Chương 20: Tại sao lại là anh?<br />
Hình Nguyên với nụ cười giảo hoạt khi cầm tách trà chanh trong<br />
phòng tranh, Hình Nguyên xách túi gai bị cô chặn ngoài cửa, Hình<br />
Nguyên trong điện thoại nói nửa đùa nửa thật “Có thời gian nhớ đến<br />
tôi”… Rốc cuộc đâu mới là con người thực sự của anh ta? Hay… đều<br />
không phải?<br />
La Thanh Phong dừng xe, châm một điếu thuốc, yên lặng ngồi.<br />
Mưa vẫn rơi nhưng nhỏ hơn. Bên ngoài khách sạn, hàng cây được nước mưa gột<br />
sạch không còn một hạt bụi, im lặng trong bóng tối.<br />
La Thanh Phong cần một chút thời gian trước khi gặp bố mẹ của mình.<br />
Mỗi lần gặp họ, anh đều có cảm giác giống như sắp tham gia một trận chiến,<br />
chưa bắt đầu đã mệt mỏi. La Thanh Phong nheo mắt hít một hơi thuốc, tâm trạng<br />
bỗng nhiên bay đến sàn thi công nơi mà anh không hề biết đến.<br />
Với tình hình thời tiết như thế này, La Thanh Phong rất nghi ngờ liệu chiếc trực<br />
thăng có thể hoàn thành công tác cứu trợ thuận lợi hay không. Hơn nữa, chiếc tàu<br />
quân sự Lưu Đông Pha nhắc đến cũng không thấy xuất hiện. Trong điện thoại Lưu<br />
Đông Pha bảo đảm với anh, thông tin lần này rất chính xác nên anh chỉ biết bán tín<br />
bán nghi tiếp tục chờ đợi.<br />
Theo lời Lưu Đông Pha nói, hệ thống liên lạc trên sàn thi công mới khôi phục<br />
được một phần, tạm thời không thể cung cấp dịch vụ cho nhu cầu sử dụng của cá<br />
nhân nhưng Hàn Hiểu chỉ “bị thương nhẹ” nên họ không cần phải lo lắng. La<br />
Thanh Phong không dám nghĩ đến việc ông ấy không nói thật, trong thời điểm này,<br />
anh đành tin tưởng lời ông ấy nói một trăm phần trăm là sự thật.<br />
Dập tắt điếu thuốc, La Thanh Phong mở cửa xe ra ngoài, bước chầm chậm về<br />
phía đại sảnh khách sạn.<br />
Bên phải là nhà ăn, chưa đến giờ cơm nên chưa có nhiều người.<br />
Người đầu tiên La Thanh Phong nhìn thấy là Vu Dương.<br />
Vu Dương mặc một chiếc váy rất nghiêm túc, thể hiện rõ là một thục nữ con nhà<br />
quyền quý. Lúc cô ta nói chuyện với bố mẹ anh, ngay cả nụ cười trên môi cũng được<br />
chau chuốt rất kỹ lưỡng.<br />
La Thanh Phong nhìn khắp nhà ăn, đúng là Hình Nguyên không có mặt ở đó,<br />
cũng không thấy ông Mạnh thường đi theo Vu Dương. Nếu thật sự bố mẹ do Hình<br />
Nguyên đưa đến… vậy Hình Nguyên đâu?<br />
Trầm ngâm một lát, La Thanh Phong bắt đầu cảm thấy có việc gì đó không bình<br />
thường.<br />
Chau mày bước từ từ đến bên bàn, La Thanh Phong gọi một cách không tự<br />
<br />
nhiên: “Bố, mẹ.”<br />
Bà La đưa mắt lên nhìn vẻ không hài lòng, “Sao giờ con mới tới?”<br />
Ông La cười nhìn con trai, đập tay vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu bảo anh ngồi<br />
xuống, “Bố và mẹ con đã chờ lâu lắm rồi.”<br />
Vu Dương tranh lời giải thích: “Anh ấy bận mà. Lúc phòng tranh có khách, anh<br />
ấy không đi được ạ.”<br />
La Thanh Phong lạnh lùng liếc nhìn cô, “Vu Dương và con không quen biết<br />
nhau lắm nên cô ấy không biết rõ việc của con. Hiện tại phòng tranh hơi có vấn đề<br />
nên tạm ngừng hoạt động rồi.”<br />
Vu Dương cắn môi, sắc mặt tái xanh.<br />
Ông La nhìn Vu Dương rồi nhìn thái độ trịnh trọng của con trai của mình, hỏi<br />
anh: “Tình hình thế nào? Có cần bố giúp không?”<br />
“Không cần.” La Thanh Phong rút ra một điếu thuốc đưa cho bố. Ông La đang<br />
định cầm lấy thì bà La đã nhẹ nhàng nói: “Ông, khí quản của ông không tốt.”<br />
Ông La nháy mắt với con trai rồi thu tay lại, bối rối sờ mũi.<br />
La Thanh Phong mím miệng cười, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn bật tách một<br />
tiếng châm thuốc trong tay.<br />
“Thanh Phong, con còn trẻ sao đã nghiện thuốc nặng như thế rồi?” Bà La chau<br />
mày, có vẻ không hài lòng nhìn Vu Dương: “Cháu là bạn gái mà không biết cách<br />
khuyên nhủ.”<br />
Vu Dương đang cười định nói gì đó thì La Thanh Phong đã lên tiếng: “Hàn Hiểu<br />
không phản đối con hút thuốc. Đợi bao giờ cô ấy phản đối, con sẽ hạn chế hút là<br />
được.”<br />
Tách trà trong tay Vu Dương đặt mạnh lên mặt bàn, nước trà sánh ra ngoài làm<br />
ướt cả tấm khăn trải bàn màu trắng sữa.<br />
Ông La ngạc nhiên hỏi: “Hàn Hiểu là ai?”<br />
La Thanh Phong cười, ‘Bạn gái của con.”<br />
Bà La chau mày, “Là người làm việc trên sàn thi công?”<br />
La Thanh Phong liếc nhìn Vu Dương đang ngồi đối diện với anh, có vẻ như…sự<br />
tồn tại của Hàn Hiểu đã có người giới thiệu thêm mắm thêm muối vào rồi.<br />
Thấy con trai không nói gì, bà La cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra,<br />
vỗ vỗ tay Vu Dương, “Thanh Phong, Vu Dương vẫn còn ở đây, con chú ý ăn nói một<br />
chút. Mẹ và bố con đang bàn bạc đến nói chuyện với bố mẹ Vu Dương để định<br />
ngày.”<br />
La Thanh Phong hỏi lại: “Ngày gì?”<br />
Bà La nhìn Vu Dương, “Đương nhiên là ngày kết hôn. Các con cũng không còn<br />
<br />
nhỏ nữa, kéo dài thời gian như thế này không phải là làm cho bố mẹ lo lắng sao?”<br />
Điếu thuốc hút đã gần hết khiến đầu ngón tay anh hơi nóng. La Thanh Phong<br />
dập đầu thuốc vào gạt tàn, không ngẩng đầu lên nói: “Con đã nói rồi, con đã có bạn<br />
gái.”<br />
Mặt bà La trầm xuống, “Thanh Phong…”<br />
La Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Vu Dương, mặt anh không bộc lộ cảm xúc gì:<br />
“Vu Dương, xin lỗi. Tôi nghĩ cô không thích hợp tham gia vào những việc như thế<br />
này của gia đình tôi.”<br />
Vu Dương vẫn đang cố gắng tỏ ra là một thục nữ, nghe thấy vậy, ánh mắt cô ta<br />
dường như sắp tóe ra lửa.<br />
Ông La thấy cảnh diễn ra trước mắt, chau mày. Sắc mặt của bà La trở nên u ám.<br />
“Hình Nguyên đâu?” La Thanh Phong hỏi, “Không phải là anh ấy đến cùng bố<br />
mẹ sao?”<br />
Vu Dương cứng rắn nói: “Anh ấy có việc nên đi trước rồi.”<br />
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy căng thẳng, anh lấy điện thoại gọi cho<br />
Lưu Đông Pha.<br />
Không ngờ, không có ai nghe máy.<br />
Một linh cảm không hay ngày càng lớn, trở thành một lớp mây đen đè nặng<br />
trong lòng anh. Bỗng nhiên anh không thể phân biệt được, cảm giác ức chế đó là do<br />
không gọi được điện thoại hay vì hành tung bí ẩn của Hình Nguyên.<br />
La Thanh Phong đã sớm biết tập đoàn tài chính Vu Thị có liên quan đến xã hội<br />
đen. Có lẽ vì lúc đầu chị dâu Anne Bạch nói nửa đùa nửa thật như thế nên mặc dù<br />
anh biết nhưng cũng không quan tâm lắm. Dù sao những gì được gọi là xã hội đen<br />
cũng là chuyện quá xa xôi so với cuộc sống của những người bình thường. Khái<br />
niệm về “xã hội đen” của La Thanh Phong cũng chỉ dừng lại trong phim ảnh như<br />
“Bố già” hay “Người trong giang hồ”. Thật sự xã hội đen là gì, cho dù anh có để tâm<br />
thì cũng không thể tưởng tượng được.<br />
Nhưng… Nếu đúng như vậy thật thì sao?<br />
Nếu Hình Nguyên dùng thế lực đáng sợ bên ngoài pháp luật thì sao? Nếu anh ta<br />
coi Hàn Hiểu là một vật thay thế không thể thiếu được…<br />
La Thanh Phong không buồn để tâm đến tiếng gọi phía sau lưng, lao đầu chạy ra<br />
ngoài khách sạn.<br />
Chiếc xe Jeep lượn qua chiếc cột tròn trước cửa bãi đỗ xe rồi lao như điên về<br />
phía Hải Công, để lại cột nước bắn phía sau xe cao đến nửa mét.<br />
Trong thời điểm bất thường như thế này, bảo vệ của Hải Công không ngăn người<br />
nhà tùy ý ra vào, La Thanh Phong rất dễ dàng đến văn phòng của Lưu Đông Pha.<br />
Lưu Đông Pha đang ngồi sau bàn làm việc gọi điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy<br />
<br />
anh bèn chau mày làm động tác tay ra hiệu cho anh yên lặng, rồi chỉ vào chiếc ghế<br />
bên cạnh bảo anh ngồi đợi một lát rồi nói chuyện.<br />
Lòng La Thanh Phong nóng như lửa đốt, anh ngồi không yên. Anh đi lại vài<br />
vòng quanh phòng làm việc, nghe thấy Lưu Đông Pha đang nói “ừ ừ à à” với giọng<br />
điệu nhã nhặn, anh hận rằng không thể cướp lấy chiếc điện thoại ông đang cầm<br />
trong tay.<br />
Không dễ dàng gì mới cúp được điện thoại, không đợi La Thanh Phong mở<br />
miệng nói, Lưu Đông Pha đã trêu, “Sao lại lo lắng đến mức này? Hai người mới xa<br />
nhau chưa lâu, không phải là đã thông báo cô ấy sắp quay về rồi sao?”<br />
La Thanh Phong không có tâm trạng để phí lời với ông, hỏi thẳng: “Người đâu?<br />
Không phải chú nói là hôm nay sẽ đưa về sao?”<br />
Lưu Đông Pha bước lại, cười cười vỗ lên vai anh, “Chú đang thông báo cho mọi<br />
người. Người bị thương trên sàn thi công đã được bên đầu tư của chúng ta dùng<br />
máy bay tư nhân đón về bệnh viện của Hải Công để thống nhất kiểm tra và điều<br />
trị…”<br />
La Thanh Phong biến sắc mặt, “Bên đầu tư? Nói như thế là…”<br />
Lưu Đông Pha cười giải thích với anh, “Như thế là, ra sàn thi công đón người<br />
không phải là máy bay cứu trợ của Hải Công mà là máy bay tư nhân do bên đầu tư<br />
phái đến, trên máy bay còn có một nữ y tá giỏi. Cuộc điện thoại vừa rồi là của tổng<br />
giám đốc Hình bên đầu tư đích thân gọi đến, thông báo vì thời tiết không tốt nên<br />
máy bay rất khó hạ xuống địa điểm đã chỉ định. Anh ấy đang xin ý kiến của chúng<br />
ta để đem nhân viên bị thương tới bệnh viện của anh ta kiểm tra kỹ lưỡng…”<br />
La Thanh Phong như bị rơi xuống đáy vực, bỗng nhiên anh cảm thấy vô cùng<br />
lạnh lẽo.<br />
Thật lạ, mọi việc đều thật lạ lùng.<br />
Vượt qua thời tiết xấu đến sàn thi công đón họ không phải là máy bay cứu trợ<br />
của Hải Công đã là chuyện lạ rồi, nếu có thể giải thích rằng đó là “sự thống nhất của<br />
lãnh đạo” thì nơi mà họ được đưa đến không phải là bệnh viện của Hải Công là vì<br />
sao?<br />
Điều quan trọng nhất là không biết vì sao nhân viên y tá ở đây đều như bị bịt<br />
miệng? Cho dù hỏi câu hỏi gì cũng chỉ nhận được một câu trả lời: “ Sorry,I don’t<br />
know。”<br />
Khi từ sàn thi công lên máy bay, Hàn Hiểu được tiêm thuốc rồi bắt đầu mơ hồ<br />
ngủ thiếp đi. Không biết cô đã ngủ bao lâu, giữa đường mơ màng tỉnh lại, hình như<br />
cuộc phẫu thuật vừa kết thúc,một người đàn ông ở bên cạnh cô đang báo cáo với ai<br />
đó: “Miệng vết thương rất sâu, lúc đầu không xử lý tốt, không khống chế được tình<br />
trạng lây nhiễm…nên việc làm liền vết thương rất khó, e rằng vết thương sẽ để lại<br />
sẹo…”<br />
Hàn Hiểu không để ý lắm đến sẹo, chẳng qua lúc mặc đồ bơi nhìn sẽ hơi xấu mà<br />
<br />
thôi. Đối với cô, mặc đồ bơi là để bơi, không phải là để khoe sắc đẹp. Nhưng ngữ khí<br />
đầy cung kính của bác sỹ điều trị chính thật sự là rất kỳ lạ…<br />
Hai ngày sau, đến khi hết tác dụng của thuốc, Hàn Hiểu mới tỉnh lại thật sự.<br />
Hàn Hiểu gối đầu lên gối, yên lặng nhìn nhân viên y tá xinh đẹp giúp cô thay<br />
bình thuốc mới rồi nhẹ nhàng sửa lại mép chăn. Mặc dù biết rằng sẽ không nhận<br />
được bất kỳ câu trả lời nào, cô vẫn không kiềm chế được hỏi: “Xin lỗi, bạn đồng<br />
nghiệp của tôi đâu? Họ thế nào rồi?”<br />
Nhân viên y tá chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tỏ vẻ xin lỗi, “Sorry,I don’t<br />
know。”<br />
Lại là câu trả lời như vậy!<br />
Hàn Hiểu lườm một cái, mệt mỏi dựa đầu vào gối. Đó là một chiếc gối lông rất<br />
mềm. Hàn Hiểu chưa thấy bệnh viện nào trang bị những đồ xa xỉ như vậy. Rốt cuộc<br />
đây là đâu?<br />
Hàn Hiểu mở to mắt nhìn xuôi theo chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu xuống<br />
phía dưới, bên ngoài cửa sổ khép hờ là bóng cây xanh um tùm, giấy dán tường có<br />
hoa văn cỏ ba lá rất đẹp, rèm cửa sổ thêu hoa, trên tủ ở đầu giường đặt một đĩa thủy<br />
tinh đựng đầy hoa quả nhập khẩu, trong lòng cô cảm thấy hoang mang: Không biết<br />
bức tranh hiện ra trước mắt có mơ hồ giống như khi nghe giọng điệu của bác sỹ điều<br />
trị không hay đều là ảo giác. Người đó ngày nào đến kiểm tra phòng bệnh cũng<br />
nghiêm nét mặt, lúc nói chuyện với y tá rất nghiêm khắc, không giống một người có<br />
thể nói chuyện khách sáo.<br />
Vết thương ở chân cô đã được làm phẫu thuật, cơn sốt cũng đã lui, những vết<br />
thương nhỏ khác trên người không đáng để nhắc đến. Nếu ở một bệnh viện bình<br />
thường, với tình trạng như vậy, cô đã sớm được bác sỹ cho ra viện để nhường chỗ<br />
cho bệnh nhân khác rồi.<br />
Hơn nữa, điện thoại di dộng của cô cũng bị mang đi mất…<br />
Hàn Hiểu buồn bã nghĩ: có phải cô bị bắt cóc không? Vấn đề là, cô không phải là<br />
thành viên quan trọng của tổ chức giữ bí mật kỹ thuật nào, cũng không có gia thế<br />
nổi tiếng, muốn tiền không có tiền, muốn sắc không có sắc. Bắt cóc cô - trừ khi bọn<br />
bắt cóc bị cửa đập vào đầu.<br />
Ý nghĩ này có vẻ không thực tế lắm. Hàn Hiểu thở dài, không biết bố mẹ và La<br />
Thanh Phong biết được bao nhiêu phần chuyện này, có lo lắng nhiều như cô không.<br />
“Thở dài gì?” Giọng một người đàn ông đột ngột phá tan không gian yên lặng,<br />
“Sao dưỡng bệnh mà cũng không yên?”<br />
Hàn Hiểu mơ hồ nhìn sang, cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Tại<br />
sao lại là anh?”<br />
Hoàn toàn là một câu hỏi không ra sao, nhưng sau khi thốt lên, tất cả những<br />
cảm giác kỳ lạ trong những ngày gần đây đều hiện lên câu trả lời rõ ràng hoặc mơ<br />
hồ. Nhưng một câu hỏi lớn hơn hiện lên trong đầu cô: Vì sao? Người đàn ông này<br />
<br />