intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Trăng mật xứ người

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

89
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nửa đêm, có người bấm chuông. Như có linh cảm tôi đoán ngay là H. Cửa mở, đúng anh. Không còn giữ ý tứ gì nữa, tôi ôm chầm lấy H.: - Trời ơi, anh biến đi đâu đến hàng tháng trời? - Chính xác là chỉ mới đúng có hai mươi mốt ngày. Mẹ tôi đã xuống tới chân cầu thang, mắt nhắm mắt mở thấy H. thì tỉnh hẳn: - Thằng H. hả. Sao về đêm hôm thế này hả con. - Mẹ, cho phép con được nói chuyện riêng với Ngân. Mẹ đi lên, thoáng nhăn mặt...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Trăng mật xứ người

  1. Trăng mật xứ người TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU PHƯƠNG Nửa đêm, có người bấm chuông. Như có linh cảm tôi đoán ngay là H. Cửa mở, đúng anh. Không còn giữ ý tứ gì nữa, tôi ôm chầm lấy H.: - Trời ơi, anh biến đi đâu đến hàng tháng trời? - Chính xác là chỉ mới đúng có hai mươi mốt ngày. Mẹ tôi đã xuống tới chân cầu thang, mắt nhắm mắt mở thấy H. thì tỉnh hẳn: - Thằng H. hả. Sao về đêm hôm thế này hả con. - Mẹ, cho phép con được nói chuyện riêng với Ngân. Mẹ đi lên, thoáng nhăn mặt với vẻ không vui. H. không để ý nắm tay tôi: - Em sao rồi? - Không sao hết. Chỉ thỉnh thoảng hơi nhợn cổ một chút, nhưng qua ngay. Anh đi đâu... - Em coi nè. H. chìa cho tôi một tấm giấy cứng bọc nhựa có ảnh H. trông cũng xanh xanh như tờ chứng minh nhân dân, nhưng chữ lằng ngoằng trên đó giống chữ Miên. - Anh là Uk-Hieng. - Quốc tịch K. ư ? – Tôi cầm coi. - Phải, và cả em cũng sẽ như vậy. Đi với anh! - Nhưng... Tôi là con một. Tôi sống trong tình yêu thương và một thứ luật lệ nghiêm khắc bủa vây do ba mẹ tôi định đặt. Nhưng tôi đã không ngoan ngoãn trọn vẹn như hai người mong đợi. Sau khi đính hôn, chưa kịp cưới tôi đã trao thân cho H. Tôi yêu anh và nói chung tôi tin anh đủ để tự nguyện làm điều đó. Bây giờ “kết quả” hình thành trong tôi đã được khoảng hơn một tháng và đám cưới vẫn chưa diễn ra vì lý do kinh tế. H. vừa phá sản, tài sản hàng trăm triệu đồng của anh phút chốc tan như bong
  2. bóng xà phòng. Những gì còn lại là một đống nợ nần, có lẽ phát mãi hết mọi thứ H. có – trừ tôi và bản thân anh chắc không ai mua – cũng e không trả dứt. - Từ K. tụi mình sẽ đi sang U. theo diện di dân tự do, coi như làm lại tất cả từ đầu. Anh sẽ cố bươn chải làm thuê làm mướn nuôi em và con. Có tiền, tụi mình quay về đây trả nợ. - Anh điên. Tôi cũng đôi khi lãng mạn, nhưng vốn là dân kinh doanh nên thường thì tôi suy nghĩ thực tế hơn. Vuốt ve bàn tay H. trong tay tôi, bàn tay thuôn dài đúng tay một kỹ sư điện tử đẹp, mềm, linh hoạt và ấm áp, có vài dấu chai nơi thường cầm mỏ hàn điện. Chúng tôi sẽ làm gì trên xứ người, khi tôi bụng sau đó sẽ ngày càng phình to lên và chưa có tí ti kinh nghiệm gì để làm mẹ một mình, còn H. thì vốn liếng tiếng Anh ít ỏi chỉ đủ để chào ba buổi sáng, chiều, tối và cảm ơn xin lỗi với người ngoại quốc. H. đọc được ý nghĩ tôi: - Mình sẽ làm bất cứ công việc gì để kiếm tiền. Ngoài nghề điện tử anh còn biết lái xe, biết buôn bán kinh doanh thậm chí bốc vác, bảo vệ, chạy việc vặt, bưng bê rửa chén... - Làm những việc đó, đất lạ người dưng chưa chắc mình đã đủ sống, đừng nói đến gom tiền quay về đây trả nợ. - Nếu anh ở lại K., chỉ năm ngày nữa anh có passport và mười ngày nữa “đường dây” sẽ đưa đi. Anh quay về đây là vì em, và vì con. Đôi khi người ta quyết định những việc hệ trọng và hết sức phiêu lưu trong đời nhanh như một cái chớp mắt và hoàn toàn dựa theo cảm tính. Sau đó, tôi âm thầm chuẩn bị quần áo tư trang thật gọn nhẹ và theo lời dặn của H., tôi không mảy may hé răng cho ba mẹ biết. H. hoàn toàn đúng khi bảo rằng ba mẹ tôi nếu biết sẽ không đời nào chấp nhận để tôi theo anh ra đi. Đúng giờ đã hẹn, tôi lén lút xách giỏ theo H. ra ngã tư nơi xe ôm đậu đầy. H. thỏa thuận giá cả và tôi một chiếc H. một chiếc leo lên đi từ thành phố đến Tây Ninh. Sau này nghe mẹ kể, như có linh tính sao đó sau khi thấy tôi mất biến mẹ liền theo ra đến ngã tư. Lần dò hỏi đám xe ôm đậu tại đó biết được hướng chúng tôi đi, mẹ cũng leo lên một chiếc thuê đuổi theo. Nhưng mẹ không thể ngờ chúng tôi không ngụ lại tại đất Tây Ninh mà đi luôn qua biên giới sang K. Mất dấu, mẹ quay trở về khóc như mưa. Hễ ba lựa lời an ủi mẹ càng khóc dữ. Nói về tôi lúc đó, trẻ tuổi, máu ham đi cộng thêm động lực tình yêu khiến tôi chẳng chút
  3. gì nghĩ đến hậu quả của những việc mình làm. Ở trước đồn biên phòng cửa khẩu, H. giới thiệu tôi với chị T., một phụ nữ gốc miền Trung rắn rỏi da ngăm, người của “đường dây” sẽ đưa chúng tôi qua biên giới và dẫn về điểm “tập kết”. Theo lời dặn trước của H., từ ở nhà tôi giấu tiền “đô” cuộn nhỏ nhét kỹ trong quần và áo lót. Tất cả mười lăm tờ một trăm đô, là toàn bộ những gì hai đứa vay mượn gom góp được trong khoảng thời gian quá gấp, còn nhà của H. thì tạm thời khóa để đó. Bây giờ, nghe chị T. nói qua cửa khẩu phần nước mình thì dễ, nhưng phần nước bạn sẽ kiểm tra kỹ bất luận đàn bà đàn ông, tôi hơi ớn. Chị T. nói có những trường hợp nghi sao đó họ bắt cởi hết đồ ra. Tôi không sợ vì xấu hổ mà sợ bị lục sẽ mất hết tiền. Tôi và H. giờ đây là hai kẻ không nhà không cửa giữa những người xa lạ, tương lai trước mắt chưa có gì khả quan. Trắng tay ngay ngưỡng cửa đầu tiên kể như kế hoạch đi tong, đầu đường xó chợ ăn bờ ngủ bụi là cái chắc. Người đón chúng tôi bên cửa khẩu nước bạn là anh S., chồng cũ đã ly dị của chị T. Hai công an cửa khẩu người K. nhìn chúng tôi không mấy thân thiện, nói xí xào thật lâu với anh S. Chị T. cũng biết sơ sơ tiếng K., dịch lại họ hỏi chúng tôi có phải Việt kiều Pháp không, có phải chúng tôi đi du lịch theo đường không chính thức? Xí xô xí xào thêm một lúc nữa chúng tôi bất ngờ được cho đi dễ dàng không lục soát. Sau đó H. kể mất hai trăm ngàn đồng lót tay cho họ, nhưng anh tặc lưỡi như vậy cũng còn rẻ. H. nói anh S. bảo một trong hai người ở bót kiểm soát khen tôi xinh lại trắng, giọng H. thấy hãnh diện hơn là ghen. Xe của một tài xế là Việt kiều K. được hợp đồng sẵn chờ chúng tôi cách ba-ri-e hơn chục mét, từ đoạn đó rất nhiều đàn bà người K. quấn xà-rông da đen nhẻm mặt dãi dầu dáng lam lũ cầm từng bó đủ loại tiền Riel chạy rề theo xe mời chào đổi. Tài xế nói tỉ suất không đắt có thể đổi một ít xài, có khi lợi hơn về thành phố. H. đồng ý, nói tôi đổi độ một triệu. Tiền Riel theo tôi không đẹp và chuẩn như tiền Việt, hay vì tinh thần dân tộc của tôi bắt đầu nổi lên khi đã ra khỏi đất mẹ. Đoạn đường dài hun hút từ biên giới cho đến thành phố nơi chúng tôi sống tạm suốt mười lăm ngày sau đó quang cảnh buồn tẻ. Đồng khô cỏ cháy cằn cỗi và nhà sàn ọp ẹp, cây cối trụi lá. Chùa chiền cổ kính u tịch rải rác lẫn với từng cụm dân cư xác xơ, thưa thớt. Những con đường mòn nhỏ không biết dẫn về đâu. Không khí nóng và đường xấu, xe
  4. xóc, cổ họng sẵn cơn nôn ọe nhưng không được phép uống thuốc chống nôn (vì H. sợ ảnh hưởng thai), tôi mệt lả và thiếp đi khó khăn. Rồi cũng tới nơi. Thành phố với đường nhỏ, đa phần nhà cũ xây kiểu Pháp, kiểu Mỹ thập niên 70 đơn sơ hoặc nhà mới xây không có gì đặc sắc. Ấn tượng nhất là những cụm chùa lớn cấp quốc gia được tu bổ tinh tươm, huy hoàng tráng lệ, những cụm nhà công sở treo hình lãnh tụ to ngay mặt tiền, hừng hực gió phần phật bay ngọn cờ ba tháp. Xe hai bánh và bốn bánh đời mới của Nhật, Hàn quốc, Thái Lan chạy đầy đường. Những đời xe “cập nhật” hơn hẳn ở nước nhà hầu hết mới tinh như vừa khui khỏi thùng, nếu H. không nhắc giá xe ở K. rẻ bèo, thủ tục bán mua rất thoáng có lẽ tôi đã thẩm định sai mức độ giàu có của dân bản xứ. Nơi chúng tôi ở là một nhà trọ bình dân. Phòng ngoài cùng trên gác có vách gỗ thông thoáng, trông thẳng xuống đường (ba mẹ tôi mà biết chuyện chúng tôi công khai ăn cơm trước kẻng có thể ngất xỉu vì tức giận, nhưng chuyện cái bào thai trong tôi còn ngàn lần tày đình hơn). Mới một ngày tôi đã phát hiện ra chuyến sang đây lần trước, H. đã vô tình gieo niềm hy vọng cho một cô gái khác. Đẹp là dân Châu Đốc, tên như người: lộng lẫy kiêu sa. Và lả lơi. Nghe chị Lý kể đã hai đời chồng nhưng không lần nào đậu hoa kết trái trước khi các ông chồng chết (vì tai nạn xe và tai nạn nhậu). Cô ta ở căn phòng nhỏ cuối hành lang, chờ lấy được tiền hàng đem sang bán để mua hàng mới rồi về. Đẹp có vẻ bất mãn khi H. trở lại đem theo tôi. Đúng ra đầu tiên tôi ghen lồng lộn vì Đẹp... quá đẹp, lồ lộ và khiêu khích trước đàn ông như mời gọi ăn tươi nuốt sống. Sau tôi bớt ghen hơn khi tình cờ nghe Đẹp thở dài, khen tôi đủ điều với chị Lý (ai chẳng thích được khen). Nhưng cuối các lời khen, Đẹp kết luận tôi dù gì thua xa cô về mặt nhan sắc (điều này tôi biết rõ). Chị Lý quãng gần bốn mươi tuổi, nhan sắc trung bình, có chồng hờ người Úc. Chị đang chạy thủ tục xin xuất cảnh theo chồng. Hình như kẹt ở chỗ không chứng minh được bằng giấy tờ ông kia là chồng chị. Chị nói được cả tiếng Anh lẫn tiếng K. (nói giọng “bồi”), nhưng không biết viết nửa chữ cả hai thứ tiếng. Những lúc H. đi với anh S. hoặc chị T. để “chạy giấy”, tôi cắm đầu học viết và nhận mặt chữ, số bằng quyển Học vần lớp một Bộ Giáo dục K. phát hành mà tôi mua ở sạp sách. Chị Lý gõ cửa làm quen. Chị nhờ tôi viết thư tình cho chồng chị, nội dung soạn sẵn bằng tiếng Việt thật nhiều yêu thương mong nhớ. Tôi đã vừa tra từ điển vừa dịch thư chị bằng vốn tiếng Anh bập bõm rồi cố viết nắn
  5. nót thật đẹp, bụng lo ngay ngáy không biết loại thư đầy lỗi văn phạm và chính tả ấy liệu có làm sứt mẻ tình cảm của hai người. Chồng chị – theo hình chị khoe tôi – là một ông Úc to béo mặt mũi hiền lành, nghề nghiệp không rõ chỉ biết năm nào cũng qua K. hai ba lần mỗi lần vài ba tuần lễ. Đó là những khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong năm của chị Lý, khi chị được yêu thương chiều chuộng chăm sóc (được cho tiền, cho quà) và được có người để cho đi tình yêu thương và sự chiều chuộng, chăm sóc của mình. Đổi lại công tôi viết thư cho chị, chị dạy tôi mua bán và trả giá bằng tiếng K., chị còn dẫn tôi và H. đi loanh quanh thăm thú chỗ này chỗ kia kiêm làm “gai” (guide) bằng vốn kiến thức bản địa sơ sịa mà chị biết. Nhờ mấy bài vỡ lòng của chị, sau đó tôi có dịp lên mặt với H. ở chợ lúc trả giá mua một đôi dép Lào, thêm vài lần lúc mua cơm canh cá chiên bỏ bịch giá rẻ. Chúng tôi ở được năm ngày thì Đẹp thu xếp xong các chuyện của cô và trở về An Giang. Đẹp rủ H. đi uống cà-phê lần đầu cũng là lần cuối, cô mặc áo thun đỏ rực bó sát cổ trái tim sâu hoắm, ngực trắng nõn phập phồng dây chuyền vàng cả lượng mặt ông Phật lủng lẳng lọt vào khe sâu, ngồi chờ sẵn khá sớm ở quán (dựa vào ly cam đá đã cạn hết). Khi trông thấy H. dắt tôi theo, Đẹp nhăn mặt như ăn phải mắm thái núi Bà có sạn to, đứng lên không chào bỏ đi một nước. Đẹp về đúng một hôm phòng cuối hành lang đã có khách trọ mới. Đôi nam nữ non èo như chưa qua tuổi vị thành niên. Hỏi ra mới biết nàng mười sáu chàng hăm hai. Chị Lý tuy không rành về xứ sở đã ở được năm năm và định ở lâu trước khi thủ tục nhập cảnh nước thứ ba xong, nhưng chuyện của khách trọ vãng lai không hiểu do đâu chị rành như dân gốc miền tây ai cũng biết xuống xề câu vọng cổ. Thanh niên hăm hai con một chủ tiệm vàng ở Chợ Lớn, hốt của cha một mớ vàng vòng rồi du hí cùng người yêu trẻ con qua đây, định bao giờ hết tiền mới hồi cố quốc. Nghe nói chàng phỗng tay trên nàng của một gã nào đó đáng tuổi chú cả hai nên mới phải trốn tránh. Mặt chàng ẻo lả bạch diện thư sinh, còn tấm thân thì gầy gò xanh xao. Cô “Lolita” xinh tươi mười sáu tuổi đã hai đời tình nhân chân đeo lắc chuông, đi đến đâu là đinh đoong y như mèo con sợ lạc mẹ. Có đêm nóng hầm hập, tôi và H. không ngủ được nằm lắng nghe tiếng chuông lanh canh ngoài hành lang, tự hỏi khuya giờ này cô làm gì mà cứ dạo tới dạo lui mải miết. Giá một cuộc điện đàm về Việt Nam - chủ nhà trọ tính hai phút đầu hai mươi đô, mỗi
  6. phút sau năm đô. Quá mắc. Tôi nhớ ba mẹ như điên, có đêm nằm vô cớ nước mắt chảy ướt gối chảy ngay cả lúc H. ôm tôi trong tay nồng nàn thắm thiết. Tôi hình dung vẻ hốt hoảng của mẹ khi biết tôi đang ở đâu. Mỗi đồng tiền xài ra chúng tôi dè xẻn tính kỹ, nhất là viễn cảnh càng xài càng vơi chưa làm gì được để bù vào, mà phần giấy tờ của tôi thì sẽ phải tốn mất khoảng bảy tám trăm đô, lại còn vé máy bay. Lối thoát của anh S. và chị T. rằng thiếu đủ bao nhiêu chúng tôi sẽ thanh toán nốt cho “đường dây” sau khi đã qua được nước thứ ba, nhập được quốc tịch và tìm được công ăn việc làm, có nguồn thu nhập, là chiếc phao khiến cho H. cứ quyết tâm đeo bám tới cùng vào những lời hứa. Tất cả những gì chúng tôi có được là thêm chứng minh nhân dân quốc tịch K. với ảnh tôi tên Chan-Vy. Passport của H. được nhứ ra cho hai đứa thấy, nhưng chưa trao tay vì còn thiếu dấu má gì đó. Kể cũng lạ hình như vì theo phân công của đường dây, cùng chung tay chạy việc cho chúng tôi mà chị T. và anh S. có những thân mật hơn. Tôi đùa nói với H. nếu sau vụ của tụi mình ông bà đó tái hôn, kể như họ phải giảm phần trăm dịch vụ cho mình. H. gật, hôm sau hai chúng tôi rủ anh S. và chị T. đi nhậu. Đó là lần đầu tiên chúng tôi xài hoang kể từ một tuần lễ qua đây chỉ toàn cơm bịch, nước tự nấu uống (nấu nhờ bếp dầu hôi chị Lý). Lúc về, tuy say chuếnh choáng nhưng vẫn như mọi khi, hai ông bà rẽ ra hai hướng. H. cười bảo tôi “hồi sau sẽ rõ”. Đó là một đêm H. nồng nàn hơn hết từ lúc chúng tôi qua K. Có lẽ vì bia và thức ăn ngon, còn vì những thông tin mà anh S. vừa thông báo. Chỉ ba ngày nữa thôi, cả hai đứa tôi sẽ chính thức có passport với đầy đủ thị thực, dấu má. Chuyện đi sẽ chỉ còn là mua vé máy bay và biến. Tôi vui vì anh vui, nhưng tôi lại chảy nước mắt. Lúc trước khi đi ngủ, lén H. tôi lấy hai mươi đô trả chủ nhà trọ thuê điện thoại gọi về nhà. Vừa nghe tiếng tôi mẹ tôi gào lên: “Con đang ở đâu, nói cho mẹ biết đi?”. Tôi nghẹn họng bỏ ngay máy xuống. H. vuốt ve tôi, ấp đầu tôi vào ngực anh đang rịn mồ hôi vì nóng. Anh nói đừng khóc nữa, mai anh cho tiền gọi về nhà nói chuyện với mẹ. Giữa đêm hôm đó, một tiếng hét thất thanh vang lên. H. mặc vội quần áo mở cửa chạy ra. Phòng cuối hành lang mở toang cửa, Lolita đeo chuông ở chân mặt tái dại đứng trợn trắng mắt nhìn vào trong. Tình nhân hai mươi hai tuổi của nàng trẻ con đã chết trong một
  7. cơn co giật hãi hùng gớm ghiếc. “Sốc ma tuý”, chị Lý sành sỏi nói. Tôi rùng mình, H. kín đáo chỉ tôi hai cánh tay trần của Lolita, trên làn da lẽ ra mơn mởn sinh khí dậy thì là những dấu quầng thâm của nhiều vết kim chích cũ và mới. Sáng sau đó hai hôm, báo chí địa phương sở tại đăng tin với ảnh chụp nạn nhân nằm sóng xoải mực lem luốc nhòe nhoẹt. Lolita chân đeo chuông đã biến mất ngay đêm xảy ra vụ việc cùng tất cả đồ đạc, vào lúc mọi người đang lộn xộn nhốn nháo và người có chức trách chưa kịp tới. Ba ngày trôi qua. Cuộc gọi lần thứ hai tôi gọi cho mẹ, dù đã dặn lòng phải cố bình tĩnh nhưng cũng chỉ nói được “Con đang ở xa mẹ lắm” là lặng cả người khi nghe mẹ rưng rức khóc. Mẹ nghiêm khắc của tôi không chửi mắng không trách oán không căn vặn tôi lời nào, nhưng tiếng khóc của mẹ dù qua ống nghe qua đường viễn thông xuyên biên giới xát vào lòng tôi xót như muối ớt. Cứ như vậy tới lúc mẹ vừa bắt đầu nói “Con ơi...”, lão chủ nhà trọ nhẫn tâm dập máy thông báo đã hết hai phút. Tôi vừa căm tức lại vừa phải cảm ơn lão, vì nếu để mẹ nói nữa chắc chắn tôi sẽ bỏ tất cả, bỏ luôn H. và kế hoạch của chúng tôi để về lại cố xứ. Về với mẹ. Về nhà. Chao ôi, mấy tiếng đó bây giờ nghe xa xôi và đớn đau đến quái lạ. Anh S. biến mất tăm, H. đến phòng trọ không gặp, chủ nhà trọ của anh cho biết anh đã dọn đi hai hôm không nói đi đâu. Cùng là dân làm ăn, H. lại vừa phá sản vì bị gạt tiền gạt nợ hàng loạt, chúng tôi manh nha thấy một hơi hướng không thuận lợi. Ở đất nhà, tuy còn rất trẻ nhưng trong giới làm ăn của mình với sự đứng đằng sau của ba mẹ, tôi không để cho ai dễ dàng lừa hoặc qua mặt. Nhưng ở đây xứ người thì khó. Chỉ còn một cách phải nắm chặt lấy chị T. H. và tôi an tâm hơn khi chị T. không có dấu hiệu gì là phản bội hay trốn tránh. Cái kẹt duy nhất là chị T. hiện không nắm giữ toàn bộ tiền bạc và giấy má. Kèm chặt chị như con tin thì được – thậm chí chúng tôi đã ép chị phải chuyển về ở tại cái căn phòng ghê gớm cuối hành lang, còn chuyện lấy được giấy để đi hay đòi lại tiền là chuyện khó như mò trăng đáy nước. Chị T. chối phắt chuyện chị và anh S. đã nối lại tình xưa, phủ nhận luôn nghi vấn của chúng tôi rằng anh S. đã cao chạy xa bay. Chị nói hồi còn ở với nhau, đôi khi anh ta vẫn có những lúc biến đi thất thường như vậy, nhưng xử sự gian trá thì tuyệt đối không có. Thêm hai ngày nữa trôi qua, giờ thì chúng tôi chẳng còn gì để làm ngoài việc chờ tin tức
  8. của anh S. H. ngày nào cũng quẩn quanh những nơi trước đây đã cùng đi với anh ta hay được anh ta hẹn gặp, tôi ở nhà canh me chị T. Tối tối, hai chúng tôi làm công tác tư tưởng chị T., vận dụng đủ kiểu ra đòn tâm lý. Chúng tôi tự hiểu như vậy là không còn cơ hội nữa. Lần đầu tiên từ lúc quen chị T. tôi thấy chị xấu xí đến khó coi, mặt chị đen sạm, người khô quắt, giọng nói thì the thé. Vậy mà không hiểu sao trước đây chúng tôi lại có thể quý mến, có thể hy vọng, có thể tin tưởng trao thân gởi phận cho chị. Dẫu bị dồn, chị ta không hề nao núng, vẫn kiên quyết bảo vệ gã đàn ông mà trong quá khứ chị đã từng cắt đứt tình nghĩa. Trong cơn tuyệt vọng, tôi chỉ muốn điện cho mẹ lần nữa để được nghe lời mẹ gọi tôi “Về với mẹ đi con” tha thiết dịu dàng. Ngày cuối cùng ở lại K. là một ngày nóng bức đến phát khùng. Sau khi đề nghị quay trở về tôi đưa ra được H. miễn cưỡng đồng ý và chị T. xuôi theo, chúng tôi đi lang thang ngoài đường, nhìn bề ngoài như những du khách nhàn du. H. thích có một đồ vật kỷ niệm và tôi chọn mua cho anh một đồng hồ đeo tay mạ vàng 14 carat còn anh hào phóng sắm tặng lại cho tôi một chiếc nhẫn đeo tay một chỉ vàng mười (sau mới biết vàng non, cân điện tử chỉ được 9,33 tuổi và thiếu cả phân lượng). Đó là tất cả tài sản còn lại sau chuyến xuất dương hụt của chúng tôi. Ở trước chùa Vàng chùa Bạc chúng tôi chụp ảnh như những đôi tình nhân trong tuần trăng mật, thảnh thơi nồng nàn hạnh phúc. Sau đó chúng tôi còn vòng qua xem chợ xe giấy giun, nơi những lái Việt Nam buôn lậu hàng về xứ. Chia tay với chị Lý, tôi đã bật cười khi chị tỏ ra lo lắng sắp tới nếu cần viết thư cho chồng không biết chị có tìm được ai dịch hộ tận tình như tôi không. Tôi mong là có. Nhờ có chị T., chúng tôi trở về Việt Nam an toàn theo đường cũ. Một cách hơi sến, khi đặt chân lại lên đất mẹ tôi chảy nước mắt. Nói Tổ Quốc là thiêng liêng thì lớn lao quá, nhưng đúng là số tôi không đi đâu khỏi được bầu trời xứ sở thân yêu này. Số tiền còn vừa đủ để trả cuốc xe ôm cuối cùng H. và tôi về đến nhà tôi. Trắng tay, đen sạm, gầy, phong trần hẳn đi dù mới chỉ nửa tháng. Lúc đầu ba định không cho chúng tôi vào nhà, “Có bị ai lừa thêm không? Đã thấm thía cái giá phải trả chưa?”, ông hỏi chặn đầu. Chút sĩ diện cuối cùng buộc H. nói dối: “Chỉ tại Ngân nhớ nhà đòi về dữ quá, nếu không chắc giờ này tụi con đã...”. Mẹ tôi mềm dẻo hơn, mẹ tạm tin lời H. nói. Với mẹ, thấy lại được tôi trong
  9. tay mẹ đã là quá đủ. Sau đó H. bán nhà cho người mà anh đã cầm cố giấy tờ, lấy thêm được ít tiền. Bán tất cả mọi thứ có thể bán để trả một phần đống nợ. Chừa lại món tiền ít ỏi, chúng tôi làm đám cưới (dĩ nhiên có mượn thêm của ba mẹ tôi). Đám cưới với tôi hơi oải vì áo xoa-rê phải thắt eo cả ngày mệt bụng, mặt lại phải nhăn nhở cười thường trực với đủ loại họ hàng, bạn bè, người thân, khách khứa. Thêm mệt nữa khi thu nhập từ đám cưới làm âm thêm nợ của H. bây giờ thành nợ chung hai đứa. Nhưng tôi biết chắc một điều rằng từ đây, dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng vẫn sẽ gắn bó với H. không thể dứt. Đám cưới xong, H. do tự ái nam nhi chi chí nhất quyết không chịu ở rể, chúng tôi xin phép ba mẹ thuê nhà trọ ở (mẹ tôi chấp thuận thỉnh cầu này vô cùng miễn cưỡng). Tiếp tục đeo đẳng chị T., cái dại cuối cùng là chúng tôi chơi ván bài cầu may gỡ gạc: cày cục vay mượn đưa thêm cho chị ta một số tiền quay trở sang K. (lần này chị ta đi có đem theo hai đứa con – đứa gái mười lăm, trai bảy) để tìm anh S. Sự thật ở đời, đôi khi những kẻ quá khôn ngoan lọc lõi vẫn dại dột và sai lầm y như những người ngớ ngẩn cả tin nhất, và đồng vợ đồng chồng không phải lúc nào cũng mang lại một kết quả tốt. Chúng tôi là bằng chứng sống cho chuyện đó. Sau này mới biết chị ta cùng các con và chồng (chồng! – chưa bao giờ ly dị) đã dùng hộ chiếu của tôi và chồng tôi thay đổi ảnh rồi cùng nhau bay sang Úc, sau định cư được ở đó. H. sau đám cưới viết đủ loại giấy cam đoan trả nợ để trấn an người ta, nhét tấm bằng cử nhân vật lý vào xó tủ đi chạy taxi ăn đong từng bữa. Tôi sinh con xong viết lách lặt vặt truyện vui cười và săn các loại tin tầm phào kiểu “chó cán xe” gởi cho các báo kiếm mấy đồng tiền chợ, thỉnh thoảng kẹt quá chạy về bám gấu áo mẹ. Khi con lớn tôi gởi ông bà ngoại nuôi giùm, cùng H. lăn xả vào một cuộc kiếm tiền tham thực cực thân mới. Từ bán hàng thuê cho người ta, tôi vừa chắt bóp vừa học lóm nghề vừa gầy dựng các mối quan hệ, rồi rốt cuộc mở một cửa hàng riêng bán mỹ phẩm tự mình làm chủ. H. thôi lái taxi, thôi tiếp thị hàng, thôi nhân viên quảng cáo, chuyển qua làm thầu xây dựng coi bộ mỗi ngày mỗi cứng cỏi hơn, cũng có đường khấm khá. Con gái tôi tròn năm tuổi cũng là lúc hai chúng tôi trang trải xong những đồng nợ nần sau cuối...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2