<br />
Các người không thể trông thấy ta, <br />
nhưng ta luôn luôn hiện diện.<br />
Cứ chạy hết tốc lực đi, <br />
các người sẽ chẳng bao giờ <br />
thoát khỏi tay ta đâu. <br />
Hãy chiến đấu với ta <br />
bằng tất cả sức mạnh các người có, <br />
các người sẽ chẳng bao giờ <br />
đánh bại nổi ta đâu. <br />
Ta sẽ giết chết các người khi ta muốn, <br />
nhưng chẳng bao giờ bị xét xử. <br />
Ta là ai? <br />
Tuổi già đó.<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
PHẦN I<br />
12:02 <br />
SÁNG THỨ BA<br />
Thời gian chết, <br />
nếu nó cứ qua đi <br />
theo tiếng tích tắc của <br />
những bánh xe bé tí; <br />
chỉ khi chiếc đồng hồ ngừng chạy, <br />
thời gian mới tồn tại.<br />
- WILLIAM FAULKNER -<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
Chương 1<br />
“Mất bao lâu bọn chúng mới chết nhỉ?”<br />
Gã đàn ông được hỏi câu đó có vẻ như không nghe thấy câu hoi. Gã lại nhìn gương<br />
chiếu hậu và tập trung lái xe. Vừa qua nửa đêm, các con phố khu Hạ Manhattan đã đóng<br />
băng. Một frông[1] khí lạnh lẽo quét quang đãng bầu trời, thổi cho những bông tuyết rơi<br />
lúc trước kết thành một lớp bóng láng trên mặt đường nhựa. Hai gã đàn ông đang ngồi<br />
trong chiếc Band-Aid-di động[2] chạy rất tít – đó là cách Vincent Láu gọi chiếc SUV màu<br />
nâu vàng. Nó chạy đã mấy năm, đã đến lúc cần kiểm tra phanh và thay lốp. Nhưng mang<br />
một chiếc xe ăn cắp đi bảo dưỡng đâu phải ý tưởng không ngoan, nhất là khi hai hành<br />
khách mới đây của nó lại là hai nạn nhân của một vụ án mạng.<br />
Tay tài xế - vóc dáng rắn chắc ở tuổi năm mươi, với mái tóc cắt gọn gàng – cẩn thận rẽ<br />
vào một con phố phụ và tiếp xúc cuộc hành trình, không tăng tốc, thực hiện những lần cua<br />
xe chính xác, giữ cho xe chạy chính giữa làn đường của mình. Gã sẽ lái xe y như thế, dù<br />
cho các con phố có khô khao hay trơn trượt, dù cho chiếc xe có vừa dính dáng đến án<br />
mạng hay chẳng hề gì.<br />
Cẩn thận, tỉ mỉ.<br />
Mất bao lâu?<br />
Vincent Bự – Vincent với những ngón tay dài, mập mạp, lúc nào cũng ướt át, và chiếc<br />
thắt lưng màu nâu kéo ra đến nấc cuối cùng vẫn chật căng quanh bụng – run lập cập. Gã<br />
đã phải đứng đợi nơi góc phố sau ca làm ban đêm của mình – một nhân viên xử lý văn<br />
bản. Trời lạnh thấu xương, nhưng Vincent không thích dãy hành lang nơi gã làm việc. Ánh<br />
đèn thì xanh nhợt nhạt và các bức tường gắn những tấm gương lớn khiến gã có thể tự soi<br />
lấy tấm thân hình chum từ mọi góc độ. Vì thế mà gã đã bước ra bầu không khí tháng Mười<br />
hai giá lạnh, thoáng đãng, đi tới đi lui, chén một thanh kẹo. Chà, chén luôn hai thanh.<br />
Khi Vincent đang liếc nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh – chiếc đĩa trắng toát hiện ra<br />
chốc lát giữa hai tòa nhà – Thợ Đồng Hồ nói to ý nghĩ của mình: “Mất bao lâu bọn chúng<br />
mới chết nhỉ? Thật thú vị”.<br />
Vincent chỉ vừa quen Thợ Đồng Hồ – tên thật là Gerald Duncan – nhưng gã đã biết<br />
rằng người nào đặt ra cho Duncan một câu hỏi là người ấy phải gánh lấy mọi bất trắc.<br />
Thậm chí một câu hỏi đơn giản cũng có thể mở cánh cửa vào một mạch độc thoại dài dằng<br />
dặc. Và gã trả lời lúc nào cũng đâu ra đấy, hệt như một vị giáo sư đại học. Vincent biết<br />
rằng mấy phút im lặng nãy giờ là do Duncan đang cân nhắc câu trả lời.<br />
Vincent bật nắp một lon Pepsi. Gã thấy lạnh nhưng muốn thứ gì đó ngòn ngọt. Gã<br />
uống ừng ực rồi đút cái vỏ lon vào túi áo khoác. Gã chén một gói bích quy bơ lạc. Duncan<br />
nhìn sang để chắc chắn rằng Vincent đang đeo găng tay. Bọn gã luôn luôn đeo găng tay<br />
trong chiếc Band-Aid-di động.<br />
Thận trọng, tỉ mỉ…<br />
<br />
“Theo tao thì câu hỏi ấy có vài câu trả lời”, Duncan nói với giọng thờ ơ, nhẹ nhàng.<br />
“Giả dụ, kẻ thứ nhất tao giết hai mươi tư tuổi, vậy mày có thể bảo là y mất hai mươi tư<br />
năm trên đời này mới chết.”<br />
Giả dụ, ôi dào… Vincent Láu nghĩ với sự mỉa mai của một gã thiếu niên, mặc dù gã<br />
phải thừa nhận câu trả lời hiển nhiên này đã chẳng xuất hiện trong đầu óc mình.<br />
“Kẻ kia ba mươi hai, tao cho là thế.”<br />
Một chiếc xe cảnh sát phóng qua, theo hướng ngược lại. Mạch máu ở thái dương<br />
Vincent đập thình thịch nhưng Duncan không phản ứng gì. Toán cảnh sát không tỏ ra chú<br />
ý đến chiếc Explorer ăn cắp.<br />
Duncan tiếp tục. “Một cách khác để trả lời câu hỏi ấy là xem xét khoảng thời gian kể<br />
từ lúc tao bắt đầu hành động tới lúc tim bọn chúng ngừng đập. Có lẽ mày nghĩ về điều<br />
này. Thấy không, người ta cứ muốn đặt thời gian vào cái khung quy chiếu dễ hiểu. Nó hợp<br />
lý chừng nào nó ích lợi. Ích lợi khi biết rằng người vận động viên chạy mỗi dặm mất ba<br />
phút năm mươi tám giây, và thế là anh ta chiến thắng. Cụ thể thì đêm nay mất bao lâu bọn<br />
chúng mới chết… ờ, việc ấy không quan trọng, miễn nó đừng diễn ra nhanh chóng”. Một<br />
cái liếc nhìn sang Vincent. “Tao không định phê phán câu hỏi của mày.”<br />
“Có sao đâu”, Vincent đáp, chẳng bận tâm mình bị phê phán hay không. Vincent<br />
Reynolds ít bạn và chịu đựng được Gerald Duncan. “Tôi chỉ tò mò thôi.”<br />
“Tao hiểu. Có điều tao đã quên bấm giờ. Nhưng kẻ tiếp theo, tao sẽ nhớ.”<br />
“Cô gái ấy à? Ngày mai à?” Trái tim Vincent đập gấp gáp hơn một chút.<br />
Duncan gật đầu. “Mày muốn nói là hôm nay đấy.”<br />
Đã qua nửa đêm. Đối với Gerald Duncan, người ta phải thật chính xác, đặc biệt khi đề<br />
cập tới thời gian.<br />
“Ừ.”<br />
Vincent Đói Khát bấy giờ đã đánh hơi thấy Vincent Láu đang nghĩ về Joanne, cô gái sẽ<br />
là người kế tiếp kết thúc mạng sống.<br />
Hôm nay…<br />
Sát thủ lái xe đi theo một tuyến phức tạp để trở về chỗ ở tạm thời của hai gã tại quận<br />
Chelsea, khu Manhattan, phía nam Midtown[3], gần sông. Ngoài đường vắng tanh. Trời<br />
lạnh chừng mười mấy độ[4] và dọc các con phố hẹp gió thổi miệt mài.<br />
Duncan đỗ xe vào lề đường, tắt máy, cài phanh. Hai gã bước ra khỏi xe, đi bộ chừng<br />
nửa khối phố trong gió lạnh băng. Duncan liếc nhìn bóng mình đổ xuống vỉa hè, dưới ánh<br />
trăng. “Tao vừa có một câu trả lời khác. Về chuyện mất bao lâu bọn chúng mới chết.”<br />
Vincent lại rùng mình – chủ yếu vì lạnh, nhưng không hẳn vì thế.<br />
“Nếu mày xem xét vấn đề theo quan điểm của bọn chúng”, tên sát thủ nói, “mày có thể<br />
bảo là cực kỳ lâu”.<br />
<br />
<br />