
Rồi Em Sẽ Yêu Anh

Màn sương đùng đục không chịu trôi khỏi tầm mắt. Rồi những chuyện xảy ra gần
đây Long không muốn nhớ lại hiện về. Chán ngán quá. Không ra đi được thì chí ít
cũng phải quên được hiện tại chứ. Cô gái trẻ măng mà Long ngỡ là ngờ nghệch ai
ngờ ghê gớm đến vậy.
"Mà mình có lỗi gì đâu nhỉ?" - Long ngẫm nghĩ. Khi mới quen nhau cả hai đã
thống nhất là chẳng yêu đương gì cả. Thế mà đến khi anh làm quen với một cô gái
khác thì cô bé thay đổi hẳn. Cô dẫn Long lên sàn nhảy rồi nhân tiện lúc anh đang
ngà ngà bia rượu cô cho anh một cốc có pha thuốc. Và rồi lắc đến mệt lử. Chưa
hết, cú này mới thật đau, cô thay đổi tờ báo giá trong hồ sơ đấu thầu mà Long sắp
mang đi nộp. Đổ bể, bẽ bàng đến nỗi sếp không thèm chửi bới Long nữa.
Đồng nghiệp nhìn anh bằng ánh mắt trách móc. Lần thứ hai Long chơi thuốc lắc,
tự đi tìm chứ chẳng cần đến cô ta. Vẫn không quên được gì, Long nốc một vốc
thuốc ngủ. Cũng chẳng biết nguyên nhân trực tiếp là do cô nàng quái chiêu đó hay
là do Nhật, cô bạn thân cùng phòng. Mỗi lần chán chường với một cô nàng nào đó
Long lại nghĩ đến Nhật. Bên Nhật anh luôn thấy bình yên.

Nhật không nói nhiều về chuyện tình cảm, chỉ hay nghĩ. Khi hài lòng, khuôn mặt
cô rạng rỡ, ánh mắt có lửa mà sâu lắng. Những lúc nhìn Nhật mơ màng, Long hay
tưởng tượng ra hình ảnh ai đó được nghĩ tới trong đầu cô phải đẹp đẽ lắm. Chán
nỗi là có vẻ cô chẳng muốn cho Long vào danh sách của những điều đẹp đẽ đó.
Tuy Nhật kín đáo nhưng nét mặt ấy, ánh mắt ấy thì nhất định là cô đã yêu rồi.
Long cũng ngạc nhiên tại sao hai đứa lại chơi thân với nhau bao nhiêu năm dù
khác nhau đến vậy. Danh sách bạn gái của Long khá dài. Không biết họ mê Long
vì những điểm gì, không đẹp trai lắm, không giàu có, công việc làng nhàng. Long
không băn khoăn lâu về điều này. Các cô ấy không thắc mắc thì thôi chứ tội gì anh
phải mệt công suy đoán. Có lần Nhật phát cáu, bảo anh sống không nghiêm chỉnh,
bảo anh có giỏi thì cứ nói thẳng với các đối tượng là mình không có ý định yêu
đương nghiêm túc đâu. Long nói thế thật. Nhưng mọi chuyện vẫn không thay đổi.
Giá mà Nhật cũng ở trong danh sách những người hâm mộ anh.
Điều không tưởng ấy lại xảy ra, bất ngờ một cách tệ hại, vào thời điểm tệ hại nhất
trong đời anh. Nhật viết trong blog cá nhân là cô từng rất thích Long nhưng tình
cảm bí mật đó không được đáp lại và đã chết.

Long mệt mỏi, nặng nề mở mắt. Long nhận ra Nhật, đúng khuôn mặt của cô, đúng
là người đã mở cửa bước vào và bắt anh quay trở lại với cuộc sống. Không biết bao
nhiêu thời gian đã trôi qua. Nhật không biết làm gì ngoài việc thỉnh thoảng sờ trán
và bàn tay bị buộc đầy dây nhợ cùng ống truyền dịch của Phong.
- Nhật đến không đúng lúc chút nào. Chậm một tiếng nữa sẽ là hoàn hảo.
- Thế ra là lỗi của tớ à? Ừ thì nhận lỗi. Tớ giúp gì được không? Việc gì phải làm
như vậy, Long?
- Cậu muốn giúp tớ thật à? Hãy làm người yêu của tớ. Tớ sẽ không nghĩ đến cái
chết nữa.
- Sao lại thế? Để làm gì, Long?
- Thì cũng có khó khăn với cậu lắm đâu. Cậu từng yêu tớ mà. Tớ đã biết rồi. Hôm
đấy cậu lao ra ngoài hình như để khóc và quên không khóa màn hình...
- Tớ đồng ý. Cho đến khi cậu có thể sống bình thường mà không cần tớ giúp nữa.
- Thế Nhật hay đi chơi thế này à?

- Thỉnh thoảng. Thế Long hay đi chơi kiểu gì?
- Đi ăn uống, nhạc nhẽo, xem phim, đi nhảy, vào khách sạn. À xin lỗi, Long lỡ lời.
- Có sao đâu. Miễn cả hai bên đều thích là được.
- Thế Nhật thấy đi bộ thế này thú vị lắm à? Để kết hợp tập thể dục à?
- Đồ quỷ. Thì tự nhiên thấy thích thôi. Con đường vắng lặng, lá rơi lác đác quấn
vào chân, gió thổi mơn man, mình thả bộ bên một người rất hợp cạ. Không chỉ là
thích mà mình thấy rất tuyệt.
Long ôm Nhật định hôn. Nhật cứng người lại, rồi né sang bên làm mặt Long trượt
vào vai cô.
- Sao thế Nhật? Nhật không muốn làm người yêu của mình à?