intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

PHÒNG TRỌ BỐN NGƯỜI

Chia sẻ: Bui Thi | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

42
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hà Nội đang bước vào những tháng ngày chuyển mùa, với những cơn mưa đến thường xuyên và dồn dập, khí mát của mùa thu đã hòa lẫn đâu đây trong cái oi ả ngày hè. Dưới màn mưa dầm dề, liên miên và không báo trước, cảnh vật bỗng trở nên âm u, mờ mịt, không gian có phần u ám, não nề. Cái không khí ấy rất dễ dàng đưa con người tới những cảm xúc lắng đọng

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: PHÒNG TRỌ BỐN NGƯỜI

  1. PHÒNG TRỌ BỐN NGƯỜI
  2. Hà Nội đang bước vào những tháng ngày chuyển mùa, với những cơn mưa đến thường xuyên và dồn dập, khí mát của mùa thu đã hòa lẫn đâu đây trong cái oi ả ngày hè. Dưới màn mưa dầm dề, liên miên và không báo trước, cảnh vật bỗng trở nên âm u, mờ mịt, không gian có phần u ám, não nề. Cái không khí ấy rất dễ dàng đưa con người tới những cảm xúc lắng đọng, u hoài, hay nhớ tới những kỉ niệm đã xảy ra trong quá khứ. Những lúc ấy, nỗi nhớ tưởng chừng đã nguôi ngoai, tàn lạnh trong tôi bỗng ào ạt ùa về như ngọn diêm sắp tàn mà bất chợt ai đó đổ dầu, khiến ngọn lửa trở nên cháy sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Kí ức đã qua bỗng hiện về rõ ràng và lướt qua tôi như một cuốn phim tối màu, tua chậm, đã 2 năm trôi qua mà cảm giác như mới xảy ra trong thoáng chốc. Ngày ấy, tôi mới chỉ là một cậu sinh viên tỉnh lẻ mới lên Hà Nội nhập học, vẫn còn đầy những bỡ ngỡ, ngượng ngập thuở ban đầu, chưa kịp thích ứng với một cuộc sống mới, đầy năng động và hối hả của một thủ đô ồn ã, náo nhiệt, bon chen. Trên lớp, tôi cũng chỉ mới quen một thằng bạn ngồi cùng bàn tên Trường, người Hải Phòng, gầy gò, với nước da nâu bóng đặc trưng của người duyên hải; vốn hợp cạ nên rất nhanh chóng hai đứa trở thành bạn thân, đi đâu cũng cùng nhau như hình với bóng.
  3. Ở một mình cũng buồn, tôi quyết định chuyển sang ở với Trường. Phòng đã có Trường cùng 2 người nữa ở, cũng khá rộng rãi lại có gác xép. Bữa đầu tiên nhập phòng, mấy anh em mua rượu đến uống, nhậu nhẹt say sưa, nhờ vậy tôi nhanh chóng quen 2 người còn lại trong phòng. Một người là anh Giang, dáng người cao gầy, để lộ 2 mạng xương sườn, anh ở Tuyên Quang, trước là sinh viên Bách Khoa, sau bị đuổi học nên thi lại trường này. Người còn lại là Điệp, quê Nghệ An, dáng người cao lớn, chắc khỏe, nhưng lại ít nói, khó gần, gương mặt khá điển trai, có phần già dặn trước tuổi. Cuộc sống sinh viên của tôi có lẽ vẫn cứ đều đặn trôi qua như vậy, sáng học ở giảng đường, chiều ngủ, thời gian còn lại là những buổi đế chế thâu đêm suốt sáng với xóm trọ, thắng thì cười đùa ầm ĩ, thua thì tức tối chửi bới loạn xạ, đôi khi lại là những bữa rượu say sưa, chén chú chén anh, cười nói vui vẻ; nhiều khi cao hứng, cả xóm lại tụ tập rải chiếu ngồi ngoài sân hát hò còn thằng Điệp sẽ phụ trách phần đệm đàn ghita. Sẽ chẳng có gì đáng nói về cuộc sống sinh viên bình thường đến giản dị ấy nếu như những đứa cùng phòng tôi không lần lượt có người yêu. Đầu tiên là Trường có một mối tình lãng mạn với cô bé đồng hương có nụ cười răng khểnh dễ thương ở xóm trọ bên cạnh. Mở đầu, hai đứa chỉ nhắn tin qua lại, trêu đùa cho vui, từ xưng hô cậu tớ chuyển sang anh em, rồi cuối cùng yêu nhau lúc nào không hay. Tôi cũng thầm chúc mừng cho thằng bạn thân nhất thời đại học.
  4. Sau Trường là đến Điệp, tính Điệp khá kín tiếng nên cũng không kể gì nhiều cho chúng tôi, nhưng nghe Điệp hàng đêm nói chuyện với một cô gái giọng đồng hương xứ Nghệ, chúng tôi cũng tự hiểu ắt là nó đã thoát khỏi hội độc thân rồi. Còn lại là anh Giang, dù anh không điển trai cho lắm, lại gầy gò, ốm yếu, ham chơi điện tử, nhưng không hiểu sao anh lại rất đào hoa, có lẽ bởi anh có tài nói chuyện hay như hát, và rất galăng với phụ nữ. Nhiều lần bọn chúng tôi ở phòng cũng thấy ghen tị khi có một vài cô gái cùng xóm trọ mỗi lần đi qua lại mời anh vào ăn cơm, hay đơn giản chỉ ghé qua phòng một vài phút để kể cho anh nghe vài câu chuyện. Bởi đào hoa, nên anh thường xuyên có suy nghĩ chẳng yêu người này thì yêu người khác, để rồi cuối cùng tôi nhận ra rằng chẳng có một mối tình nào của anh kéo dài quá hai tháng. Mỗi lần chia tay người yêu anh lại rủ lũ chúng tôi uống say tí bỉ cho quên sầu, những mối tình chóng đến chóng đi chỉ đủ hạ gục anh trong một vài ngày, để rồi một thời gian ngắn sau lại thấy anh vui vẻ, say đắm trong một mối tình mới. Nhiều khi tôi tự hỏi mình rằng, tại sao anh lại yêu nhiều đến thế, phải chăng trái tim anh quá rộng để chứa đựng vô vàn những mối tình nhanh đến nhanh đi. Nhưng mãi đến sau này tôi mới hiểu ra, tôi ước gì mình đã giống anh, đừng nên yêu hết trái tim mình, để rồi cuối cùng sau này, tự biến mình trở thành kẻ đau khổ, tuyệt vọng nhất thế gian.
  5. Cái ngày tôi gặp mối tình đầu của mình là những ngày đầu tiên ngồi trên ghế giảng dường đại học. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một cô bé ngồi bàn trên nhỏ nhắn, xinh xắn, dễ thương với mái tóc xõa ra hai bên để lộ cái trán bướng bỉnh. Có một lần đến muộn, em lại hớt hải chạy đến, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, hai hàm răng trắng bóng, em nói: - Cậu gì ơi, cho mình vào chỗ với Tôi cũng cười, bảo: - Nói tên đã rồi mới cho vào Em nở một nụ cười tinh ranh rồi dẫm lên bàn chân tôi đau điếng, rồi cứ thế mà đi thẳng vào chỗ của mình. Mọi chuyện chỉ có đơn giản như vậy thôi, nhưng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra trong đầu tôi lúc ấy, mà sao bỗng dưng tôi không thể nào quên được cái nụ cười dễ thương, cái giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo mới gặp. Tối về nghĩ ngợi vu vơ, tôi tự cười một mình, lần đầu gặp gỡ mà em đã đi cả vào trong giấc tôi mơ, trong những cơn mộng mị, ôi tôi bị một con người xa lạ ám ảnh mất rồi.
  6. Sáng hôm sau đi học, tôi lại ngồi chỗ cũ chỉ mong được nhìn thấy em cười với mình thêm một lần nữa, nhưng tiếc là em và mấy đứa con gái lại chuyển qua ngồi bên dãy khác. Tôi biết làm sao đây, làm sao để có làm quen được người con gái này, làm sao để bắt chuyện được với em, phải chăng tôi đã yêu, vô vàn câu hỏi choáng ngợp lấy đầu tôi khiến tôi không thể nào học được, câu chữ trên bảng đi qua đầu rồi lại bay biến đâu mất. Cuối buổi học tôi quyết định tìm gặp Lan, cô bạn cùng lớp tôi để hỏi xem có biết em không. Lan cười: - Dũng hỏi đúng người thế, con bé đó ở cùng phòng trọ với mình luôn Hỏi ra mới biết, em tên là Hạnh, bạn cấp 3 của Lan, cùng quê Vĩnh Phúc, nhưng hạnh phúc lớn nhất đối với tôi là khi được thông báo rằng em vẫn chưa có người yêu. Từ buổi hôm ấy, tôi vẫn thường xuyên qua nhà Lan chơi nhưng thực chất là thăm Hạnh. 3 đứa chúng tôi cùng ăn uống, cười nói vui vẻ với nhau như những người bạn thân thiết. Rồi Lan cũng có người yêu, có những lúc Lan đi với bạn trai suốt mấy ngày trời không thấy mặt, tôi cũng hơi e ngại cho Lan nhưng cũng thật sự ghen tị với tình yêu của họ. Nhờ những ngày Lan vắng mặt ấy, tôi lại có cơ hội được ở gần Hạnh hơn, đến thăm em nhiều hơn nữa.
  7. Hai chúng tôi ngày càng thêm thân thiết, tôi hi vọng và ảo tưởng về một viễn cảnh tương lai, khi mà tôi tỏ tình với em bên bờ hồ Tây lãng mạn lúc hoàng hôn, em nhận lời rồi chúng tôi yêu nhau, hạnh phúc bên nhau tới cuối cuộc đời. Nhưng những gì mộng mơ, tưởng tượng của tôi nào có được một lần trở thành hiện thực, tôi cố gắng nói ra tình cảm của mình thì bị em gạt phắt đi, nói rằng chỉ coi tôi như người bạn. Mỗi lần bị từ chối như vậy, tôi lại rất buồn chán và chẳng muốn làm bất cứ việc gì. Sau đấy tôi lại ra nhà Hạnh chơi, rủ em đi xem phim, ăn tối thì em cũng không hề tỏ ý cự tuyệt, những khi ấy em gieo vào trong tôi một hi vọng về một tình yêu có thể nảy nở, hạnh phúc trong tương lai. Tôi thầm nghĩ có lẽ với bản tính con gái, em không thể nào đồng ý nhận lời yêu ngay được, mới một vài lần bị từ chối của tôi thì có đáng kể gì. Hơn nữa chẳng phải tôi vẫn có được cái hạnh phúc ở bên em như một người anh, người bạn hay sao, tôi còn muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa. Và cứ thế, tôi vẫn đắm chìm trong một tình yêu đơn phương, tự vẽ cho mình những hi vọng, một ảo tưởng về một tương lai hạnh phúc bên em. Nhưng sự thật cuộc sống nó phũ phàng đến bất ngờ. Mất rất nhiều thời gian tôi mới mời được Hạnh sang phòng trọ tôi chơi, thưởng thức những món ăn tôi nấu coi như một lần đáp lễ sau nhiều lần qua phòng em ăn cơm. Bữa ăn diễn ra giữa mọi người trong phòng với không khí rất vui vẻ, tất cả đều phì cười những lúc anh Giang pha trò, còn tôi thì sung sướng không tả xiết khi em khen tôi nấu ăn rất ngon. Ăn xong, tôi thấy
  8. Hạnh bất chợt có hứng thú ngắm nhìn cây đàn ghita của Điệp, tháo ra khỏi chỗ treo, rồi nghịch nghịch những sợi dây cho ra những tiếng kêu chát chúa. Tôi không nhịn nổi cười với cái vẻ trẻ con, tinh nghịch của em: - Cậu thích đàn ghita à? Tôi hỏi Hạnh gật đầu rồi nói: - Mình thích học ghita từ nhỏ cơ, nhưng mỗi tội xin tiền đi học bố mẹ không cho, bố mẹ bảo là học không lo học, lại suốt ngày chỉ lo đàn với hát Tôi cười, đáp: - Thế thì có gì học thầy Điệp miễn phí nè. Thằng Điệp cũng gật đầu rồi cười tít cả mắt. Rửa bát xong, chúng tôi lại đem đàn ra ngoài sân hát hò ầm ĩ, rồi cùng lắng nghe những bản nhạc không lời nhẹ nhàng, sâu lắng, lãng mạn dưới bàn tay nghệ sĩ ma thuật của Điệp vang lên. Khi nhìn gương mặt em trầm lắng suy tư trong những xúc cảm của âm nhạc, tim tôi chợt đập nhanh hơn mỗi khi em thoáng hé nở nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc em bay bay trong
  9. cơn gió mùa thu, gương mặt em xinh xắn, và hoàn mĩ trước ánh sáng trăng thu hòa lẫn ánh đèn điện hắt hiu ngoài hiên nhỏ. Tôi nhận ra rằng mình đã yêu em bằng tất cả trái tim mình, dù đó chỉ là một tình yêu đơn phương, lại chẳng có nhiều hi vọng. Những ngày sau khi tôi sang phòng em thì chỉ có Lan ở nhà hoặc cánh cửa thường khóa trái lại. Nhắn tin thì em bảo đi chơi cùng bạn, học nhóm, hay thăm người ốm…, những tin nhắn thì thi thoảng mới đáp trả, gọi điện thì lại rất ít khi nghe máy. Tôi cũng hoang mang không hiểu điều gì đang diễn ra, nó khác hẳn với mọi lần trước. Thấy tôi có phần lo lắng, mỗi lần qua, Lan lại rủ tôi vào phòng an ủi, hay kể những câu chuyện cười suồng sã, có lúc lại bảo tôi ngắm nhìn những bộ cánh cô mới mua. Có lúc qua phòng, thấy Lan đang ngồi uống rượu một mình, nhìn gương mặt thiểu não của cô nàng, tôi đoán Lan đang thất tình. Không thấy Hạnh ở đó tôi cũng tìm cách chuồn về, nhưng cô nàng cứ tìm cách giữ tôi lại uống rượu cùng, rồi khóc rống lên. Uống được vài chén với nhau, nước mắt Lan lại giàn dụa, làm phấn son hai bên mắt, má nhòe đi lem nhem, Lan nói: - Chẳng hiểu sao bọn đàn ông đến với tôi toàn những thằng đểu ông à, chúng nó chỉ tìm cách lợi dụng tôi thôi, rồi chán chê lại quay lưng rũ bỏ. Giá mà tôi có được một người yêu tôi chân tình như ông yêu Hạnh thì hạnh phúc biết bao.
  10. Nói rồi quàng tay ôm chặt lấy tôi mà khóc, đôi vai gầy guộc của cô run run theo từng tiếng nấc, đôi bàn tay xương xương quàng qua hai bên vai tôi, hơi thở dồn dập, nhập nhụa hơi rượu theo đó mà phả xuống cổ tôi nóng hổi, đánh thức trong tôi những bản năng khao khát bản năng mà từ lâu đã chực chờ trong suy nghĩ, nhìn Lan đau khổ đến vậy thật sự tôi cũng không nỡ mà bỏ ra đi. Nhưng nghĩ đến Hạnh và tình yêu mình dành cho cô ấy, sợ Hạnh về nhìn thấy cảnh đấy mà hiểu lầm, tôi đẩy Lan ra, rót cho cô thêm vài chén rượu cho say hẳn rồi đưa Lan lên giường nằm, rồi bỏ ra về với những suy nghĩ liên miên, vẩn vơ, đứt quãng. Thời gian tiếp sau đó cũng là đợt thi học kì, khi những cơn gió Bắc bắt đầu gào thét, rít liên hồi từng cơn buốt lạnh, thổi từng đợt lá trên cây ào ạt rơi rớt xuống ngập lối những con đường. Bầu trời cũng trở nên âm u, xám xịt, tựa như lòng tôi lúc bấy giờ. Hạnh càng ngày càng thêm lạnh nhạt với tôi hơn, khiến mỗi khi đêm về tôi lại đắm chìm trong muôn vàn câu hỏi vì sao, rốt cục tôi đã làm sai điều gì, hay là Hạnh đã có ai khác, nhiều khi không kiềm chế nổi cảm xúc ùa về, tôi tự nói lảm nhảm mấy câu, hay bất chợt có cảm giác cay cay nơi khóe mắt. Trái ngược lại với con người thay đổi thất thường, cố gắng che đậy cảm xúc của Hạnh, Lan lại suồng sã, vồn vã, yêu ghét rõ ràng, cô nàng táo bạo và mạnh mẽ ấy lại đang tìm cách lấp khoảng trống mà Hạnh đã bỏ lại trong tôi. Tiếc rằng trái tim tôi đã dành cho một người khác, mà không phải là cô ấy.
  11. Trong phòng không chỉ riêng tôi là kẻ thất tình, Điệp và người yêu cũng mới có một trận cãi vã rất lớn trên điện thoại, từ buổi cãi vã ấy, tôi không còn thấy 2 người liên lạc trở lại với nhau. Vốn trầm tính, ít nói, Điệp cũng không bộc lộ nhiều cảm xúc ra bên ngoài, duy nhất một lần buổi tối khi tôi đang nằm nghĩ đến Hạnh, thì bất chợt nghe thoang thoảng tiếng nấc loáng thoáng ở đâu đây, khi quay người sang ngang tôi thấy Điệp đang cắm mặt vào gối, người run run, còn nước mắt ướt đầm vỏ gối. Biết Điệp luôn cố tỏ ra một bên ngoài mạnh mẽ nên chắc hẳn không muốn người khác nhìn thấy bản thân lúc yếu đuối ấy, tôi cũng quay đầu lại mà ngủ thiếp đi trong dòng suy nghĩ miên man. Cuối cùng thì lần thi học kì đầu tiên của quãng đời sinh viên cũng qua đi, tôi đã cố gắng hết sức có thể để hoàn thành kì thi ấy một cách tốt nhất có thể. Để chuẩn bị bắt đầu học kì 2, nhà trường cho chúng tôi được nghỉ học hơn 1 tuần lễ. Với mục đích giải tỏa tâm lí, tôi quyết định cùng Trường về Hải Phòng quê nó nghỉ ngơi một vài ngày. Anh Giang thì về lại quê Tuyên Quang, Điệp thì ngại đường xa nên chẳng đi đâu, quyết định ở lại phòng. Tôi đến Hải Phòng khi gió mùa Đông Bắc tràn về một đợt mạnh nhất kể từ đầu năm. Khi chúng tôi ra bờ kè ngắm biển, cũng là lúc từng cơn gió gầm thét mang
  12. theo hơi lạnh của biển cả thổi đến, tạo thành những con sóng lớn đánh thẳng vào đất liền tung bọt trắng xóa. Còn những con người bé nhỏ chúng tôi run run theo từng đợt gió bấc buốt lạnh đến tê tái. Trường đưa người yêu đi theo, hai bàn tay họ đan vào nhau hòa quyện hơi ấm, chắc hẳn họ ấm áp hơn tôi nhiều lắm. Còn tôi những tưởng mùa đông này đã không còn lạnh lẽo cô đơn, ai ngờ, giờ đây tôi cũng như đại dương kia bao la, trống trải gào thét biết bao nỗi niềm, nhưng nào có ai biết đâu, nào có ai để ý tới đâu. Sau hai hôm ở Hải Phòng, tôi xin phép về phòng trọ sớm khi nhận thấy mình có phần thừa thãi và lạc lõng khi đi chơi cùng Trường và người yêu. Ngày tôi về mưa phùn giăng mắc khắp các nẻo đường Hà Nội, cả thành phố ngập chìm một màu sương mù lấp lối, bầu trời trở nên âm u, mịt mờ hơn bao giờ hết. Về đến phòng trọ, tôi bất chợt nhìn thấy chiếc xe đạp của Hạnh dựng bên ngoài cửa. Cảm giác có chuyện chẳng lành, tôi cúi xuống, ngó nhẹ qua qua khe cửa sổ đã bị mục đi mất một góc mà nhìn thẳng vào phòng. Ở phía trên gác xép, tôi thoáng thấy lờ mờ hình ảnh một đôi nam nữ đang ở bên nhau trong đê mê ngây dại, mái tóc người con gái rũ xuống phía dưới, cơ thể uốn mình theo những xúc cảm miên man, đôi môi mím chặt kìm nén những hơi thở dập dồn. Dù bên trong tối mờ mịt, chỉ le lói chút ánh sáng nhạt nhòa qua khe cửa hắt hiu, nhưng tôi cũng đủ để nhận ra cái trán bướng bỉnh ấy, đôi mắt ấy, đôi môi ấy.
  13. Tôi đã chạy đi như một thằng điên dại giữa ngoài trời mưa dầm gió bấc, để cho nước mưa hòa lẫn đi cùng nước mắt, để gió bấc thổi tê tái từng giác quan. Dừng lại, tôi ngửa mặt lên trời rồi khóc òa lên như một đứa trẻ, giá mà sấm chớp ở đâu đây xuất hiện đánh lấy tôi đi, giết chết tôi đi thì có lẽ tôi không phải đau khổ đến thế này. Nấp tạm vào mái hiên một nhà khóa cửa, tôi úp mặt vào hai đầu gối, tôi run run từng cơn theo tiếng nấc, theo hơi mưa lạnh buốt giá thấm vào bên trong cơ thể. Tôi miên man, đắm chìm trong dòng suy nghĩ như một thằng mê sảng. Tôi trách mình ngu ngốc không nhận ra rằng lí do em rời xa tôi vì em yêu thằng bạn cùng phòng, tôi trách mình đã vội vã chạy đi, sao không ở lại mà phá cửa ra cho chúng nó một phen bẽ bàng. Nhưng ý nghĩ ấy lại qua rất nhanh, bởi lẽ đơn giản, tôi có là gì của em đâu, chúng ta chưa bao giờ trở thành người yêu của em cả, tôi lấy quyền gì đây mà níu giữ em đây. Chiều hôm đấy tôi trở về thì trong phòng đã không còn ai cả, tôi thu dọn đồ đạc, ngắm nhìn căn phòng lại một lần cuối rồi chuyển đi sang phòng một người bạn cùng lớp ở nhờ vài hôm. Trước khi đi, tôi không quên tìm cách phá cái đàn ghita chó chết, thứ vô tình đã cách chia em và tôi, đẩy em vào tay kẻ mà tôi không thể nào ngờ được. Nghe tiếng dây đàn đứt ra thành những âm thanh chát chúa, tôi tự cười ha hả một tràng dài nhưng không hiểu sao nước mắt lại lăn ra, mặn đắng trong
  14. miệng. Những ngày sau đó tôi chẳng thiết ăn uống gì, tôi ngồi lì trong phòng đứa bạn mà nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa của một mối tình mà tôi chẳng thể nào gọi tên được, hay đắn đo suy nghĩ chẳng biết thằng Điệp về sẽ xử lí thế nào khi cây đàn bị phá, chẳng biết xóm trọ có ai quan tâm đến việc mình ra đi hay không. Quá nhiều suy nghĩ khiến tôi trở nên hoảng loạn, không thể nào ngủ được. Sang học kì mới, Trường quyết định cùng tôi dọn ra ở một căn phòng khác. Anh Giang thấy vậy cũng chuyển ra ở cùng một người bạn, còn thằng Điệp chuyển đi đâu tôi cũng chẳng buồn mà quan tâm. Căn phòng ấy thế là tan rã. Sau ba ngày không có hột cơm nào vào bụng, tôi cũng quyết định ăn uống trở lại. Lí trí đã trở lại trong tôi, tôi nhận ra rằng từ trước tới giờ Hạnh không rũ bỏ, phũ phàng hẳn với tôi đơn giản bởi em coi tôi như một phương án hai, một kẻ thay thế, một cái phao để níu vào nếu chẳng may em có lỡ bước sa chân trong sóng lớn của cuộc tình đầy phiêu lưu mà em đang theo đuổi. Tình yêu qua đi, chỉ còn lại những nỗi đau lẫn cả hận thù. Để trả thù những gì em đã làm với tôi, tôi đến phòng em cầm theo chai rượu, khi biết rằng chỉ có Lan ở đó.
  15. Những cảm xúc buổi tối hôm trước trở lại bên chúng tôi, hai con người thất tình và cô độc tìm đến bên nhau để lấp đi những khoảng trống trong tâm hồn. Sự từng trải của Lan đưa chúng tôi đến những thăng hoa ngây dại mà tôi chưa từng bao giờ có được. Hơi nóng nhập nhụa mùi rượu từ miệng Lan phả vào cổ tôi hơi nóng cháy bỏng đầy ma mãnh; bờ môi gợi cảm, sẵn sàng mở rộng kêu thét những tiếng rền rĩ bản năng vốn có của cô lại đem đến một sự kích thích mạnh mẽ không thể nào tả xiết. Những kinh nghiệm tình trường đã qua khiến Lan trở thành một con đàn bà trên giường ngủ mà bất kì thằng đàn ông nào cũng muốn sở hữu. Chẳng biết Hạnh có bất chợt trở về và chứng kiến những hình ảnh đó như tôi từng vô tình nhìn thấy hay không, chẳng biết kế hoạch trả thù đời, trả thù tình của tôi có trở thành hiện thực hay không. Chỉ biết rằng, khi cuộc vui qua đi, tôi cảm thấy trống trải đến khôn cùng, những gì mình đã làm chẳng qua chỉ là sự vô nghĩa, ý định trả thù là vô lí đến hèn hạ. Bất chợt tôi có cảm giác đồng cảm với Điệp, chúng tôi đều bị phụ tình, đều tìm cách trả thù cuộc đời mà vô tình dẫm đạp lên người khác, chúng tôi bị tổn thương và đang lan truyền sự đau đớn đấy đến bất kì những con người nào chúng tôi gặp trên con đường tình ái. Họ có lỗi lầm gì đâu, chỉ là họ cũng từng sai lầm giống tôi, đắm chìm trong một mối tình đơn phương si mê, cảm tính, mà đánh mất đi tất cả lí trí của bản thân mình. Bỏ mặc Lan níu tay giữ lại, tôi choàng tỉnh dậy, lao nhanh vào đêm đen sâu thẳm trên chiếc xe đạp.
  16. Ôi! Tại sao cuộc sống này lại thật trớ trêu và kì lạ, tôi chạy theo em, em đuổi theo người đó, ai khác lại đi theo tôi. Tất cả chúng ta đều như đứng trên những đỉnh của một hình tam giác, mãi đuổi bắt nhau chứ không thể nào một lần đứng bên nhau được, như những mũi tên bắn ra vào hư không, chỉ có một chiều mà không thể nào quay đầu trở lại. Có lẽ may mắn chăng trong hàng trăm năm, hình tam giác muôn đời của tình yêu ấy mới may mắn một lần trùng lại để trở thành một đường thẳng, để hai con người ấy được hạnh phúc đến với nhau. Gió Đông bắc vẫn ào ạt ùa về thấm ướt khuôn mặt tôi. Chẳng biết là mưa phùn, sương đêm, mồ hôi, hay nước mắt….
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
5=>2