THỜI CỦA THÁNH THẦN<br />
Hoàng Minh Tường<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Mục lục<br />
<br />
<br />
Phấn I -CƠN GIÓ BỤI Chương 1<br />
<br />
Chương 2<br />
<br />
Chương 3<br />
<br />
Chương 4<br />
<br />
Chương 5<br />
<br />
Chương 6<br />
<br />
Chương 7<br />
<br />
Chương 8<br />
<br />
Chương 9<br />
<br />
Chương 10<br />
<br />
Chương 11<br />
<br />
Chương 12<br />
<br />
Chương 13<br />
<br />
Chương 14<br />
<br />
PHẦN II. CUỘC BỂ DÂU - Chương 15<br />
<br />
Chương 16<br />
<br />
Chương 17<br />
<br />
Chương 18<br />
<br />
Chương 19<br />
<br />
<br />
Chương 20<br />
<br />
Chương 21<br />
<br />
Chương 22<br />
<br />
Chương 23<br />
<br />
Chương 24<br />
<br />
Chương 25<br />
<br />
Chương 26<br />
<br />
Chương 27<br />
<br />
Chương 28<br />
<br />
Chương 29<br />
<br />
Lời cuối sách<br />
<br />
<br />
Hoàng Minh Tường<br />
THỜI CỦA THÁNH THẦN<br />
Phấn I -CƠN GIÓ BỤI Chương 1<br />
Nguyễn Kỳ Viên<br />
Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2008<br />
Chịu trách nhiệm xuất bản: Trung Trung Đỉnh<br />
Chịu trách nhiệm bản thảo: Nguyễn Khắc Trường<br />
Biên tập: Tạ Duy Anh<br />
Giấy đăng ký KHXB số: 691-2008/CXB/07-33-HNV<br />
Số QĐ xuất bản của giám đốc: 335/QĐ-NXBHNV<br />
In xong và nộp lưu chiểu Quý III năm 2008<br />
*** **** ****<br />
Nghe tin ngôi từ đường chi họ Nguyễn Kỳ chuẩn bị được tái dựng lại,<br />
khắp huyện Phương Đình bàn tán xôn xao rằng ông Cục, tên huý là Nguyễn<br />
Kỳ Quặc, con nuôi của ông bà Lý Phúc, đào được lọ vàng dưới gầm bàn thờ<br />
tổ.<br />
Không vớ được của, làm sao một lão vừa điếc vừa què, cánh tay mềm oặt<br />
lủng lẳng như cái dẻ khoai nước, với một bà vợ ốm o và một đàn con lúc<br />
nhúc, vắt mũi không đủ vứt vào mồm, bỗng dưng bỏ ra hàng mấy chục cây<br />
vàng để mua lại sáu ngôi nhà của bà con nông dân được chia hồi cải cách<br />
ruộng đất, rồi đùng một cái, phá dỡ sạch bách không còn đến một cái móng,<br />
để chuẩn bị xây khu từ đường mới, nghe. rlói không thua kém gì Văn miếu<br />
Quốc Tử giám ngoài Hà Nội? Thì ra ông trời cũng có mắt cả đấy. Người ta<br />
là con nuôi con đòi, chẳng máu mủ ruột rà gì, nhưng ăn ở có nhân có đức, ắt<br />
Trời Phật độ trì.<br />
Người ta bịa ra hẳn một câu chuyện rất li kì. Rằng một đêm kia, đang<br />
ngủ, ông Cục bỗng ngồi vục dậy người toát hết mồ hôi, chân tay bủn rủn. Rõ<br />
ràng ông vừa nhìn thấy một người mặc toàn đồ trắng, râu tóc dựng ngược<br />
đang trồng cây chuối trước gian giữa nhà thờ tổ. Hoảng hốt, ông Cục lấy tay<br />
che mặt không dárn nhìn. Đúng là ông Lý Phúc, bố nuôi của Cục, đã chết<br />
trong vụ đấu tố đợt một thời cải cách ruộng đất.<br />
- Cục ơi, thầy đây mà, đừng sợ… - Người trồng cây chuối bỗng cất lên<br />
tiếng trầm khàn, tiến đến gần Cục.<br />
- Con lạy thầy, thầy sống khôn chết thiêng, thầy hiện về đây dạy bảo vợ<br />
chồng con điều gì? - Cục cầm bàn tay bị liệt đưa lên, vái lạy rối rít - Con cắn<br />
rơm cắn cỏ lạy thầy. Con chỉ đấu tố thầy một buổi thí điểm… Con không<br />
gây nên cái chết cho thầy… oán con lắm thầy ơi…<br />
Bóng áo trắng bỗng cất tiếng cười vang. Tiếng cười trong đêm rờn rợn<br />
<br />