Tình Lỡ
lượt xem 4
download
Chiều xuống, những làn gió nhẹ từ biển Thanh Bình thổi vào làm mát lòng người. Tuy Liên và Hưng có hai họ ngoại khác nhau, nhưng dì Hải và mẹ anh, sinh ra và lớn lên cùng một làng. Hồi còn ở trong quê, hay sau này ra thành phố, nhà Liên nấu món ăn gì lạ cũng mang qua dì Tiên, và ngược lại, nên tình cảm hai gia đình càng thắm thiết hơn. Bọn trẻ rất thân, luôn bảo vệ, thương yêu nhau như ruột thịt. Bao giờ Liên cũng thương mến Hưng như anh mình. Liên...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tình Lỡ
- vietmessenger.com Phạm Đào Nguyên Tình Lỡ Chiều xuống, những làn gió nhẹ từ biển Thanh Bình thổi vào làm mát lòng người. Tuy Liên và Hưng có hai họ ngoại khác nhau, nhưng dì Hải và mẹ anh, sinh ra và lớn lên cùng một làng. Hồi còn ở trong quê, hay sau này ra thành phố, nhà Liên nấu món ăn gì lạ cũng mang qua dì Tiên, và ngược lại, nên tình cảm hai gia đình càng thắm thiết hơn. Bọn trẻ rất thân, luôn bảo vệ, thương yêu nhau như ruột thịt. Bao giờ Liên cũng thương mến Hưng như anh mình. Liên vẫn còn là cô bé bướng bỉnh, nghịch ngợm, và dễ yêu. Hưng cảm thấy khó nói hết lòng mình với cô em họ, tình cảm mà anh đã ấp ủ từ bao lâu rồi. Hưng xong năm thứ nhất, thỉnh thoảng anh mới về thăm nhà, lần nào về anh cũng có quà cho các em bên nhà. Riêng Liên có quà không những đẹp mà còn đắt tiền hơn. Nếu có đứa nào phân bì thì anh bảo Liên lớn rồi, phải ưu tiên con gái chứ. Vì hai nhà chỉ có hai đứa con gái nên họ ưu tiên được thương nhiều hơn. Hè này thi xong, Hưng về, anh thấy Liên cao lớn, đôi môi mọng đỏ tự nhiên, má hồng, nước da sáng rực rỡ, với chiếc cằm chẻ, càng làm Liên xinh hơn. Anh nhìn cô bé ngẩn ngơ. Đêm nào trong chiêm bao anh cũng mơ thấy Liên cô bé mới vừa lớn, thơ ngây, nhí nhảnh, tuy đệ nhị nhưng vẫn còn ngây ngô lắm, chưa hiểu hết ý anh. Một buổi tối Hưng hỏi mẹ: - Mẹ và dì Hải bà con làm sao hở mẹ? Mẹ anh vui vẻ kể chuyện ngày xưa, quê nội anh gần vùng biển, vùng đất cát, biển. - Năm xửa năm xưa ấy, cả hai ba làng bị hạn hán, mất mùa đói khổ, nên đàn ông con trai trong làng của ba con phải lên quê ngoại để làm thuê. Khoảng hai năm sau thì họ trở về lại làng, sống bình thường, ba mang về cô vợ, đó là mẹ và chú Hải đã gắn bó với dì con. Cuộc tình đó hai năm sau, dì Hải cũng theo chú về quê chồng như mẹ. Dù không phải bà con gần gũi, nhưng là họ hàng trong làng. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, bà cố ngoại của mẹ và bà cố của dì Hải là chị em cô cậu ruột. Khi chưa đi lấy chồng, chị em cũng thân nhau. Rồi khi hai người con gái lấy chồng xa, về cùng làng, nên thương nhau khắng khít còn hơn ruột thịt. Cho đến bây giờ, họ thân thiết như là chị em ruột, nên lũ con cứ tưởng bà con gần lắm. - Vậy nếu tính về huyết thống, thì chúng con và các em bên dì Hải không gần gũi phải không mẹ? - Tới con là sáu đời, và tất cả là bên ngoại.
- Bà Tiên có ý nghi ngờ con, nhưng không hỏi, vì chúng nó có thương nhau thì cũng không cấn cớ gì, nên bà gật đầu. Còn hai tuần nữa là Hưng đi học lại, anh định sẽ nói hết cho Liên biết lòng anh, vì mẹ anh cho hay là không bà con, nghĩa là ngấm ngầm bằng lòng cho anh thương Liên. Anh rủ Liên về nội, về ngoại chơi trước khi anh đi học lại. Hưng đèo Liên bằng xe Honda về quê ngoại rồi về quê nội của anh và Liên. Hưng thăm nội, và đi chơi với Liên, đây là cơ hội để anh tỏ tình dễ dàng nhất. Nhiều lần đi chơi, như Nam Ô, hay Non Nước, là cả nhà bên dì hay bên anh, làm sao anh có thể nói được với Liên. Châu Hải chiều về, mặt biển mờ mờ đục, sóng vỗ rì rào, bãi cát dài chạy quanh làng. Anh dẫn Liên ra biển. Liên bá áo, ôm tay anh khi nàng lội nước, cái cảm giác êm đềm nhẹ nhàng len lén vào hồn Hưng, một chút hạnh phúc lóe lên trong óc anh. Anh cảm thấy lòng rộn lên một niềm vui. Anh thương Liên từ hơn hai năm rồi, vì anh ngại bà con, anh lo nói ra nếu Liên không thương anh thì sẽ hết tình, cho nên cứ chần chờ mãi. Ghe đánh cá đã về trên bãi biển, tiếng người trong xóm ghe gọi nhau ơi ới, “Ghe về kìa, cá vô!” Thế là cả xóm, người mang rổ rá ra biển, có người mua về ăn, có người chuẩn bị mua đem ra chợ bán. Liên và Hưng đang gần đó cũng đến coi, những con cá còn thở ngáp, những rổ ruốt (tép biển) đỏ hồng tươi rói. - Nhìn thấy cá tươi, thèm anh hở, Liên ngước nhìn anh nói. Hưng nhìn em mỉm cười. - Màu tép giống màu má, màu môi, và màu gót chân em, nhìn kìa. Hai bàn chân trần của Liên lội trên cát lao xao, nàng thích lắm. Đẹp nhất là đôi gót tròn đỏ hồng nổi bật trên nền cát thẫm. Đi dọc hết ven biển, hai đứa ngồi nhìn sóng tràn vào bờ, bọt trắng xóa, từng đợi, từng đợt, nối chân nhau như bất tận. Hưng say sưa nhìn Liên, còn cô bé đang nhìn ra thật xa tít chân trời, em như vời vợi mãi mê về những chuyện thần bí của biển cả. Tóc em bay theo gió. Gió không dứt, nhè nhẹ mang theo hơi mát làm dịu lòng người. Liên vừa mới lớn, nhìn em mà tưởng như mọi vật quanh em đều sinh động. Nàng mang đến cho mọi loài, mọi vật thứ sinh khí nhiệm màu. Nàng ngước mắt nhìn Hưng, - Anh thích biển không anh? Nàng vẽ và viết trên cát như những lời thì thầm nhắn gởi cùng ai đó xa xôi, mà nàng đang mơ mộng. - Anh nhớ quyển Anh Phải Sống không? Em sợ biển, nhưng thích nhìn biển, ngắm biển về chiều như hôm nay, êm đềm hiền lành quá, phải không anh? Hưng nhìn em vẽ trên cát, anh vẽ tiếp hai chữ LH dính vào nhau, trong một trái tim. - Em biết anh đang vẽ gì không? Nàng hiểu, nhưng ngẩn ngơ, - Là gì vậy anh? Em không biết. Anh ôm đầu Liên và hôn lên tóc nàng, “Anh yêu em, nhiều lắm, Liên ơi. Anh đi, anh sẽ nhớ em vô cùng, em có nhớ khi vắng anh?” Nàng thẹn thùng, - Không được đâu, em không biết đâu. Nàng nhìn anh ngây ngô, - Em nhớ anh và mừng khi anh về, vì em là em anh, và em được quà. Em sợ, em hiểu. Nàng ngước mắt nhìn anh, - Mình là anh em? - Anh biết em còn bé, có lẽ anh làm em bâng khuâng lo lắng, nhưng em yên lòng, cho đến bao giờ và ở đâu, anh vẫn yêu, và nhớ em. Thật, anh biết anh thật mà. Rất nhiều cô gái bên anh, nhưng không biết tại sao anh lại cứ nhớ em, thương em vô cùng. Anh lo không biết làm sao để nói hết lòng anh với em. Cho nên biết đã bao lần anh sắp xếp, mãi hôm nay anh mới tỏ bày.
- Nàng ngước mắt tròn xoe hỏi anh, - Mình bà con? - Không có, đã năm sáu đời rồi, toàn dính dấp bên ngoại, anh đã hỏi mẹ hết rồi. Mẹ đồng ý cho anh thương em. - Dì Tiên cho hở anh? Nhưng đột ngột quá, trong em anh vẫn là anh của em. Em không hề nghĩ gì cả, khi nghe anh nói, em cảm thấy lo quá. Tại sao anh không là anh của em? Và anh còn đi, biết bao giờ anh trở lại, và liệu cái bóng của bé Liên có còn hiện diện trong anh cho tới ngày ấy không? Hưng tự tin, anh ôm Liên, hôn lên má môi nàng. Liên im lặng run nhẹ trong môi anh. Nàng hỏi nàng, có phải là tình yêu không? Chính nàng đang cảm thấy bối rối băn khoăn. - Đừng buồn em nghe anh, em sẽ nhớ mãi nụ hôn đầu đời, nếu thật anh thương em, hãy chờ em, vì chính em chưa biết hết trái tim mình. Anh cầm tay Liên sung sướng, anh dắt Liên lang thang mãi dọc theo bờ biển. Hưng vẫn còn muốn nhìn biển về đêm. Gió mát làm Hưng cảm thấy vui vẻ và dạn dĩ hơn, còn Liên bây giờ nàng cứ lo lắng và nghĩ ngợi mãi. Nàng nghĩ thầm, giá mình cứ nghĩ là anh em, vì ngày nào đó anh trở thành ông bác sĩ, thì anh sẽ cưới cô bác sĩ, cô gái Sài gòn, giàu sang, có học, còn Liên thì có đáng gì, ba mẹ làm thuê, trong căn nhà gạch. Tại sao mà mình phải băn khoăn. Liên bước đi vấp mãi, nàng ngước nhìn anh thật gần, rồi ngớ ngẩn hỏi anh, - Tại sao anh lại yêu em? Có phải anh lầm lẫn không? Em không biết hết được anh, có phải vì em còn bé chưa hiểu anh? Hay em không yêu anh? Anh phải nói hết tình yêu của anh là thế nào cho em nghe. Em vẫn lo, và không biết làm sao để biết mình yêu ai? Một mớ ngây ngô hồn nhiên đó đã làm Hưng mãn nguyện, và càng thương cô bé nhiều hơn, vì em chưa yêu ai bao giờ? Anh ôm đầu Liên vào lòng mà nghe hồn reo vui. - Anh sẽ chờ em cho đến khi nào em lớn khôn, và hãy nhớ những gì anh đã nói với em hôm nay nghe Liên, anh yêu em tự bao giờ. Từ khi anh vào đệ nhất, là anh đã biết thương em, nhớ em và lo là có ai đó sẽ cưới em. Nhưng đối với mọi người em vẫn bé thơ, nên anh yên lòng. Cả năm ấy, anh cứ theo, đưa đón em, bảo vệ em, mà em nào biết ý anh, nên anh đã dặn lòng là chờ em. Anh nhớ mấy lần cuối tuần đi chơi, thì bạn em và cả bọn bên nhà anh, nên làm sao anh nói được. Mãi tới bây giờ anh mới có cơ hội, chờ lâu quá làm anh cứ thấp thỏm lo âu. Nói hết bây giờ, anh cảm thấy anh nhẹ hẳn ra, và yêu đời hơn. Anh đang hút gió rồi hát nghêu ngao,”Anh sẽ vì em làm thơ tình ái, anh sẽ gôm mây kết thành lâu đài.....,” tự nhiên anh ôm Liên vào lòng mà hỏi, - Em có hiểu được lòng anh không em? Liên im lặng trong vòng tay Hưng, - Xin lỗi anh, em sẽ cất giữ lời anh cho đến khi trái tim em biết yêu. Em mới 17 nên em luôn là em của anh có được không? Hãy tin em. Chúng ta về nhé anh, mặt trời sắp lặn rồi. Cảm ơn anh đã thương yêu em. Liên bá tay anh kéo đi, nàng ngước nhìn anh cười vui. - Anh phải cảm ơn em thương anh! rồi cúi xuống hôn nhẹ trên trán Liên. Đêm nay Hưng xin nội ngủ lại nhà nội của Liên, họ hồi chiều đem cá về kho ngọt, hấp, nhậu rất đông. Thình lình sau nửa đêm mọi người đi ngủ xong, bọn du kích Cộng sản về, họ tới bắt hai đứa trẻ. Ông nội Liên cho người qua kêu ông nội Hưng đến, nhưng vô phương, vì họ
- bảo Liên và Hưng là hai người lạ mặt. Bọn này làm cho địch, dù họ đưa thẻ học sinh ra. Họ bắt, mục đích là muốn dụ hai người trẻ đi theo Cộng sản. Họ bảo lên xã nói chuyện rồi về, nhưng ông nội Hưng hỏi, xã ở đâu? Làm sao chúng tôi biết các ông dẫn cháu tôi đi đâu chứ, nhưng ai cũng sợ họng súng. Đúng là họa vô đơn chí. Họ dẫn hai người tới xã Cẩm Giang trong đêm, cho đến lúc gần sáng thì hai anh em được gởi vào nhà một người đàn bà, chị có chồng là du kích chết. Chị rất tốt, bảo các em cứ yên tâm ở đây, chắc họ muốn dụ các em đi theo họ đó thôi. Hai đứa ngủ tới gần trưa, mọi người đi vắng hết, chị chủ nhà có trách nhiệm giữ họ. Vùng này họ chiếm, nên đến xế trưa, một tên cán bộ thanh niên đến ‘làm việc’ với hai anh em Liên và Hưng. Khi hỏi xong Hưng, tên cán bộ bảo du kích dẫn Hưng qua nhà khác, anh ta làm việc với Liên. Liên ngây ngô nhìn anh, và anh cũng ngây người nhìn Liên một chặp lâu. Liên có gương mặt phúc hậu, đôi mắt to, nhất là hàng mi dài, và đôi mày thẳng làm anh ngẩn ngơ. Liên lại đề nghị, - Liên có thể ở lại, mong anh thả anh tôi về đi học. Anh phải vào Sài gòn để học lại vì trường sắp khai giảng rồi. Nếu trễ sẽ bị đuổi. Anh chàng cán bộ nãy ra ý nghĩ đen tối, nên anh hứa cho du kích đưa Hưng đến chỗ nào an toàn để anh lên quốc lộ về thành phố. Liên dặn anh là khi anh đến chỗ an toàn, thì viết cho em ít chữ làm tin. Anh cán bộ tối trở lại gặp Liên và anh ỡm ờ, nói chuyện với nàng. Liên dạ thưa nhưng một lo sợ thoáng qua lòng. Nàng mong cho Hưng chóng thoát nạn, còn nàng thì liệu từng giờ. Tới nửa đêm nó đến định dẫn Liên đổi chỗ, nhưng khi nghe tiếng chó sủa, Liên vờ đau bụng và nhờ chị chủ nhà, nàng ôm bụng khóc trong buồng, chị chủ nhà ra tay giúp đỡ. Đêm đó tên cán bộ ra về, anh hẹn ngày mai trở lại. Sáng hôm sau tên du kích về, đưa Liên miếng giấy nhỏ và năm ngàn bạc, Hưng nhắn bảo nàng cố gắng cẩn thận lời ăn tiếng nói. Nàng tặng cho anh du kích Tân ba ngàn làm quà cảm ơn, và nhờ anh ta giúp nàng trốn thoát, sẽ hậu tạ. Dù anh du kích Tân năn nỉ cách mấy đi nữa, tên cán bộ trẻ kia cũng không chịu thả. Liên đành năn nỉ anh. Bé Liên bây giờ khôn hơn, xin anh ta tha cho Liên về chuẩn bị đi học. Cuối cùng, anh chịu đưa Liên về nhà nội để lấy xe. Nhưng ai hiểu cho đêm ấy, nàng kinh hoàng mỗi khi nhớ lại, Liên rùng mình thở dài. Cũng đành nước chảy hoa trôi lỡ làng, sáng hôm sau về nhà, nàng khóc ngất. Từ đó đời Liên đã qua một khúc quanh thật đau khổ. Hưng ra đi với bao lời hứa hẹn, nhưng Liên bắt đầu nổi loạn. Nàng thích phá phách, hằn hộc, hút thuốc và bỏ học. Ba mẹ Liên rất buồn, rồi Liên xin đi làm sở Mỹ. Một chiều trên bờ biển Nam Ô, Liên nhớ lại lần đầu Hưng tỏ tình, cũng là lần nàng đau khổ. Biển muôn đời kỳ bí và hãi hùng với nàng. Liên đang nghĩ ngợi miên man thì tình cờ lại gặp một anh chàng lính Mỹ trẻ, đẹp trai, bị động viên sang Việt Nam. Sau một hồi nói chuyện họ làm quen, anh cũng làm việc ở thành phố này, ở trung tâm bảo vệ môi trường. Thế là hằng tuần họ hẹn hò, chờ đợi. Tom tính tình cởi mở hoạt bát và vui vẻ. Anh vừa 23, anh nói, nếu 25 thì anh không sang Việt Nam, và không gặp em rồi. Có lẽ nhờ anh lính Mỹ này mà đời Liên có chỗ dựa, nàng trở nên thuần hơn. Gần một năm quen biết nàng, anh sắp về nước, Tom xin cha mẹ kết hôn vì họ yêu nhau. Liên đã nhận rất nhiều thư của Hưng, thương yêu, hẹn hò và nguyền rủa, nhưng nàng lờ đi những cay cú của chàng. Trước khi đi lấy chồng, Liên viết thư thăm anh, chúc mừng Hưng có cơ hội vào được trường thuốc. Có lẽ Tom mới là người con trai làm trái tim Liên biết yêu thương, hay đúng hơn làm đời Liên sống lại. Hưng đi được hơn một năm thì Liên theo chồng về Mỹ. Hè rồi anh không về, anh giận Liên, anh ghét Liên. Rồi một buổi chiều, trời Sài gòn dịu nắng, những cơn gió lao xao. Hưng vừa về đến nhà, bà
- chủ trọ đưa chàng một lá thư, thì ra thư của Liên ở xa anh nửa vòng trái đất. Anh đọc xong, lòng bồi hồi nghĩ về đêm nào, tai họa đến với em, nên em đã hoàn toàn đổi thay. Anh đã chửi em là ngu, là cam tâm sa đọa, lấy Mỹ, là con gái hư, nhưng bây giờ anh vô cùng xúc động vì biết nỗi khổ của em. Anh buồn nhiều hơn vui Liên ơi, anh không khóc mà nước mắt cứ mặn môi anh. Bao lâu rồi em khổ, vì anh đã đưa em vào vực thẳm, rồi bỏ em một mình. Anh nhớ em, nhớ vô cùng, nhớ xót xa em có hay. Người ta ăn hiếp em, trong khi anh trách hờn, nguyền rủa em. Hãy tha thứ cho anh, chưa một lần an ủi hay chia xẻ với em, anh hối hận quá, và vĩnh viễn anh mất em. Chính anh mới là người không đáng với tình em thì đúng hơn, Liên ơi. Anh gọi em trong vô vọng, Liên, em vẫn luôn là đóa sen trong lòng anh. Anh thật có lỗi với em, anh thương em, nhớ em, em biết không và có nghe không hở em! San Francisco ngày tháng năm... Anh Hưng, Vừa đến đây, tự nhiên bé Liên thấy nhớ anh quá, nhớ nhà và mọi người. Nhớ nhiều nhất là anh, em không biết tại sao? Em nhớ lần đầu nghe anh nói yêu thương, lòng bồi hồi, em thật sự không biết hết trái tim mình. Rồi chúng mình bị bắt, em ngu ngơ tưởng cái lưỡi em xin cho anh về trước, em mừng quá. Hai hôm sau, em không còn là em nữa, em đã mất em. Nhớ lại là em buồn, chán, nhưng em không dám nói nửa lời cho ba mẹ hay dì hay. Em nhớ ngày anh được về, em trở nên già dặn từ lúc nào, em đã cố gắng làm sao để đối đầu với hắn, bằng cách này hay cách khác, từng ngày từng giờ, nhưng cuối cùng em đã thua. Em thua cả cuộc đời em, nhưng thôi, đó là chút nghĩa đền chút ân tình anh dành cho em. Khi nó nói, “Tôi tha cho anh cô, thì cô phải hiểu ngầm điều kiện gì đó với tôi chứ.” Em đành phải phủ phục dưới chân định mệnh. Anh yêu em, nếu anh biết em thất thân vì tên vô lại ấy, chắc là anh sẽ khổ sở lắm, nên em không nói. Em ngây ngô chỉ biết nói chuyện trong mơ. Em vô vọng, em khóc thương em vô bờ. Những đau đớn từ thể xác đến tâm hồn làm em điên. Anh đã gởi thư cho em hàng tuần, hàng tháng, em biết, nhưng mà em có còn đáng với anh đâu. Cứ nhớ đến cái tên đó là em sợ điếng cả người. Em lại nhớ đến cái dáng cao cao của anh, như bao dung và thương yêu. Em nhớ những lời anh nói mà an ủi cho chính mình. Em nghĩ, nếu em nói ra anh có tin em? Tha thứ thương yêu em, hay ruồng rẫy em, em sẽ đau lòng biết mấy? Em thật buồn! Rồi một hôm em gặp Tom, cũng là khi em đang đứng nhìn biển như em nhìn biển với anh hôm nào. Hắn đến làm cho tâm hồn em sống lại, có người để em chia sẻ, là cái phao để em nương tựa. Cho nên em đã lờ hết những thư anh, dù anh chờ, anh thương, anh yêu và hẹn hò chuyện mai sau. Em biết là em không thể lấy anh, vì cái bóng đó ám ảnh em cả đời, em sẽ ra sao ngày sau? Em luôn nhớ anh, thương anh như người anh thương mến, không vướng víu hay vẩn đục vì yêu thương. Em nghĩ, em chọn Tom là đúng, Tom thương em, đó là một an ủi. Hy vọng rằng anh ấy sẽ cho em hạnh phúc. Ba mẹ anh ta cũng còn trẻ như ba mẹ em. Họ cũng khuyên em và anh ta đi học tiếp, vì cựu quân nhân được nhiều ưu tiên. Đây là cơ hội cho chúng em. Vùng em ở cũng nóng gần như quê mình, Tom đã xong 4 năm sinh hóa học, nên bây giờ anh xin vào ngành y, không biết trường có nhận không? Tom khuyên em theo ảnh dù vất vả. Em đã hát một câu nhưng anh ta không hiểu “Có chồng thì phải theo chồng, chồng đi hang rắn hang rồng phải theo.” Anh ta không hiểu, nên em phải giải thích là đạo Khổng có ba tòng: “tòng phụ, tòng phu, và tòng tử.” Em đã theo anh về đây, là tòng phu. Anh ta ôm em cười ngặt nghẽo, mà ca ngợi ông Khổng Khâu. Em tin rằng em may mắn, chúng em sẽ mướn một căn chung cư gần trường đại học và xin học bổng đi học lại. Tiền Tom đi làm ở trường đủ trả tiền nhà, còn học bổng của em dư tiền cơm gạo. Tiền học của Tom rất ít, Tom nói với em như thế. Hy vọng vợ chồng em sẽ may
- mắn, chúng em chưa muốn có con, khi nào có con em sẽ gởi hình em bé về cho anh. Anh ta bây giờ đang tòng phụ (phụ là vợ, chứ không phải phụ là cha đâu), hơn là em tòng phu, vì phải tiện tặn để hai đứa đi học, nên em tập anh ta ăn cơm Việt Nam. Anh, hãy chúc phúc cho em nhé anh, và hãy thương mãi bé Liên như thuở nào. Có còn giận, ghét em nữa không? Đọc thư anh em biết anh giận vì yêu em, phải không anh? Nhớ anh, nhớ chút tình anh, em sẽ gói cất vào góc nào đó trong đáy tim em, để nhớ, và phần còn lại để em yêu thương chồng em. Dù sao đó là một kỷ niệm đẹp, đầu đời, êm đềm quá. Em nhớ mãi những cảm xúc băn khoăn, lo lắng khi vừa nghe anh tỏ tình. Đừng buồn em, và hãy chúc phúc cho em nghe anh. Đừng giận em mà nghĩ xấu cho nhau. Em luôn cất giữ chút hương yêu ngày mới lớn, để làm hành trang vào đời. Anh sẽ ra trường, có cô nào chưa, và có khi nào còn nhớ tới bé Liên không? Tóc mây sợi ngắn sợi dài, Lấy nhau không đặng thương hoài ngàn năm... Như vậy sẽ hay hơn và để nhớ về một kỷ niệm, một tình yêu đẹp phải không anh? Viết thư cho em kể em nghe với nhé. Hãy nhớ nghe anh, dù ở phương trời xa, em và chồng em thành thật chúc lành cho anh và gia đình. Em dừng. Thương mến anh. Em của anh, Bé Liên Hưng ngẩn ngơ cả lòng nhìn về phía trời xa mà nghĩ đến em, con chim nhỏ của anh ngày nào, đã chào anh mà đi. Khi đã bay xa, con chim nhỏ vẫn còn quay lại nhịp đôi cánh mềm như nói với anh, “Em yêu anh, nhé anh!” Anh mơ màng với những nuối tiếc mối tình qua, anh nhớ em nhớ vô cùng.. chiếc môi hôn đầu đời và vòng tay dại khờ ngày nào. Anh nhớ quá Liên ơi!...Làm sao có lại em. Hết
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Tiểu thuyết Không gia đình (Tập 1): Phần 2 - Héc-To Ma-Lô
190 p | 249 | 62
-
Truyện ngắn Giao lộ sinh tử
1285 p | 98 | 22
-
Phát triển du lịch sinh thái kết hợp du lịch về nguồn ở Vườn Quốc gia Lò Gò – Xa Mát tỉnh Tây Ninh
9 p | 190 | 11
-
Thực trạng mức độ trầm cảm - lo âu - stress của sinh viên trường Đại học Văn Lang
8 p | 63 | 8
-
Gãi lỡ thì
13 p | 58 | 4
-
Một chuyện tình lơ lửng
10 p | 97 | 4
-
Nỗi lo "nặng ký"
5 p | 71 | 4
-
Lộng lẫy đại lộ Champs Elysees
5 p | 59 | 4
-
ĐỒ THẦN CHI LỘ (Đỗ thần đường)-Chương 1
6 p | 84 | 4
-
Nghiên cứu thế trận tiên nhân chỉ lộ: Phần 1
141 p | 11 | 3
-
Tính thời vụ trong du lịch ở thị xã Cửa Lò, tỉnh Nghệ An
7 p | 85 | 3
-
lỡ yêu người hoàn hảo: phần 1
237 p | 62 | 3
-
Người Mỹ dạy bài học cô bé Lọ Lem như thế đấy!
5 p | 67 | 3
-
Đôi khi ta sợ những tình cảm lập lờ
4 p | 61 | 3
-
Sao anh nỡ tuyệt tình với em?
6 p | 66 | 3
-
Nghiên cứu thế trận tiên nhân chỉ lộ: Phần 2
88 p | 6 | 3
-
Thằng bé đánh giày người Nghĩa Lộ
11 p | 89 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn