
Sài Gòn, Anh & Em Là Một ...
-Hà Nội - Mùa Thu Cuối

" Em là em. Sài Gòn là Sài Gòn. Và anh là anh. Vẫn như thế, vì chúng ta chẳng hề
quen biết dẫu đôi lần gặp mặt. Thế mà bây giờ, Sài Gòn - Anh và Em là một ... "
***
Em là một đứa con gái học lớp 11. Còn anh là thằng con trai học lớp 12. Tất
nhiên, em và anh học chung trường. Em rất hay thấy anh ở sân trường. Anh trong
mắt mọi người là một người dễ thương, hay quan tâm đến nguời khác. Còn trong
mắt em, anh là đứa con trai tinh nghịch và lắm chiêu. Hẳn là phải có nguyên nhân
thì em mới nhận xét về anh như thế...
1 năm trước...
Em là học sinh lớp 10, mới vào trường. Ngôi trường em học là một trường
giỏi và nổi tiếng. Trường rất rộng và có 1 thư viện ở tầng 4. Em rất hay lên đó để
tìm tài liệu học tập. Hồi đó, em hay thấy anh lắm ! Ấn tượng về anh là một người
hay đọc những cuốn sách dày cộm, tuy anh chẳng có vẻ gì là tri thức hay mọt sách.
Anh cũng chẳng mang mắt kính nên em lại càng không hiểu nổi tại sao anh lại hay
đọc những loại sách ấy. Anh hay đeo tai nghe và nghe nhạc cùng một lúc. Lần nào
cũng vậy ! Anh ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, em thì ngồi đối diện anh. Bởi vì ngày
hôm đó, thư viện rất đông, đó là chỗ ngồi cuối cùng dành cho em. Em chẳng còn
cách nào khác ngoài việc ngồi đấy. Và từ lúc đó, chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đối diện
anh - trở thành chỗ ngồi quen thuộc của em. Em cũng chẳng mong anh chú ý em.

Vì đơn giản là em cũng chẳng chú ý gì đến anh.
Một lần nọ, em muốn lấy cuốn sách ở trên cao, nhưng khổ nỗi, em không có "
chiều cao lý tưởng" để lấy nó. Quản thư cũng đi mua đồ ăn sáng, nên em đành
quay về chỗ ngồi quen thuộc để chờ. Em đã nhìn anh và phát hiện ra anh...nhuộm
tóc. Chẳng phải phát hiện thú vị gì, nên em cũng không quan tâm.
- Đọc thử đi, hay lắm ! Tôi đi vệ sinh một chút ! - Bất ngờ, anh ngước lên và
đẩy cuốn sách đang đọc dở dang về phía em rồi đi ra ngoài. Tất nhiên là em đã rất
rất rất ngạc nhiên.
Nhưng em cũng đọc. Em đọc hết trang đầu tiên, rồi trang thứ hai, rồi trang thứ
ba. Đến trang thứ tư, em thấy có một tờ giấy được kẹp vào trong đó. Trên tờ giấy
có ghi một dãy số, hình như là số điện thoại, ở dưới nữa có ghi một dòng chữ : "
Làm quen nhé ? " . Em đã lưu lại số điện thoại rồi nhắn : " Anh là ai ? " mặc dù em
đã có câu trả lời. Đúng lúc ấy, anh bước vào, rồi anh nở một nụ cười :
- Anh chính là câu trả lời của em !
Em thật sự không thể nào ngờ được. Từ ngày đó, chỗ ngồi quen thuộc của em
đã chẳng còn nữa, em sang ngồi cạnh anh. Anh nói chuyện rất vui và khá ranh
mãnh, anh toàn chọc em điên lên nhưng nói chuyện với anh, em cảm thấy dễ chịu
và thoải mái lắm !
Ngày nối ngày trôi đi...
Và hiện tại bây giờ, anh đã trở thành người yêu của em.

Anh đối xử với em rất rất rất tốt. Em thực sự thích anh. Những ngày nghỉ học,
anh thường chở em đi khắp những con đường Sài Gòn thân thuộc. Anh và em cùng
uống cafe ở những quán cóc, ngắm nhìn Sài Gòn về đêm. Những khi trời mưa, anh
và em cùng trú mưa dưới hiên nhà người lạ. Anh sẽ nắm chặt tay em, rồi kéo em
vào lòng anh. Cảm giác ấy thân thuộc và ấm áp lắm ! Những ngày ấy, Sài Gòn -
Anh và Em là một...
Rồi anh đi Hà Nội...
Rồi mùa nối mùa trôi đi...
" Thu Hà Nội có lạnh không anh ? Anh có còn nhớ mùa thu Sài Gòn không ?
Những ngày thu, Sài Gòn vắng anh, em buồn lắm ! Nhưng, Sài Gòn - Anh và Em
vẫn là một, anh nhỉ ?"
Mùa lại nối mùa trôi đi...
Anh trở về trong một ngày thu, Sài Gòn rất gió. Em nhìn bóng anh trên con
đường Sài Gòn quen thuộc.
" Ừ thì, Sài Gòn - Anh và Em là một... "

Hà Nội - Mùa Thu Cuối
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Hà Nội - Mùa Thu Cuối ... ( N.Y ) | Truyện Ngắn |
Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/ha_noi_mua_thu_cuoi_ny/2014-01-24-
9526#ixzz2xF2kKDkg
" Em ngồi ở một quán cafe. Nhìn miên man cảnh vật bên ngoài qua một khung cửa
sổ. Bên kia đường, những cây phong lá đã vàng rực rỡ. Em chợt nhận ra : Thu về
rồi ! Bản nhạc Thu cuối vang lên, lặng im, em nghe...
Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa
Hoen đôi mi khi Thu đưa Em qua
Đã từng ngọt ngào, giờ nhận đắng cay vì Anh... "
***
1) Hà Nội - Mùa thu cuối :
Anh đi Pháp học vào một ngày mùa thu Hà Nội. Không khí se lạnh vào sáng
sớm khiến em buồn nhiều hơn vui. Em là một đứa con gái vô tư và lạc quan, đã
từng nói với anh : " Cuộc sống có màu hồng ". Em tiễn anh ở sân bay. Em chẳng
khóc, chỉ thấy hơi buồn. Em đón một chiếc xe buýt từ sân bay về khu nhà em đang
sống. Gió thổi miên man. Mái tóc xoã ngang lưng của em bị gió thổi bay. Em về
nhà vào buổi trưa nắng dìu dịu. Thả mình trên chiếc giường quen thuộc, em thiếp
đi. Một ngày dài kết thúc...