
Thiêng Liêng 2 Tiếng Gia Đình

Vì cái giọng văn nhí nhố và không "đứng đắn” nên tôi ít khi viết về gia đình, nơi
đối với tôi là sự thiêng liêng và cao quý nhất. Từ những bước chân chập chững mẹ
dìu tôi đi cho đến những khó khăn trong hiện tại, gia đình là nơi luôn dang rộng
vòng tay đón tôi về ngay cả khi tôi không còn là gì, ngay cả khi trong đầu tôi chỉ
toàn là sự bế tắc.
Khi là 1 đứa trẻ tôi thường hay trách hờn cha mẹ vì luôn nghiêm khắc với những
hành động của tôi, có không ít lần vì ghen tức với những món đồ chơi của bạn bè
mà giận cha mẹ không chịu ăn cơm và không thèm nói chuyện. Nhưng khi đã là
một người lớn, tôi hiểu rằng những điều mà cha mẹ nghiêm khắc với tôi lúc nhỏ là
muốn tôi có một tương lai tốt đẹp hơn sau này.

Khi nhỏ, tôi sống ở nhà với mẹ, cha thì đi làm ở tận Sài Gòn, một tháng về thăm
mẹ con tôi khoảng 1 tuần rồi lại đi nên khi nhỏ tôi thương mẹ nhiều hơn dù mẹ vẫn
hay đánh đòn tôi mỗi lần tôi ngỗ nghịch, nhưng khi càng lớn lên khi tôi 14-15 tuổi
thì tôi lại có cảm giác thương cha nhiều hơn vì cha là người luôn ủng hộ trong tất
cả mọi việc , dù điều đó là trái ý của mẹ, … Cha luôn muốn tôi trưởng thành theo
cách mà tôi ước mơ, những ước của chính bản thân mình. Năm tôi thi chuyển cấp
lên trường cấp 3, mẹ và cha có mấy hôm làm "mặt lạnh”, tôi muốn học trường
Châu Thành A nơi cách nhà tôi 8 Km chứ nhất định không theo học trường Mạc
Đĩnh Chi gần nhà, nơi chỉ cách nhà tôi chưa đến 3 Km. Cha ủng hộ quyết định của
tôi nhưng mẹ thì không, mẹ phản đối vì mẹ tôi luôn lo lắng cho thằng con gầy
nhôm hay bệnh tật như tôi không đủ sức khỏe ngày đạp xe 16 Km để đi học ,…
nhưng tôi có lý do riêng của mình, tôi thích học ở 1 trường cấp 3 danh tiếng và tôi

muốn chứng minh với mẹ rằng tôi đã lớn. Cha thuyết phục mãi mẹ cũng đồng ý,
năm 2006 tôi đậu vào Châu Thành A, và có quãng đời học sinh tươi đẹp ở nơi đó.
Mẹ tôi nghiêm cấm "tuyệt đối” tôi với truyện tranh và game, với mẹ tôi đó là nguy
cơ mầm móng của sự hư hỏng,… Nhưng lệnh cấm ấy được giảm nhẹ dần và mất
hẳn khi tôi vào học cấp 3. Mẹ luôn cho tôi những khoảng tiền "đủ” tiêu xài hàng
ngày theo suy nghĩ của mẹ, còn tôi thì nhiêu đó tiền chỉ đủ tôi ngồi phòng Net vài
tiếng, mua được 1 quyển truyện tranh và 1 cái CD ca nhạc hoặc phim hoạt hình.
Tuy nhiên mẹ đâu biết, hàng tháng cha điều đặng "cho riêng” tôi những khoản tiền
ngoài danh mục mẹ cho phép để tôi "đầu tư” cho những sở thích của mình và cả
thêm tiền ăn uống hội hè cùng bạn bè.

Cha tôi luôn cố gắng hết sức để tôi cảm thấy mình không thua kém bạn bè, bạn tôi
có xe đạp mới cha mua xe đạp mới cho tôi, bạn tôi mua máy tính fx 500 cha cũng
mua máy tính fx 500, cha biết tôi có sở thích đọc sách về lịch sử và sách văn học
nên dù có phải đạp xe đi 1 vòng thành phố cha cũng tìm mua cho được những
quyển sách mà tôi muốn đọc. Ước mơ của cha chỉ mỗi việc tôi phải đậu đại học, ít
nhất cũng phải học cao đẳng, cha luôn ra giá như thế với tôi, cha nói với tôi đời cha
chịu nhiều cực khổ với chuyện động áng , rồi đi làm công cho chủ, lao động nặng
nhọc, cha không muốn đời tôi lại tiếp tục như thế.
Với mọi người xung quanh , cha tôi luôn nhắc đến anh em tôi với sự tự hào, rằng
tôi là đứa con ngoan và học giỏi, cha hay nói với tôi, chỉ cần tôi đậu đại học, tôi