Có lẽ, trước tiên chúng ta sống là vì bản thân mình, nhưng thế giới vô cùng rộng<br />
lớn, tháng ngày dần trôi, sống một mình sẽ cảm thấy cô đơn, vì thế, chúng ta tự đi<br />
kiếm tìm rất nhiều điều để bù lấp cảm giác cô đơn đó.<br />
Kinh Hồng<br />
Tác giả nữ, cung song ngư, mặc dù đã bước qua lứa tuổi mơ mộng nhưng vẫn tin<br />
tưởng vào những câu chuyện cổ tích tình yêu tuyệt đẹp. Nhận được sự dạy bảo<br />
nghiêm khắc của cha mẹ, thích đọc sách, yêu văn thơ và bút mực, hiện tại đang<br />
sống ở Thiên Tân.<br />
Các tác phẩm đã xuất bản: Tình yêu không mật mã, Như Mộng Lệnh (2 tập),<br />
Chim anh vũ, Tôi muốn yên lòng.<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Tóm tắt nội dung<br />
Kỹ sư Hàn Hiểu hai mươi bảy tuổi, vô tình gặp lại hoàng tử của lòng mình là La<br />
Thanh Phong, bạn học thời trung học phổ thông. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã đốt<br />
cháy tình cảm kìm nén suốt bao năm nay của cô.<br />
Anh là bạn học cùng lớp đã nhiều năm không gặp, tốt nghiệp học viện Mỹ thuật<br />
Munich, quay về thành phố T để chuẩn bị mở phòng tranh của mình. Đồng hành<br />
cùng anh còn có một người đầu tư vào phòng tranh, đó là Vu Dương, người Hoa<br />
kiều, sinh ra trong một gia đình rất có thanh thế, em họ của Hình Nguyên.<br />
Vu Dương và La Thanh Phong thân thiết nhiều năm, đã ngầm được coi là một<br />
đôi sắp kết duyên phu thê nên không có cảm tình với các cô gái xuất hiện quanh<br />
anh. Hàn Hiểu cũng vì cô ấy mà tiến thoái lưỡng nan trong chuyện tình cảm với<br />
anh. Còn La Thanh Phong qua mỗi lần tiếp xúc với Hàn Hiểu lại nảy sinh những<br />
tình cảm tốt đẹp. Vu Dương không vì thế mà cam lòng để mất La Thanh Phong, cô<br />
không ngại mượn những thế lực hắc ám hỗ trợ gia đình mình, bắt đầu phá hoại<br />
công việc làm ăn của phòng tranh để uy hiếp anh. Anh họ của cô là Hình Nguyên,<br />
một người có xuất thân phức tạp trong dòng họ Vu lại theo đuổi Hàn Hiểu.<br />
Lúc đó, Hàn Hiểu bị trợ lý mới đến phòng thực nghiệm là Lý Nam bày kế hãm<br />
hại, gặp phải sai sót lớn trong công việc nên không thể không từ chức. Sau khi thất<br />
nghiệp, vì vấn đề giới tính nên cô không thuận lợi khi tìm việc mới. La Thanh<br />
Phong có quen biết rộng rãi nên giới thiệu cô với trưởng bộ phận kỹ thuật của Hải<br />
Công là Lưu Đông Pha. Lưu Đông Pha hiểu được tài năng của cô, mời cô làm kỹ sư<br />
máy móc tại bộ phận kỹ thuật của Hải Công.<br />
Ở vị trí mới, công việc đầu tiên của Hàn Hiểu là rời khỏi lục địa, cùng đồng<br />
nghiệp tiến hành nghiệm thu, kiểm tra các vấn đề về kỹ thuật.<br />
Một trận bão đột ngột đến, trong tình hình cấp bách, Hàn Hiểu chỉ còn cách<br />
cùng các nhân viên kỹ thuật khác chống lại thời tiết khắc nghiệt, cùng nhau bảo vệ<br />
tài sản quốc gia. Hàn Hiểu bị thương nặng, sau khi thoát chết lại tiếp tục rơi vào “vụ<br />
bắt cóc” mà Hình Nguyên và Vu Dương cố ý tạo ra. Trong những ngày đợi Hàn<br />
Hiểu quay về, mẹ của La Thanh Phong biết mối tình mới của con trai mình, không<br />
vừa lòng nên nói lời không hay với bố mẹ của Hàn Hiểu, vì thế La Thanh Phong nói<br />
lời xin lỗi với ông bà Hàn, điều đó khiến cho Hàn Hiểu sau này biết chuyện cảm<br />
thấy rất đau lòng. Trong những ngày ở bên Hình Nguyên, cô cảm động trước sự<br />
chăm sóc tận tình của anh. Khi tình cảm giữa hai người có những biến chuyển tốt,<br />
một việc bất ngờ khác lại xảy ra khiến cho tình cảm của họ bị rạn nứt…<br />
Giữa một người mình đã hâm mộ từ rất lâu và một người thật sự có tình cảm với<br />
cô, giữa yêu và được yêu, Hàn Hiểu có thể phá tan lớp mây mù để đưa ra sự lựa<br />
chọn đúng đắn không?<br />
<br />
Cô chưa bao giờ quan sát anh với khoảng cách gần gũi như vậy.<br />
Khuôn mặt có đường nét của người đàn ông đó đã sớm biến mất trong<br />
những ký ức thời niên thiếu của cô. So với những hình ảnh hiện lên mơ<br />
hồ trong ký ức, khuôn mặt của người đó rõ ràng khiến cho người khác vô<br />
cùng ngạc nhiên.<br />
Hàn Hiểu đã nghĩ đến trăm ngàn khả năng khiến người ta gặp gỡ, chỉ có duy<br />
nhất một trường hợp cô không nghĩ đến, đó là khi anh đang bị một đám người vây<br />
lấy ở góc phố đúng lúc cô bước qua.<br />
Cô mặc chiếc áo đồng phục lao động rộng thùng thình, tay cầm một chiếc đèn<br />
pin cũ. Đó là vật bạn ở cùng cô khi chuyển nhà không cần đến nữa, một chiếc đèn<br />
pin bên ngoài có bọc nhôm kiểu cũ, khi lắc lắc tay lại vang lên âm thanh ầm ĩ.<br />
Hoàng tử trong mộng của cô đang bị quây ở góc một ngõ nhỏ ẩm thấp bốc mùi khó<br />
chịu, mặt đầy máu.<br />
Đó là ngõ sau của quán rượu “Bách Hương Quả” nổi tiếng ở thành phố T, không<br />
có đèn đường, người qua lại rất ít. Quách Dung Dung, bạn thân của cô đã từng nói<br />
với cô, hầu hết các vụ cướp bóc và tội ác đều xảy ra ở những địa điểm như thế nên cô<br />
đều đi đường vòng mỗi lần đến đây, không biết hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào<br />
cô lại đi đường này.<br />
Trong bóng tối vang lên âm thanh hỗn độn giống như có một đám người đang<br />
đánh nhau.<br />
Hàn Hiểu dựa sát vào tường, sợ hãi nhìn trộm về phía đó. Họ đứng trong góc tối<br />
nên cô không nhìn rõ được gì, nhưng tiếng đấm đá vào da thịt khiến cho cô sợ hãi.<br />
Thậm chí, Hàn Hiểu không nghĩ đến việc báo cảnh sát, lúc quay người định chạy đi,<br />
cô nghe thấy một tiếng chửi nhỏ: “La Thanh Phong, tao cho mày biết, việc này<br />
không dễ dàng bỏ qua! Cho mày nếm món khai vị trước, nếu còn tiếp tục ngáng<br />
đường ông Mạnh, mày sẽ không còn đường sống nữa!”<br />
“La Thanh Phong?”<br />
Cái tên này giống như bùa chú dính chặt chân cô xuống đất, cô phân vân không<br />
biết có phải vì mình bị ám ảnh bởi chuyện này quá lâu nên nghe nhầm không?<br />
La Thanh Phong là bạn học thời cấp ba của cô, lên lớp 11 cậu ấy chuyển đi<br />
Thượng Hải nên cô không gặp nữa. Hàn Hiểu nghe tin từ một người bạn trong hội<br />
đồng học nói, La Thanh Phong đã thi đỗ vào học viện mỹ thuật Munich, thật không<br />
ngờ…<br />
Năm đó, ngày nào La Thanh Phong cũng đi học muộn. Dường như đợi mọi<br />
người bắt đầu vào giờ ôn bài một lúc rồi mới thấy cậu xách một túi bánh mỳ bước<br />
vào lớp với vẻ mặt cao ngạo, mái tóc hơi xoăn rối bù như tổ gà.<br />
<br />
Hàn Hiểu nghiêm túc đọc to bài cùng người khác nhưng luôn nhìn trộm cậu khi<br />
cậu bước qua. Chỉ nhìn một lần nhưng để ý đến những chi tiết khác nhau: Có lúc<br />
nhìn túi bánh mỳ bọc dừa trong tay cậu, có lúc nhìn túi áo khoác của cậu, có lúc<br />
nhìn chi tiết hoa văn sơn trên quần bò của cậu…<br />
Lúc cậu đi qua, cô luôn cảm nhận thấy một mùi hương rất lạ trên người cậu, nhẹ<br />
nhàng đến mức người khác ở bên cạnh không thể cảm nhận được.<br />
Chỉ có cô để ý và điều đó trở thành một bí mật được giấu kín tận đáy lòng cô.<br />
Đã mười năm trôi qua rồi.<br />
Thế giới này…thật là kỳ lạ.<br />
Chẳng trách, dưới ngòi bút của Picasso, một khuôn mặt bình thường có thể trừu<br />
tượng hóa thành hình tam giác. Hóa ra Picasso không điên mà chính là thế giới<br />
này.<br />
Khi Hàn Hiểu thở hổn hển cứu được hoàng tử ra khỏi đám côn đồ, trong lòng cô<br />
bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ không nho nhã như thế. Một lần nữa cô nhận ra<br />
rằng, mặc dù La Thanh Phong là hoàng tử trong mộng của cô nhưng anh vẫn có<br />
trọng lượng và kích thước của một người bình thường. Chiều cao trên một mét tám<br />
của anh ấy rõ ràng không cùng đẳng cấp với Hàn Hiểu.<br />
Hàn Hiểu thở dốc, đặt anh lên vai mình, chợt nhớ đến hồi còn nhỏ cô đã nhìn<br />
thấy cách người ta bắt chim sẻ như thế nào: dựng đứng một chiếc chậu ở góc, bên<br />
dưới đặt ít mồi nhử rồi dùng một thanh gỗ nhỏ chống chiếc chậu đó. Cô cảm thấy<br />
lúc này mình giống hệt thanh gỗ nhỏ đó.<br />
Hoàng tử của cô vẫn không ngừng phả hơi rượu lên đầu cô.<br />
Lúc Hàn Hiểu đỡ anh đến bên đường và gọi một chiếc taxi, chân cô trở nên run<br />
rẩy.<br />
Lái xe không xuống giúp cô, lạnh lùng nhìn hai người vất vả ngồi vào phía sau<br />
rồi hỏi với giọng đều đều: “Đi đâu?”<br />
Hàn Hiểu hỏi anh ta: “Gần đây có bệnh viện nào không?”<br />
La Thanh Phong nghe thấy hai tiếng “bệnh viện”, lầu bầu nói: “Không đến bệnh<br />
viện…”<br />
Hàn Hiểu hỏi anh: “Vậy đi đâu? Anh ở đâu?”<br />
La Thanh Phong nghiêng đầu, không biết là ngủ hay ngất lịm đi rồi. Hàn Hiểu<br />
đang lo lắng thì nghe thấy tiếng người lái xe hỏi: “ Rốt cuộc là đi đâu?” Giọng điệu<br />
có vẻ như sắp mất hết kiên nhẫn.<br />
Thật sự, Hàn Hiểu không tưởng tượng được cảnh mình có thể lôi một người có<br />
trọng lượng như vậy đến bệnh viện nên đành nói địa chỉ nhà mình. Cô nhớ hình<br />
như có một phòng khám ở lối vào khu nhà cô ở, không biết muộn như thế này có<br />
còn ai trực không.<br />
<br />