Delhi cuộc sống muôn màu
Trước khi đặt chân tới Delhi, tôi đã nghe rất nhiều thông tin không hay về
tình trạng du lịch lộn xộn ở thành phố này, nào là đặt phòng khách sạn trước
qua email nhưng người đến đón tại sân bay lại chở tới khách sạn khác để lấy
tiền hoa hồng; nào là nhà hàng đầu độc thực khách để ăn chia tiền bảo hiểm
với bác sĩ…
Vì thế, tôi phải mất khá nhiều thời gian tìm hiểu trước khi quyết định đặt phòng tại
một nhà trọ nhỏ ở khu Paharganj. Tới ngày lên đường, dù đã email và gọi điện
trực tiếp sang Ấn Độ để “nhắc nhở”, tôi vẫn hơi lo lắng khi máy bay hạ cánh. Chỉ
đến lúc nhìn thấy người đàn ông đứng tuổi cầm tấm bảng mang tên mình trong
đám đông chen chúc tại cửa ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Namaste (Chào)
Delhi!
Paharganj – điểm hẹn của các backpacker
Sạp hàng bán trái cây khô ở chợ trời
Lúc đó đã là 10 giờ đêm. Người đàn ông lái xe lôi chở chúng tôi đi một quãng
đường rất xa từ sân bay về khu Paharganj, điểm đến của đa số backpacker (du lịch
balô) khi đến Delhi. Rời những đường cao tốc vẫn còn rất nhộn nhịp, chúng tôi bắt
đầu đi vào khu phố cổ của Delhi trên những con đường nhỏ xíu, vắng vẻ. Ánh đèn
vàng leo lét từ vài tiệm tạp hóa đang dọn hàng đủ để chúng tôi nhìn thấy khung
cảnh nghèo nàn của khu này. Thỉnh thoảng, xe phải đi chậm lại để tránh những
con bò đứng ngơ ngác giữa đường hay đang vục đầu bới rác bên vệ đường.
Những chiếc mũ đội đầu của người Hồi giáo bán trong chợ trời
Không giống với khu Khaosan ở Bangkok chủ yếu dành cho khách du lịch,
Paharganj của Delhi còn phục vụ cả dân cư địa phương với vô số cửa hàng bán đủ
mọi thứ trên đời. Nếu đặt phòng ở đây, tốt nhất nên đăng ký luôn dịch vụ đón từ
sân bay hay nhà ga nếu bạn không muốn bị lạc giữa một mê cung các con đường
nhỏ xíu và rất giống nhau.
Việc đi lại ở đây thường khiến du khách, kể cả chúng tôi, hốt hoảng lúc đầu và
ngạc nhiên sau đó. Thật thú vị khi thấy tất cả các phương tiện giao thông, từ thô sơ
như rickshaw (xe đạp thồ) đến auto rickshaw (xe lôi máy), xe máy và xe hơi cùng
chen chúc trên các con đường bé xíu. Lại có cả bò, con vật thiêng trong tôn giáo
Ấn Độ, cũng tham gia lưu thông theo cách có vẻ hỗn loạn, nhưng lại rất an toàn.
Món ăn vặt trên đường phố
Cửa hàng bán đồ trang trí đám cưới
Hầu hết các cửa hàng ở đây đều chỉ mở cửa từ 10 giờ sáng nên khi chúng tôi
xuống phố ngay từ đầu buổi sáng hôm sau, đường phố vẫn còn vắng vẻ. Khu
Paharganj không chỉ thu hút du khách nhờ giá rẻ, mà còn rất tiện lợi trong việc
tham quan các di sản của thành phố. Từ khu này có thể thuê xe thồ hoặc xe lôi để
đi tham quan. Do nhà trọ của chúng tôi rất gần trạm tàu điện ngầm nên chúng tôi
quyết định đi thử phương tiện giao thông hiện đại ấy.
Nhịp sống sôi động Old Delhi
Đại giáo đường Hồi giáo Jama Masjid
Khác hẳn với hình ảnh nhếch nhác của giao thông trên mặt đất, hệ thống tàu điện
ngầm (được khánh thành cuối năm 2002) ở Delhi rất sạch sẽ và hiện đại. Điểm đến
đầu tiên của chúng tôi là Jama Masjid, giáo đường Hồi giáo lớn nhất Ấn Độ. Được
hoàn thành vào năm 1656 sau sáu năm xây dựng và huy động hơn năm ngàn công
nhân, giáo đường này được coi là một ví dụ tiêu biểu của kiến trúc vương triều
Mughal.
Jama Masjid được khởi công xây dựng dưới thời vua Shah Jahan, một trong những
vị vua Mughal vĩ đại nhất. Ông ta cũng là người khởi xướng ý tưởng cho rất nhiều
công trình kiến trúc nổi tiếng khác như pháo đài Đỏ, pháo đài Agra, lăng Jahangir
và nổi tiếng nhất là đền Taj Mahal – một trong những kỳ quan của thế giới.
Kiến trúc Jama Masjid tuy đơn giản nhưng kích thước khổng lồ và sự uy nghiêm
nơi đây khiến cho chúng tôi cảm thấy bị choáng ngợp. Được xây bằng sa thạch đỏ
và cẩm thạch trắng, hai vật liệu chủ đạo trong các công trình xây dựng theo phong
cách Mughal – Jama Masjid nổi bật trên bầu trời xanh của Delhi.
Đi qua một trong ba cửa vào của giáo đường, chúng tôi tới một sân cầu nguyện
ngoài trời khổng lồ với sức chứa lên tới 25.000 người. Nếu thích nhìn toàn cảnh
Delhi, du khách có thể leo 133 bậc thang để lên tới đỉnh tháp chuông cao 41m của
giáo đường. Cũng giống như các nhà thờ Hồi giáo tôi đã có dịp tham quan, nội
thất bên trong giáo đường Jama Masjid khá đơn giản với các hoa văn trang trí là
họa tiết hình học, hoa lá, cây cỏ hay các chữ thư pháp Ả Rập.
Hôm nay là thứ Sáu, ngày cầu nguyện của đạo Hồi, nên người ta trải những miếng
vải dài trên sân phía trước nhà cầu nguyện để chuẩn bị cho lễ diễn ra vào buổi
chiều. Không khí bên trong giáo đường thật bình yên, từng đàn chim bồ câu bay
rợp trời.
Vừa bước ra khỏi Jama Masjid, chúng tôi lạc ngay vào một khu chợ trời khổng lồ.
Hàng hóa đủ chủng loại và màu sắc bày ra khắp nơi, người đi lại như mắc cửi. Các
chủ cửa hàng là những người đàn ông mặc áo thụng dài màu trắng, đội trên đầu
những chiếc mũ nhỏ thêu hoa văn tinh xảo.
Một góc khu phố Hồi giáo
Chúng tôi len lỏi qua những con hẻm đầy người, tìm đường đến quán ăn Karim
nổi tiếng được giới thiệu trong sách hướng dẫn du lịch để ăn trưa sau nửa ngày
lang thang. Tuy các món ăn ở đây không hợp khẩu vị lắm, chúng tôi vẫn thấy
thích thú với lần đầu tiên ăn bốc bằng tay. Sau khi ăn, bắt chước những người địa
phương, chúng tôi vốc một nhúm các loại lá thơm trộn với kẹo trên bàn rồi nhai
thật kỹ. Vị thơm dịu ngọt còn đọng mãi trên đầu lưỡi mỗi người.
Chia tay khu Hồi giáo, chúng tôi ghé qua Chandni Chowk, một trong những khu
phố cổ nổi tiếng khác. Nơi đây cũng giống như 36 phố phường Hà Nội, gồm nhiều
chợ bán những mặt hàng riêng biệt theo kiểu “buôn có bạn, bán có phường”.
Chúng tôi chỉ kịp ghé qua Kinari chuyên bán nữ trang và các đồ trang trí đám
cưới, còn các khu bán đồ gia dụng, đồ da, vải vóc… thì đành hẹn lại trong lần
khác.
Lăng Humayun – góc xanh tĩnh lặng
Vẻ đẹp đầy chuẩn mực trong kiến trúc lăng Humayun
Lăng Humayun nằm khá xa khu Old Delhi nên chúng tôi tiếp tục đi tàu điện ngầm
để tới trạm gần lăng nhất là Pragati Maidan. Khác hẳn với khu phố cổ chật hẹp,
đông đúc và ồn ào, khu vực phía nam của Delhi thường được gọi là New Delhi lại
có dáng vẻ một đô thị hiện đại với đường sá rộng rãi, nhiều cây xanh và các khu
dân cư được bố trí rất đẹp. Cũng không có gì ngạc nhiên vì theo các phát hiện
khảo cổ, Old Delhi đã được xây dựng từ vài trăm năm trước, còn khu vực phía
nam chỉ mới được quy hoạch lại vào đầu thế kỷ XX, trong thời kỳ người Anh đô
hộ.
Được UNESCO vinh danh di sản thế giới từ năm 1993, lăng Humayun cũng là
một công trình kiến trúc tiêu biểu theo phong cách Mughal. Trong lịch sử, vương
triều Mughal là một đế chế Hồi giáo có nguồn gốc Mông Cổ và Thổ Nhĩ Kỳ, đã
xâm lược và cai trị tiểu lục địa Ấn Độ từ đầu thế kỷ XVI đến giữa thế kỷ XIX.
Kiến trúc Mughal do vậy là sự kết hợp hài hòa của phong cách Hồi giáo và Ấn Độ,
đơn giản, uy nghi nhưng không kém phần tráng lệ và tinh xảo.
Thiếu nữ Ấn Độ chụp ảnh lưu niệm khi thăm lăng Humayun
Lăng Humayun bắt đầu được xây dựng theo lệnh của hoàng hậu Hamida Banu
Begum từ năm 1565, tức là chín năm sau khi hoàng đế Humayun qua đời. Kiến
trúc của lăng với mái vòm hình tròn khổng lồ mang đậm dấu ấn của kiến trúc sư
trưởng Mirak Mirza Ghiyuath, vốn là người Ba Tư. Bao quanh lăng là các hồ nước
nhỏ thông với nhau bởi bốn đường dẫn nước chính tượng trưng cho bốn con sông
chảy trong jannat, là “thiên đường” theo quan niệm của đạo Hồi.
Khu vườn bao quanh lăng cũng được chia thành nhiều ô vuông đối xứng nhau, tạo
nên vẻ đẹp uy nghiêm và chuẩn mực trong kiến trúc của lăng. Lăng Humayun
không chỉ dành cho vua Humayun, mà còn được coi là lăng mộ hoàng gia với 124
căn phòng ở cả hai tầng, lưu giữ bia mộ của trên 100 thành viên thuộc vương triều
Mughal. Kiến trúc bên trong các phòng rất đơn giản, ánh sáng chỉ lờ mờ lọt qua
những rèm cửa bằng đá được chạm khắc tinh xảo như đăng ten.
Sau khi tham quan lăng, chúng tôi đi ra khu vườn phía trước, ngồi trên bãi cỏ xanh
mướt dưới bóng các cây cổ thụ khổng lồ. Những ấn tượng về một Delhi ồn ào,
nhộn nhịp buổi sáng dường như biến mất, chỉ còn sự yên bình tĩnh lặng bao trùm.
Không giống với các đền thờ Ấn Độ giáo luôn hướng về phía đông, cổng chính
của lăng Humayun nằm ở phía tây, hướng về thánh địa Mecca của đạo Hồi. Trong
ánh nắng buổi chiều, những phiến đá hàng trăm tuổi bằng sa thạch đỏ và cẩm
thạch trắng rực sáng, gợi nhớ vầng hào quang một thuở của những vương triều
vàng son trong quá khứ.