Chương Mười<br />
- Tôi không muốn đến phòng khám.<br />
Maura lau vết máu còn sót lại và cau mày khi thấy vết rách dài 2,5 cemtimet lên trán<br />
Rizzoli.<br />
- Tôi không phải là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi có thể khâu nó lại nhưng tôi<br />
không đảm bảo là sẽ không để lại sẹo.<br />
- Hãy làm đi được không ? Tôi không muốn ngồi đợi hàng giờ ở phòng chờ bệnh<br />
viện. Mà có thể họ còn cho một sinh viên trường y làm cho tôi.<br />
Maura lau da mặt bằng chất Betadine rồi lấy một ống thuốc gây tê và một kim tiêm.<br />
- Tôi sẽ làm tê da cô trước. Nó sẽ nhói một chút nhưng sau đó cô sẽ không cảm thấy<br />
gì.<br />
Rizzoli nằm hoàn toàn bất động trên ghế dài, mắt nhìn lên trần nhà. Dù cô không<br />
nhăn mặt khi kim tiêm chọc vào da, nhưng cô cũng nắm tay lại và giữ chặt khi thuốc gây<br />
tê được tiêm vào người. Không một lời kêu ca, không một tiếng rên thốt ra từ miệng cô.<br />
Cô thấy tức cười về việc cô ngã trong phòng thử nghiệm, thậm chí còn tức cười hơn vì cô<br />
quá choáng và không thể đi lại được, Frost đã bế cô như một cô dâu vào văn phòng của<br />
Maura. Giờ cô nằm, môi mím chặt, lờ mờ có quyết tâm không thể hiện bất cứ sự yếu đuối<br />
nào.<br />
Khi Maura khâu mép vết rách bằng kim tiêm cong, Rizzoli hỏi bằng một giọng bình<br />
tĩnh đến đáng sợ.<br />
- Cô sẽ cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với đứa bé chứ ?<br />
- Chẳng có chuyện gì xảy ra với nó cả.<br />
- Điều đó chẳng tự nhiên chút nào, vì Chúa. Nó mất cả nửa đầu.<br />
- Nó sinh ra đã vậy - Maura nói, bỏ kim xuống và buộc một nút thắt. Việc khâu da<br />
như thể khâu một miếng vải, và cô chỉ là một thợ may, nối các mép với nhau rồi thắt nút<br />
chỉ - Đứa bé đó bị viêm não.<br />
- Thế là sao ?<br />
- Não nó không bao giờ phát triển được.<br />
- Có vấn đề gì đó với nó hơn là việc mất não. Có vẻ như cả đỉnh đầu nó đã bị chém<br />
mất - Rizzoli nuốt nước bọt - Và khuôn mặt…<br />
- Đó cũng là một phần của việc dị tật bẩm sinh. Não bộ phát triển từ một nhóm các<br />
tế bào tên là ống thần kinh. Nếu phần đầu ống không thể khép lại như bình thường, đứa bé<br />
sinh ra sẽ khuyết mất một phần não, hộp sọ và cả vùng chẩm. Từ đó… có nghĩa như vậy,<br />
không có đầu.<br />
- Cô đã thấy trường hợp nào tương tự chưa ?<br />
- Chỉ trong bảo tàng y khoa. Nhưng nó không hiếm. Nó xảy ra theo tỉ lệ một trên<br />
một nghìn đứa bé.<br />
<br />
- Tại sao ?<br />
- Chưa biết được.<br />
- Vậy là nó có thể xảy ra với bất cứ đứa bé nào ?<br />
- Đúng thế - Maura buộc mũi khâu cuối cùng rồi cắt phần chỉ thừa - Đứa bé này sinh<br />
ra đã bị dị tật nặng. Nếu nó không chết sau khi sinh thì cũng chết không lâu sau đó.<br />
- Thế là Camille đã ném nó xuống nước.<br />
- Tôi sẽ kiểm tra thận, các khoáng chất. Việc đó sẽ cho ta biết nó có chết vì chết đuối<br />
không. Nhưng tôi cho rằng đây không phải một vụ giết trẻ sơ sinh. Tôi nghĩ đứa bé chết vì<br />
lý do tự nhiên.<br />
- Cảm ơn Chúa - Rizzoli nói khẽ - Nếu nó còn sống…<br />
- Nó sẽ không sống được - Maura đã quấn xong vết thương và tháo găng tay - Xong<br />
rồi, thám tử ạ. Những vết khâu sẽ liền trong năm ngày. Cô có thể ghé qua đây và tôi sẽ<br />
tháo chúng giúp cô. Nhưng tôi vẫn khuyên cô nên gặp bác sĩ.<br />
- Cô là bác sĩ rồi.<br />
- Tôi làm việc với người chết, nhớ không ?<br />
- Cô vừa khâu cho tôi rất ổn.<br />
- Tôi không nói về chuyện khâu vài mũi. Tôi e có chuyện khác.<br />
- Ý cô là gì ?<br />
Maura cúi về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào Rizzoli.<br />
- Cô đã ngất, nhớ không ?<br />
- Tôi đã không ăn trưa. Và điều đó… đứa bé… nó khiến tôi kinh ngạc.<br />
- Nó khiến tất cả chúng ta kinh ngạc nhưng cô là người đã ngất đi.<br />
- Tôi chưa từng thấy thứ gì kinh khủng như vậy.<br />
- Chúng ta đã cùng thấy, cùng ngửi những thứ đó. Cô luôn có một dạ dày rất tốt. Đối<br />
với cảnh sát nam có khi tôi còn phải trông chừng họ vì họ sẽ đổ xuống như những tảng<br />
băng tan. Nhưng cô luôn có sức chịu đựng bền bỉ. Cho tới bây giờ.<br />
- Có lẽ tôi không dai sức như cô nghĩ đâu.<br />
- Không, tôi nghĩ có vấn đề gì đó, đúng không ?<br />
- Cô nói thế là sao ?<br />
- Cô đã bị choáng cách đây vài ngày.<br />
Rizzoli nhún vai.<br />
- Tôi đã bắt đầu ăn sáng.<br />
- Tại sao cô không ăn trước đó ? Cô hay bị nôn ọe. Tôi để ý thấy cô đã vào nhà vệ<br />
sinh đúng mười phút một lần. Cô đã vào đó hai lần khi tôi chuẩn bị phòng thí nghiệm.<br />
- Cái quái quỷ gì vậy ? Đây là một cuộc thẩm tra chăng ?<br />
- Cô cần gặp bác sĩ. Cô cần một đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện và đo máu để ít<br />
<br />
nhất là trị chứng mất ngủ.<br />
- Tôi chỉ cần chút không khí trong lành - Rizzoli ngồi lên và nhanh chóng gục đầu<br />
vào tay - Lạy Chúa, tôi đau đầu quá.<br />
- Cô đã đập đầu khá mạnh xuống sàn nhà.<br />
- Nó bị đập trước rồi.<br />
- Nhưng tôi quan tâm hơn về lý do cô bị ngất. Tại sao cô lại mệt mỏi như vậy !<br />
Rizzoli ngẩng đầu nhìn Maura. Ở khoảnh khắc đó, Maura đã có câu trả lời của cô.<br />
Cô đã nghi ngờ chuyện đó và giờ cô thấy nó được khẳng định trong mắt của Rizzoli.<br />
- Cuộc đời tôi thật khốn nạn - Rizooli thì thào. Những giọt nước mắt khiến Maura<br />
ngạc nhiên. Cô chưa từng thấy Rizooli khóc và đã cho rằng người phụ nữ này quá mạnh<br />
mẽ, quá cứng cỏi để có thể gục ngã, nhưng những giọt nước mắt vẫn đang lăn trên má<br />
Rizzoli và Maura kinh ngạc đến nỗi cô chỉ biết im lặng đứng nhìn.<br />
Tiếng gõ cửa khiến cả hai giật mình.<br />
Frost thò đầu vào.<br />
- Sao rồi… ? Giọng nói anh ấy yếu dần khi thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của người<br />
đồng nghiệp - Này, ổn chứ ?<br />
Rizzoli lau nước mắt một cách giận giữ.<br />
- Tôi ổn.<br />
- Có chuyện gì thế ?<br />
- Tôi đã nói là ổn mà.<br />
- Thám tử Frost - Maura nói - Chúng tôi cần nói chuyện riêng. Anh để chúng tôi<br />
chút riêng tư chứ ?<br />
Frost đỏ mặt.<br />
- Xin lỗi ! - Anh lẩm bẩm và rút lui nhẹ nhàng.<br />
- Tôi không nên quát anh ấy - Rizzoli nói - Nhưng đôi khi anh ấy quá căng thẳng.<br />
- Anh ấy chỉ lo lắng cho cô thôi.<br />
- Đúng, tôi biết điều đó. Ít nhất anh ấy là một trong những người đàn ông tốt bụng Giọng cô đứt quãng. Cô cố gắng không khóc, bàn tay nắm chặt nhưng nước mắt vẫn chảy<br />
ra và cô khóc thút thít. Những giọt nước mắt nấc nghẹn và xấu hổ mà cô không thể kìm lại<br />
được. Maura cũng cảm thấy rã rời khi chứng kiến chút yếu đuối của một người phụ nữ có<br />
tiếng là mạnh mẽ và can trường. Nếu như Rizzoli ngã gục thì còn ai có thể chịu đựng được<br />
đây.<br />
Rizzoli đột nhiên đập bàn tay xuống và hít thở sâu. Cuối cùng, khi cô ngẩng đầu lên<br />
những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nhưng sự kiêu hãnh, cứng cỏi thường ngày đã trở<br />
lại trên khuôn mặt cô.<br />
- Thứ hooc-môn chết tiệt. Chúng đang lẩn quẩn trong đầu tôi.<br />
- Cô biết việc đó bao lâu rồi ?<br />
<br />
- Tôi biết một thời gian rồi, tôi nghĩ vậy. Sáng nay tôi đã thử bằng que thử thai, chắc<br />
chắn rồi, tôi cũng lờ mờ cảm nhận thấy sự khác biệt trong vài tuần nhất là từ khi không<br />
thấy kinh.<br />
- Cô bị chậm kinh bao lâu ?<br />
Rizzoli nhún vai.<br />
- Ít nhất một tháng.<br />
Maura tựa vào ghế. Giờ Rizzoli đã kiểm xoát được cảm xúc; Maura lui về vai trò<br />
của một bác sĩ, một bác sĩ với cái đầu lạnh, sẵn sàng đưa ra những lời khuyên thực tế !<br />
- Cô có nhiều thời gian để quyết định.<br />
Rizzoli khịt mũi và quệt tay ngang mặt.<br />
- Chẳng có gì để quyết định cả.<br />
- Cô định thế nào ?<br />
- Tôi không thể giữ nó. Cô biết mà.<br />
- Sao không ?<br />
Rizzoli nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn.<br />
- Tôi sẽ làm gì với một đứa bé ?<br />
- Những gì người khác làm.<br />
- Cô thấy tôi có thể làm mẹ không ? - Rizzoli cười - Chỉ tồi tệ hơn thôi. Đứa trẻ sẽ<br />
chẳng sống nổi một tháng khi được tôi chăm sóc.<br />
- Bọn trẻ có sức sống đáng ngạc nhiên đấy.<br />
- Đúng thế, và tôi chẳng có ích gì với chúng.<br />
- Cô đã rất tốt với cô bé Noni.<br />
- Ừm…<br />
- Cô có thể mà Jane, Noni đã trả lời cô. Nó đã lờ tôi đi và trốn chạy mẹ nó. Nhưng<br />
cô và nó thì như những người bạn mới quen.<br />
- Điều đó không có nghĩa tôi là một mẫu phụ nữ làm mẹ. Những đứa trẻ khiến tôi<br />
phát điên. Tôi không biết phải làm gì với chúng. Ngoại trừ đưa chúng cho người khác thật<br />
nhanh - Cô thở một hơi mạnh như thể đang trao đứa bé cho người khác và vấn đề đã được<br />
quyết định - Tôi không thể làm việc đó. Tôi không thể - Cô đứng khỏi ghế đi tới cửa ra<br />
vào.<br />
- Cô đã nói với Deam chưa ?<br />
Rizzoli dừng bước, tay đặt trên nắm vặn.<br />
- Jane ?<br />
- Chưa, tôi chưa cho anh ta biết.<br />
- Sao thế ?<br />
- Thật khó nói chuyện khi chúng tôi không gặp nhau nữa.<br />
<br />
- Washington có phải ở đầu bên kia trái đất đâu. Thậm chí nó còn gần hơn một số<br />
nơi khác. Cô thử gọi điện xem. Có thể anh ta muốn biết điều đó.<br />
- Có thể là không. Có lẽ đó là một chuyện phức tạp mà anh ta không muốn nghe.<br />
Maura thở dài.<br />
- Được rồi, tôi đồng ý, tôi không biết anh ta rõ lắm nhưng trong thời gian ngắn<br />
chúng tôi đã làm việc cùng nhau, anh ta khiến tôi có cảm giác đó là một người chịu trách<br />
nhiệm một cách nghiêm túc.<br />
- Trách nhiệm ư ? - Cuối cùng Rizzoli quay lại nhìn Maura - Ồ, đúng vậy, tôi là thế<br />
đấy. Đó chính là một đứa bé và anh ta chỉ là một cậu bé con để thực hiện nhiệm vụ của<br />
mình.<br />
- Tôi không có ý đó.<br />
- Nhưng cô hoàn toàn đúng. Gabriel sẽ làm tròn bổn phận của cô ấy. Thật quái<br />
quỷ… Tôi không muốn là gánh nặng hay trách nhiệm của đàn ông. Hơn nữa đây không<br />
phải là quyết định của anh ta. Đây là quyết định của tôi. Tôi là người phải nuôi nó.<br />
- Thậm chí cô không cho anh ta một cơ hội.<br />
- Cơ hội để làm gì ? Quỳ xuống và cầu hôn tôi à ?<br />
Rizzoli cười.<br />
- Sao điều đó lại khó thế ? Tôi đã thấy hai người cùng nhau. Tôi thấy anh ta nhìn cô<br />
thế nào. Có nhiều thứ quí hơn là một lần qua đêm.<br />
- Đúng vậy, nó kéo dài hai tuần.<br />
- Với cô chỉ vậy thôi sao ?<br />
- Chúng tôi có thể làm gì hơn ? Anh ta ở Washington, còn tôi ở đây — cô lắc đầu<br />
một cách ngạc nhiên - Lạy Chúa, tôi không thể tin tôi lại bị dính vào chuyện này. Điều này<br />
chỉ xảy ra với những con gà mờ - Cô dừng lại và cười - Đúng vậy, tôi là thế mà.<br />
- Chắc chắn cô không ngu ngốc.<br />
- Vậy thì quá xui xẻo và quá dễ đẻ.<br />
- Lần cuối cô nói chuyện với anh ta là khi nào ?<br />
- Tuần trước. Anh ta gọi cho tôi.<br />
- Tại sao khi đó cô không nghĩ về việc nói chuyện với anh ấy ?<br />
- Lúc đó tôi chưa chắc.<br />
- Nhưng giờ cô đã chắc.<br />
- Tôi sẽ không nói đâu. Tôi phải chọn cái gì đúng cho tôi chứ không phải cho người<br />
khác.<br />
- Cô sợ anh ta sẽ nói gì ?<br />
- Rằng anh ta sẽ bó buộc đời tôi và bảo tôi giữ nó.<br />
- Đó thực sự là điều cô sợ sao ? Hay cô sợ rằng anh ta từ chối cô trước khi cô có cơ<br />
hội từ chối anh ta ?<br />
<br />