YOMEDIA
ADSENSE
Tin là yêu......!
63
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tết năm nay không lạnh, không lạnh vì trái đất đang nóng dần lên(^^), vì ông trời ban nắng cho bầu trời đông, và cũng vì bên Mây có Duy. Nhưng ranh giới giữa tất cả mọi thứ trên thế giới này lại quá mong manh. Trời đông có nắng, ta cảm thấy ấm áp, nhưng mây có thể che nắng và gió có thể làm cho ta rét lạnh cũng như người thứ ba sớm chia cắt tình đẹp
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tin là yêu......!
- Tin là yêu......!
- Tết năm nay không lạnh, không lạnh vì trái đất đang nóng dần lên(^^), vì ông trời ban nắng cho bầu trời đông, và cũng vì bên Mây có Duy. Nhưng ranh giới giữa tất cả mọi thứ trên thế giới này lại quá mong manh. Trời đông có nắng, ta cảm thấy ấm áp, nhưng mây có thể che nắng và gió có thể làm cho ta rét lạnh cũng như người thứ ba sớm chia cắt tình đẹp. Hôm nay, vừa mới gặp Duy xong, Mây đã lại nhớ anh ngay được. Lam Biên, 9h29’: - Hâm yêu đã về nhà chưa? Vừa gặp xong đã nhớ hâm rồi. Sao dạo này cứ cầm điện thoại của hâm là hâm lại giằng lại thế? Đã thế còn lén nút nghe điện thoại nữa, có gì mà không cho ngta biết được thế nhỉ? Ghét hâm.-Cô gửi tin nhắn cho Trường Duy, tình yêu đẹp của đời cô.Tít…Tít…, tiếng chuông điện thoại reo lên: “Tin nhắn đã gửi thành công”. 9h37’, mãi không thấy tin nhắn trả lời, tim cô đập loạn nhịp, không biết có gì xảy ra với anh không. Cô lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng máy báo rằng “máy bận”. Cô tự nhủ với lòng mình: “Có lẽ là do mạng nên bận” và cô gọi lại thêm lần nữa nhưng vẫn bận. Thế rồi cô lại gọi cho anh, 5’ một lần nhưng vẫn là “Máy bận”. Một giọt nước mắt lăn xuống, giọt nước mắt của sự lo lắng. Cô là một người có trí tưởng tượng khá phong phú, vì vậy, cô luôn có thể nghĩ ra đủ mọi chuyện, kể cả chuyện không may. Cũng như lần này, cô lo rằng anh sẽ bị hỏng xe, bị rơi điện thoại hoặc có thể trg hợp xấu nhất là anh bị tai nan…
- 10h45’: - Alo! – anh trả lời điện thoại với giọng mệt mỏi. Cô nghẹn ngào xả tức: -Về mà không thèm bảo gì, gọi không nghe, không biết nói chuyện với cô nào mà hấp dẫn thế, quên cả người yêu. - Hi hi, nói chuyện công việc một chút mà, em yêu đang làm gì ý nhỉ? –Anh nói với giọng lém lỉnh. Cô vẫn bướng bỉnh: - Nói chuyện với cô nào? Nói nhanh! - Làm gì có cô nào, có được thì tốt quá. – Anh vẫn khôn ngoan đáp lại. Nhưng sau câu nói này, anh cảm thấy mình đê tiện và hèn hạ biết bao. - Không nói ấy gì? Thế thôi, không cần nhắn tin gọi điện gì hết. Dỗi rồi! – Cô bực tức đáp. Anh chưa kịp nói thêm gì đã nghe thấy tiếng “Tít” của cuộc đàm thoại kết thúc. Lòng anh rối bời, anh không biết nên làm thế nào vì thật sự anh đang lừa dối cô. Nước mắt của anh chảy ra, những giọt nước mắt đem theo sự hối hận, sự đau khổ, day dứt, và phân vân. Anh hối hận vì anh đã phản bội cô – một người con gái hay cáu gắt, hay dỗi hờn nhưng chung tình và rất yêu anh. Mặc dù anh không có bằng cấp, chỉ là một người công nhân bình thường nhưng cô không chê ghét anh tới một câu, vẫn động viên, vẫn ân cần với anh. Còn cô, cô đang là sinh viên năm hai của một trường đại học, không giỏi lắm nhưng lại rất năng động, hứa hẹn một tương lai
- sáng. Anh không đẹp trai nhưng trong tim cô chỉ có anh và vẫn nhí nhảnh kể cho anh nghe về những việc cô làm người đang tán cô. Nghĩ về những lúc bên cô, tim anh đau nhói, lòng thắt quặn. Anh không biết nên thú tội với cô hay tiếp tục lừa dối cô. Thật sự việc này làm anh quá mệt mỏi, và điều anh sợ nhất là thấy cô tuyệt vọng khi biết chuyện của anh. Vẫn chưa biết rằng có nên thú tội hay không, anh nhấc điện thoại và gọi cho cô. Cuộc thứ nhất máy bận, cuộc thứ hai vẫn thế, cuộc thứ ba cũng vẫn bận. Cô lại giở thói trẻ con ra với anh rồi. Những lúc này anh muốn bên cô rồi cù léc cô cho thỏa nỗi tức giận. Cô quá trẻ con, lúc nào cũng dỗi hờn vu vơ, lúc nào cũng suy diễn ra đủ thứ nhưng thực ra lúc nào cũng ngu ngơ, vì vậy mà anh đã lừa dối cô được sáu tháng tính tới thời điểm này. Nhanh thoăn thoát, anh soạn tin nhắn cho cô mà chảng cần nhìn: “ Hâm kia, lại dỗi anh à?”. “È…è..è”, cô vội vàng vồ luôn cái điện thoại. Mặc dù cô nói là dỗi, nhưng trong tim cô chẳng bao giờ dỗi anh, cô chỉ làm trò ra như vậy mà thôi. Những lúc này, cô chẳng làm được việc gì, ngồi trước cái máy tính Vaio Màu hồng xinh xắn, vậy mà cô không thương tiếc cành cạch ấn loạn xạ, chảng vì mục đính gì, và cũng chảng có nội dung gì. Nhưng lúc này, Mây chỉ đợi mỗi lời xin lỗi, dỗ dành của anh mà thôi. Là một con người cố chấp, cô chẳng bao giờ nhận sai về mình, dù cô có sai, nhưng rồi cô cũng có cách làm cho anh phải xin lỗi cô. Cô là thế, trẻ con, hiếu thắng, đỏng đảnh, luôn tỏ ra hiểu biết sự đời mặc dù cô chẳng hiểu là mấy, và cô
- cũng rất đáng yêu, ngây dại. Vì vậy, anh luôn dặn lòng mình rằng phải bảo vệ người con gái này. Anh xin lỗi Mây, chỉ cần như vậy là cô lại có thể ríu rít kể cho Duy nghe mọi chuyện mà quên rằng mình đang dỗi. Yêu nhau hơn ba năm, thời gian quá đủ để Duy hiểu tính cách và con người cô nên việc dàn hòa không khó khăn, chỉ cần nhún nhường. Vậy là anh đã làm hòa với cô, anh nhắn tin với cô, nỗi canh cánh trong lòng anh dần nhẹ bớt. Nó nhẹ bớt đơn giản vì anh thấy bình yên khi bên cô, người con gái để lại trong tim anh sự yêu thương ấm áp và hạnh phúc ngọt ngào hơn cả mối tình đầu của anh. Đang nhắn tin, bỗng có một cuộc gọi, là Quang, người thứ ba trong cuộc tình ngang trái. Anh và Quang cùng làm một chỗ. Quang rất ưa nhìn, mặc dù công việc vất vả, có nắng, có gió nhưng nó cũng không làm mờ đi vẻ đẹp của cô ta. Không hẳn vì vậy mà anh thích Quang. Anh còn thích cô ta vì mặc dù đã có chồng nhưng cô ta còn rất lả lơi. Không biết bao nhiêu người đàn ông trong cái công trường xây dựng này đã “chết” trong tay Quang , và anh, cũng không ngoại lệ. Nhưng sau những ngày hạnh phúc bên cô ta, anh lại bị người đàn bà đó hăm dọa khi anh có ý muốn kết thúc cuộc tình ngoại truyện này. Phút giây đầu ngọt ngào bên Quang, cô ta nói rằng chỉ còn 2 ngày nữa là đến chu kì, cô ta còn hứa là cô ta sẽ uống thuốc nên không cần dùng biện pháp. Lời nói ngọt ngào như rót mật, cộng với việc cô ta vồn vập như con mãnh thú, anh đã vội làm theo những gì cô ta muốn. Như vậy, để
- đúng một tuần sau, cô ta báo tin “vui” cho anh rằng cô ta quên uống thuốc và cô ta đã có bầu. Một cú sốc đến với anh, lúc đó lý trí không đủ tỉnh táo để phân tích, anh chỉ còn cách cung phụng cô ta, mong một ngày cô ta có thể bỏ đứa con đó đi. Cuối cùng hậu quả cũng được giải quyết, người đàn bà đó muốn anh kết thúc với người yêu của anh, cô ta sẽ li dị chồng và lấy anh. Nếu anh không làm theo cô ta sẽ gặp người yêu anh để nói hết mọi chuyện. Anh sao có thể làm được việc đó??? Anh không muốn Mây tổn thương vì anh, anh nợ cô rất nhiều, rất nhiều tiếng cười, rất nhiều thương yêu. Lại một lời dọa dẫm từ Quang, anh cảm thấy ghê tởm từ cô ta, sợ hãi cô ta tới tột cùng. Còn Mây, hay dỗi hờn thật đấy, nhưng cũng chưa bao giờ doạ nạt anh. Việc để Quang đi vào cuộc đời mình tức là Duy đã nhận ra Mây mới chính là người anh yêu thương nhất. Trong cuộc sống, chúng ta thường có một quan niệm, rằng tình yêu thật sự chỉ có một, tình yêu thật sự thì không thể san sẻ… Và điều này quả đúng. Giữa hai người phụ nữ, đôi lúc anh cảm thấy ngột ngạt vì quá được quan tâm, vì bị dọa nạt, vì không biết phải dành sự quan tâm cho ai. Lúc đó, anh chẳng đến với ai, anh quyết tâm về với bố mẹ của mình. Nhưng lúc này, bên gia đình, Duy vẫn không yên tâm, anh thèm được nghe tiếng cười sảng khoái của Mây - thiên thần bé nhỏ trong anh. Anh quá mệt mỏi với cuộc tình tay ba này. anh sợ rằng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mà lòi lúc chưa chuẩn bị tinh thần sẽ làm con người ta rơi vào thế bị
- động, mọi việc rối ren hơn. Anh quyết tâm nói thật với Mây. Anh uống một ngụm nước, vân vê con thỏ bông Mây tặng cho mình như muốn lấy chút can đảm. - Alô. Anh xin lỗi! Xin lỗi em nhiều lắm.-Duy thành khẩn, lòng anh nghẹn ngào, nước mắt trực trào ra. Mây nghe điện thoại mà tim đạp rộn ràng, lần đầu tiên người yêu cô biết xin lỗi cô một lần: “ Biết lỗi rồi à? Biết thì tốt! hihi!” -Anh có lỗi với em nhiều lắm, anh thành thật xin lỗi em. – Duy nghẹn ngào. - Buồn cười nhỉ, có gì mà xin lỗi ghê thế, ngta không trách mình đâu mà. Có mỗi việc con con, cứ làm như nghiêm trọng lắm ấy. Hâm – Mây trả lời nhưng trong lòng không khỏi đắn đo. Lúc này, Duy thật sự muốn kể hết tất cả cho Mây nghe, nhưng anh không tài nào nói ra được. Có cái gì đó ở cổ họng, nghẹn đắng, chặn luồn hơi khiến anh không thể phát âm được hai từ “ phản bội”, thành ra anh chỉ nói được rằng: “ Anh đã…e…e…em. Tha thứ cho … anh… nhé”. Mây chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra, làm sao mà lại phải nghiêm trọng thế, nhưng cô không mảy may hoài nghi, cô an ủi Duy: - Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế, em có trách gì anh đâu? - Nhưng anh xin lỗi em thật nhiều, anh có lỗi với em rồi. – Duy nói. - Hâm nhỉ, có việc gì thì nói ra, hay là anh có con rồi nhỉ, chúc mừng nhé. Có rồi, sau này đỡ phải đẻ anh nhỉ?
- Nhờ câu nói này của Mây, Duy như có thêm một động lưc, mà không phải là động lưc, mà đó là Mây nói hộ anh cái câu mà anh không thể nói ra. - Uhm! Xin lỗi em nhiều, giờ anh chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi em! Mây không tin vào việc này, cô vẫn cứ nghĩ Duy đùa cô, vì anh rất hay đùa cô, cho dù là chưa bao giờ đùa về chuyện tình cảm nhưng biết đâu hôm nay là ngoại lệ? Mây vẫn hồn nhiên đáp lại: - Thích thế, thế nó là trai hay gái hả anh? Nếu là con trai thì đỡ phải đẻ nhỉ? Đẻ đau lắm ấy đúng không anh? Hì hì! Hôm nào đưa về đây em bế với nhé! Duy nghẹn ngào vì Mây vô tư quá, cô luôn hồn nhiên cho rằng tất cả mọi thứ là đùa. Còn anh sao mà khốn nạn thế , sao anh lại làm việc có lỗi với cô, gây tổn thương cho chính người mà anh yêu thương nhất? - Anh không đùa em đâu, việc này là thật đấy. Mây thật sự bàng hoàng, cô không thể chấp nhận việc này là sự thật, cô vẫn tự an ủi mình bằng cách nói với anh: “ Mình đừng đùa người ta, ghét đấy.” - Xin lỗi mình, những hãy tin những gì anh nói. Mắt Mây hoa lên, mí mắt cô không thể giữ lại giọt nước mắt mặn đắng, tim cô thắt lại, cô không thể nói được câu nào. Tắt máy, cô nhắn tin cho anh: “ Tên gì, làm gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi.”. Duy đã cảm nhận được sự suy sụp của người anh yêu, anh thầm ước có một cánh cửa thần kì ở đây để anh có thể đến bên Mây, ôm cô vào lòng để cũng khóc với cô.
- Nhưng anh lại chợt nghĩ rằng sao mình có đủ tư cách mà ôm ngừoi ấy nữa chứ? Khi quyết định nói chuyện này, anh đã xác dịnh sẽ nhận được lời chia tay từ Mây. Cuộc tình này uổng quá, thiệt thòi cho Mây quá, anh thương cô hơn bao giờ hết. Anh nhắn tin trả lời tất cả những câu hỏi của Mây, kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Nhưng anh không muốn Mây bỏ anh, anh vẫn hi vọng Mây sẽ tha thứ cho anh. Anh hỏi Mây: “ Mây, em có tha thứ cho anh không? Anh vẫn rất yêu em, nhiều lắm.” Mây: “ Thật sự em không biết phải làm gì bây giờ. Cho em thời gian, nhưng em nghĩ nếu mình chia tay, anh có thể thoải mái bên chị ấy.” Duy: - Anh thật sự muốn thoát khỏi cô ta, đừng bỏ anh, anh cần có em bên cạnh lúc này. Mây nghẹn ngào: - Mai em trả lời anh được chứ? Duy: - Cảm ơn em rất nhiều. Trong hoàn cảnh này, ai cũng nhen nhói trong mình một hy vọng. Duy hi vọng Mây sẽ tha thứ cho mình, còn Mây, cô vẫn không tin đó là sự thật, cô phải kiểm chứng việc này đúng hay sai. Dù biết là không còn hi vọng, nhưng trong tim cô vẫn len lói niềm tin rằng đây chỉ là trò đùa. Cô gái ấy tên Quang, làm cũng công ty với anh, vậy nên cô sẽ gọi điện cho đồng nghiệp và cũng là bạn thân của anh. Giữa đêm như thế này, tự nhiên gọi điện cho người ta quả là mạn phép, nhưng sự việc bất ngờ quá, nó thôi thúc cô ấn phím gọi. Người ấy cũng không chắc chắn, nhưng
- như vậy là đúng rồi. Cô cười một tiếng dài, cô không biết mình đang buồn hay đang vui, trái tim này đập nhanh quá, cô thở không kịp theo nhịp tim của chính mình. Hoá ra anh ấy cũng ngờ ngợ , còn cô chẳng thèm nghi ngờ tới một lần. Mà cũng không trách cô được, yêu xa mà, phải tin tưởng nhau chứ, sao có thể đoán trước được đây? 1h20’,Bầu trời đông ùa gió về, gió rít lên từng cơn, cô cũng nấc lên từng đợt. Cô không nhắn tin với anh nữa, màn đêm này chỉ còn mình cô với tiếng khóc. Hàng ngàn câu hỏi vẩn vơ quanh cô, cô không thể hiểu nổi sao anh lại làm thế với cô, người ấy có gì tốt hơn cô? Hay chăng là người ấy gần kề bên anh mỗi ngày? Người ta nói yêu xa là bể khổ, yêu xa là xa mặt cách lòng, ấy thế mà cô tin anh nhiều quá, đâu có nghi ngờ gì đâu. Đêm nay, trong cô đâu còn khái niệm về thời gian, trăm ngàn câu hỏi đặt ra, lúc nào nghẹn ngào quá, cô nhắn tin hỏi Duy, nhưng đêm rồi người ta cũng phải ngủ chứ, làm gì nhắn lại được với cô? Cô thật sự buồn, không biết được người ta có biết buồn như cô? Trước đây, có chuyện gì cô cũng tâm sự với Duy, nhưng giờ đây, anh chính là nguyên nhân làm cho trái tim cô đông cứng, cô có thể tâm sự với ai đây? Chẳng có ai mà cô tin tưởng để gửi gắm nỗi lòng. Nếu chuyện này mà có người biết thêm nữa, danh dự của Duy cũng không còn. Đây là điều trăn trở lớn nhất của Mây. Gió lạnh chợt ùa về, lòng Duy bị đông cứng, anh nằm đây, không muốn đi đến
- ngày mai. Ngày mai, không biết Mây sẽ quyết định thế nào cho cuộc tình dang dở, Ngày mai, không biết Quang sẽ làm gì với anh, với cả Mây? Anh chỉ sợ Quang làm tổn thương tới trái tim nhỏ bé của Mây, con người bé nhỏ ấy có thể vượt qua chuyện này hay không? Tin nhắn của Mây vẫn được gửi đều đều, nhưng anh sao có thể trả lời được những câu hỏi đó? Vì chính anh cũng không biết lý do sao mình lại làm thế nữa. Có nhiều lúc gặp chuyện ngoài ý muốn, chúng ta không thể giải thích được vì sao mình lại nảy sinh dục vọng đó thì mọi người ai cũng kết luận rằng đó là do “ham muốn nhất thời”. Và ở đây, Duy cũng vậy. Màn đêm dài lặng lẽ đi qua, nhưng nỗi chất chứa trong lòng ngày càng trĩu nặng. Mây chẳng thể nào ngủ được, cô nhắm mắt, cô tưởng tượng ra hình bóng của Quang, chắc hẳn cô ấy xinh lắm, hơn cô nhiều lắm. Rồi Mây chợt thấy hình ảnh hai người họ quấn quýt bên nhau, cô thấy nghẹt thở, ghê tởm vô cùng. Sao cô ta biết anh đã có người yêu còn quyến rũ anh? Là người yêu mà, có phải vợ đâu? Anh có thể bỏ người yêu để yêu cô ta mà! Sao cần dấm dúi làm gì? Mục đích của cô ta là gì? Cai thai đó là của ai? Của anh thật không? Cô nghĩ rằng Quang chỉ lợi dụng anh để có người chịu trách nhiệm về cái thai chứ nếu yêu anh, sao cứ dằn vặt anh mãi? Cô nhận ra rằng người yêu cô hiểu sự đời thế mà lại ngu ngơ trong chuyện này quá. Mây thấy mình suy luận rất hợp logic, cô thấy phục mình vì trong trường hợp này mà cô vẫn còn tâm trí quan tâm tới anh nhìu thế. 8h20’ sáng, Mây choàng mở mắt, cô thiếp đi từ lúc nào mà cô không hay. Hôm
- nay ngoài đường đã đông hơn, người người đi hội, nhà nhà đi du xuân, không khí ấm áp tới không ngờ. Điện thoại của cô có tin nhắn từ Duy tự bao giờ. Cô nên quyết định thế nào đây? Có một sự thật rằng, khi yêu thật lòng, người con gái sẽ gánh những phần thiệt thòi về phía mình với hy vọng đối phương của mình được hạnh phúc. Lòng vị tha chính là cái mềm yếu nhất trong lòng người con gái. Và Mây, cô quyết định tha thứ cho Duy, lúc này cô tin Duy hơn bao giờ hết: “ Em sẽ giúp anh giải quyết việc của chị kia, nhưng không hẳn là em tha thứ cho anh.”. Nếu rằng có người thứ ba, chắc hẳn họ sẽ nói cô dại dột, nhưng với cô, hạnh phúc nằm trong tay cô, cô tin vào người mà cô trao trọn cả trái tim. Duy nhận được câu trả lời của Mây, anh không tinvào những gì anh đang xảy ra. Anh thầm cảm ơn duyên số, cảm ơn người thật lòng với anh hết thảy. Mây với anh cao thượng quá, anh thầm hứa sẽ không làm tổn thương cô bất kì lần nào nữa. Người ta nói: “Thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn”. Dù chưa phải vợ chồng, nhưng nếu ta thấu hiểu và thông cảm cho nhau thì việc khó đến mấy cũng có lối đi êm ấm. Dù Quang có ngoan cố, nhưng cuối cùng cũng phải dừng bước. Vì đứa con đó không phải của Duy mà là của bạn thân anh. Hoá ra bạn anh và cô ta có quan hệ lâu lắm rồi, đứa con ngoài ý muốn,anh ta không chấp nhận vì có thể ảnh hưởng tới đường công danh sau này. Nếu chồng của Quang biết đứa bé ấy, và nếu biết là của anh ta, anh chồng ấy có thể để yên cho anh ta? Vậy Quang phải tìm một người gánh vác thay anh ta. Cuộc đời trớ trêu, phút chốc bạn bè có thể phản bội
- nhau vì lý do thăng tiến. Nhưng cái kim trong bọc đâu có thể giữu mãi? Vì một lý do nào đó, nó có thể rơi ra bất kì lúc nào, chỉ cần ta cẩn thận soi xét mọi việc. ST: Hải Vân P/s: Hạnh phúc nằm trong tay mình, hãy khéo léo nắm bắt nó.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn