Thềm Hoang<br />
Nhật Tiến<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Nguồn: Thềm hoang, truyện dài của Nhật Tiến. Đời Nay ấn hành lần thứ nhất ở Sài<br />
Gòn năm 1961. Việt Tide tái bản tại California năm 2003 (tác giả có hiệu đính). Tranh<br />
bìa: Nguyên Trúc. Trình bày: Nguyên Trúc & Cao Xuân Huy. Bản đăng trên talawas<br />
do tác giả cung cấp. <br />
<br />
Từ trái qua phải:<br />
Thi sĩ Vương Đức Lệ (giải nhì thơ đồng hạng)<br />
Nhà văn Nhật Tiến (giải nhất tiểu thuyết)<br />
Thi sĩ Đinh Hùng (giải nhất thơ)<br />
Học giả Lê Ngọc Trụ (giải nhất biên khảo)<br />
Thi sĩ Mai Trung Tĩnh (giải nhì đồng hạng thơ)<br />
<br />
Ai mang tôi đến chốn này <br />
Ban đêm thì tối, ban ngày thì đen...<br />
<br />
Chương nhất<br />
Tiếng đàn rời rạc bật lên giữa những ngón tay của bác Tốn. Bác ấy<br />
đứng ở đằng sau. Không cần nhìn, Ích cũng biết hai con mắt của bác<br />
lim dim dưới ánh đèn sáng. Có thể bây giờ bác đang nhếch miệng<br />
cười vì tiếng đàn của bác đột nhiên căng lên phừn phựt. Những lúc<br />
hứng chí, bác hay bật dây đàn như thế. Bật xong thì bác cười, nụ<br />
cười vu vơ bao giờ cũng chỉ nhếch ra ở nửa miệng, làm bờ môi hơi<br />
trễ xuống, đồng thời gò má của bác dúm lại thành mấy nếp nhăn. Ích<br />
đứng ở đằng trước. Nó đang hát. Tiếng hát của nó rơi lạc lõng vào<br />
tiếng ồn ào của cửa tiệm. Những lúc ấy, đầu óc của Ích hay vấn<br />
vương ở trên ngọn đèn ống có những con thiêu thân đang nhảy múa.<br />
Nhiều khi chúng nó bay chấp chới quanh mấy sợi dây đèn hoặc<br />
trước cái mồm đỏ hỏn của những con thạch sùng. Mỗi lần mấy chú<br />
này chớp được một con thì Ích lấy làm khoái, cái khoái như lúc người<br />
ta ném vào mũ của bác Tốn một đồng bạc. Mắt Ích nhìn đi vẩn vơ<br />
như vậy mà miệng nó vẫn hát, vì thế có lúc chính Ích cũng không<br />
hiểu mình đang hát cho mọi người nghe bài gì. Điều ấy làm cái giọng<br />
đang trơn tru của nó tự nhiên tắc lại. Nó quên tịt ngay câu hát ở dưới,<br />
và nó đứng ì ra với một vẻ mặt hết sức đần độn. Bác Tốn thấy nó tự<br />
nhiên câm họng vội lấy cái cùi chỏ dúi vào lưng nó: <br />
<br />
"Nhà ông làm sao thế?" <br />
Ích nói: <br />
"Quên mất rồi." <br />
Bác Tốn vội búng sợi dây đàn dạo lại mấy nốt nhạc lúc trước. Ích vụt<br />
nhớ ra, nó vội vàng rít lên qua hai hàm răng sún: <br />
"Chiều... chiều nhớ em khôn lòng nguôi... nhớ em khôn lòng nguôi...” <br />
Tiếng đàn của bác Tốn lại kêu ròn ở phía đằng sau. Chắc bác ấy lại<br />
đang cười. Hát xong một bài, Ích lùi lại mấy bước. Bây giờ thì nó lại<br />
nhìn ra xung quanh. Mọi người có vẻ không nhớ rằng họ vừa được<br />
thưởng thức xong một bản nhạc. Những cái thìa vẫn múa lên trong<br />
từng bát phở bốc khói. Mùi nước dùng toả ra ngào ngạt. Ích hếch mũi<br />
lên cho cái hương vị thơm tho ấy thấm vào tận ruột. Nó nghĩ đến mấy<br />
khoanh hành tây trắng nõn xếp gọn gàng bên cạnh những lá hành<br />
hoa xanh biếc, rồi lại có cả tương ớt đỏ rưới lên những miếng thịt óng<br />
ánh mỡ vàng nữa. Tự nhiên nước bọt ứa ra chân răng làm Ích phải<br />
nuốt vào ừng ực. Bàn tay xương xẩu của bác Tốn chợt sờ soạng lên<br />
đầu Ích. Nó biết ý dẫn bác ta đi chầm chậm. Một tay nó nắm vào vạt<br />
áo tây vàng của bác, một tay nó chìa cái mũ dạ xuống từng bàn,<br />
không nói. Có một vài đồng bạc rơi vào lòng mũ. Ích nhón lên ấn vào<br />
túi bác. Bác Tốn mỉm cười gật gật. Sợi dây đàn bật lên rất khẽ dưới<br />
mấy ngón tay. Âm thanh rung nhè nhẹ và ngân dài trong bầu gỗ.<br />
Chợt thằng Ích đứng lại. Bác sờ tay lên đầu nó dò dẫm, thì ra nó<br />
thoáng trông thấy một lưng bát phở. Bát phở không có khói nhưng<br />
vẫn còn có thịt. Ích úp cái mũ lên đầu và bưng bát phở lên môi. Tiếng<br />
sợi phở kêu lách chách trên đầu lưỡi của nó. Mùi nước dùng thơm<br />
ngậy đưa thoang thoảng qua mũi bác Tốn, làm bác hếch mặt lên<br />
cười: <br />
"Phở hả?" <br />
Ích nói qua miệng bát: <br />
"Phở!" <br />
"Chín hay tái!" <br />
<br />
"Chín!" <br />
"Sướng mê đi rồi!" <br />
Hàm răng bác Tốn đưa ra phía đằng trước. Mũi bác cũng hấp háy.<br />
Một dúm nước bọt quyện ở trong hàm, trôi một cách khó khăn qua<br />
cổ. Bác nghe thấy tiếng thằng bé mút chùn chụt và nhai khoái trá.<br />
Nghĩ đến món bở của nó bác gõ ngón tay lên bầu đàn rồi cười vu vơ.<br />
Nụ cười làm hai bờ môi của bác trễ xuống, kéo theo làn da má dúm<br />
dó lại. Mặt bác ngửa lên. Bác nom thấy một khoảng đục lờ lờ có<br />
những cái bóng mờ thấp thoáng phía đằng trước. Đứng ở đấy bác có<br />
thể nghe thấy tiếng quạt chạy vù vù trên đầu. Gió mát lùa qua lần cổ<br />
áo và mơn man trên lưng. Đâu đó quanh đây có mùi nước hoa và<br />
phấn thơm thoang thoảng. Cái hương vị rạo rực ấy khiến bác nhớ<br />
đến mỗi lần cô Huệ đi qua hàng rào vào lúc nửa đêm. Tiếng guốc<br />
của Huệ khua lóc cóc trên mặt đất gồ ghề. Một đôi lần có tiếng hỏi<br />
bâng quơ của mấy người phu xe tinh nghịch: <br />
"Mệt không cô Huệ ơi?" <br />
Huệ đáp chanh chua: <br />
"Mệt cái phải gió! Cha tổ bố, ít tiền mà cứ muốn của đẹp!" <br />
Cái chanh chua của Huệ làm bác Tốn rất khoái. Bác cười một mình<br />
trong bóng tối. Và bác hít nhè nhẹ mùi phấn thơm của nàng còn<br />
thoang thoảng trong gió mát ban đêm. <br />
Khi Ích ăn xong bát phở, nó lại kéo bác đi chầm chậm. Cái mũ dạ lại<br />
chìa xuống từng bàn. Nhưng lần này không có đồng bạc nào được<br />
ném vào đấy cả. Bác bảo Ích: <br />
"Tao đói rồi." <br />
Ích vừa quệt ngang cái mồm còn bóng mỡ vừa hỏi: <br />
"Về chưa?" <br />
Bác Tốn hỏi lại nó: <br />
<br />