Rừng phương Bắc
lượt xem 4
download
Thằng Dũng, tên cúng cơm là Đèn, chủ nhân một gia đình có sáu người. Dáng cao gầy, da xanh tái, nom tạng nó ai cũng bảo trí thức, chỉ thiếu gọng kính trắng. Năm cái tàu há mồm đều trông vào nó. Ở tuổi hai bẩy mà Đèn đầu tắt mặt tối. Phim ảnh, hát bội... là những trò ngớ ngẩn, nó chẳng quan tâm. Nhà gần sông. Mùa lũ nước đục ngầu nhưng đến mùa cạn vén quần lội qua được. Đèn lấy giẻ tẩm dầu buộc cành tre làm đuốc đốt đùng đùng, có đêm nó chém...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Rừng phương Bắc
- Rừng phương Bắc TRUYỆN NGẮN CỦA CAO CHIẾN Thằng Dũng, tên cúng cơm là Đèn, chủ nhân một gia đình có sáu người. Dáng cao gầy, da xanh tái, nom tạng nó ai cũng bảo trí thức, chỉ thiếu gọng kính trắng. Năm cái tàu há mồm đều trông vào nó. Ở tuổi hai bẩy mà Đèn đầu tắt mặt tối. Phim ảnh, hát bội... là những trò ngớ ngẩn, nó chẳng quan tâm. Nhà gần sông. Mùa lũ nước đục ngầu nhưng đến mùa cạn vén quần lội qua được. Đèn lấy giẻ tẩm dầu buộc cành tre làm đuốc đốt đùng đùng, có đêm nó chém được cả rổ cá. Nhưng dạo này cá hiếm, dân chài bỏ lưới nhiều, mà bọn nổ mìn cũng lắm, bữa ăn thiếu hẳn chất tươi. Giữa lúc ấy xí nghiệp hết việc, vợ ở cữ, Đèn như thằng mù mắc bòng bong, gỡ không ra. Ông bố toan thắt cổ cho nhà bớt miệng ăn, may có người thấy nên cứu kịp. Mẹ nó, bà Xáo móm lần đũng quần đưa con đôi bông tai kỷ niệm bà ngoại cho cô con gái trước khi về nhà chồng. Đèn biết mẹ phòng xa, đôi bông tai mẹ nó giữ như của thiêng, quý hơn báu vật. Nhưng vợ nó ở cữ... Đèn nhìn mẹ không chớp mắt. Nó ngơ ngẩn cầm đôi bông tai, rồi nhét trả vào túi mẹ. Đôi mắt bà già sáng lên, nửa vui mừng, nửa đau đớn đến cực độ. Bà đứng như chôn chân giữa nhà trong khi Đèn bỏ ra ngoài, cổ họng đắng ngắt. Rồi nó đi. Trên cánh đồng xác xơ những gốc rạ ven lộ, hoàng hôn như chén chè thập cẩm đổ vung vãi, loang lổ từng mảng tối sẫm. Đèn ngồi tựa cây cột điện đưa ống tay áo quệt ngang. Bao tải bố khoai tây, quà bà dì biếu mẹ nó nằm chềnh ềnh bên cạnh. Xe xịch tới, một đám lăng xăng ở đâu bu lại. Đèn ném bao khoai lên thùng, thở đánh phào. “Xin ông anh mấy “hào” uống nước!” Một đứa giật áo Đèn. “Hào gì?” Đèn trợn mắt, nhìn xoáy vào mặt thằng trai đang trì kéo. “Này, đừng qua mặt bọn tao!” Thằng cửu vạn sấn lại. “Thôi, xì cho nó vài hào, đỡ rách chuyện!” Tay lơ chừng đã ngán bọn này lắm, khẽ bảo
- Đèn. “Thôi được, Đèn đạp cửa xe nhảy xuống, nào chúng mày muốn gì? Tao nói để chúng mày biết, tao là thằng cùng. Bây giờ chúng mày thích kiểu gì tao cũng chiều!” Mắt Đèn đỏ vằn man dại. Tay lơ lúc này cũng đã nhảy xuống tựa lưng vào ba-đờ-sốc. “Thôi đi, mặc mẹ chúng nó!” Gã kéo tay Đèn. Thằng cửu vạn đứng cụp mắt, đột nhiên thấy sợ cái vẻ liều lĩnh đến táo tợn của kẻ cố cùng, định bỏ chạy. “Nhưng này, Đèn cười, có điếu thuốc hút đi, lần sau nhớ mặt tao, đừng quấy!” Đường xóc, xe nhảy chồm chồm như ngựa. Mấy bà buôn chuyến mục kích cảnh vừa rồi thi nhau kể tội bọn cửu vạn. Mả cha chúng nó, không ai khiến cũng nhảy vào xin đám, rồi đòi tiền quầy quậy! Mụ béo ngồi trên nắp ca-bô nhổ nước trầu đánh toẹt: “Bà thì chỉ có cứt !” Đèn phì cười. Một tay chừng bốn nhăm năm mươi, nom mã còn bảnh, len qua đám đông đến ngồi cạnh Đèn. “Chú tên gì? À Đèn. Được! Khá lắm. Tôi muốn nhờ chú...” “Việc gì?” Đèn mệt mỏi. “Nhưng nguy hiểm lắm!” “Không sao, vấn đề là tiền. Có khá không?” “Khỏi lo. Tôi xin bảo đảm. Chú ở đâu? Thôi được rồi!” Người đàn ông rút thuốc mời Đèn, xởi lởi. Đèn hít mạnh, khói thuốc xộc vào cuống họng, cay xè. Mồ hôi túa ròng ròng, mặn chát. Đèn lơ mơ ngủ. Cái mệt từ trong ruột trong máu đã cắt ngang câu chuyện với người đàn ông nọ. Nhà có tin vui. Thứ bẩy, anh Đèn bấy lâu mắc công tác xa được về nghỉ vài bữa. Mấy bố con ngồi uống rượu. Cái Thúy cười nắc nẻ, xắt chuối xoèn xoẹt. “Ngọt lắm!” Đèn bốc một nắm bỏ vào bát anh. “Bao giờ mày thi?” Anh Đèn hỏi Thúy. “Chán lắm, em muốn bỏ, tốn nhiều tiền quá!” “Cũng được, Đèn thủng thẳng, nhưng thôi còn năm cuối mày phải cố!” Anh Đèn cầm ly rượu, dáng vẻ tư lự. Học hành tử tế, bươn chải với đời cũng nhiều mà cực vẫn hoàn cực. “Thì thôi, làm gì cũng được, miễn sao giữ tròn cái đạo làm người!” Ông bố bảo các con. “Thế bao giờ mày đi?” Ông hỏi anh Đèn. “Mai! Con chỉ ở được hôm nay, mai là phải đi!” Bà Xáo lồm cồm ngồi dậy, thảng thốt: “Mày đi vội thế?” Anh Đèn cười. Đèn cũng cười. “Thỉnh thoảng anh nhớ về, đừng đi lâu quá bọn em mong!” Đèn buồn. Đèn biết trong thâm tâm anh nó đau đớn vô cùng. Mà vẫn phải vô tư... Chỉ có bà mẹ khóc.
- Người đàn ông gặp gỡ trên chuyến xe nọ không quên lời hứa, tìm đến tận nhà. Không một chút úp mở, ông ta đặt vấn đề làm ăn với Đèn. Cũng đơn giản, Đèn sẽ vận chuyển hàng cho ông ta. Nhưng nguy hiểm, vì trước đó đã có đứa phải bỏ mạng, chịu làm mồi cho cá. “Chết là cái gì, Đèn tặc lưỡi, sống mới khó chứ chết chẳng qua là ngủ, một giấc ngủ dài, thế thôi. Nhưng…” Đèn khép cửa buồng. Tiếng bà Xáo ho xù xụ. Người đàn ông đặt vào tay Đèn xấp bạc, ái ngại: “Anh không ép chú. Còn tùy. Nếu chót lọt chú sẽ nhận gấp đôi!” “Đèn!” Tiếng bà Xáo gọi. Qua cánh cửa khép hờ, người đàn ông nghe loáng thoáng tiếng bà mẹ bảo con: “Đừng đi con. Nhỡ có điều gì bố mẹ ân hận suốt đời, chết không nhắm nổi mắt!” “Kìa mẹ buồn cười, có gì đâu!” “Không, tao biết, bà kéo đầu con lại gần, cái nhà ông ấy cũng đứng đắn, nhưng thuốc pháo…” Bà nấc lên. “Mẹ yên tâm, Đèn đỡ mẹ nằm xuống, con không đi đâu!” Đêm mười bốn. Bầu trời như tráng một lớp men trong suốt, đẹp kỳ lạ. Không thấy trăng. Đây đó giữa khoảng không vô tận vài hạt sao run rẩy chỉ chực ngã nhào xuống dòng sông đang lẩn mình giữa đôi bờ vách đá dựng đứng. Tiếng tắc kè rên rỉ tắt lỏm trong tiếng gió ù ù. Đèn thở phì phì, bặm môi cắm ngập cây sào xuống lớp bùn thơm hắc mùi lá rừng. Một cú dập, bả vai nó tê dại. Đời như cục cứt, đứa ăn không hết kẻ lần chẳng ra. Mà có phải lười đâu, quần quật tối ngày. Nó buông sào, thả thuyền trôi bồng bềnh. Có ánh đèn pin lia loáng trên bờ. Đèn cởi áo trườn xuống nước, nhè nhẹ đẩy thuyền đi. Nếu động chỉ cần lật ngang là xong. Đèn gục mặt xuống lòng thuyền cắn điếu thuốc nát bét, nhổ phùn phụt. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy sợ. Bụng Đèn lép kẹp. Hồi chiều khi tới điểm nhận hàng nó đã có ý ăn qua quít chút gì để dưỡng sức, rồi lại không ăn. Nó cắn răng, thầm rủa cái mùi phở sao mà quái ác, cứ xộc thẳng vào mồm vào mũi người ta như thách thức trêu chọc. Trăm ngàn không bằng móng tay kẻ giàu nhưng đối với nó bây giờ là cả cuộc đời. Nó biết dù có ăn một, thậm chí hai ba chầu phở chăng nữa thì cũng chả có ai trách, nhưng nó không nỡ. Có tiếng chạm lạch cạch đầu mũi thuyền. Đèn toát mồ hôi hột, tóc dựng đứng. Nó lựa dòng kéo thuyền táp vào bờ. Mấy bóng đen di động trong khu vườn thì thầm. Rồi đèn bật sáng. Đèn thở hắt ra, loạng choạng ôm bừa một gốc chuối. Người đàn ông cười ha hả,
- giúi vào tay nó cốc rượu rồi kêu vợ trả tiền. “Sá gì nguy hiểm, Đèn đút tiền vào túi, tặc lưỡi, thôi cũng bõ!” Có tiền nhà vui hẳn. Đèn mua cút rượu ép bố uống say, mẹ, vợ Đèn cũng uống. Rồi Đèn mang ác-mô-ni-ca ra thổi. Tiếng nhạc tươi vui, réo rắt như tiếng suối chảy, như tiếng ngựa chạy trên đường thiên lý. Giá như ngày ấy Đèn gặp may, biết đâu, nó có thể vào trường nhạc. Nắng như vỡ theo những ngọn lá rơi lả tả quanh thềm. Con Đèn bò lổm ngổm, rồi ngã người vào ngực bố. Đèn ngưng thổi, đưa tay vuốt mấy sợi tóc lơ thơ của thằng bé. Nhanh thật, tám tháng rồi. Tiếng cười oang oang ngoài cổng kéo Đèn trở về thực tại. “Tết nhất đến nơi, tính thế nào?” Người đàn ông hỏi Đèn. “Để em tính!” “Tùy chú, người khách rút tờ bạc xanh lét kẹp vào tay đứa trẻ, nào chóng lớn, hay làm nhạc sĩ?” Ông ta lại cười. Bà mẹ chống gậy tập tễnh vào buồng, còn vợ Đèn ngồi ngó ông khách trân trân. Chuyến ấy Đèn đi chót lọt. Vui vẻ, thế là có Tết! Xí nghiệp bắt đầu gọi người đi làm, theo kiểu đánh tỉa. Cũng bữa đực bữa cái. Đi cũng chết, mà không đi còn chết hơn. Đèn vò đầu bức tai. Hăm ba Tết, ngày ông Táo về chầu trời, Đèn tính chơi quả liều. Nó dựng xe vào gốc cây ổi, đập lách cách, vừa làm vừa huýt sáo. “Thôi em xin anh, đừng đi nữa!” Vợ Đèn năn nỉ. “Buồn cười thật, em bảo anh đi đâu?” Đèn đứng dậy, nhìn sâu vào đôi mắt, rồi bất ngờ quàng tay qua vai kéo đầu vợ vào ngực mình. “Thôi anh, nguy hiểm lắm, em sợ..!” “Ơ, sao lại khóc, vớ vẩn chưa kìa!” Đèn cười. Hoa cúc dại vàng rực trên hàng rào. Đèn bứt một bông cài lên tóc vợ. “Chẳng biết Tết này anh mình có về không?” Nó ngơ ngẩn hỏi. Rừng phương Bắc. Ai đã một lần qua những nẻo đường phương Bắc hẳn khó quên cảnh sắc hùng vĩ và thương nhớ của núi đồi, những cánh rừng tùng, tre, mía bạt ngàn, buồn thăm thẳm, khắc khổ nhưng yêu đời, nhất là mùa xuân. Từ những thôn bản nằm sâu trong núi, từng đoàn người đổ ra tỉnh, người Mán trọc đầu, người Tày áo chàm nâu, quang gánh tay nải nặng trĩu. Mấy chị H’mông chân quấn xà cạp đỏ, lưng địu con, bước phăm phăm bên anh chồng tóc hớt móng lừa, nách kẹp chiếc khèn làm bằng ống trúc ngà, phía trước là con ngựa thồ đầy hàng. Đất trời lảo đảo say, núi rừng như chiếc khăn piêu sặc sỡ trải
- dọc hai bên đường đi. Đèn đạp xe lóc cóc. Ở nhà nếp, lá dong vợ đã lo đủ. Ơn trời, cũng nhờ món pháo lậu. Xe nhảy chồm chồm chỉ chực lao xuống hố. Đèn bóp phanh. Trên đỉnh dốc Ông Sư, mấy cô Tày đang chụm đầu hát đối với mấy chàng si mé đồi bên. Đèn dựng xe vào bờ đất, nằm duỗi thẳng cẳng trên vạt cỏ. Hoa mua nở tím xung quanh. Mấy đám mây trắng xốp bồng bềnh trôi trên đầu. Xa xa phía dưới một chiếc xe đang rồ ga tung bụi mờ mịt. Đèn lơ đãng cười. Mười bảy cây số chả là cái đinh, nó vươn vai, búng mạnh điếu thuốc, đạp thốc. Gió thổi ù ù, tiếng hát đầu dốc bay vụt qua. Cột cây số bên đuờng sừng sững. Tay lái Đèn loạng choạng. Chiếc xe tải ngược chiều thắng gấp. Đèn lạng người, thùng thuốc pháo văng mạnh đập chát xuống mặt đường đá. Tiếng nổ lộng óc kèm theo cột lửa màu da cam cháy bùng lên. Lúc ấy đang là giờ thân. Cái Thúy chải đầu, gương vuột khỏi tay vỡ tan. Ngoài trời mưa lất phất bay. Đôi bông tai trong túi áo bà mẹ rơi bắn xuống nền nhà, nhảy tưng tưng. Thằng con Đèn bò nhấp nhổm, lượm cho vào mồm, rồi cứ thế không hiểu sao nhìn bà nội và dì Thúy, cười toét miệng. 7.1990
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Ma nữ đa tình
5 p | 490 | 157
-
Tài liệu về KHU BẢO TỒN THIÊN NHIÊN LUNG NGỌC HOÀNG
15 p | 346 | 62
-
THẮNG CẢNH SƠN TRÀ
2 p | 265 | 33
-
Truyện Ma Nữ Đa Tình
829 p | 128 | 19
-
Danh thắng Bắc Giang Chùa Hồ Thiên
4 p | 154 | 12
-
Nữ Chúa Hồ Ba Bể
159 p | 98 | 12
-
Thánh Kiếm Đoạt Hồn
634 p | 72 | 9
-
Chinh phục đỉnh Fansipan
5 p | 104 | 6
-
Mộc Châu – Thảo Nguyên Của Tình Yêu
11 p | 86 | 6
-
Thật tuyệt vời cưỡi voi dạo chơi Luang Pra Băng - Lào
5 p | 63 | 5
-
Ngủ rừng ở Cúc Phương
4 p | 65 | 5
-
Tháng Tư, mang anh đi cùng gió
5 p | 69 | 5
-
Ấn tượng thành phố Petrozavodsk - Nga
5 p | 54 | 3
-
Trượt băng – niềm vui mùa đông ở Bắc Kinh
6 p | 61 | 3
-
Ở bên em mãi
27 p | 66 | 3
-
Ðà Nẵng Quê Em
5 p | 92 | 3
-
Ba Bể không xa xôi - tỉnh Cao Bằng
3 p | 60 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn