Thanh Thản Nhé, Tuổi Thơ ! - Chuyện
Tình Anh CSGT Và Cô Gái Điên
Mỗi cuộc đời là một trang văn, trang văn ấy hay hoặc dở, ngắn hoặc dài, vinh
quang hay bình thản và có lẽ là mịt m tối chăng ? Tất cả là phụ thuộc vào
những con người làm chủ trang văn đó, những người biết góp nhặt những chữ ở
đời mà góp nên trang. Cuộc đời tôi là một chiến trường, nơi ấy tôi là một chiến
binh đứng lên làm theo ý nghĩ, lựa chọn của bản thân. Trong cả trang văn ấy, sáng
nhất là sự ngây ngô, trong sáng của tuổi thơ tôi.
nơiy, nơi mà thời gian không còn tác dụng thì ni nhớ lại ùa về tràn
ngập trong mọi ngóc ngách của tâm trí tớ, đầu óc tớ không còn việc gì khác ngoài
nhớ, nhớ và nhớ, cậu ạ! Tnhớ về cậu đó, Ngọc Anh! Dù chlà trong hoài nim,
Ngọc Anh nhỉ?
- Ê, tên kia, mi từ đâu đến? Sao dọn đến đây ở gần nhà ta luôn thế?
- Tớ là Ngọc Anh.
- Ngọc Anh ???
- T nay chúng mình hàng xóm nhé!
Tên nhóc này từ đâu đến mà đề nghị vớ vẩn thế này?
- Bốp!!!
- Oái, sao mi đánh ta!? ( Đột nhiên cái thằng vô duyên y cốc đầu tôi một cái
đau.)
- Sao côn đồ thế? Tớ với cậu xem nào? c y cậu nhìn tmãi, tcốc cho
cái cho tỉnh thôi. Nà nà, cu thích tớ hay sao lúc nãy nhìn chằm chằm thế?
- Cái đồ vô duyênnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!
Ly hết hơi cho câu nói đó rồi tôi bỏ về nhà.
Sáng hôm sau, tôi thấy cái thằng vô duyên đó đến lớp, đau khổ hơn nó là học sinh
mới. Và cuối cùng là tột cùng của đau khổ: Nó ngồi cạnh i. Thế đó, cả những
năm lớp 1, lớp 2 là cái gai trong mắt tôi, nhưng khi lớn thêm một chút, năm lớp
3, 4 tôi đã bt đầu nhận ra Ngọc Anh đẹp đến thế. Cậu da trắng, má lại hồng, người
mũm mĩm, mắt kiếng khiến tôi từng xao động. Mới có lp 3 nhưng Ngọc Anh đã
rất giống ông cụ non cậu không còn trêu ghẹo tôi và vô duyên như thuở nhỏ nữa,
cậu tính trầm, và tôi biết nguyên nhân của sự trầm lặng ấy, nhiều khi tôi còn thấy
cậu như đang khóc.
- Lại cãi nhau nữa à ? – Bố tôi
Tối hôm ấy nhà Ngọc Anh lại cãi nhau, bmẹ cu cứ thế suốt. Sáng hôm sau
trước lúc đi học:
- Sao vậy, Ngọc Anh, cậu đang khóc sao?
Tôi thấy giọt nước mt long lanh trong nắng đang chảy dài trên đôi má ửng hồng
của cậu.
- Cậu đừng buồn nhé!n tâm đi có tđây mà.
Sau câu nói y, Ngọc Anh gạt nước mắt, nhìni khẽ cười mà nói:
- Này tkhông phải cái loại mềm yếu đến mức cần sự trợ giúp của con gái
như cậu đâu!
- Nàyyyyyyyyyyyyyyyy !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thế nhé, cậu chỉ bị một cục u thế mà bắt tớ đánh đổi bằng cả vạn thứ quý giá.
Thứ nhất: Cậu chiếm lấy toàn bộ tuổi thơ tớ.
Thứ hai: Cậu là người bạn khác giới đặc biệt nhất đối với tớ.
Thứ ba: Cậu biết không? Cậu làm con tim tgià đi đấy, cậu khiến trái tim tớ biết
rung động ln đầu tiên đó.
Thứ tư: Ảnh hưởng của cậu tới tớ bây giờ vẫn còn nhiều lắm.
Bằng cả vạn vật rồi đó, Ngọc Anh ơi !
Thế rồi Ngọc Anh vẫn buồn về gia đình sao càng lúc càng thê thm thế này? Bui
chiều m y:
- Cậu buồn à Anh?
- Ừm, chiu nay ta trốn đi chơi nha?
Kể ckhi đó i cũng không thể nghĩ rằng tôi liều đến thế. Không ngờ, cái khẽ gật
đầu của Ngọc Anh làm tôi phát hoảng. Chưa bao giờ tôi liu thế này.
Chiu hôm đó, chúng tôi đi tn hương lúa, ớt trên cánh đồng, bay bằng ngọn
gió, dạo trên con đê, nhảy trên lá nõn, trượt dọc sườn dốc, nhún nhảy trên nhng
tán lá sen mà vô tình lại thành hành trình tìm lại nụ cười của Ngọc Anh. Chiều tà,
ánh hoàng hôn đỏ nh dìu dịu lên bmá đỏ ửng của chúng tôi. Ngọc Anh cười
rng r: