
Tôi Chỉ Quen Anh Một Tuần

...Anh yêu em
Cô bé xoay phắt lại. Trợn tròn mắt. Hỏi với vẻ bất ngờ.
- Anh vưà thì thào cái gì thế???
- Anh yêu em! – Tôi nheo mắt lẩm bẩm đủ âm lượng để một mình cô bé nghe.
Nhưng hình như thất bại, anh thu ngân café đang nhoẽn miệng cười thầm.
- Thậm chí ta chỉ vưà gặp ba phút trước đây và tôi chỉ cười với anh một cái ư?
- Ừ. À … Ừm … Đừng nghĩ anh dễ dãi. Thật ra anh kh phải là con người đó…
Anh biết thế này là nhanh… nhưng… - tôi bước theo chân cô bé và phân trần sau
khi trả vội tiền cho 2 ly Capuchino của tôi và bé. Anh thu ngân vẫn còn cười khi
nhìn tôi.
- Nhưng anh đang show ra anh là người như thế đó! – Cô bé xoay mặt lại, nhìn
thẳng vào tôi và nhún vai – Anh đâu biết gì về tôi. Rồi anh sẽ noí chúng ta không
hợp nhau sau 2 tuần lễ. À không, có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên. Đúng không?

- Đúng. Hả, không. Hoàn toàn không! Ý anh là anh sẽ không như thế và trên đời
này làm gì có cặp tình nhân nào hợp nhau 100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận
những cái không hợp nhau ấy… - tôi chẳng hiểu mình đang noí cái quái gì.
- Cô bé ngừng một chút, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi* .
Anh có chấp nhận không?
- Tại sao? Cho anh một lý do?
- Không có lý do nào cho câu noí ấy cả.
- Anh có thể làm em chấp nhận wen anh hơn 1 tuần chứ?
- Không. Chỉ được 1 tuần. Sau đó anh đừng quay lại mà chỉ được phép đi về phiá
trước. – cô bé lắc đầu dứt khoác.
- Tôi suy nghĩ, suy nghĩ* Ừ, thế vậy. Anh chấp nhận!

- Anh hứa chứ?
Tôi gật đầu.
- Vậy ta yêu nhau đi…
---
Ngày thứ nhất
Như đã hẹn ngaỳ hôm qua. Tôi gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại quán kem Goody.
Hình
như cô bé đến từ sớm và cũng chẳng ngạc nhiên mâý khi cô bé là khách duy nhất
vào giờ này.
- Chào bé! – tôi ngồi phịch xuống.
- Thứ nhất, em không phải là bé. Thứ hai, chào anh! – Cô bé bỏ quyển sách dầy

cộm với cái tên Another Summer của Georgia Bockoven xuống bàn và nhoẽn
miệng noí.
- Thế em tên gì?
- Chưa noí anh biết, một ngày anh chỉ được hoỉ em 7 câu hoỉ. Sau đấy, em có
quyền không trả lời. Và, em tên Ki. Anh còn 6 câu hỏi.
- Anh hoỉ tên thật mà? – tôi nheo mài
- Thì đó là tên thật. 5 câu. – Ki đưa quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.
- Ăn gian thế? Không đươc tính. Làm gì có ai tên thật là Ki chứ? – Tôi rống họng
cãi.
- Không ăn gian và có, em tên Ki. Xem như 2 câu này không tính, không anh lại
bảo chơi gian. Nhưng nếu anh vẫn hoỉ những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy
nhé. Vẫn còn 5 câu. – Ki noí mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách. Sao tôi biết ư? Vì
quyển sách vẫn nằm trước mặt, không dịch chuyển một milimét.