”<br />
<br />
Nỗi nhớ của sóng với bến bờ đại dương còn choáng ngợp mọi thời gian:<br />
<br />
“Ôi con sóng nhớ bờ<br />
<br />
Ngày đêm không ngủ được”<br />
<br />
Thán từ “ôi” không phải một lần xuất hiện, ở khổ thơ thứ hai cũng lặp lại thán từ này, <br />
khiến câu thơ trở thành tiếng thốt của tâm trạng, của nỗi lòng nhớ nhung da diết đến mức <br />
không kìm nén nổi bật lên thành lời. Phải nhớ thương nhiều lắm, nỗi nhớ ấy phải da <br />
diết, nồng nàn lắm thì mới có thể thốt lên như vậy. Sử dụng biện pháp nhân hóa, tác giả <br />
đã tưới linh hồn cho những con sóng kia “nhớ bờ” đến nỗi “ngày đêm không ngủ được”. <br />
Thật sinh động biết bao nhưng cũng nhờ thế mà tâm hồn của người con gái khi yêu, <br />
những suy tư trăn trở, khát vọng hạnh phúc tình yêu đời thường được thể hiện một cách <br />
rõ nét nhất. “Ngày đêm” là một trạng từ chỉ thời gian, diễn tả nỗi nhớ thường trực, da <br />
diết khôn nguôi. Sóng chẳng bao giờ chịu đứng yên hay thôi cồn cào cả. Nếu sóng dừng <br />
lại, đại dương sẽ chết mà sóng không vỗ bờ đại dương cũng chẳng tồn tại. Sóng như là <br />
linh hồn của biển khơi mênh mông vậy. Một lần nữa sóng cũng choáng ngợp khiến cô gái <br />
ngày đêm không yên giấc ngủ. Dù là ngày hay đêm, nỗi nhớ ấy luôn thường trực, quanh <br />
quất, án ngữ tận sâu trong lòng, dù làm bất cứ việc gì, nỗi nhớ luôn hiện hữu:<br />
<br />
“Nhớ ai con mắt lim dim<br />
<br />
Chân đi thất thểu như chim tha mồi”<br />
<br />
Cả bốn mùa xuân hạ thu đông em đều nhớ anh:<br />
<br />
“Bốn mùa xuân hạ thu đông<br />
<br />
Thiếp ngồi dệt vải những trông ngóng chàng”<br />
<br />
Dường như mượn sóng chưa nói hết lòng mình, đến hai câu thơ cuối cùng, tác giả đã <br />
chính thức cất lên tiếng nói nhớ nhung:<br />
<br />
“Lòng em nhớ đến anh<br />
<br />
Cả trong mơ còn thức”<br />
<br />
Sao “không ngủ được” ở trên đến bây giờ ta mới tìm được ra đáp án chính vì nhớ anh nên <br />
mới vậy. Nỗi nhớ của em với anh bao trùm không gian, choáng ngợp cả thời gian, không <br />
chỉ có trong vô thức mà còn có trong tiềm thức. Dường như sức mạnh của tình yêu chắp <br />
cánh cho người con gái ngay cả trong giấc mơ. Nỗi nhớ luôn án ngữ tận sâu trong em. Từ <br />
bao giờ tình yêu của em với anh lại trở nên đậm đà đến thế và nỗi nhớ lại càng da diết <br />
miên man:<br />
<br />
“Có khoảng không gian nào dài hơn chiều dài nỗi nhớ<br />
<br />
Có khoảng mênh mông nào sâu hơn thẳm tình yêu…”<br />
<br />
Vâng! Làm sao mà đo được tình yêu, em vẫn nhớ đến anh, chỉ nhớ về phương anh mà <br />
thôi. “Biển như cô gái nhỏ thầm thì gửi tâm tư” và em cũng gửi gắm một chút tình, một <br />
chút thương, chút nhớ, một chút quan tâm nhờ sóng mang đến phương anh xa xôi Nam <br />
Bắc cách trở.<br />
<br />
Khép lại khổ thơ là cả một nỗi lòng nhớ nhung của em. Nỗi nhớ ấy da diết trìu mến làm <br />
sao. Nỗi nhớ ấy luôn thường trực quẩn quanh bên người cô gái và án ngữ sâu trong lòng <br />
em để ngay cả lúc còn thức hay chìm vào giấc ngủ mà em vẫn nhớ đến anh. Sóng của <br />
thiên nhiên nhớ bờ, nhớ bến cứ vỗ rì rào nên còn có thể xem như “sóng thức”. Còn ở đây, <br />
nỗi nhớ của em là tiếng gọi từ tiềm thức,thường trực đấy mà sao quá xa xôi. Đoạn thơ <br />
cũng như khổ thơ, tác giả sử dụng thể thơ năm chữ ngắn gọn,phù hợp với việc diễn tả <br />
những con sóng xô ngoài đại dương kia cũng như nỗi nhớ của em vậy. Sóng và em sóng <br />
đôi khăng khít,cùng tồn tại để thể hiện những khám phá tinh vi của Xuân Quỳnh về nỗi <br />
nhớ của em. Âm điệu những câu thơ được tạo nên từ sự giao hoán thanh bằng hoặc thanh <br />
trắc ở cuối mỗi dòng thơ lúc lên bổng lúc xuống trầm giống như những nhịp sóng ở ngoài <br />
đại dương kia. Dường như sóng lòng trở thành sóng thơ, sóng thơ đã diễn tả sóng biển, và <br />
sóng biển lại thể hiện sóng lòng. Từng con sóng cứ nối tiếp nhau, đuổi theo nhau đến hết <br />
bài thơ.<br />
<br />
Cũng viết về đề tài tình yêu quen thuộc ấy, Xuân Diệu lại có cảm xúc mãnh liệt, yêu đời <br />
yêu cuộc sống đến tha thiết “không muốn đi ở mãi vườn trần” làm con chim họa mi ngứa <br />
cổ cất lên tiếng hót yêu thương:<br />
<br />
“Anh xin làm sóng biếc<br />
<br />
Hôn mãi cát vàng em<br />
<br />
Hôn thật khẽ thật êm<br />
<br />
Hôn êm đềm mãi mãi<br />
<br />
Đã hôn rồi hôn lại<br />
<br />
Hôn đến mãi muôn đời<br />
<br />
Đến tan cả đất trời<br />
Anh mới thôi dào dạt”<br />
<br />
Còn Xuân Quỳnh lại luôn khao khát hướng đến những thứ bình dị, hồn hậu, khao khát <br />
được sống trọn vẹn với trái tim người phụ nữ:<br />
<br />
“Em trở về đúng nghĩa trái tim em<br />
<br />
Là máu thịt đời người ai cũng có<br />
<br />
Cũng ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa<br />
<br />
Nhưng biết yêu anh ngay cả khi chết đi rồi”<br />
<br />
Những năm thằng Mĩ ném bom ác liệt ấy, biết bao trai gái tuổi 19, 20, 25 “xẻ dọc Trường <br />
Sơn đi cứu nước”. Giếng nước, gốc đa, sân đình là nơi diễn ra những “cuộc chia li màu <br />
đỏ”, đặt bài “Sóng” trong hoàn cảnh ấy ta mới thấy thấm thía biết bao nỗi nhớ của người <br />
con gái khi yêu. Quả thật, “Sóng” đã toát lên vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt <br />
Nam, một vẻ đẹp bình dị giàu tình yêu thương giữa giông bão dòng đời, thật giàu sức <br />
sống như đóa hoa tình yêu vẫn nở dọc chiến hào những năm đánh Mĩ, giữa đạn bom ác <br />
liệt của một thời quá khứ hào hùng.<br />