Chương 16<br />
Thiệp mời ghi: “Đại sứ cộng hoà xã hội chủ nghĩa Rumani mong bà có mặt để dự<br />
buổi tiệc cốc tai và ăn tối tại Toà đại sứ, 1607 Đường số 23, vào lúc 7 giờ 30<br />
chiều. Cà vạt đen, RSVP 232- 6593”.<br />
Mary nghĩ đến lần trước nàng đến viếng Toà đại sứ ấy và nàng đã cư xử ngốc<br />
nghếch như thế nào. Mà thôi, việc ấy sẽ không tái diễn. Mình đã quà khỏi tất cả<br />
những điều ấy. Bây giờ mình là một phần của sân khấu Washington rồi.<br />
Nàng mạc bộ đồ mới mua, một chiếc áo cho buổi chiều bằng nhung đen với tay<br />
áo dài. Nàng mang đôi giày cao cổ lụa đen và một xâu chuỗi ngọc trai.<br />
Beth lên tiếng nói:<br />
- Mẹ trông xinh hơn Madonna đấy!<br />
Mary ôm lấy nó.<br />
- Mẹ lo lắm. Hai con ăn tối trong phòng ăn dưới lầu rồi có thể lên xem truyền hình.<br />
Mẹ sẽ về sớm. Ngày mai tất cả chúng ta sẽ đi thăm nhà của Tổng thống<br />
Washington tại núi Vernon!<br />
- Chúc mẹ vui vẻ.<br />
Điện thoại reo. Đó là thư ký tổ công tác.<br />
- Thưa bà đại sứ. Ông Stickley đang đợi bà ở hành lang.<br />
- Mình ước gì được đi một mình, - Mary nghĩ thế. - Mình không cần ông ta hoặc ai<br />
khác để mình khỏi phiền phức.<br />
Toà đại sứ Rumani trông hoàn toàn khác hẳn lần trước như Mary đã trông thấy.<br />
Có một bầu không khí tiệc tùng đã thiếu vắng trong chuyến đi thăm lần trước của<br />
nàng. Họ được Gabriel Stoica, phó trưởng phái bộ tiếp đón ở cửa.<br />
- Chào ông Stickley. Thật là thú vị được gặp ông.<br />
James Stickley gật đầu về phía Mary.<br />
- Cho phép tôi được giới thiệu đại sứ của nước chúng tôi.<br />
Chẳng có dấu hiệu nào to vẻ nhận ra nàng trên nét mặt của Stoica.<br />
<br />
- Hân hạnh được gặp bà, bà Đại sứ. Xin theo tôi!<br />
Trong khi họ bước xuống hành lang, Mary nhận thấy tất cả các phòng đều sáng<br />
rực và thật ấm áp. Từ trên lầu nàng có thể nghe những giai điệu của một ban<br />
nhạc nhỏ. Khắp nơi đều có các chậu hoa.<br />
Đại sứ Corbescue đang nói chuyện với một nhóm người khi ông ta trông thấy<br />
James Stickley và Mary Ashley đến gần.<br />
- À, chào ông Stickley!<br />
- Chào ngài đại sứ. Cho phép tôi được giới thiệu đại sứ Hoa Kỳ tại Rumani!<br />
Corbescue nhìn Mary và nói một cách bình thản:<br />
- Tôi hân hạnh được gặp bà.<br />
Mary mong đợi một tia lấp lánh trong mắt ông ta. Nó không bao giờ có cả.<br />
° ° °<br />
Có một trăm người tại bữa ăn tối. Đàn ông mặc véttông dạ tiệc và phụ nữ phục<br />
sức đẹp đẽ trong những chiếc áo kiểu Luis Estévez và Osear de la Renta. Chiếc<br />
bàn lớn mà Mary đã trông thấy trên lầu trong chuyến viếng thăm trước đã được<br />
tăng cường thêm nửa chục chiếc bàn nhỏ hơn chung quanh. Các người hầu mặc<br />
chế phục đi quanh căn phòng với những khay champagne.<br />
- Bà thích uống không? - Stickley hỏi.<br />
- Không, cám ơn ông, - Mary nói. - Tôi không uống.<br />
- Thật à? Thực là khốn khổ.<br />
Nàng nhìn ông ta bối rối.<br />
- Tại sao?<br />
- Bởi vì đấy là một phần công việc. Tại mỗi bữa tiệc ngoại giao mà bà tham dự,<br />
sẽ có những ly rượu chúc mừng. Nếu bà không uống, bà sẽ làm phật ý chủ nhân.<br />
Thỉnh thoảng bà phải hớp một ngụm.<br />
- Tôi sẽ nhớ, - Mary nói.<br />
Nàng nhìn qua căn phòng và kia là Mike Slade. Nàng không nhận ra ông ta trong<br />
<br />
một lúc.<br />
Ông ta đang mặc một chiếc véttông dạ tiệc và nàng phải công nhận rằng ông ta<br />
không phải không hấp dẫn trong bộ đồ buổi chiều. Cánh tay ông ta đang quàng<br />
qua một cô tóc hoe khêu gợi sắp ngã vì chiếc áo của ả. “Rẻ mạt” - Mary nghĩ thế.<br />
- Đúng là năng khiếu của ông ta: Mình không biết ông ta đang đợi bao nhiêu cô<br />
gái cho ông ta tại Bucarest nhỉ.<br />
Mary nhớ lại lời của Mike: “Bà là một người không chuyên, bà Ashley ạ. Nếu có ai<br />
muốn trả thù bà, có lẽ họ sẽ đưa bà làm Đại sứ tại Iceland đấy” - “Thằng đểu”.<br />
Trong lúc Mary nhìn ông ta, đại tá Mc Kinney, trong bộ đại lễ, bước đến bên Mike.<br />
Mike tạm biệt cô gái tóc hoe và bước đến một góc phòng với vị đại tá “Mình sẽ<br />
phải quan sát cả hai, - Mary nghĩ thế”.<br />
Một người hầu đi ngang qua với rượu champagne.<br />
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ uống một ly, - Mary lên tiếng.<br />
James Stickley nhìn nàng uống cạn.<br />
- Được rồi. Đã đến lúc bắt đầu khai thác căn phòng.<br />
- Khai thác căn phòng à?<br />
- Nhiều công việc được hoàn thành ở những bữa tiệc này. Đấy là lý do các Toà<br />
đại sứ tổ chức tiệc tùng.<br />
Mary trải qua một giờ nữa để được giới thiệu với các vị đại sứ, thượng nghị sĩ,<br />
thống đốc và một số nhân vạt chính trị có thế lực nhất cả Washington. Rumani đã<br />
trở thành một nhãn hiệu nóng bỏng và hầu hết mọi người quan trọng đều cố gắng<br />
nhận được giấy mời đến dự buổi tiệc của Toà đại sứ. Mike Slade đến gần James<br />
Stickley, tay ôm cô gái tóc hoe.<br />
- Chào ông, - Mike vui vẻ nói, - Tôi muốn ông gặp Debbie Dennison. Đây là<br />
James Stickley và Mary Ashley.<br />
Thực là một cú tát cố ý. Mary nói mát, - Đại sứ Ashley đấy.<br />
Mike đưa tay vỗ trán.<br />
- Xin lỗi, Đại sứ Ashley.<br />
Bố của cô Dennison cũng là đại sứ nữa. Ông ấy là một nhà ngoại giao chuyên<br />
<br />
nghiệp, dĩ nhiên. Ông ấy đã phục vụ nửa chục quốc gia trong vòng 25 năm qua.<br />
Debbie Dennison nói:<br />
- Đấy là một cách tuyệt vời để trưởng thành đấy.<br />
Mike nói:<br />
- Debbie đã đi nhiều!<br />
- Vâng, - Mary điềm đạm nói. - Tôi chắc vậy.<br />
Mary khẩn cầu khỏi phải ngồi cạnh Mike trong bữa ăn tối và những lời khẩn cầu<br />
của nàng đã được chấp thuận. Ông ta ở một bàn khác, cạnh cô gái tóc hoe gần<br />
như bán khoả thân. Có một chục người ở bàn Mary. Một số là những khuôn mặt<br />
quen thuộc nàng đã trông thấy ở bìa các tạp chí và trên truyền hình, James<br />
Stickley ngồi đối diện với Mary. Ngưởi đàn ông bên trái Mary nói một thứ ngôn<br />
ngữ thần bí mà Mary không thể nào hiểu được. Bên phải nàng là một người đàn<br />
ông tóc hoe, trung niên gầy và cao, với khuôn mặt hấp dẫn, nhạy cảm.<br />
- Tôi hân hạnh được ngồi cạnh bà, - Ông ta bảo Mary. - Tôi là một người nồng<br />
nhiệt hâm mộ bà. - Ông ta nói bằng một giọng Bắc Âu nhẹ nhàng.<br />
- Cám ơn ông. - Một kẻ hâm mộ điều gì nơi mình? - Mary tự hỏi.“Mình chưa làm<br />
gì cả”.<br />
- Tôi là Olaf Peterson, tuỳ viên văn hoá Thuỵ Điển!<br />
- Tôi rất sung sướng được gặp ông, ông Peterson.<br />
- Bà đã đến Thuỵ Điển chưa?<br />
- Chưa. Nói thật với ông, thực sự tôi chưa đi đâu cả!<br />
Olaf Peterson mỉm cười.<br />
- Vậy thì có thật nhiều nơi có cách chiêu đãi riêng cho họ.<br />
- Có lẽ có ngày con tôi và tôi sẽ đi thăm đất nước của ông đấy.<br />
- A, bà có con à? Chúng nó bao nhiêu tuổi rồi?<br />
- Tim mười tuổi và Beth mười hai. Tôi sẽ cho ông xem!<br />
<br />
Mary mở ví và lấy ra những bức ảnh chụp nhanh của con nàng. Phía đối diện,<br />
James Stickley lắc đầu không chấp nhận.<br />
Olaf Peterson xem các bức ảnh chụp nhanh.<br />
- Những đứa trẻ đẹp đấy! - Ông ta reo lên, trông giống mẹ đấy. - Chúng có đỏi<br />
mắt của bố đấy!<br />
Nàng và Edward thường hay có luận điệu chế giễu về chuyện mấy đứa con giống<br />
ai.<br />
- Beth sẽ là một trang tuyệt sắc như em đấy! - Edward sẽ nói như thế. - Anh<br />
không biết Tim trông giống ai. Em có chắc nó là của anh không? Và cuộc tranh<br />
luận để đùa của họ sẽ chấm dứt bàng việc làm tình.<br />
Olaf Peterson đang nói điều gì đấy với nàng.<br />
- Xin lỗi, ông nói gì?<br />
- Tôi nói rằng tôi có đọc về việc chồng bà tử nạn ôtô. Tôi lấy làm tiếc. Có lẽ rất<br />
khó khăn cho một người phụ nữ cô đơn không có người đàn ông.<br />
Giọng ông ta đầy vẻ thương cảm.<br />
Mary đưa ly rượu trước mặt nàng lên và hớp một ngụm. Nó lạnh và làm nàng dịu<br />
lại. Nàng uống cạn ly. Nó được một người hầu bàn mang găng trắng đi qua lại<br />
sau lưng thực khách rót đầy lại ngay.<br />
- Khi nào bà nhận nhiệm sở tại Rumani? - Peterson hỏi.<br />
- Tôi được cho biết rằng chúng tôi sẽ đến đấy trong vài tuần nữa. - Mary nhặt ly<br />
rượu lên. - Đến Bucarest. - Nàng uống. Rượu thật ngon và mọi người đều biết<br />
rằng nồng độ của rượu thấp.<br />
Khi người hầu bàn đề nghị rót đầy lại, nàng sung sướng gật đầu. Nàng nhìn<br />
quanh căn phòng, tất cả những vị khách đều ăn mặc đẹp đẽ đang nói hàng chục<br />
thứ tiếng khác nhau và nàng nghĩ: “Họ không tổ chức tiệc tùng như thế này tại thị<br />
trấn Junction cổ kính. Không? thưa ngài. Kansas khô như một khúc xương.<br />
Washington ướt át như một… Washington ướt át như gì nhỉ? Nàng cau mày cố<br />
gắng suy nghĩ.<br />
- Bà có xạo không? - Olaf Peterson lên tiếng hỏi.<br />
Nàng đập lên cánh tay ông ta.<br />
<br />