
Tranh luận về quyền phủ quyết của tòa
án và cách bầu chọn thẩm phán
Ngày 21 tháng Bảy
Mặc dù điều khoản thiết lập nhánh tư pháp liên bang đã được Hội nghị thảo
luận từ giữa tháng Sáu, nhưng sau này, do nhiều thay đổi và biến động, nên
Hội nghị đã đưa ra thảo luận lại, đặc biệt là việc có trao quyền phủ quyết cho
các thẩm phán không.
Thật bất ngờ là các đại biểu chủ chốt nhất của Hội nghị như Madison,
Mason, G. Morris và James Wilson, những người được coi là khôn ngoan và
thông thái nhất, lại hoàn toàn thất bại trong việc thuyết phục các đại biểu

khác chấp nhận cho phép Tòa án Tối cao tham gia vào quyền phủ quyết của
Tổng thống.
Trong những buổi họp này, cách thức bầu chọn thẩm phán cũng được thảo
luận kỹ càng, bởi mục đích của cơ quan này là sự độc lập và sáng suốt,
không chỉ để xét xử dân chúng mà còn để phán xét mọi sai trái của nhánh
hành pháp cũng như nhánh lập pháp. Tuy nhiên, cũng như nhiều vấn đề
phức tạp khác, sau khi đồng ý cho phép Quốc hội chọn lựa thẩm phán, khi
bản dự thảo Hiến pháp được thảo luận lại vào cuối tháng Tám, Hội nghị lại
trao quyền chọn thẩm phán cho Tổng thống.
Ngài WILSON: Đề xuất sửa đổi điều khoản số 10, nên viết là "nhánh tư
pháp quốc gia sẽ cùng với bộ máy hành pháp giữ quyền phủ quyết các đạo
luật do Quốc hội ban hành". Trước đây, đề xuất này đã được đưa ra nhưng bị
bác bỏ. Nhưng ông tin vào tác dụng tích cực của qui định này, nên ông buộc
phải nêu lại. Bộ máy tư pháp cần có cơ hội khuyên can và ngăn chặn sự tiếm
quyền của dân chúng cũng như của Quốc hội. Các thẩm phán sẽ là những
người giải thích Hiến pháp nên phải có trách nhiệm bảo vệ nó.
Cách thiết lập tòa án hiện nay cho phép cơ quan này có quyền lực lớn,
nhưng như thế vẫn chưa đủ. Luật pháp có thể không công bằng, có thể
không khôn ngoan, có thể nguy hiểm, có thể mang tính phá hoại, nên sẽ

không sáng suốt nếu không trao cho các thẩm phán quyền phủ quyết. Hãy để
họ cùng chia sẻ quyền phủ quyết các đạo luật với Tổng thống. Họ sẽ phân
tích những bộ luật và sẽ sử dụng quyền lực của mình chống lại những quan
điểm sai trái của cơ quan lập pháp.
Ngài MADISON: Ủng hộ quan điểm này.
Ngài GORHAM: Không thấy lợi ích nào trong việc trao cho các thẩm phán
quyền phủ quyết. Bới các thẩm phán không sở hữu những kiến thức đặc biệt
nào về các chính sách của xã hội nên việc trao cho họ quyền giám sát hợp
hiến là không cần thiết. Các quan tòa ở Anh không có quyền nào như vậy,
nhưng sự phán xét của họ cũng không hề bị nhầm lẫn. Tốt nhất là chỉ cho
phép Tổng thống mới có quyền phủ quyết và cho Tổng thống quyền triệu tập
các thẩm phán để tư vấn.
Ngài ELLSWORTH: Rất tán thành đề xuất của Ngài Wilson. Trao thêm
quyền phủ quyết cho các thẩm phán sẽ làm tăng sự khôn ngoan và vững
chắc của nhánh hành pháp bởi họ có kiến thức hệ thống và chính xác về luật
pháp, điều mà Tổng thống không thể có được. Luật pháp quốc gia thường
xuyên bị nghi ngờ và chất vấn nên chỉ các thẩm phán mới có được các thông
tin và kiến thức đầy đủ nhất về vấn đề này.

Ngài MADISON: Coi đây là vấn đề đặc biệt quan trọng đối với bản Hiến
pháp. Sẽ có ích nếu trao thêm cho nhánh tư pháp quyền tự vệ, chống lại sự
lạm quyền của cơ quan lập pháp. Điều này cũng có ích cho nhánh hành
pháp, vì cơ quan này sẽ có thêm niềm tin và sự vững chắc trong việc thi
hành quyền phủ quyết. Nhờ sự trợ giúp có giá trị đó, cơ quan lập pháp cũng
có lợi vì qui định này sẽ duy trì được sự kiên định, tính chính xác, sự minh
bạch cho các đạo luật, chống lại những ý muốn và hành động bất thường của
nền Cộng hòa.
Điều này cũng có ích cho toàn cộng đồng vì đó là biện pháp kiểm tra cần
thiết chống lại những đạo luật bất công và xấu xa hiện gây rất nhiều tai họa
cho chúng ta. Nếu đề xuất này bị chống đối thì sẽ phải trao thêm nhiều
quyền lực hoặc cho Tổng thống, hoặc cho Tòa án. Ông không nghĩ rằng ý
kiến này là hợp lý. Tuy nhiên, cần phải hiểu rằng dù có sự hợp tác giữa hai
nhánh chính quyền này, thì cơ quan lập pháp vẫn sẽ áp đảo họ.
Thực tế ở mọi tiểu bang đều khẳng định cơ quan lập pháp đều có xu hướng
muốn giành mọi quyền lực vào tay mình. Đó là mối nguy hiểm thật sự cho
bản Hiến pháp Liên bang.
Vì thế, việc trao mọi thẩm quyền tự vệ cho các nhánh chính quyền khác là
hoàn toàn phù hợp với các nguyên tắc cộng hòa.

Ngài MASON: Rất tán thành quan điểm này. Qui định này sẽ làm Tổng
thống có thêm niềm tin. Nếu không, quyền phủ quyết của Tổng thống sẽ có
ít ý nghĩa.
Ngài GERRY: Mục đích của quyền phủ quyết là giúp Tổng thống có cơ hội
chống lại sự lạm quyền của Quốc hội. Do Tổng thống là người hiểu biết nhất
và sẵn sàng nhất bảo vệ quyền lợi của mình, nên chỉ riêng Tổng thống có
quyền này là đủ. Ông phản đối mạnh mẽ việc trao cho tòa án quyền này, bởi
đó là sự kết hợp của nhánh lập pháp với một nhánh chính quyền khác.
Qui định này sẽ thiết lập sự hợp tác không chính đáng giữa nhánh hành pháp
và tư pháp, và làm cho các thẩm phán trở thành chính khách và là người bảo
vệ quyền lợi của dân chúng. Những nghị sĩ đại diện cho dân chúng mới
chính là những người bảo vệ quyền và lợi ích của người dân.
Việc biến những thẩm phán thành những nhà làm luật là không thể được.
Phương pháp chỉnh sửa luật pháp tốt nhất là biện pháp đang được tiểu bang
Pennsylvania tiến hành: bổ nhiệm một hay một vài người có trình độ và kiến
thức để soạn thảo các đạo luật cho cơ quan lập pháp.
Ngài STRONG: Cũng nghĩ như Ngài Gerry rằng nguyên tắc đúng đắn nhất
là quyền làm luật phải tách riêng với quyền giải thích luật. Các thẩm phán,

