intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Sự Trở Về

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:29

33
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đoàn người ngựa đã đi được nửa ngày đường. Chẳng mấy chốc đã tới hẻm núi Hime, đây là hẻm núi nằm phía tây hỏa quốc và giáp ranh với biên giới Zanni. Nó có vị trí chiến lược cực kì quan trọng, là hàng rào bảo vệ trong chiến lược quân sự của hỏa quốc.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Sự Trở Về

  1. Sự Trở Về Đoàn người ngựa đã đi được nửa ngày đường. Chẳng mấy chốc đã tới hẻm núi Hime, đây là hẻm núi nằm phía tây hỏa quốc và giáp ranh với biên giới Zanni. Nó có vị trí chiến lược cực kì quan trọng, là hàng rào bảo vệ trong chiến lược quân sự của hỏa quốc. Muốn trở về kinh thành Konoha thì phải vượt qua hẻm núi này. Sakura tiếp tục đi theo sau Sasuke và Naruto mà không nói lời nào. Bây giờ nàng chẳng có tâm trạng gì để nói cả, thà rằng im lặng ngắm cảnh còn hơn là phải nhận những ánh mắt lạnh băng của Sasuke, nàng không thích điều đó tí nào. Cảm giác như bị một cái gì đó đè chặt xuống và dù muốn hay không, nàng cũng phải rung sợ. Nhưng Sakura vẫn không quên lí do vì sao nàng lại ở đây. Đúng, là do lỗ đen quỉ quái đó. Từ việc bị bắt giam, bị truy đuổi đến việc trở thành một tù binh thì suy cho cùng, đều do nó mà ra cả. Chính lỗ đen đã khiến nàng phải chịu khổ thế này. Mặc dù nàng ghét cay ghét đắng nó và không bao giờ muốn gặp lại lại lần nữa nhưng đó là con đường duy nhất giúp Sakura trở về.
  2. Nàng thề rằng sẽ tìm mọi cách để biết được bí mật của lỗ đen và người có thể giúp Sakura trở về chính là Sasuke. Trong khoảnh khắc, Sakura bỗng cảm thấy buồn, rất buồn. Lòng trĩu nặng, một cảm giác nhớ mong, nhớ đến da diết. Nàng nhớ ngôi nhà nhỏ của mình với hai cây anh đào nở rộ phía trước, nhớ khu phố nhỏ nghe thoang thoảng hương hoa đào. À, còn có lớp học nữa chứ, lớp học với những người bạn tốt, những trò đùa lém lỉnh của tụi con trai, đã bao lần Sakura nổi điên lên vì những trò đùa đó. Cả mẹ, Hinako nữa, Sakura mong gặp họ biết bao nhiêu. Ngay lúc này, nàng ước được nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của mẹ, được nghe giọng nói lanh lảnh của Hinako. Sakura nhớ, nhớ tất cả. Nỗi buồn của nàng như lan tỏa vào không gian, rồi tan biến hẳn. Bất giác, đôi mắt lục bảo đã ngấn nước, những giọt nước mắt long lanh chực chờ rơi khỏi khóe mắt. "Mẹ, Hinako, mọi người sao rồi?" Sakura khẽ cúi mặt xuống, không muốn bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này và Sakura có lẽ đã khóc nếu như không có một giọng nói lạnh lùng vang lên: - Tất cả dừng lại!
  3. Sakura giật mình, vội lau đi nước mắt rồi ngẩn mặt lên, bất ngờ khi nghe mệnh lệnh của Sasuke. Không biết ngài ấy...định làm gì đây? Sasuke chợt quay quắt người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lục bảo có chút bối rối. Một cảm giác nghi ngờ dấy lên trong lòng chàng, nhưng không hẳn là vậy, chỉ muốn biết rõ về cô gái đó thôi. Chàng muốn xem nàng ta có đủ thông minh để xứng đáng được chàng tha chết hay không. Bất chợt, lòng chàng bỗng cảm thấy hứng khởi khi nghĩ đến câu hỏi chàng sắp đặt ra, môi chàng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhỏ. Đôi mắt lục bảo nhìn vị hoàng đế đầy thắc mắc, cảm thấy bất thường. Rồi Sakura chợt giật mình khi thấy Sasuke quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngoặc, đôi mắt đen ánh lên sắc đỏ ấy như nhìn xuyên thấu mọi xúc cảm của nàng. Trong lòng rối loạn, cảm giác có gì đó toan tính trong đôi mắt kia, linh cảm của nàng cho biết: đây chẳng phải điều gì tốt lành. Và tất nhiên, linh cảm của nàng không hề sai khi nghe vị hoàng đế nêu ra câu hỏi mà mãi về sau, nàng ước gì mình đã không trả lời câu hỏi đó: - Sakura, trước mặt ngươi là hẻm núi Hime, muốn trở về kinh thành cần phải vượt qua hẻm núi này. Nói xem: nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn con đường nào để đi qua nó? Chàng hỏi Sakura trong sự ngạc nhiên của binh lính và Naruto. Giọng nói
  4. trầm và lạnh, lạnh như đôi mắt của Sasuke lúc này, chàng chờ đợi câu trả lời của nàng, chắc chắn đó sẽ là một câu trả lời rất thú vị. Những gì liên quan đến nàng ta đều không đơn giản. Mọi cảm xúc của nàng như đảo lộn khi vừa nghe câu hỏi của Sasuke. Sakura chau mày, nàng có chút khó hiểu. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một nữ sinh trung học thôi, những việc liên quan đến thời chiến tranh đại loại như chiến lược quân sự hay chính trị thì nàng không rõ. Ngẫm nghĩ một hồi, mắt nàng bỗng sáng rỡ lên như vừa tìm thấy kho báu, lòng vui sướng đến khó tả khi vừa nghĩ ra một câu trả lời khá-thú-vị. Nàng cười tít mắt, đôi mắt lục bảo tinh ranh nhìn chầm chập Sasuke. À, có lẽ bản tính tinh nghịch của một cô bé mười lăm hiện đã trỗi dậy trong nàng. Sasuke ngạc nhiên khi nhìn thấy sự vui vẻ của Sakura. Chàng nhướm mày, thắc mắc một chút vì điều đó, không biết nàng ta đã tìm ra câu trả lời thú vị cỡ nào mà lại vui vẻ đến thế. Một đường cong nhỏ hiện trên môi chàng, chờ đợi quả là có chút thú vị. Và với Naruto, đó cũng là một sự chờ đợi đầy thú vị. Sakura đã cố lấy lại vẻ nghiêm trang của mình, ánh mắt đen đang dõi theo nàng với cái nhìn chẳng mấy thiện cảm, nếu nàng cứ đùa như thế thì sẽ bay- đầu mất.
  5. Sakura cố nhịn cười nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ thích chí, và nàng đã nói một câu khiến hết thảy binh sĩ cùng Naruto đều thót tim, tưởng như mình đang nghe lầm. - Sasuke-sama, tôi không thể chọn con đường nào cả bởi tôi chỉ là một người bình thường, không am hiểu gì về chiến lược quân sự. Nhưng...- giọng nói bỗng trở nên tinh quái - ...tôi có thể khuyên ngài một điều: nếu ngài là người can đảm thì hãy đi thẳng vào hẻm núi, còn nếu là người nhát gan thì hãy tìm đường đi vòng qua nó để trở về hỏa quốc. Sakura kết thúc câu nói bằng một nụ cười tinh nghịch và không hề để ý đến thái độ kinh ngạc của binh lính xung quanh. Naruto cứng đờ ra, lúc đó cứ nghĩ chàng nghe lầm nhưng không phải, rõ ràng là nàng ta đã nói những lời mà không-ai-dám-nói, bất ngờ hơn là nàng ta đã nói như thế trước mặt Sasuke-sama. Sasuke thoáng chút kinh ngạc nhưng rồi nét mặt lại điềm tĩnh như thường, môi chàng nhếch lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo. Trong lòng chàng có chút tức giận xen lẫn sự thích thú. Bình thường, nếu là người khác thì chàng đã cho hắn ta chết ngay tức khắc, nhưng đối với Sakura là một ngoại lệ, nàng ta đang cố tình châm chọc chàng bằng câu nói đó. Trong chiến tranh khi phải đi qua một hẻm núi, người thận trọng sẽ chọn con đường đi vòng qua nó để tránh quân mai phục, đó là sự thận trọng cần thiết. Nhưng nếu Sasuke thận trọng thì chẳng khác nào tự nhận mình là người nhát gan theo
  6. lời của Sakura và lời nói của nàng giống như một sự xúc phạm đến hoàng đế vậy. Nàng ta quả là người lém lỉnh, nhưng biết đến điểm yếu của đại quân khi phải đi qua hẻm núi nhỏ để gài bẫy chàng, Sakura thật quá tệ khi nói dối rằng nàng ta không am hiểu gì về chiến lược quân sự. Nghĩ đến những chuyện đại náo sắp xảy ra trong cung, Sasuke bỗng thấy lòng thích thú vô cùng. - Khá lắm! Nét mặt Sasuke giãn ra, âm sắc trong giọng nói không còn lạnh lẽo nữa mà có phần như đang khen ngợi, môi chàng vẫn giữ nụ cười mỉm mà bất cứ cô tiểu thư nào nhìn thấy cũng sẽ ngất-ngây-đến-chết-mất. Biết bao nhiêu tiểu thư của các gia tộc cao quý ở hỏa quốc muốn làm phi của chàng nhưng không được. Vẻ đẹp lạnh lùng như chiến thần của Sasuke không hiểu sao lại làm nhiều cô gái mê đắm đến vậy. Đôi mắt lục bảo mở to đầy ngạc nhiên khi Sasuke khen nàng một câu rồi tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước. Cứ tưởng là nàng sẽ nhận một ánh mắt sắc lạnh từ vị hoàng đế như mọi lần chứ. Không ngờ Sasuke cũng có mặt tốt đấy chứ. Sakura cười khúc khích trước bao nhiêu cặp mắt ngỡ ngàng của binh lính, nàng cảm thấy vui vì chuyện lúc nãy. Nhưng Sakura vội im bặt khi chợt thấy Sasuke nhìn nàng với vẻ mặt đằng đằng sát khí, điều đó khiến nàng không khỏi rùng mình. Đến khi Sasuke quay đi thì mọi việc vẫn đâu vào đấy, Sakura lại tiếp tục cười nhưng nàng không khờ đến mức cười khúc
  7. khích như lúc nãy, chỉ là một nụ cười mỉm trên bờ môi hồng thôi. À, xem ra đó chẳng giống bộ dạng của một tù binh đang bị giải về hỏa quốc. Khó chịu, cảm giác đó đang chạy hỗn độn trong tâm trí chàng. Sasuke chẳng vui gì khi nghe tiếng cười khúc khích của Sakura, nghe giống như đang châm chọc nàng vậy. Nhưng Sasuke không hiểu tại sao lúc đó chàng lại không cảm thấy tức tối, trái lại là một cảm giác dễ chịu, chỉ một chút thôi. Có lẽ vì rất lâu rồi chàng mới nghe được một tiếng cười thật sự vui vẻ đến thế. Ngày qua ngày, xung quanh chàng đều có nhiều tiếng cười nói nhưng chàng căm ngét tất cả, bởi đó chỉ là những tiếng cười giả tạo nhằm nịnh bợ chàng thôi. Duy chỉ có tiếng cười của nàng ta hôm nay là chân thật, tiếng cười vui tươi của một cô gái tuổi tròn trăng. Và không hiểu sao lúc đó, Sasuke lại có một suy nghĩ rằng: chàng thích tiếng cười của nàng. Quay người về trước nhưng chàng biết, Sakura vẫn sẽ tiếp tục cười sau lưng chàng. Thôi thì cứ phớt lờ nó đi, dù chàng có nổi giận với nàng ta thế nào đi nữa thì nụ cười đó vẫn tiếp tục nở trên môi Sakura. Sức sống của nàng ta mạnh mẽ như loài hoa thủy tiên sống giữa trời đông giá rét nhưng vẫn vươn mình đứng vững, để rồi kheo sắc hoa rực rỡ của nó dưới bầu trời mùa xuân ấm áp. Đoàn người ngựa vẫn tiếp tục cuộc hành trình, dấu chân họ in hằn trên đất những nơi đi qua. Bầu trời phút chốc đã rán chiều rực đỏ, vài đám mây hồng lười biếng lửng thững trôi, hoàng hôn thật đẹp nhưng cũng thật u buồn.
  8. Thỉnh thoảng, vài con nhạn chao lượn trên bầu trời như muốn cùng đùa giỡn với với cơn gió, một ngày nữa sắp kết thúc. Đoàn người mãi miết nối tiếp nhau tiến về phía hỏa quốc - cường quốc hùng mạnh bậc nhất trong Ngũ quốc đại lục. Tiếng cười của nàng... Rực rỡ như vầng thái dương... Ấm áp như những tia nắng... ---------- Kinh thành Konoha, hỏa quốc Kinh thành Konoha - nơi thông thương hàng hóa giữa các nước trong đại lục. Dù quan hệ giữa các nước không mấy tốt đẹp nhưng họ vẫn cho phép thương buôn được quyền đi lại giữa các nước với nhau. Với vị trí thuận lợi cả về mặt kinh tế lẫn quân sự, hỏa quốc đã sớm trở thành nơi tụ họp của các thương buôn từ khắp nơi về buôn bán và trao đổi hàng hóa. Là trung tâm
  9. kinh tế lớn nhất trong Ngũ quốc đại lục, không chỉ vậy, thương buôn từ vân quốc và thủy quốc xa xôi cũng đến nơi đây, mang theo những hàng hóa, khoàng sản quý mà ít nơi nào có được. Với vị trí nằm sát bên biển, hỏa quốc có thể vừa phát triển thủy quân, vừa phát triển thương nghiệp. Bến cảng Konoha lúc nào cũng tiếp nhận hàng trăm thuyền buôn, thuyền lương từ khắp nơi đổ về, mang theo lương thực, dược liệu, các gia vị ...làm phong phú thêm cho hàng hóa ở đây. Cảnh tấp nập đông vui của những đoàn thuyền tới cảng, những chiến thuyền trở về với cá ngập đầy khoang làm người ta không khỏi ngưỡng mộ vì sự giàu có của hỏa quốc. Hoàng đế hỏa quốc rất chăm lo đến đời sống của người dân nên chú tâm nhiều đến việc phát triển kinh tế, đặc biệt là thương nghiệp. Nhưng không vì vậy mà ngài xao lãng việc quân sự, dù được tự do trao đổi buôn bán nhưng mọi người vẫn phải tuân theo những luật lệ ở cảng dưới sự giám sát của các binh sĩ hỏa quốc. Nhờ vậy mà an ninh vẫn được bảo đảm. Suốt dọc đường từ chợ đến hoàng cung, đâu đâu cũng thấy cảnh người người hối hả đi lại, tiếng ồn ào vang vọng khắp, tiếng người mua kẻ bán nối tiếp nhau, tạo thành một quang cảnh nhộn nhịp. Người mua hàng với nét mặt vui tươi đi chọn hàng hóa, trẻ con diện những chiếc áo rực rỡ chạy rong trên phố cùng chúng bạn. Tất cả mọi người đang cùng nhau đón chào một mùa xuân đến, nhất là chào đón chiến thắng lẫy lừng của đôi quân hỏa quốc hùng mạnh.
  10. Từ trên dãy tường hoàng cung cao ngất, một thiếu nữ đang mải mê ngắm nhìn cảnh chợ đông vui tấp nập phía dưới. Đôi mắt đen láy nhìn xung quanh với vẻ ước muốn, bàn tay trắng muốt chống lên chiếc cằm nhỏ, mái tóc xanh dương thẫm xõa về trước, khẽ tung bay mỗi khi có cơn gió chợt đi qua. Bỗng đôi mắt đó chuyển sang cái nhìn mong đợi, nàng chờ đợi một ai đó sẽ xuất hiện phía chân trời, một người mà nàng hết lòng yêu quý, kính trọng. - Quận chúa điện hạ! Giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ từ phía sau vang lên, nàng không quay đầu lại vì nàng biết ngươi đó là ai. Người phụ nữ tiến về nàng, cúi đầu cung kính .Mái tóc vàng óng được buột gọn hai bên khẽ bay bay trong gió, nhìn rõ là một người phụ nữ khoảng ngoài bao mươi. - Quận chúa Miyura, ngài không cần lo lắng đâu, bệ hạ sẽ sớm trở về thôi. Người phụ nữ dịu giọng, nhìn sang khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn của thiếu nữ đang đứng bên cạnh, nàng mặc một bộ váy tím lam càng làm tôn thêm vẻ cao quý của nàng - Uchiha Miyura, hoàng muội duy nhất của hoàng đế Sasuke. Miyura khẽ nhìn sang người bên cạnh bằng ánh mắt thoáng chút rối loạn, nét
  11. mặt lo lắng khó hiểu, nàng khẽ đáp: - Tsunade, ta cảm thấy có cái gì đó khuấy động tâm trí. Linh cảm của ta cho biết: bệ hạ đang gặp chuyện gì đó. Giọng nói trầm lặng của nàng thể hiện sự lo lắng của mình dành cho vị hoàng huynh duy nhất. Cũng phải thôi, bây giờ đối với nàng, Sasuke là người quan trọng nhất, là người luôn quan tâm đến nàng trong những lúc khó khăn. Nhưng đáp lại sự lo lắng của nàng, Tsunade - tổng quản lâu năm điều hành trong cung cũng chỉ cười khẽ. - Quận chúa quá đa nghi rồi, ngài phải tin tưởng vào tài năng của bệ hạ chứ. Tsunade nói mà nét mặt bình thản, cố trấn an vị quận chúa, có lẽ vì Sasuke- sama là người thân duy nhất của nàng nên Miyura lo lắng như thế cũng là điều dễ hiểu. Từ sau cái đêm kinh hoàng ngày hôm đó, quận chúa lúc nào cũng lo lắng cho anh trai mình mỗi khi Sasuke-sama có việc ra ngoài, dường như việc đó đã ám ảnh trong tiềm thức Miyura quá nhiều. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tsunade trở nên buồn bã. Nhìn thấy ánh mắt thoàng buồn của người kế bên, nàng chỉ mỉm cười, nụ cười trong sáng như pha lê nhưng chứa đựng một nỗi u buồn. Biết nàng đã
  12. lo lắng vô ích, Miyura vội đính chính với Tsunade. - Ta tin bệ hạ. Cảm ơn, Tsunade đại nhân. Ánh mắt đen đã vui trở lại, nét mặt bỗng rạng rỡ hơn, đây mới đúng là quận chúa Miyura bướng bỉnh mà Tsuande biết. Ngài mỉm cười, gật đầu hài lòng trước biểu hiện của nàng, rồi ngài vội nhắc nhở: - Trời sắp tối rồi, quận chúa nên trở về cung đi ạ. Miyura khẽ gật đầu, đoạn di chân theo Tsunade về cung. Nhưng nàng chợt ngoái nhìn lại, ngắm nhìn buổi hoàng hôn đỏ rực lần cuối, màu mắt đen bị át đi bởi sắc đỏ rực của bầu trời khi nàng nhìn xa xăm về phía chân trời rộng. Rồi như không kiếm tìm được người mình muốn thấy, nàng lặng lẽ bước sau Tsunade về cung, để lại sự vắng lặng cho buổi hoàng hôn đỏ rực góc trời. Gió...vẫn cứ thổi và mây... vẫn cứ trôi trên nền trời rực đỏ... ------------
  13. Ngày thứ ba, hôm nay đã là ngày thứ ba Sakura phải cuốc bộ từ lúc nhổ trại tới giờ. Lúc này khó ai có thể biết được trong đầu nàng đang nghĩ gì, bề ngoài tĩnh lặng hoàn toàn trái ngược với sự bất mãn đang bùng nổ trong nàng. Ba ngày phải đi bộ và nàng thật sự rất khó chịu, dù sức chịu đựng có lớn thế nào đi nữa thì đi một quãng đường xa như thế, đôi chân nàng cũng đã mỏi nhừ rồi, huống hồ gì còn đang bị thương nữa. Chưa kể đến hai vị minh chủ trước mặt cứ bình thản mà cưỡi ngựa, chẳng mấy khi cho những người đi bộ như nàng được nghỉ mệt. Sakura tự hỏi tại sao binh lính có thể đi xa như thế mà không kêu ca gì cả. Có đôi lúc, nét mặt Sakura trở nên cau có, trong lòng thấy rất phẫn uất, nhưng nàng chẳng nói được lời nào bởi vì nàng đang là một tù binh, nếu còn muốn sống thì Sakura phải tập thích nghi với môi trường đầy khắc nghiệt này. Đến khoảng giữa trưa, Sakura có thể nhìn thấy được kinh thành từ xa, lúc này sự háo hức trong nàng lại trỗi dậy khi nghĩ đến việc sắp được nghỉ ngơi thoải mái, nàng mỉm cười vui thích, nét mặt trở nên rất vui tươi, cảm giác đôi chân mỏi nhừ giờ đã biến đâu mất. Càng đến gần, càng hiện rõ ra sự vĩ đại của kinh thành Konoha, Sakura chỉ biết trố mắt nhìn những cảnh tượng lần đầu biết đến. Những bức tường thành bằng đá tảng cao ngất, màu trắng xám hiện rõ dần theo thời gian. Cổng kinh thành bằng sắt với nhiều lớp khóa dày cộp khiến quân địch nào trông thấy cũng phải ngán ngẩm. Quân lính trên thành hò reo khi thấy đoàn quân hỏa quốc trở về, họ vội xuống đường cùng với người dân reo hò chúc mừng. Hàng ngàn người dân trong kinh thành đều đổ ra đường để chúc mừng chiến thắng của hoàng đế,
  14. họ dạt ra hai bên chừa lối cho đoàn quân tiến đến hoàng cung. - Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!!!! Tiếng tung hô vang như sấm dậy, làm rung chuyển cả đất trời.Quang cảnh thật hoành tráng với những cờ hoa đủ mọi màu sắc được giăng kín lối đi. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên cao cùng với ánh nắng rực rở chiếu xuyên qua cờ hoa ngũ sắc, làm bầu trời hôm nay đẹp hơn bao giờ hết. Bên ngoài kinh thành đã nhiều người, bên trong lại càng nhiều người hơn. Đường phố đông đúc nhộn nhịp với đủ thứ sắc màu, khắp nơi vang lên những lời chúc tụng của mọi người. Hoàng đế đi đến đâu, hết thảy mọi người đều cúi đầu chào cung kính đến đó, Sasuke cùng Naruto đều vẫy tay chào mọi người, vài người quá phấn khích còn đem khiêng trống ra gõ để tạo bầu không khí vui tươi hơn. Khung cảnh ồn ào náo nhiệt như thế này thì Sakura chỉ mới được xem trên phim ảnh, còn đây là lần đầu tiên nàng được trực tiếp tham gia vào. Vốn là người thích sự náo nhiệt, Sakura cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết, nàng như hòa mình vào đoàn người đông đúc, cùng mọi người tận hưởng niềm chiến thắng, những nỗi buồn của nàng như tan biến hẳn vào không gian náo nhiệt nơi đây. Nàng cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ một Sasuke lạnh lùng lại rất được lòng dân chúng, đặc biệt là phái nữ.
  15. Sasuke khẽ liếc nhìn người đi sau chàng và bắt gặp nét mặt đầy vui thích của Sakura. Sasuke không khỏi phì cười, xem ra nàng ta cũng lạc quan gớm, có lẽ là một người ưa thích sự náo nhiệt và điều đó thì hoàn toàn trái ngược với chàng. Ánh mắt đen chợt dịu lại, Sasuke nhìn vào đôi mắt lục bảo lấp lánh hiện rõ sự vui thích của nàng, trong lòng bỗng có thứ xúc cảm nào đó mà chàng không thể nào lí giải được. Chỉ biết rằng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Sakura, xúc cảm đó lại dâng trào trong tim. Hai ánh nhìn bỗng chạm nhau, một vui vẻ, một quan tâm. Sasuke vội quay về trước tránh đi ánh mắt ngạc nhiên của nàng, tự vấn bản thân đã quá dễ dãi với nàng ta. Bắt gặp ánh nhìn quan tâm của Sasuke, nụ cười trên môi Sakura tắt ngấm. Nhăn mặt, nàng thắc mắc trước ánh nhìn đó của chàng, một ánh nhìn khó hiểu. Và tất nhiên bây giờ, nàng lại phải đối mặt với những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh. Ai nấy đều bất ngờ trước một cô gái tù binh hoàng đế bắt về, dù mặt bộ y phục nam nhân xộc xệt nhưng ở nàng vẫn toát lên một ma lực mạnh mẽ, các cô gái xung quanh không khỏi xấu hổ và ghen tị trước dung mạo kiều diễm của nàng. Và Sakura thực sự ghét bị nhòm ngó như thế. ------------- Hoàng cung hỏa quốc, kinh thành Konoha
  16. - Bẩm quận chúa, bệ hạ đã trở về rồi ạ! Một tì nữ hớt hải chạy vào, lễ phép thưa với nữ chủ nhân đang ngồi sau bức màn nhung màu xanh thẫm. Người đó vừa nghe tì nữ nói xong đã chạy vội ra khỏi cung. Nhanh chóng chạy vội lên tường hoàng cung mong gặp được hoàng huynh yêu quý. Chắc hẳn Miyura đang rất vui vì sắp được gặp lại Sasuke. Đôi mắt đen láy phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy cảnh nhộn nhịp trên đường phố. Nàng bật khóc khi thấy gương mặt thân quen đó và gần như đã muốn bay ngay xuống đó để được ôm chầm lấy Sasuke. Đoàn người tiến vào hoàng cung trong lời chúc tụng của người dân, các quan đại thần đã đứng nghiêm trang ở sân rồng cúi chào vị hoàng đế uy dũng, miệng không ngớt những lời chúc mừng. Nhíu mày, Sasuke chẳng lấy làm thích thú gì những kiểu nịnh bợ như vậy, nét mặt chàng lại trở nên lạnh lùng. Điềm nhiên xuống ngựa cùng với Naruto. - Chúc mừng chiến thắng của bệ hạ và tướng quân! - một vị đại thần trịnh trọng bước ra, ông ta nói với vẻ mặt vui mừng pha chút giả tạo. Sasuke có thể nhìn thấu sự giả tạo trong lời nói của vị đại thần kia, chàng khẽ gật đầu rồi ném cho ông ta cái nhìn sắc lạnh khiến hắn vội lùi xuống,
  17. không dám nói thêm lời nào nữa. - Bệ hạ đã mệt, xin ngài hãy lui về nghỉ ngơi. - Uhm... Naruto hạ giọng gợi ý, chàng cũng đã mệt mỏi sau chuyến đi và Sasuke cũng vậy. Thay cho sự đồng ý, Sasuke đoạn chân về cung cùng với Naruto nhưng đã bị cản lại bởi một giọng nói lanh lảnh. - HOÀNG HUYNH!!!!!!!! Từ xa, Miyura chạy tới và ôm chầm lấy Sasuke trước con mắt kinh ngạc của Sakura. Còn Sasuke thì hơi lúng túng trước biểu hiện của hoàng muội, vội vỗ nhẹ vai của người thiếu nữ đang ôm chàng mà khóc nức nở. Sau một hồi lâu, Sasuke nhẹ nhàng đẩy Miyura khỏi người chàng, rồi chợt mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt mèo nheo tức cười của nàng. Miyura đôi mắt vẫn hơi ướt, nàng sụt sịt: - Huynh có khỏe không? - Nàng nói mà giọng vẫn còn run run.
  18. Sasuke liền cốc đầu em gái một cái rõ đau, chàng nghiêm giọng: - Muội không thấy sao còn hỏi? Chau mày, Sasuke không hài lòng vì câu hỏi dư thừa của Miyura. Nhưng nàng cũng chỉ cười tươi tắn, lau đi nước mắt còn vươn trên má. - Về cung của huynh đi, muội có rất nhiều chuyện muốn kể cho huynh nghe. Giọng nói đã trở nên vui vẻ hơn. Miyura bình thản kéo Sasuke đi mà không để ý đến vẻ khó chịu của chàng. Nàng đúng là một cô gái hấp tấp, bao giờ hành động cũng đi trước lời nói cả. Các quan đại thần chỉ cúi chào rồi vội vã lui xuống chuần bị cho buổi yến tiệc tối nay, dường như họ đã quá quen thuộc với cảnh này rồi. Ngày hôm nay Sakura lại phát hiện thêm một điều kì lạ nữa ở Sasuke, nàng rất đỗi kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái kia chạy ra ôm chầm lấy vị hoàng đế không chút phép tắc. Cứ tưởng Sasuke sẽ giận dữ đẩy nàng ta ra rồi ném cho cái nhìn sắc lạnh, nhưng không ngờ mọi việc lại diễn biến khác xa dự đoán của nàng. Sakura mặt mày nhăn nhó, đôi mắt lục bảo to tròn đầy thắc mắc, một Sasuke lạnh lùng lại yêu quý hoàng muội đến thế ư? Thật khó hiểu.
  19. Chợt nàng giật bắn người khi nghe giọng nói trầm lạnh của Sasuke: - Sakura! Theo ta! Hai ánh nhìn chạm nhau, Sasuke nhìn thẳng vào mắt nàng ra lệnh, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết mùa đông không một cảm xúc. Khác xa với vẻ mặt đầy quan tâm dành cho quân chúa lúc nãy. Không hiểu sao lúc đó, tâm tư lại mách bảo chàng phải đưa Sakura theo cùng, như thể nếu để nàng lại một mình thì nàng sẽ gặp nguy hiểm. Và Sasuke...không muốn điều đó xảy ra... Đây là thứ cảm xúc gì? Sakura chỉ toái mồ hôi, cảm thấy rất khó chịu vì nét lạnh lùng của chàng. Nhưng nàng không dám cãi lệnh, chậm rãi tiến về phía chàng và nối gót theo chàng về long cung. Lòng có chút khuấy động, cái nàng chờ đợi không phải là nét mặt đó của chàng. Nàng đang chờ đợi điều gì?
  20. ------------- Đến bây giờ khi đang cùng Sasuke và Naruto bước vào long cung thì Miyura mới có dịp nhìn kĩ dung mạo của cô gái mà hoàng huynh mang về. Nàng ngạc nhiên vì Sasuke đã lệnh cho Sakura đi theo huynh ấy, lạ hơn nữa là nàng ta không bị đối xử giống như những tù binh khác. Miyura chau mày khó hiểu, không biết nàng ta là là người đặc biệt thế nào mà được Sasuke chú ý đến cái tên như vậy. Miyura nhìn kĩ Sakura, lòng bỗng có chút ghen tị. Nàng ta chẳng giống một tù binh tí nào. Làn da trắng mịn, mái tóc hồng đào dài ngang eo, khuôn mặt tái xoan xinh xằn cùng với đôi mắt lục bảo trong veo, tất cả điều đó làm Sakura trông giống một tiểu thư hơn là tù binh. Đôi mắt lục bảo khẽ liếc nhìn sang người đi bên cạnh, từ nãy đến giờ nàng cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, hóa ra lại là quận chúa. Hai ánh nhìn chạm nhau, đôi mắt đen vội bối rối quay sang chỗ khác để tránh đi cái nhìn thắc mắc của Sakura. Sakura ngỡ ngàng trước bao nhiêu điều mới lạ mà nàng đang thấy, cảnh trong cung có chút giống với kiến trúc cung đình bên Trung quốc. Những cây cột cao lớn làm bằng cẩm thạch quý, được chạm khắc hình rồng bay trông thật hoành tráng. Các cánh cửa trong cung đều được làm bằng gỗ lim
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2