intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Câu chuyện tình yêu

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

62
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ji ? Xinh chưa mày ? Có xinh cũng chả phải của mày,mà được cái dáng thôi. Ngu,nhìn lướt thế kia mà mày bảo vậy không sợ em nó hờn ak? Kệ. Tôi vừa từ cổng trường ra thì nghe thằng Lâm gọi Ê Phương,gọi hộ tao e Diễm.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Câu chuyện tình yêu

  1. Câu chuyện tình yêu Đôi khi a nghĩ rằng cách mình đến vs nhau thật kì lạ, nó như 1 câu chuyện,1 câu chuyện tuyệt đẹp. Câu chuyện tình yêu: Cổng trường cao đẳng : 3 thằng bạn anh trong tổ trốn học đang đậu ở quán nước Oh kìa. Ji ? Xinh chưa mày ? Có xinh cũng chả phải của mày,mà được cái dáng thôi. Ngu,nhìn lướt thế kia mà mày bảo vậy không sợ em nó hờn ak? Kệ. Tôi vừa từ cổng trường ra thì nghe thằng Lâm gọi Ê Phương,gọi hộ tao e Diễm. Diễm nào ? Thì đi trước mày đó. Tưởng người quen thằng Lâm nên tôi quay người lại gọi to Diễmmmm…….. Vẫn không quay lại. Kiêu chắc, tôi nghĩ thế,mà trông cũng xinh,có quyền được kiêu,tự cho mình một lý do,tôi đuổi theo cô bé vỗ vai và không quên mang theo một nụ cười ruồi. Cùng lúc đó 2 hành động mang tính chất trái ngược xảy ra 1 đôi mắt mở to hơi chớp chớp mang theo vẻ ngạc nhiên. Xin lỗi bạn nhầm người rồi. 1 đôi gò má ửng hồng “ko hiểu vì sao “ Vâng.Đôi mắt ngạc nhiên là của em,còn đôi má đỏ hồng là của tôi “ đỏ vì ngượng “ Xin…xin lỗi …. Tôi lắp bắp nói Ko sao,và e nhẹ nhàng quay đi. Tôi đứng đó chợt thấy tai mình và miệng dài ra đích thị như kon lừa.Quay lại đằng sau thì không ngoài dự đoán 3 kon khỉ đang ôm bụng cười sặc sụa.Mang theo một cái mặt lừa treo trên đầu tôi tiến về quán nước. Ôi Diễm……. thằng Lâm kêu to…….. Xin… xin lỗi thằng Quân nhại lại giọng tôi. Bực mình tôi bỏ mặc chúng nó và bỏ về phòng,bỏ lại 3 thằng chúng nó ý ới đằng sau Diễm ơi…iiiiiiiii…… Làm mấy đứa học sinh ngạc nhiên,chắc chúng nó tưởng tôi tên Diễm. Tôi trở về phòng mà không biết rằng trái tim mình mang theo hình bóng ai đó,cả
  2. buổi chiều tôi cứ nghĩ vẩn vơ mà mãi không hiểu là mình đang nghĩ gì cho đến khi nửa lọ muối được tôi nêm vào nồi canh thì tiếng thằng Châu gào nên mới đưa tôi về hiện thực.Nó xót thương cho nồi canh “ món tủ của nó “ còn tôi xót thương cho cái lỗ tai khi cứ phải nghe nó lải nhải suốt mấy tiếng đồng hồ.Cuối cùng khi tôi chọn giải pháp” tránh Trâu “ chẳng xấu mặt nào-chuyển hộ khẩu tạm thời sang phòng bên cạnh thì mọi chuyện mới chấm dứt.Nhưng đó không phải là kết thúc,mà nó chỉ là sự mở đầu cho một đấu ? to đùng treo trên đầu : Mình bị cái quái j thế nhỉ cái cảm giác bâng khuâng cứ như “ dậy thì x2 ấy “-dậy thì lần 2 Có lẽ là ốm,tôi thầm nghĩ .Và ý nghĩ biến thành hành động,tôi lẻn về phòng uống mấy vỉ thuốc cảm rồi lại lặng lẽ ra đi “ sang phòng bên “ Cho mãi đến khi…………. Ăn kom tôi mới tạm thời mất đi cảm giác đó “ ăn là quên hết tất cả-trừ gắp thức ăn “ .Sáng hôm sau dù không phải học nhưng tôi vẫn dậy rất sớm,11h sáng là một thời điểm tuyệt vời để đón bình minh “ tôi và a e ở phòng đều nghĩ thế “.Uk tuần này mình kon chưa giăt quần áo của tuần trước,nghĩ đi nghĩ lại mình vẫn phải làm gương cho a e,này thì giặt. 5 phút sau tôi bước ra của phòng “tôi ở kí túc tầng 3 “ vs một chậu quần áo ít ỏi đến mức nếu mà tôi ngồi xuống thì đố ai biết được người ngồi sau chậu là ai.Phơi quần áo xong tôi tiện tay làm việc tốt ,tưới mấy cây tùng dưới sân trường bằng chậu nước giặt Àoooooooo . ốiiiiiiiiiii. Hai âm thanh nối tiếp nhau vang lên,tôi chép miệng,ai lại bất cẩn thế không biết ,thấy người ta xả nước lại còn đi qua làm gì.Thôi kệ dù gì tôi cũng muốn nhìn xem nạn nhân thứ 3 trong tháng là ai. Uk. Là kon gái,mũ hồng,áo không màu “ áo trắng “ tóc dài,xinh ,uk,và còn …….xem nào……. Bỗng dưng tôi giật mình và quay thật nhanh mặt đi khi khuôn mặt ấy ngẩng lên.Dù chỉ gặp một lần nhưng tôi vẫn dám chắc đó là….. bà quét rác,đùa đó,chính là em-cô gái hôm qua tôi gặp ở cổng trường.Tôi chắc chắn thế vì tối qua tôi còn mơ về e “ mơ gì thì không nói…. heeeeeee “ .Khi đó tôi quay lên khá nhanh nên chắc em không nhận ra tôi “ trừ khi đêm qua em cũng mơ về tôi……có thể lắm chứ… “ các bạn cứ để mình tự sướng tí nhá “ . Nhưng thật ra chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng em nhận ra tôi,và thế là lại thêm một chiều xao xuyến.Hôm đó tôi tí bỏ cơm,nhờ bọn bạn động viên mãi tôi mới dò xuống giường gượng ăn 4 bát.Trải qua một đêm khó ngủ đến 10h sáng hôm sau tôi dậy sớm đi chợ .Bực thật,cả trường có mỗi một quán bán đồ ăn sống,mình đã cố đi sớm mà sao vẫn đông người thế này.Chờ mãi không đến lượt tôi tức quá bỏ vào quán internet ngồi một lúc, nửa tiếng sau quay lại và kết quả làm tôi hết sức hài lòng,cả quán còn mỗi một người đứng đó,và đó chính là chị chủ quán,thế là hết phải đợi chờ.Tôi thầm khen mình thông minh,cứ đợi một lúc hết người thì vào mua việc j
  3. và phải đợi cho dài cổ ra.Tiến đến gần quán thì sự vui mừng của tôi không tiếp diễn được bao lâu khi trên bàn còn vẻn vẹn hai con cá sấu “ hai con rô phi nhưng trông khá xấu “ .Thế là không còn gì để lựa chọn,mà thôi.Có còn hơn không,nhưng giờ tôi lại gặp phải vấn đề hơi nan giải,đó là nếu mua một con thì hơi ít,mà 2 kon thì có vẻ nhiều.Nhưng tôi cũng không có thời gian suy nghĩ lâu vì có một cô bé đang tiến lại gần quán nhìn chằm chằm vào hai con cá của tôi, trông có vẻ hơi quen.Vội quá tôi hô đại : Chị . Cho em 2 con cá. Cầm hai con cá trên tay tôi thầm đắc ý vì sự nhanh trí của mình và liếc qua cô gái,qua cái khẩu trang màu hồng tôi vẫn nhận ra rằng cô bé hơi cau mày,và chợt tôi khựng lại khi nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ màu hồng phấn của cô bé đưa ra.Vâng phải công nhận là đôi bàn tay đó khá đẹp, nhưng đó không phải là điều tôi muôn nói , điều tôi muốn nói ở đây là đôi bàn tay đó đang chậm rãi thực hiên một hành động mà theo tôi là chơi không đẹp.Cô bé cầm lấy hết mấy quả me và 2 bó rau cải trên bàn,xong xuôi cô bé lại ngẩng lên liếc nhìn tôi,và sau lớp khẩu trang ấy tôi nhận ra một nụ cười.Có lẽ bình thường thì tôi rất cao hứng nhưng giờ thì tôi lại không hề thưởng thức nụ cươi ấy chút nào,đối vời tôi lúc này nụ cười ấy như một sự giễu cợt.Không có mấy quả me tôi sẽ khó có thể làm gì với 2 kon cá của mình.Đương nhiên là tôi có thể lựa chọn đem chúng đi rán,nhưng với thời tiết mùa hè thế này thì đó là một hành động không sáng suốt,tôi không thể nuốt trôi cơm nếu không có canh hay thứ gì đó đại loại thế.Và điều tệ hại hơn nữa là thằng Châu sẽ chẳng để tôi yên nếu bữa cơm không có món canh cá của nó.Tôi biết rằng để yên lành sống qua buổi trưa nay thì bằng mọi giá tôi phải giành lấy mớ rau và mấy quả me kia,ít nhất là một nửa trong số đó.Tôi nhìn cô gái,cô bé vẫn đứng đó không có vẻ gì là muốn nhương bộ,con gái gì mà nhỏ nhen ,tôi thầm nghĩ.Những hành động của hai đứa tôi không qua nổi mắt chị chủ quán nhưng chị cũng chẳng thèm nói gì ngoài một nụ cười khẽ trên môi.Hơn hai phút sau tôi lấy hết can đảm và chậm rãi nói Ê nhỏ nhường lại mớ rau đi…… “ chém thôi ,thật ra lúc đó tôi nói : Này bạn,nhường lại mình một mớ rau được không “ . Nghe xong cô bé hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng lặng lẽ bỏ một mớ rau với nửa số me xuống,tôi mừng rơn và thầm nghĩ cô bé cũng không đáng ghét lắm.Nhưng khi tôi đưa tay ra lấy chúng thì cô bé lại đưa tay thu lại những gì vừa bỏ ra.Tôi đang không hiểu sao thì chợt thấy đôi mắt cô gái cứ nhìn chằm chàm vào hai con cá mà tôi đang cầm trên tay,tôi chợt hiểu ra lý do và lặng lẽ bỏ 1 con cá xuống.Hiểu ý tôi cô gái cũng bỏ xuống 1 mớ rau và mấy quả me,coi như trao đổi, tôi thầm nghĩ,lúc trả tiền chả hiểu sao tôi và cô gái đều rút ra tờ 200 ngàn và đưa cùng lúc.Vì hai đứa đều mua giống nhau lên số tiền phải trả cũng là giống nhau.Nhưng một sự trùng hợp đến bất ngờ lại sảy ra,khi chị chủ quán đếm tiền để trả cho 2 đứa thì số tiền chỉ trả được cho 1 người.Đương nhiên là còn một số tiền lẻ nữa nếu đếm hết thì có lẽ cũng đủ nhưng chị chủ quán không đời nào trả số tiền đó và tụi tôi cũng chẳng
  4. muốn cầm xấp tiền lẻ dày cộp ấy nhét vào ví.Cũng chẳng thèm so đo tôi quay mặt đi tỏ ý bảo cô gái lấy tiền thừa trước còn tôi thì chờ chị chủ quán đi đổi tiền.Lại một lần nữa cô gái lặng lẽ cúi người cầm số tiền thừa và quay mặt đi,người gì mà vô tâm,không thèm cảm ơn lấy một tiếng tôi thầm nghĩ.Tôi quay người nhìn theo và chơt bắt gặp ánh mắt cô gái cũng quay lại nhìn mình,ánh mắt hai đứa chạm nhau,có lẽ vì sự mất lịch sự của cô gái nên tôi chẳng quay mặt đi.Cô bé nhẹ nhàng đưa tay gỡ chiếc khẩu trang xuống và một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trước mắt tôi Là…. Diễm…….. Tôi cứng đơ người,súy đánh rơi bó rau. Thảo nào khi nãy tôi cứ thấy quen quen,hèn gì.Mà chết tôi rồi sao khi nãy mình lại biểu hiện kém vậy chứ,chết thật,tôi thầm nguyền rủa mình.E quay đi bỏ mặc tôi thẫn thờ một mình, như người mất hồn tôi cất bước quay về quên cả lấy tiền thừa,ba hồn bảy vía chỉ quay về với tôi khi chị chủ quán gọi tôi lại.Về đến phòng tôi lặng lẽ chế biến món canh cá ưa thích của thằng Châu.Chợt tôi giật mình khi thấy con cá giống khuôn mặt Diễm một cách ngạc nhiên.Tôi cố lắc đầu xua tan sự ảo tưởng một cách vớ vẩn của mình.Khi ăn cơm thằng “TRÂU” có vẻ không hài lòng với món cá,khôn phải nó chê bai tài nghệ của tôi mà nó cáu vì món cá hơi ít.Tôi đã lường trước việc này nên chọn giả pháp giả câm,sau 5p ca nhạc miễn phí cuối cùng nó cũng cho tôi thời gian yên nghỉ.Buổi chiều đi học trong đầu tôi cứ tràn ngập hình bóng em.Cắm mặt vào trang giấy dày đặc chữ mà tôi cũng tưởng tượng đến em và cảnh lúc sáng,mặt tôi chợt nóng ran vì xấu hổ. Thế rồi tôi chợt nhận ra tiếng sét ái tình đã giáng trúng tim tôi,tôi quyết đinh theo đuổi e,uk,trước hết là phải biết thông tin về e cái đã.Con gái lại xinh thế chắc chắn phải thuộc khoa kinh tế, tự cho mình một lời tiên đoán tôi mang theo tâm trạng háo hức về phòng và không quên mua theo mấy gói bim bim chuẩn bị cho đại sự. Sau khi nhận lương của tôi là 4 gói bim bim thằng Châu quả quyết sẽ tìm thông tin của e cho tôi thông qua đặc điểm nhận dạng như sau: Giới tính : Nữ. Tuổi :18+. Tên : X X Diễm. Đặc điểm khác : rất xinh “””” hết “”””” Không biết vì lòng hảo tâm giúp bạn bè hay vì hiệu suất của 4 gói bim bim mà 2 ngày sau tôi đã có được tên của e “ Trần Mộng Diễm “,.Tên khá đẹp tôi thầm nghĩ,nhưng sẽ còn đẹp hơn nữa khi ghép cạnh tên tôi. 4 ngày sau tôi có được facebook của e,sau tròn một tuần tôi có được nơi cư trú của e-tầng bốn khu ký túc h2, một tiến độ khá thuận lơi tôi thầm nghĩ,chỉ cần có thêm sđt nữa là tôi sẽ bắt đầu chiến dịch “ mài cưa “ của mình Tối đến khi tôi đang tắm thì thằng Châu réo ra nghe dt.
  5. Ai thế ? tôi hỏi Xuân quỳnh . Nghe tiếng thằng Châu trả lời tôi biết là cái Quỳnh bạn cùng lớp,tay ướt ngại cầm đt nên tôi bảo nó nghe máy hộ . Sau một hồi ak…uh…um… tôi nhận được thông báo từ thằng Châu : Tối sang giúp tớ sửa máy tính nhé,máy tớ bị sao sao ấy tớ ở phòng 43.A2-nghe từ “ bị sao sao “ đúng chất giọng của e Quỳnh nhà mình đây mà .Tuy là bạn cùng lớp nhưng tôi cũng ko biết phòng Quỳnh,nếu e nó ko nhờ vả tôi thì có lẽ kiếp sau tôi cũng chả biết Lúc ăn cơm tôi lại nhân được tin nhắn “ nhớ sang nhá,phòng tớ bạn đi chơi hết,ko có ai,đừng ngại.hiiiiii Nghe có vẻ êm tai nhưng tôi biết là Quỳnh sợ tôi không sang nên nói vậy.Tôi đâu nhỏ nhen như thế chứ 8h tôi sang đến khu A2.Đã có địa chỉ vs lại đc thêm cái tn đáng yêu khi nãy nên tôi lên thẳng tầng 4 đếnphòng 43và cất cao giọng: Quỳnh ơiiiiiiiiiii ? Kẹt cánh của phòng mở là và người mở là một cô gái trông khá xinh.Hừm thế mà bảo phòng ko có ai,nhưng với bản chất lik sự có thừa tôi nhẹ nhàng hỏi. Cho mình hỏi Quỳnh có đây không bạn ? . Quỳnh hả ? cô gái thoáng suy tư rồi mở rộng cửa phòng ra,kế đó chỉ vào một chú to như kon heo,đen hôi đứng lù lù giữa phòng và trả lời: Đó Quỳnh đó. ????????? Biết cô bé lừa mình tôi lặng im rút lui, bước nhanh xuống cầu thang mang theo vẻ bực mình ,vừa đến chân cầu thang thì. Áaaaa Ôiii Một vụ va chạm nặng nề xảy ra,nạn nhân là một cô gái,hưởng thọ khoảng 19,20t,tôi vội vàng dìu cô gái dậy và ấp úng. Xin lỗiiiiiiiiiii. Không sao đâu,cô gái xua tay tỏ vẻ mình không bị cao cả và đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Bạn bị rơi gì ak ?, tôi hỏi. Ak ..ko…..cô bé ấp úng trả lời. Không bị rơi gì mà sao đôi mắt cứ đảo quanh thế kia,để phát huy tinh thần lịch sự một cách triệt để tôi cũng đưa mắt nhìn quanh hòng tim giúp cô gái món đồ gì đó.Sau khi đảo mắt một vòng quanh người tôi nhìn thấy một vật gì như cái hộp được bọc trong túi bóng,tôi cầm lấy và tiến lên đưa cho cô gái.Bỗng tính tò mò nổi lên tôi hơi giơ cái hộp lên cao một chút để nhìn xem nó là cái gì mà khi nãy cô gái lại nói dối tôi.
  6. Cái gì thế nhỉ,sở mềm mềm,nhìn hơi quen,ak chữ đây rồi ,cái gì đây…. Đ…i…a..n………….. Hả……. Một dòng chữ và hàng loạt thông tin về thứ đó xuất hiện trong đầu tôi.Cũng phải nói lại là chân cầu thang này cũng không tối lắm do nó được lắp một cái bóng đèn nhỏ,cái bóng đèn chỉ đủ chiếu sáng 2/3 cầu thang.Và lại thêm một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên là nơi tôi đứng lại là rang giới giữa hai vùng sáng/tối đó,còn cô gái thì sau vụ va chạm vẫn đứng nguyên trong vương quốc bóng tối của mình.Mặt tôi đỏ lên nóng ran,tuy lúc này ko nhìn thấy sắc mặt cô gái nhưng tôi chắc gương mặt cô ta cũng chẳng kém phần long trọng so với mình lúc này.Sau phút giây ngỡ ngàng tôi lấy can đảm tiến lên và đưa cho cô gái cái thứ tôi vừa tò mò đó,cô bé chưa kịp cầm lấy thì: Diễm…? Một cô gái khác xuất hiện. Hẹn với anh nào ở đây thế.? Oh,ai đây ,trông lạ quá,người mới ak ,oh hộp quà… Cô bé đưa tay giật phắt lấy cái thứ đó trong tay tôi và một hành động tò mò tương tự lại xảy ra,vì cũng đứng ngoài sáng với lại cự ly quá gần lên tôi có thể nhìn thấy đủ mọi loại trạng thái nảy sinh trên gương mặt đó: Tò mò+thik thú+ 1 chút xíu ngượng ngùng………. Tôi chưa kịp nói gì mà cũng chẳng nghĩ ra gì mà nói thì cô gái lại tiếp tục: Anh tặng Diễm thứ này ? Tôi hoảng quá và thầm kêu oan uổng trong lòng,tôi càng nguyền rủa cô gái sao không thanh minh hộ mình một tiếng nhưng khi tôi nhìn lại thì e đã chạy đâu mất tiêu rồi, điều đó làm tôi chợt nhớ lại một câu trong binh pháp tôn tử tôi áp dụng ngay “ tẩu vi thượng sách “. Xuống dưới sân ký túc xá tôi mới hoàn hồn,nghĩ lại chuyện vừa nãy chợt một cái tên xuất hiện trong đầu tôi “ Diễm “ Lẽ nào……. Ko trùng hợp vậy chứ….. tôi thầm ai ủi mình….. khoan đã tầng 4 khu h2……… chết tôi rồi,giờ thì tôi đã chắc đó là nàng,con gái vốn rất nhạy cảm ko biết lần sau gặp mặt nàng có nhận ra tôi ko ? Tôi thầm nguyền rủa thằng Châu một cách thậm tệ và cất từng đước lặng nề về phòng. Đúng lúc đó thì đt tôi rung lên.Nhìn thoáng qua dòng chữ X Quỳnh tôi nghe máy.Nghe xong tôi chỉ muốn chạy ngay về phòng để đánh tiết canh con trâu điên khi nó dám lừa tôi,Quỳnh ở phòng 34 mà nó dám bảo tôi là 43,hại tôi bao phen khốn khổ.Sửa xong máy cho Quỳnh tôi mang theo bộ mặt sát thủ tiến về phòng,đang định động thủ dùng kungfu “ khỉ ăn trộm đào “ xử lý thằng Châu thì tôi đã được nó dụ dỗ bằng sđt của Diễm.Tôi bỏ ngay ý định tra tấn nó,vs tôi thì lúc này không gì hấp dẫn bằng những con số trên tờ giấy nhỏ của nó.Chưa bao giờ tôi
  7. cảm thấy thằng Châu đáng yêu như lúc này,sau khi trao đổi 1 tuần rửa bát tôi có đc sđt của e.Sự đáng yêu của thằng Châu trong mắt tôi giảm đi đáng kể,nhưng kệ ,vì tôi đang vui.Sau một hồi đắn đo cuối cùng tôi cũng quyết định nt cho e,tôi mở đầu bằng 1 tn : “ chào bạn,cho mình làm quen nhé “.Và thấp thỏm đợi e trả lời 5p,10p,15p sau,chưa bao h tôi cảm thấy thời gian trôi lâu như thế,cuối cùng ông trời cũng không phụ ng có tình khi sau 18p tôi nhận đc tn trả lời Uk.mà ai vậy Mình là Hùng “ tôi lấy tên giả “. Sao biết sdt mình? Tất cả đã nằm trong tầm tay,lý do tôi đã chuẩn bị cả tuần rồi cơ mà. Ak.mình thấy sdt hay hay nên nt bừa vậy thôi “bây h tôi mới thấy cái lý do của mình nó chuối đến mức ko thể hơn đc nữa “ Nói dối gì mà dở quá,Diễm nói. Mọi chuyện tiếp diễn một cách êm đẹp và kết thúc buổi nói chuyện tôi không quên xin nick yahoo của e vs lý do “ tiện liên lạc” Một tuần sau qua những buổi nói chuyện trên đt và internet tôi và Diễm đã khá quen thuộc,điều đó làm tôi cảm thấy đây là một bước tiến mới trong công cuộc chinh phục ng đẹp.Và để thưởng cho điều đó tôi quyết định rủ thằng Châu đi mua kem về ăn,và nó ko có lý do gì để từ chối.Tối hôm đó tôi và Diễm đang nt như mọi khi thì Diễm bảo Đt mình hết tiền rồi,khi khác nói chuyện nha. Ko nghĩ ngợi nhiều tôi bắn ngay sang máy Diễm 20k,chưa kịp đắc ý vì sự thông mình của mình thì tôi nhận đc tin của Diễm : Sao Hùng lại làm thế,mình không thik như vậy, dù sao mình cũng cảm ơn nhưng lần sau Hùng đừng làm như vậy nữa. Tôi chết điếm khi đọc tin,và còn hụt hẫng hơn nữa khi ngay sau đó tôi nhận đc tn từ 195+ thông báo một số đt là bắn cho tôi 22k,tôi chắc chắn đó là cách làm của Diễm.Mà sao lại là 22k nhỉ,tôi suy nghĩ và rồi tôi chợt nghĩ ra là Diễm cộng cả 2k tiền phí dv vào đó.Tôi nằm chua sót cho tình cảm của mình mà quên cả chúc Diễm ngủ ngon như mọi khi. 7h sáng hôm sau thăng Châu tỉnh dậy đi học,nó nhìn tôi rồi hỏi E sao tự nhiên dậy sớm vậy? Ko ngủ-tôi trả lời. Nó trợn tròn mắt tỏ vẻ ko tin,tôi quay mặt đi và cũng chẳng thèm giải thik nhiều 1 lúc sau cu Đức “ bạn cùng phòng của tôi “ cũng tỉnh dậy đi học 11h cu Đức đi học về : Ê ăn kom. Tôi chẳng nói câu nào,tiếp tục nằm quay mặt vào tường nằm cho đến chiều,sau một hồi khuyên bảo tôi ko đc cu Đức cũng chịu và quay lại tâm sự với nồi thịt gà
  8. 2h chiều:Ê chiều nay có tiết ấy,dậy đi học-Châu gọi tôi. 1p,5,10,30p sự yên lặng trong 30p của tôi đã đc trả giá bằng việc thằng Châu buông tha tôi và tiếp tục sự nghiệp ngủ vĩ đại của nó 6h tối: “ lời nói “ Ăn kom. Phương. Dậy. Mau. “Hành động “ Kéo chăn. Cù. Kể chuyện cười. Sau một loài các hành động nhằm khơi nguồn cảm hứng giúp tôi mà ko được đền đáp chúng nó cũng bỏ cuộc và quay lại với bữa ăn,nhưng ko khí bữa ăn có vẻ trầm hơn rất nhiều,tôi biết chúng nó lo lắng cho tôi-tôi hiểu và thật sự cảm ơn chúng có.Thằng Châu có vẻ buồn nhất,có lẽ cũng là vì nó thương tôi nhất,nhưng sau này nó thú nhận tại tôi đã hứa rửa bát cho nó 1 tuần nhưng hôm nay tôi lại không ăn cơm nên………………… Đó là chuyện về sau còn lúc này tôi vẫn thầm cảm ơn chúng nó. Tít tít tít … tin nhắn đến. Mộng Diễm,một cái tên quen thuộc hiện lên. Đắn đo mãi cuối cùng tôi cũng quyết định đọc,đằng nào thì cũng phải đối mặt,tôi lấy tay che màn hình điện thoại lại và đọc từng chữ một: Hùng …..đang.. làm …gì……. đó,sao…. hôm ….nay…. ko ….thấy… nt …cho…. Mình. Tôi trợn tròn mắt vì vui mừng,tôi cứ ngỡ rằng e vẫn giận tôi chuyện tối qua. Oái,sao tự nhiên đói thế này,chết cha từ sáng tới h vẫn chưa ăn gì cả.Thế rồi như một cơn gió tôi phóng xuống giường và ăn như chưa bao giờ được ăn,lũ bạn nhìn chúng tôi trợn tròn mắt,chúng nó ko hiểu điều gì mang đến cho tôi sự thay đổi lớn đến thế.Cả lũ chìm đắm trong sự bàng hoàng và chúng nó chỉ thực sự tỉnh lại khi cu Đức hét ầm lên và nhìn vào nồi cơm trống không,mà chả hiểu sao tôi chỉ ăn cơm ,ko động đến chút thức ăn nào mà vẫn cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất từ trước đến giờ,sức mạnh tình yêu thật tuyệt.Ăn xong tôi quay người lại thấy cu Đức đang nhìn vào đĩa thịt trước mặt với một vẻ bất bình,đương nhiên là thế vì tuy đĩa thịt vẫn còn nguyên nhưng cơm đã bị tôi ăn hết nên……… . Tôi cũng cảm thấy mình cũng hơi có lỗi nhưng giờ không phải là lúc để tính đến chuyện này,có một chuyện quan trọng gấp vạn đang chờ tôi,đành phải cười trừ vs chúng nó và bằng một tốc độ chóng mặt tôi phóng nên giường, chùm trăn và nt cho Diễm. Mình vừa ăn cơm xong,thế Diễm ăn cơm chưa?,có giận mình chuyện hôm qua
  9. không. Diễm ăn rồi,cảm ơn còn ko kịp ý,sao mà giận chứ. Ak,mà Hùng này ? Gì hả Diễm. Hùng có biết Phương ko ? ……………… Shok,đây mới là sốc thật sự,suy nghĩ một lát rồi tôi hỏi dò: Phương nào vậy ? Hùng ko biết Phương thật chứ ? …………………. Tôi có linh cảm rằng Diễm đã biết tất cả mọi chuyện,sau một hồi đắn đo tôi quyết định nói thật tất cả mọi chuyện,dù sau Diễm có giận,thậm chí ghét tôi đi chăng nữa cũng được,đó là cái giá phải trả cho một thằng hèn nhát như tôi,thật nặng nề tôi viết từng chữ: Diễm biết tất cả rồi ak ? Biết gì cơ ? Tôi ngạc nhiên,chẳng lẽ mình đã nhầm,nhưng ko tôi tin vào cảm giác của mình,cắn răng tôi viết tiếp: Biết chuyện Phương giả làm Hùng ấy. Uk Thế có giận mình ko ? Có . Mình xin lỗi. Sao Hùng phải làm thế.? Thôi gọi mình là Phương đi,tôi cảm thấy chua xót trong lòng. Vì sao Phương phải làm thế .? Vì mình muốn làm quen với Diễm. Chỉ thế thôi ak ? Tôi ko hiểu ý Diễm muốn nói gì nhưng suy nghĩ một lát rồi tôi vẫn nói: Vì mình thích Diễm Vì sao?,Diễm hỏi tôi Tôi chưa kịp trả lời thì em hỏi tiếp: Vì Diễm xinh phải ko ? Lần này thì đúng là shok lần 2. Tôi ko biết trả lời sao nên đành đánh lạc hướng: Diễm có giận mình ko ? Có. Chúng ta vẫn là bạn chứ? Phương nghĩ sao-Diễm hỏi? Mình ko biết.
  10. Chỉ một lần này thôi-Diễm nói. Là sao Phương ko hiểu ? Chỉ cho phép nói dối Diễm một lần này thôi Tôi mừng như điên khi đọc được dòng chữ này,chợt nhớ ra một vấn đề tôi hỏi : Sao Diễm biết bí mật về mình ? Sao ?,nếu mình ko biết thì Phương định giấu mình cả đời chắc?-Diễm hỏi lại Cả đời-Diễm có ý gì đây,tôi đang mơ mộng thì Diễm sửa lại câu nói: Ý mình là Phương định sẽ nói dối mình mãi sao ? Ko,đến một lúc nào đó Phương sẽ nói ra,tôi khẳng đinh. Đến lúc nào vậy? Chưa biết-tôi trả lời. Thôi trả lời mình đi mà,vì sao Diễm biết? Ko thấy Diễm trả lời tôi đang định hỏi tiếp thì nhận đc tn. Hằng điều tra Phương ? Hằng nào-tôi hỏi Lại phải đợi một lúc sau tôi mới nhận được câu trả lời: Người Phương gặp ở cầu thang ấy: Một loạt các hành động lần lượt hiện lên trong đầu tôi. Lần đó tôi đã nghĩ là Diễm rồi nhưng lần này chính mắt thấy Diễm thừa nhận tôi vẫn thấy hơi đỏ mang tai. Như biết tôi sẽ hỏi tiếp điều gì Diễm nói luôn: Hằng tưởng Phương đến tặng quà Diễm nên mới điều tra Phương,Diễm giải thik rồi mà Hằng ko tin. Điều này thì tôi hiểu,giống như việc tôi thuê Châu tìm hiểu thông tin của Diễm vậy. Như sợ tôi hỏi tiếp điều gì Diễm nói luôn: Thôi ko nói về việc này nữa,Diễm buồn ngủ rồi,mai nói chuyện nha,Phương ngủ ngon. Tôi tạm biệt Diễm rồi nhanh chóng chìm vào giấc mơ đẹp của mình.Mọi chuyện cư tiếp diễn như thế,khoảng cách giữa tôi và Diễm được xích lại ngày một gần hơn.Tối ngày nào tôi cũng ôm khư khư cái laptop từ 7h đợi Diễm ol,để rồi khi Diễm hỏi tôi ol lâu chưa thì tôi chối bay chối biến rằng mình cũng vừa mới lên,thật trùng hợp.Có mấy lần thằng Châu nhìn trộm tn của tôi thấy mấy dòng chữ đó nó nhìn tôi vs con mắt khinh bỉ,nhưng tôi kệ,và thầm tìm cho mình một cái lý do,chắc nó ghen vs mình đấy.Có đôi khi tôi bận ko ol sớm chờ Diễm như mọi khi được,khi tôi lên thấy nick Diễm sáng tôi hỏi: Chờ mình lâu chưa ? Diễm trả lời: Một chút….hay khá lâu… và đôi khi là hơn tiếng.Điều đó làm tôi thầm cảm thấy xấu hổ,từ đó trở đi tôi thật thà hơn khá nhiều.
  11. Có lần Diễm nói chờ tôi gần 2 tiếng làm tôi hp muốn chết. Nhiều lần Diễm bảo tôi: Phương cứ chờ Diễm thế ko học hành gì ak ? Mình học rồi mà –tôi chống chế . Thế mai Phương học môn gì? Ko biết vì sao Diễm lại hỏi thế nhưng tôi vẫn trả lời: Mai mình hoc toán,mà Diễm hỏi chi vậy? Tốt lắm,làm hộ mình bài toán này nha. Làm tôi sợ chết khiếp,những lần sau khi Diễm hỏi tôi đều trả lời rằng mai học thể dục,tôi thầm đắc ý với sự thông minh của mình nhưng sự đắc ý đó ko kéo dài được bao lâu khi lần sau Diễm bảo tôi: Trong một tuần ko có quá hai buổi thể dục đâu Phương ak ?,kèm theo câu nói:Diễm ko thik những ng nói dối Một hôm đang nt bằng đt Diễm bảo: Máy mình hết tiền rồi,Phương bắn tiền cho mình đi. Diễm chắc chứ ? rút kinh nghiêm tôi cẩn thận hỏi. Uk,nhanh nên,Diễm ko còn đủ tiền trả lời đâu. Tôi vội vàng làm theo. Lần khác Diễm bảo tôi: Sang phòng mình chơi ko ? Tôi giật mình nhìn lại đồng hồ và càng giật mìh hơn nữa khi nhìn thấy con số 23h 45 .Tôi trả lời: Sao sang vào giờ này được. Ko sang thì thôi. Tôi hoảng hốt,chẳng kịp nghĩ nhiều ,vội dậy mặc quần áo,làm bọn trong phòng nhìn tôi như một kon quái vật. Vừa mặc quần áo xong thì chợt một khuôn mặt hung dữ hiện lên trong đầu tôi làm rởn cả da gà,đó chính là bác bảo vệ khu ký túc chỗ Diễm.Ban ngày thì còn đỡ,chứ giờ này mà bác bắt được tôi thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi đang phân vân thì tn của Diễm đến: Sao lâu nt lại thế? Thì mình đang đi nè-tôi trả lời. Trời,đồ ngok,người ta đùa đó,ng đâu mà thật thà quá đi. Tôi thật thà, ư.. ?,cu Đức mà biết có đứa con gái nào khen tôi thật thà thì chắc nó sẽ tự nguyện lên tầng 4 và nhảy xuống mất. Uk,mà nghĩ lại ,từ khi quen Diễm tôi thật thà ra phết,tôi thầm nhủ. Thế là tôi lại phải cơi nguyên bộ đồ vừa mặc ra làm bọn trong phòng lại được một phen rớt tròng mắt ra ngoài. Sinh nhật tôi,lấy hết can đảm tôi rủ Diễm đi chơi,Diễm đồng ý: Tôi và Diễm đi ăn chè,kem,đủ các thể loại,có lẽ trong buổi tối hôm ấy tôi cười còn
  12. nhiều hơn cả cuộc đời mình,có lẽ hp trong tối hôm ấy đong bằng nửa cuộc đời tôi.Hôm đó hai đứa đi chơi ,tôi toàn tranh trả tiền,Diễm cũng ko có ý kiến gì giờ tôi mới thấy mình ngu,ăn ko lo ăn cứ chờ Diễm ăn xong là chạy ra trả tiền,nhưng những lần sau thì Diễm ko cho tôi cơ hội đó nữa,cứ tôi trả 1 lần rồi lại đến lượt Diễm,và lại về tôi,cứ như thế.Tôi hỏi thì Diễm bảo rằng:Phương cũng là sv,làm gì có tiền,Diễm ko muốn vì muốn vì mua kem cho Diễm mà Phương phải nhin ăn đâu.Có lần tôi ăn gian,trả liên tiếp hai lần,Diễm ko nói gì nhưng tôi biết Diêm ko vui làm tôi sợ mất mật,vội vàng rủ Diễm vào ăn chè mặc dù tôi no lắm rồi,ăn xong để chuộc lỗi tôi nhắc Diễm ra tính tiền làm Diễm ko nhin đc cười phá lên,và tệ hại hơn nữa là mấy đôi ở bàn bên nghe thấy tôi nói,họ nhìn tôi vs đôi mắt quái dị làm tôi chỉ muốn chết quách đi.Có lần tôi vs Diễm xem một bộ phim,trong bộ phim người con trai do nhút nhát ko dám ngỏ lời yêu cô gái, cha mẹ cô gái ép cô đi lấy người khác,biết tin chàng trai ôm hận mà chết,cô gái nghe tin đó cũng tự tử theo.Khi tôi và Diễm bàn luận về bộ phim đó Diễm có nói một câu: Do anh ta ko biết nắm bắt lấy cơ hội. Cơ hôi….tôi lẩm bẩm,nhìn liếc sang Diễm thấy mặt Diễm vẫn đang tỉnh bơ tôi ko biết đó là câu nói vô tình hay hữu ý,về phòng tôi cứ suy nghĩ mãi,câu hỏi đó giày vò tôi đến suốt một tuần sau. Tôi vẫn chưa ngỏ lời yêu Diễm,vì tôi nghĩ nó còn quá sớm,nhưng tôi biết chắc rằng Diễm có cảm tình với mình,tôi sẽ học cách chờ đợi và nắm bắt cơ hội như lời Diễm nói. “ câu chuyện tình yêu“ Pham phương.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2