TẠM BIỆT EM, CÔ NÀNG THIÊN YẾT CỦA TÔI 2

Chiều hôm nay thoáng nghe tin anh

Người ta nói anh đang hạnh phúc...lắm

Thật không anh có vui hơn nhiều cùng ai chốn ấy...

Thế là hết, bao chờ mong ....Tan theo những tia hi vọng

Cố lòng chợt đau nhói, cuộc tình tựa làn khói

Nuối tiếc cho lời chưa nói

Nếu ngày ấy chính anh đừng buông tay mà cố giữ em nhiều hơn có thể

Chắc có lẽ kết quả không buồn như bây giờ

Chỉ biết trách dòng đời bao thay đổi

Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc

Quá trễ để tất cả quay lại nơi bắt đầu

Để bước tiếp con đường ngày xưa.....

Thời gian qua chắc anh cho rằng

Người ta đã yêu anh nhiều hơn em….

Vì em không thể trao những gì mà anh muốn có

Gió ngừng thổi, mây ngừng bay

Lặng nhìn theo cánh chim cuối trời

Giận lòng người vội vả

Giận lòng mình vì đã đánh mất đi điều quý giá

Nếu ngày ấy chúng ta đừng buông tay mà cố giữ nhau nhiều hơn chút nữa

Chắc có lẽ kết thúc không buồn như bây giờ

Nếu biết trước thì mình đâu yêu nhau

Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc

Quá trễ để tất cả quay lại nơi bắt đầu

Để bước tiếp con đường ngày xưa....

Nếu ngày ấy chúng ta đừng buông tay mà cố giữ nhau nhiều thêm chút nữa

Chắc có lẻ kết thúc không buồn như bây giờ

Nếu biết trước thì mình đâu yêu nhau

Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc

Quá trễ để tất cả quay lại nơi bắt đầu

Để bước tiếp con đường ngày xưa...

2 năm có lẽ với 1 số người thì sẽ rất dài nhưng đối với tôi chuyện đó như mới diễn

ra ngày hôm qua.

2 năm trước…

Người con trai mà tôi yêu thương đã nói lới chia tay với tôi. Tôi biết, tôi thừa biết

từ cái hôm nhìn thấy anh trong quán cà phê cùng cô gái khác cười nói thì tôi đã

biết sớm muộn gì chuyện này sẽ xảy ra với tôi. Nhưng tôi khờ, tôi ngốc, tôi còn lừa

gạt mình và bào chữa cho anh với nhiều lý do khác nhau. Tôi đã tin, đã tin anh sẽ

không bao giờ rời xa tôi. Nhưng sự thật thì lý trí tôi đã đúng anh đã chia tay tôi để

ở bên cô gái ấy. Tôi bị đau rất đau. Từ cái lúc anh quay đầu đi những giọt nước

mắt hiếm hoi của tôi đã rơi. Tôi khóc vì anh đã phụ tình tôi, vì tôi quá ngu ngốc và

tiếc nuối cho cuộc tình lưng chừng của chúng tôi. Trái tim tôi như ngã quỵ nhưng

lý trí của tôi lại mách bảo tôi mạnh mẽ, phải mạnh mẽ mà đứng dậy.

Tôi nghĩ 2 năm tôi rời xa anh tôi đã quên anh nhưng hoàn toàn ngược lại mỗi ngày

nỗi nhớ anh trong tôi lại càng lớn dần nó như những cái gai cắm vào trái tim tôi.

Mỗi ngày tôi thức dậy hình ảnh anh hiện lên trong tâm trí tôi như 1 đoạn clip ngắn.

Tôi càng cố quên anh thì hình ảnh của anh lại càng xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều

hơn. Tôi đã quá mệt mỏi rồi…

_Dương...-Tôi quay đầu lại

_Tuấn...-Tuấn là đứa bạn duy nhất của tôi ở ngôi trường này. Tuấn có rất nhiều

điểm giống tôi, thứ nhất chúng tôi đều là du học sinh, thứ 2 Tuấn cũng là người

sống nội tâm và chúng tôi làm mọi việc đều rất ăn ý

_Hộc…hộc…Bà đi đâu mà tôi tìm bà suốt thế. Thầy hiệu trưởng gọi tụi mình kìa-

Tuấn cố "rặn” từng chữ

_Có chuyện gì sao?-Việc hiệu trưởng muốn gặp chúng tôi là cơm bữa đơn giản vì

tôi là Hội trưởng hội học sinh còn Tuấn là Hội phó hội học sinh.

_Nghe nói có 1 ông thầy mới sắp vào trường hiệu trưởng gọi chúng mình để bàn

bữa tiệc chào đón ổng.-Tuấn nói 1 lèo

_Hả??? Bữa tiệc chào mừng á???-Tôi nói @@

_Ừa nghe đâu ổng vừa trẻ vừa tài, sau khi tốt nghiệp xong mấy công ty lớn mời

ổng về làm nhưng ông nhất quyết không nhận lời rồi quyết định qua trường chúng

ta giảng dạy.-Tuấn nói giọng chắc nịch

Tôi khá ngạc nhiên và tò mò khi nghe Tuấn nói về người đó. Trường của tôi nằm ở

tiểu bang Superior của Mỹ nơi mà những du học sinh như tôi và Tuấn học tập và

làm thêm việc. Tôi cũng không hiểu tại sao người đó lại nhất quyết muốn vào

trường của chúng tôi kia chứ? Ngoài kia còn có biết bao trường giỏi mời mà?

Cộc cộc

_Em vào được không thầy?-Tôi nói

_Vào đi, cửa không khóa đâu em.- Giọng thầy hiệu trưởng ôn tồn vọng ra

_Em chào thầy-Tôi lễ phép chào.

_Tuấn đâu em?-Thầy ôn tồn hỏi

_Dạ Tuấn phải xử lý 1chút truyện trong hội học sinh nên lát nữa mới tới

_Em ngồi đi.-Thầy nói-Xin giới thiệu với em đây là thầy Phong thầy giáo mới của

trường chúng ta

Đùng…đùng…Choàng…choàng…Tôi nghe như sét đánh bên tai tai tôi như ù đi.

Chắc tôi nghe nhầm, "không phải đâu, không phải đâu”-Tôi tự nhủ. Tôi muốn xác

thực thêm 1 lần nữa rằng tôi đã nghe nhầm, tôi ngước lên người con trai đang ngồi

đối diện mình. Tôi không nhìn nhầm đó chứ, trước mắt tôi là người con trai của 2

năm trước- là anh. Trong đầu tôi bây giờ như đang tua lại sự việc cách đây 2 năm

trước

_Chia tay đi.-Giọng anh chắc nịch

_Anh chán em rồi à?-Tôi cười nửa miệng, hỏi anh

_*im lặng* -Anh không nói

_Hay...-Tôi ngân dài tồi nói tiếp bàng giọng mỉa mai-Anh có người khác?

_ừ, anh xin lỗi.-Anh giật mình sau câu nói của em. Sau 1 lúc lấy lại tinh thần anh

đáp

_Thì ra là vậy-Tôi cười nụ cười chua chát

Tim tôi lại nhói lên, cái vết thương mà 2 năn=m trước anh đã "tặng” cho tôi lại

nhói lên. Trái tim tôi siết chặt như bị ai bóp nghẹt vậy và người ấy chính là anh.

Tôi muốn đưa tay ôm trọn trái tim bé bỏng của mình nhưng lý trí thì lại bảo tôi

phải mạnh mẽ lên thế là tôi chỉ biết nhìn chằm chằm anh mà không nói lên lời…

Không khí căng thẳng đang bao trùm lên cả căn phòng, vị hiệu trưởng già hết đưa

đôi mắt sang tôi, rồi lại đưa về hướng anh. Mãi cho đến khi Tuấn bước vào xóa tan

bầu không khí trong căn phòng

_Hỳ em xin lỗi thầy em có chút việc nên tới trễ-Cậu nhóc nói rồi đưa tay lên đầu

gãi gãi tinh nghịch

_Ờ ờ không sao em cũng ngồi xuống đi-Thầy hiệu trưởng niềm nở

_A, kia có phải thầy giáo mới không? Em chào thầy, rất vui được gặp thầy-tuấn nói

không quên kem theo nụ cười rạng rỡ đọc nhất vô nhị của cậu

_Ê, Dương bàlàm gì mà thất thần vậy?-Tuấn kéo ghế ngồi ngay cạnh tôi, khẽ thì

thầm

_Tui không sao. Chúng ta bàn chuyện thôi.-Tôi nói

Kể từ ngày hôm đó trở đi tôi xin nghỉ bệnh thứ nhất để tránh mặt anh, thứ 2 để con

tim tôi nghỉ ngơi thêm. Tuấn ngày nào cũng đến nhà tôi hỏi han và nấu cháo cho

tôi ăn. Tuấn quả là 1 người bạn tốt nhất trên đời

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học kể từ khi tôi gặp anh trong phòng hiệu trưởng.

Hôm nay Tuấn trở tôi đi học, vừa đáp xuống cổng trường thì hội bà tám đã hoạt

động mạnh hết công suất.

_Ý mày ơi, chị Dương kìa, cả anh Tuấn nữa, úi zùi ui 2 anh chị đẹp đôi quá cơ.-

Nhỏ 1

_Hợ ghen tị với chị Dương quá ước gì anh Tuấn cũng trở mình đi học nhở dù chỉ là

1 lần nhưng tui đã mãn nguyện lắm rồi.-Nhỏ 2

_Á á á lâu lắm mới thấy kim đồng ngọc nữ của trường mình. Êu ơi!!!!! Hâm mộ

quá đi à!!!!-Nhỏ 3

Chúng tôi đã quá quen với những lời đàm tiếu của lũ học sinhg về chúng tôi nào là

kim đồng ngọc nữ, nào là couple sâu kiu, nào là công chúa&hoàng tử….tôi cứ mặc

kệ chúng muốn nói gì thì nói tôi không quan tâm. Lắc đầu ngao ngán. Tôi chợt

phát hiện ra ánh mắt nhì chằm chằm vào tôi. Đúng như tôi dự đoán là anh. Anh

nhìn tôi chằm chằm chắc anh cũng nghe được những lời nói từ lũ bà tám đó rồi.

Phải rồi, phải rồi anh cứ nghe đi nghe càng nhiều càng tốt, hay thất tôi sống tốt như

nào khi không có anh. Nhìn đi, nhìn cho kĩ vào. Không hiểu tại sao bây giờ tim tôi

đau như thế này nhỉ????

Bữa tiệc tiệc chào mừng anh cũng chính là lễ hội mùa đông của trường. Trớ trêu

thay hôm đó cũng lại là sinh nhật tôi. Càng gần tớ ngày đó không khí trường nhộn

nhịp hẳn, còn tôi và Tuấn thì làm việc không ngừng nghỉ. Vì lễ hội mùa đông 1

năm mới làm 1 lần nên trách nhiệm và gánh nặng sẽ đè lên vai chúng tôi khá nặng.

Còn anh vừa mới vào trường đã được bổ nhiệm ngay chức vụ bí thư Đoàn nên

chuyện tôi chạm mặt với anh là chuyện cơm bữa.

Giờ là đúng 8 giờ tôi dong duổi trên con đường quen thuộc mà ngày nào Tuấn

cũng trở tôi đi nhưng hôm nay tan họp cái cậu nhóc nhanh nhanh chóng chóng về

để chuẩn bị thứ gì đó nghe chừng bí mật lắm mà không trở tôi về được. Không sao.

Lại được dịp đi bộ để hít thở không khí nơi đây

_Em muốn gì ở tôi đây hả? Chẳng phải chính em là người buông tay tôi trước sao

Ây gù chắng lại là cuộc xung đọt của cặp nam nữ nào đây mà tôi cũng không quan

tâm làm gì cho mệt người, thôi đành tránh ra cho đỡ mệt người. Thực sự thì

chuyện không liên quan tới mình thì cứ bơ đi là xong nhưng sao tôi nghe cái giọng

này quen quen…

_Em…em xin lỗi…chúng tay quay về với nhau như ngày trước đi

_Em không biết mục đích tôi đến đây là gì sao?

_Em biết, em biết chứ, anh đến đây để tìm nhỏ ta nhưng nhỏ ta có ngó ngàng gì tới

anh đâu? Chỉ có em mới yêu anh mà thôi

Đến lúc này tôi mới thực sự hiểu, chuyện này thực chất có liên quan tới tôi. Tôi

chần chừ 1 lúc không biết nên nghe hết câu chuyện này hay mặc kệ đi tiếp như

chưa nghe những câu nói vừa nãy

_Em yêu tôi em, em yêu tôi lần này là vì lý do gì nữa đây? Thực chất em chỉ xem

tôi như 1 trò đùa không hơn không kém mà em lại nói yêu tôi. Nực cười thật-

Giọng anh chua chát

_Lần này là thật, thật đó, em yêu anh mà, xin anh hãy tin em, em không còn được

sống thêm bao lâu nữa đâu.

Mặc dù trời rất tối và tôi cũng không đứng cạnh cô gái đó nhưng tôi hình như cũng

đang cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của cô ta. Những tiếng nấc khe

khẽ trong màn đêm tối mịt, gió lúc này thi nhau gào thét bên tai tôi. Cả người tôi

run lên bần bật không biết vì do câu nói của cô gái đó hay vì cái lạnh của tối nay.

_Em lại định lừa gạt tôi thêm lần nữa sao?-Giọng nói này lạnh lùng cất lên

_Em nói thật. 1 năm trước em đã mắc phải căn bệnh thế kỉ HIV-AIDS chỉ vì em

đã…em đã…

_Em nói sao????

_Xin đừng bỏ rơi em, cha mẹ, bạn bè giờ đã bỏ rơi em rồi. Đến lúc em bị cả xã hội

xua đuổi em lại nhớ đến anh. Em cần anh…

Giờ thì không còn lý do gì để tôi nghe nốt câu chuyện tình cảm của đôi trai gái kia

nữa rồi. 99,9999% người con trai kia sẽ đồng ý làm banj trai của cô gái đó cho đến

khi cô ta qua đời. Mấy cái truyện như này thiếu gì trong phim. Tôi cười nhạt…

Quay gót… Bước đi…

Và cái hôm đó đã đến, hôm nay trường tôi náo nức lạ thường ai cũng xúng xính áo

quần, còn tôi chỉ lặng lẽ đứng từ trên sân thượng nhìn xuống sân trường. Hôm nay

là sinnh nhật tôi…

_Ê, Dương chuẩn bị cái gì chưa mà đứng trên đây hóng gió zị?-Giọng ông Tuấn

lanh lảnh ở phía sau tôi

_Chưa, mà sao phải chuẩn bị?-Tôi thản nhiên hỏi lại Tuấn

_Ựa, ta bó tay với mi, hôm nay là sinh nhật của mi đó, ĐỒ NGỐC…..

_Ê, kiu ai ngốc zị, oánh chít giờ.-Tôi giơ tay dọa nạt

_Hề hề, không đùa đâu à nghen, chuẩn bị đi hum nay tôi có món quà đặc biệt cho

bà nè. Nhanh nhớ!!!- Nói xong Tuấn chạy như bay xuống dưới

Bí với chả mật. Lêu lêu, tôi ứ thèm ý!!!!!!! Hôm nay tôi diện 1 bộ váy trắng hồng,

để lộ đôi vai trần trắng mịn, đi đôi giầy cao gót màu hồng phấn, tóc để xoay nhẹ ở

dưới đuôi tóc. Tôi tự tin bước ra khỏi phòng WC của trường. Chợt có 1 đôi tay rắn

chắc kéo tôi chạy như bay về phía cổng sau trường, rồi kéo tay tôi chạy như bay

đến công viên gần đó. Lúc tôi kiệt sức thì cũng là lúc hắn dừng lại. Tôi thở hổn hển

chẳng biết trời trăng mây sao gì cả @@

_Anh yêu em.-Giọng nói trầm ấm này khác hẳn so với giọng nói lạnh lùng trước

kia của anh

_Hahahaha…Nực cười thật.-Tôi vẫn nói với giọng nói chua chát

_Xin em đừng như thế.-Giọng anh hạ xuống thấp tới nỗi tôi không còn nghe rõ lời

anh nữa

_Thế anh muốn tôi phải làm sao???-Tôi thét lên

_Anh yêu em.-Anh lặp lại câu nói ban nãy

_Giờ đối với tôi anh chẳng là gì cả nên mong anh tự trọng.-Tôi bình thản nói

_Anh yêu em.-Anh vẫn nói như 1 cái máy

_Hừ, tôi nghĩ chúng ta hay lên dừng cuộc nói chuyện vô vị này đi.-Tôi nhếch môi,

quay gót bước đi

_Xin em hay cho anh cơ hội để sửa lại nỗi lầm xưa. Anh xin em.-Giọng anh vẫn

ấm áp

Anh đã quên buổi tối hôm đó rồi hay sao? Cô ấy cần anh hơn tôi, tôi nghĩ vậy. Anh

đang nghĩ gì vậy? Sao còn chạy đến tỏ tình với tôi? Còn cô ấy đâu? 1000 câu hỏi

đang trong đầu tôi và hầu hết là về chuyện của cô gái đấy với anh.

_Tôi…-Tôi toan nói

_Xin lỗi thầy em không cố nghe câu chuyện của thầy với Dương.-Giọng nói của

Tuấn vang lên ngay sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại và quả nhiên là Tuấn. Tuấn đã nghe hết tất cả rồi sao? Tôi đoán

Tuấn cũng hiểu được phần nào câu chuyện mà chúng tôi đang nói

_Cậu đừng xía vào chuyện của chúng tôi. Mời cậu tránh mặt.-Anh nghiêm mặt bản

chất giáo viên đang nổi dậy trong anh, tôi đoán vậy

_Trước kia là vậy, nhưng bây giờ em đứng đây với cương vị là đối thủ của thầy.-

Tuấn thản nhiên nói

Tôi đờ đẫn chuyện gì xảy ra thế này? Tuấn ah, đừng đùa, tuôi bị yếu tim à nghe. 2

đôi nắt 4 con mắt đang nhìn về phía tôi chằm chằm. Tim tôi đập mạnh, đầu tôi

quay mòng mòng không thể phân tích tình huống lúc này được. Tôi biết chon ai

đây, con tim tôi thì nghiêng về phía anh; còn lý trí lại hướng đến Tuấn.

_Tớ…cũng thích cậu.- Tay tôi hướng về phía trước nắm lấy bàn tay của Tuấn siết

thật chặt

_Tinh ting…đã có kết quả rồi nhá! Em thắng thầy rồi.-Tuấn nháy mắt nhí nhảnh

_Chúng ta đi thôi.-Tôi nói

Tôi nắm tay Tuấn xoay nhẹ người 180 độ đôi mắt của tôi khẽ nhìn anh. Đôi mắt u

buồn, khuôn mặt anh tú như muốn khóc. Sự lựa chọn của tôi có đúng không đây?

Tôi đã trả anh về cho cô ấy rồi mà sao trong lòng lại nhói thế này? Chẳng phải tôi

từng nói cô ấy cần anh hơn tôi sao? Tôi bước nhanh để kìm nhưng giọt nước mắt.

Nhưng vì tôi yếu đuối quá hay sao ấy mà sau khi tôi biết tôi đã đi xa khuất anh rồi

tôi bất giác ngồi thụp xuống đất khóc ngon lành. Tuấn nhìn tôi, tôi biết chắc Tuấn

thất vọng lắm vì tôi đã lợi dụng cậu ấy kia mà. Tôi khóc như đứa con nít chưa bao

giờ được khóc.

_Em yêu người đó sao?-Tuấn hỏi tôi giọng rầu rầu

_Ừ, rất rất yêu.- Tôi vẫn khóc

_Thế sao em chọn tôi?-Vẫn cái giọng đó Tuấn hỏi tôi

Tôi biết trả lời thế nào bây giờ. Chẳng lẽ tôi nói thẳng ra là tôi lợi dụng Tuấn. Như

vậy tôi còn mặt mũi nào để nhìn Tuấn nữa

_Dù em có yêu ai đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu em. Em phải luôn nhớ điều đó, nghe

chưa?-Tuấn ân cần nói

************

_Ê, có người bị đụng xe kìa, mau ra coi đi

_Nghe đâu do bọn choai choai đua xe nhau trong công viên nên đụng phải người ta

đó

_Hả? Vậy sao? Ở trong công viên mà còn thế không biết ra ngoài đường thì còn

như nào đó

_Ôi, bà biết không cái anh bị đụng đó nghe chừng đẹp trai dã man luôn đó.

_Zị sao, ôi tiếc thật!!!

************

Tai tôi lùng bùng, tim tôi thắt chặt hơn bao giờ hết. Đau… Cảm giác duy nhất mà

tôi có thể cảm nhận lúc bấy giờ. Tôi đứng dậy, chạy như bay về phía anh đứng lúc

đó. Mọi người đang bao quanh 1 vật thể gì đó. Tôi cố lách vào… Đùng…Đùng…

Tôi cảm giác như cả thế giới như sụp xuống dưới chân tôi. Tôi chạy ào đến ôm lấy

khuôn mặt đầy máu của anh, miệng lẩm bẩm: " xin đừng bỏ em ở lại đây,… xin

đừng rời xa em,… em yêu anh,…anh tỉnh lại đi để mình bắt đầu lại từ đầu nghe

anh…” Nhưng giường như những lời nó của tôi là vô vị anh cứ ngủ 1 cách hết sức

bình yên. Chiếc váy trắng của tôi nay nhuốm màu máu của anh. Tôi cũng đã kiệt

sức rồi nhưng tôi gắng đợi anh bước ra từ phòng phẫu thuật và cười với tôi để tôi

lịm dần vào giấc ngủ chỉ cần vậy thôi đã đủ lắm rồi

_Dương, Dương, em có nghe anh nói gì không?-Giọng nói trong trẻo khẽ cất lên

_Anh còn sống?-Tôi nhíu mày hỏi anh

_Em sống tốt nhé!!!!!-Anh làm ngơ trước câu hỏi của tôi bóng anh đã rất xa, rất xa,

tôi đưa tay lên như muốn níu giữ anh nhưng vô vọng anh biến mất rồi anh biến mất

khỏi cuộc đời tôi rồi

Tôi bừng tỉnh sau cơn ác mộng khủng khiếp. Mắt tôi đã nhòa đi từ lúc nào tôi bất

lực để mặc cho những dòng nước mắt lăn dài trên má. Anh đã đã rời xa tôi rồi sao?

Sao có thể thế được anh chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ thôi. Tôi tự chấn an mình bằng

những câu nói ngốc nghếch này. Mặc dù tôi biết…Ánh đền phòng cấp cứu phụt tắt,

tôi lặng người nhìn cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ già bước ra đưa tay

kéo lấy chiếc khẩu trang trên mặt nói:

_Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tôi rất tiếc…

_Ông nói vậy là sao?-Tôi như thét lên

Vị bác sĩ thở dài mà không nói gì. Phía sau ông người ta đang đẩy cái giường mà

người con trai tôi yêu đang trìm đắm vào giấc mộng. Tôi khóc hết nước mắt rồi, đã

gục ngã rồi anh còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ đây mà còn chưa chịu dậy. Tôi

nhìn gương mặt anh lần cuối, khuôn mặt lạnh lẽo không có sức sống.

1 năm sau

*****

Tôi đang đứng trước mộ anh và cô gái ấy. Nhớ lại cách đây 1 năm chính tôi là

nguyên nhân gián tiếp đã cướp đi sinh mạng của anh-người con trai tôi yêu. Mọi

thứ xung quanh tôi luôn trải đầy những bi thương sau khi anh đi. Tuấn thì luôn ở

bên cạnh che trở cho tôi nhưng tôi luôn mặc cảm, thà rằng Tuấn cứ xa lánh tôi đi

còn hơn , tôi luôn đẩy Tuấn ra xa khỏi mình vì tôi sợ sẽ có ngày Tuấn rời xa tôi

như anh. Sau khi anh mất được mấy ngày cô gái ấy đã tự tử theo anh. Nghe nói cả

gia đình, họ hàng thân thích của cô ấy không ai chịu nhận lo đám tang của cô

không biết lúc ấy tôi nghĩ sao mà tôi quyết định sẽ lo dám tang cho cô. Cô cũng chỉ

là 1 cô gái ngốc nghếch tội nghiệp do số phận đưa đẩy nên dấn thâm vào con

đường hư hỏng, tôi biết trước kia cô ấy cũng là 1 cô gái tốt nên tôi quyết định trôn

cô ngay cạnh anh để 2 người không cô độc nơi thế giới bên kia.

_Tôi biết em ở đây mà

_Em đến thăm họ

_Anh biết, 1 năm là 1 khoảng thời gian không đủ dài để em quên hết mọi chuyện

nhưng thôi có thể giúp em. Em có thể mở làng ra với tôi được không

_Tuấn, cậu nói đúng vết thương lòng của tớ vẫn chưa lành. Tớ chưa đủ can đảm để

đến với cậu. Xin lỗi…

_Cậu không có nỗi. Tớ sẽ đợi cho đến khi nào cậu đồng ý…

Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có

người chỉ mới quen qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau. Tình yêu vốn dĩ là một

thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán. Bạn sẽ chẳng bao

giờ có thể trả lời được rằng vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người

khác. Những lời giải thích đôi khi lại trở nên thừa thãi vì đơn giản yêu là yêu, thế

thôi. Góc Suy Ngẫm sẽ không nói quá nhiều về tình yêu chỉ xin chia sẻ những câu

nói hay về tình yêu và hy vọng, thông qua đó bạn sẽ tự rút ra một định nghĩa phù

hợp cho chính mình