Đề bài: Phân tích truyện ngắn "Đôi mắt" của Nam Cao để thấy vấn đề tầm nhìn <br />
của người nghệ sĩ trong nền văn học Cách mạng sau 1945<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Trong nhật kí Ở rừng, Nam Cao kể lại rằng ông đã dùng thời gian của mấy ngày nghỉ Tết <br />
"để viết một truyện ngắn cho đỡ nhớ", truyện Tiên sư thằng Tào Tháo. Và sau đó ông đặt <br />
lại tên truyện cho giản dị và đứng đắn là Đôi mắt.<br />
<br />
Có lẽ chính Nam Cao cũng không ngờ rằng cái truyện ngắn viết cho "đỡ nhớ" ấy lại là <br />
một trong những tác phẩm thành công của văn học cách mạng buổi đầu. Ông cũng không <br />
ngờ rằng truyện ngắn ấy lại trở thành một "tuyên ngôn nghệ thuật" của thế hệ ông, thế <br />
hệ những nhà văn tiền chiến đi theo cách mạng. Sở dĩ có được những thành công đó vì ở <br />
tác phẩm này ông đã đặt ra được một vấn đề quan trọng của sáng tạo nghệ thuật. Đó là <br />
vấn đề "đôi mắt", hay nói khác đi đó là vấn đề tầm nhìn của người nghệ sĩ.<br />
<br />
Khi đặt tên cho truyện ngắn là Đôi mắt, ngụ ý của Nam Cao là muốn đề cập đến tầm <br />
nhìn của người nghệ sĩ trước hiện thực. Nhà văn cho rằng có tầm nhìn đúng mới lý giải <br />
đúng đắn về hiện thực. Cùng một hiện thực mà tầm nhìn khác nhau sẽ có cách lý giải, <br />
quan niệm khác nhau. Tư tưởng này của ông trong truyện ngắn không phải là những lý <br />
thuyết khô khan mà được bộc lộ qua những hình tượng sinh động. Với hai nhân vật <br />
Hoàng và Độ, ông đã lý giải, cắt nghĩa hai tầm nhìn khác nhau.<br />
<br />
Trước hết là tầm nhìn của Hoàng. Có nhiều ý kiến đã xem Hoàng như một nhân vật hoàn <br />
toàn tiêu cực. Nhất là khi mà chính Nam Cao tô đậm một vài nét thái quá như đã cấp cho <br />
Hoàng cái lý lịch quá đen tối, có khi thù địch với phong trào giải phóng quốc gia. Thật ra, <br />
Hoàng không phải là nhân vật hoàn toàn xấu. Tính cách của nhân vật này phức tạp hơn <br />
nhiều. Anh là nhà văn bỏ Thủ đô ra vùng tự do vì không muốn hợp tác với giặc Pháp. Anh <br />
không làm gì cho kháng chiến, nhưng cũng không hề chống đối kháng chiến. Nghĩa là anh <br />
vẫn chưa phải là một "kẻ phản động" như anh đã chua chát tự nhận. Hơn thế nữa, anh <br />
vẫn là người đặt niềm tin vào chủ tịch Hồ Chí Minh, dù là niềm tin mang màu sắc anh <br />
hùng cá nhân khá rõ. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thấy Hoàng không phải hoàn toàn là <br />
người bỏ đi.<br />
<br />
Vậy thì lý do gì khiến anh đứng bên lề cuộc kháng chiến của dân tộc? Vấn đề có lẽ là do <br />
tầm nhìn của Hoàng bị hạn chế.<br />
<br />
Quả đúng như vậy, Hoàng chỉ nhìn thấy một phía của bức tranh hiện thực. Dưới con mắt <br />
anh, người dân quê vừa ngu dốt, vừa lỗ mãng, ích kỉ, tham lam, lại vừa ngố vừa nhặng xị. <br />
Con mắt sắc sảo của Hoàng đã moi ra bao nhiêu tật xấu của người dân quê: "Viết chữ <br />
quốc ngữ sai vần mà lại cứ hay nói chuyện chính trị rối rít cả lên". "Đàn bà chửa mà đến <br />
nỗi cho là có lựu đạn giắt trong quần!". "Họ đánh vần xong một cái giấy ít nhất phải mất <br />
mười lăm phút, thế mà động thấy ai đi qua là hỏi giấy". Có thể nói về phương diện này, <br />
cái nhìn của Hoàng thật sắc sảo. Anh không dừng lại ở nhũng nhận xét chung chung mà <br />
bao giờ cũng nêu ra những dẫn chứng rất sinh động. Chẳng hạn để diễn tả cái tò mò, thóc <br />
mách của người dân quê Nam Cao đã để cho Hoàng nói với Độ: "Này, anh mới đến chơi <br />
mà lúc nãy tôi đã thấy có người nấp nom rồi. Ngày mai thế nào chuyện anh đến chơi tôi <br />
cũng sẽ chạy khắp làng. Họ sẽ kể rất rạch ròi tên anh, tuổi anh, anh gầy béo thế nào, có <br />
bao nhiêu nốt ruồi ở mặt, có mấy lỗ rách ở ống quần bên trái".<br />
<br />
Những điều Hoàng nhìn thấy không phải không có. Anh không hề nói sai sự thật như <br />
chính anh đã nhiều lần thế thốt: "Tôi có bịa một tí nào tôi chết". Không ai nghi ngờ những <br />
điều anh nó. Chính Độ cũng kể ra không ít những nhược điểm của người dân quê như <br />
Hoàng.<br />
<br />
Vậy Hoàng không đúng ở chỗ nào?<br />
<br />
Cái nhìn không đúng của Hoàng là anh đã quen nhìn đời và nhìn người từ một phía: "Anh <br />
trông thấy anh thanh niên đọc thuộc lòng bài "ba giai đoạn" nhưng anh không trông thấy <br />
bó tre anh thanh niên vui vẻ vác đi để ngăn quân thù. Mà ngay trong cái việc anh thanh niên <br />
đọc thuộc lòng bài báo như một con vẹt biết nói kia, anh cũng chỉ nhìn thấy cái ngố bể <br />
ngoài của nó, mà không nhìn thấy cái nguyên cớ thật đẹp đẽ bên trong". Hoàng chỉ nhìn <br />
thấy người dân quê nấp nom mà không thấy tinh thần cảnh giác để ý những người lạ mặt <br />
tới làng. Bất cứ hiện tượng nào, Hoàng cũng chỉ nhìn từ một phía. Từ phía đó anh chỉ nhìn <br />
thấy người dân quê "ngu độn, lô mãng, tham lam, bần tiện, ích kỉ và tàn nhẫn", nghĩa là <br />
chỉ nhìn thấy thói hư, tật xấu, mà không nhìn thấy bản chất tốt đẹp bên trong.<br />
<br />
Với cách nhìn đó, Hoàng đã tỏ ra khinh bỉ, giễu cợt mỗi khi nhắc đến người dân quê. Nôi <br />
khinh bỉ của anh phì cả ra ngoài theo cái bĩu môi dài thườn thượt. Nhắc tới họ "mủi anh <br />
nhăn lại như ngửi phải mùi xác chết". Từ đó anh đóng cổng suốt ngày, không dám đi đâu. <br />
Anh thà tìm đến những ông tuần, ông đốc mà anh thừa biết là cặn bã của xã hội còn hơn <br />
là hợp tác với người dân quê (Anh nghĩ có buồn không? Trí thức thì thế đấy. Còn dân thì <br />
như anh đã biết). Đây cũng là lý do tại sao Hoàng lại say mê những trang Tam quốc đến <br />
thế. Anh không tìm thấy lẽ sống ngày hiện tại, đành tiếc nuối những ngày xa xưa. Trong <br />
câu văn "tiên sư anh Tào Tháo" có sự khâm phục mà có sự tiếc nuối. Hoàng lạc lõng với <br />
cuộc kháng chiến, xa lạ với kháng chiến là điều dễ hiểu.<br />
<br />
Với một người bạn như vậy, Độ không khỏi băn khoăn: Sao Hoàng cứ ở mãi cái làng này, <br />
với đám cặn bã của giới thượng lưu này mà không lao mình vào cuộc sống lớn của nhân <br />
dân. Nhưng rồi chính Độ cũng nhận ra: nếu vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn đời thì càng đi <br />
nhiều, càng quan sát lắm, chỉ càng thêm chua chát và chán nản mà thôi.<br />
<br />
Ngược lại với Hoàng, Độ có đôi mắt khác, tầm nhìn khác. Không phải Độ không nhìn <br />
thấy người dân quê. Họ là những người "răng đen, mắt toét, gọi lựu đạn là "nựu đạn", hát <br />
Tiến quân ca như người buồn ngủ cầu kinh". Đã có lúc Độ gần như thất vọng vì thấy họ <br />
"phần đông dốt nát, nheo nhếch, nhát sợ, nhịn nhục một cách đáng thương". Thậm chí có <br />
khi anh đã nghi ngờ cả cái gọi là "sức mạnh quần chúng".<br />
<br />
Về phương diện này, cái nhìn của Độ rất gần với cái nhìn của Hoàng. Nam Cao miêu tả <br />
cái nhìn của Độ gần với Hoàng như để khẳng định rằng có một cái nhìn đúng là một quá <br />
trình; mặt khác cho thấy Hoàng không đến nỗi quá xa vời mà rất gần gũi.<br />
<br />
Nhưng điều đáng nói là Độ không dừng lại ở cái nhìn này. Anh nhìn thấy đằng sau sự <br />
nhếch nhác kia là bao nhiêu điều tốt đẹp. Anh nhìn thấy người nông dân là răng đen, mắt <br />
toét nhưng khi ra trận thì xung phong can đảm lam. Anh tưởng thời Quang Trung, Lê Lợi <br />
đã chết hẳn rồi, nhưng đến thời Tổng khởi nghĩa mới ngã ngửa người. Té ra nông dân <br />
nước mình vẫn có thể làm cách mạng hăng hái lắm. Càng gần gũi họ, anh càng nhận ra <br />
người dân quê "có nhiều cái kì lạ lắm" và họ dù sao cũng là một cái bí mật đối với chúng <br />
ta.<br />
<br />
Từ cách nhìn này, Độ có một thái độ khác. Hoàng khinh bỉ người dân quê bao nhiêu, xa <br />
lánh họ bao nhiêu thì Độ trân trọng họ, gần gũi họ bấy nhiêu. Anh từng theo họ đi đánh <br />
phủ, từng gặp họ ở mặt trận Nam Trung bộ. Anh mải mê đi sâu vào đời sống quần chúng <br />
nhân dân, gắn bó đời mình với họ. Anh sẵn sàng làm một anh tuyên truyền viên nhãi nhép <br />
để phục vụ sự nghiệp cách mạng to lớn của dân tộc.<br />
<br />
Nam Cao viết truyện ngắn Đôi mắt vào năm 1948. Đó là thời điểm cách mạng tháng Tám <br />
thành công chưa được bao lâu, nhân dân ta đã phải đương đầu với thực dân Pháp. Lúc này <br />
hầu hết các nhà văn tiền chiến thuộc thế hệ Nam Cao đều dí theo cách mạng. Nhưng từ <br />
chân trời cũ, bước sang chân trời mới của cách mạng, họ không tránh khỏi những nhận <br />
thức lệch lạc về cách mạng, về quần chúng nhân dân. Cho nên vấn đề nhận đường được <br />
đặt ra bức thiết đối với người nghệ sĩ. Truyện ngắn Đôi mắt đã phần nào giải quyết vấn <br />
đề này. Vì thế, nhiều người đã xem đây như một tuyên ngôn nghệ thuật của lớp văn nghệ <br />
sĩ tiền chiến đi theo cách mạng.<br />
<br />
Vấn đề tầm nhìn của người nghệ sĩ không chỉ quan trọng đối với thời kì nhà văn viết <br />
truyện ngắn này mà vẫn còn nguyên giá trị mãi về sau. Có khi nào tầm nhìn lại không <br />
quan trọng đối với người nghệ sĩ. Để có một tầm nhìn đúng, không chỉ có một thế giới <br />
quan đúng, mà còn cần có một nhân sinh quan lành mạnh. Tầm nhìn chỉ thực sự đúng đắn <br />
khi đó là tầm nhìn của một trái tim biết hòa nhịp đập với quần chúng nhân dân, với Tổ <br />
quốc.<br />
<br />
<br />