Từ Chuyện Tình Bé Con
"…Những ngón tay tê buốt của tôi nắm chặt vào nhau, tôi nhìn hoang mang về
phía Vy khi nhận ra bóng Huy từ chỗ để xe ngoài cổng vào. Vy đưa ngón tay cái
lên ra hiệu để trấn an tôi. Tim tôi đập loạn, nhịp thở cũng gấp hơn. Huy bước vào
quán, đi về phía tôi, tôi không dám nhìn lên nữa, môi mím chặt, độ căng thẳng của
tôi tăng dần theo tiếng bước chân ngày càng gần của Huy…” chuyện đang xảy ra
vào tối ngày mùa đông này bắt nguồn từ một ý tưởng điên rồ vài hôm trước:
Buổi sáng tháng mười hai, bầu trời trong xanh cùng mây trắng như bông và nắng
tỏa dịu dàng trên những ngọn cây, nhưng nắng lại không thể làm dịu đi cái giá lạnh
của mùa đông. Tôi và con Vy bạn thân la cà trên những con phố quen, thả suy nghĩ
vẩn vơ. Vy nói tôi nên tìm hiểu ai đó để bớt suy nghĩ linh tinh mặc dù Vy biết tôi
luôn thích Huy – người bạn từ thời tiểu học. Thời cấp I tôi học bán trú, tôi chơi khá
thân với một đứa con gái tên Tiên và hai thằng con trai là Huy và Thiện. Vào một
buổi trưa nắng gắt của tháng tư, sau khi ăn cơm trưa, chúng tôi bày trò trốn tìm
chơi dưới bóng mát của dãy phòng học. Tiên là người đi tìm còn ba tụi tôi chạy đi
tìm chỗ trốn. Tôi tìm được một chỗ sau cái tủ lớn trong nơi để bàn ghế tủ không
dùng đến của trường, ở cuối hành lang trên lầu bốn. Đang hí hửng vì có được một
nơi an toàn, tôi quay người lại để ngồi bệt xuống thì giật thót mình vì Huy đã đứng
sau lưng tôi từ lúc nào. Huy gãi đầu cười thấy cả răng khểnh:
_ Cho tớ trốn chung với!
_ Không cho, ra chỗ khác đi! – Tôi bĩu môi, đẩy Huy ra.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo đến giờ đi ngủ reo dài. Tôi thở đánh trượt thất vọng
rồi uể oải đứng dậy. Huy và tôi đi về khu phòng ngủ bán trú, được một đoạn thì
Huy đứng lại níu khủy tay áo tôi nói e dè:
_ Tớ nói cái này, trò đừng nói cho ai nghe nha… Tớ..thích..trò…
_ Khùng hả?
Tôi quay đầu nhìn Huy buột một câu mà không hề suy nghĩ như một phản xạ tự
nhiên rồi chạy vọt đi. Sau chuyện đó tôi không dám nhìn mặt hay nói chuyện với
Huy và tất nhiên nhóm tôi cũng bị tách ra. Đến năm lớp năm, không biết bằng cách
nào đó mà tôi không còn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Huy, bốn đứa chúng tôi
lại thân thiết như trước, lại cùng ăn kem cùng chơi đùa và cả chuyện chia cặp cũng
như trước kia: Huy – Tiên, Thiện – tôi.
_ Nè! Suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? – Vy cốc nhẹ vào đầu tôi kéo tôi khỏi
dòng kí ức.
_ À, không có gì. – Tôi gãi đầu cười.
_ Nhìn cái kiểu cười đỏ mặt này cũng đoán được đang nghĩ về "hoàng tử bé
con”…Đúng không?
_ Hoàng tử gì chứ…
_ Đừng có chối nữa. Nói cho "người ta" biết đi...
_ Mày nói gì vậy? – Đến giờ thì tôi giãy nãy.
_ Thì tỏ tình với "hoàng tử bé con” của mày chứ sao. Chứ mày cứ đơn phương mãi
à? Thằng Huy nó đã trải qua mấy cuộc tình rồi đó còn mày thì FA
_ Nhưng … tao …
_ Không nhưng nhị gì cả, ăn xong tao với mày đi lựa đồ cho ngày đặc biệt, tao sẽ
biến mày thành "công chúa”.
Vy rất háo hức về ý tưởng điên rồ mà nó mới vạch ra cho tôi, nó vừa ăn vừa cười
tủm tỉm, đôi khi nó liếc qua tôi cười hí hửng. Tôi không đoán được nó nghĩ thêm
những chuyện điên rồ gì nữa. Trước giờ tôi chỉ kể cho mình Vy nghe mọi chuyện,
nó biết rõ được tình cảm của tôi dành cho Huy bắt đầu từ sau khi Huy tỏ tình với
tôi. Cấp II, nhóm tôi học khác trường nhưng tôi và Huy vẫn học chung một lớp,
chúng tôi không còn thân như trước. Huy hòa đồng, học chăm và mê thể thao. Bọn
con gái trong lớp luôn bàn tán, tặng bao nhiêu lời khen cho cậu bạn răng khểnh của
tôi. Đến cấp III chúng tôi học khác trường nhưng tôi vẫn luôn nghe bạn học nói về
Huy vì Huy trở thành một học sinh nổi tiếng với vẻ điển trai, nụ cười răng khểnh
và chơi bóng rổ hay. Tuy vậy mỗi năm Huy đều không quên tặng tôi quà vào ngày
sinh nhật mặc dù tôi không tổ chức và làm thiệp gửi tặng tôi vào tất cả các dịp lễ
trong năm.
Vy đã chọn được cho tôi một bộ đồ ưng ý. Nó kéo vào chuyện khó tin này, rồi
xoay tôi chóng cả mặt. Nó bắt tôi luyện tập cách nói, sau đó là chọn địa điểm, làm
thiệp, cuối cùng là hẹn "hoàng tử” ngày, giờ, nơi chốn...Ngược hẳn với tôi Vy
chẳng mảy may nghĩ đến câu trả lời của Huy là "có" hay là "không".
Thời gian giường như trôi nhanh hơn, đã đến ngày hôm nay. Tối hôm qua tôi
chẳng thể ngủ được vì hồi hộp. Sáng nay mắt tôi đen thâm lại không khác gấu trúc
là mấy. Buổi chiều Vy sang nhà tôi để giúp tôi chuẩn bị. Nó liền thét thất thanh khi
thấy bộ dạng của tôi rồi bắt tôi làm mọi cách xóa quầng thâm. Sau đó chúng tôi
mất hàng giờ để trang điểm, làm tóc. Kết quả là nhìn tôi tạm gọi là ổn, tóc gợn
sóng, tuy không giống lúc bọn tôi tưởng tượng. Tôi mặc một mặc áo khoác nỉ cánh
dơi màu carrot dài tới ngang hông, có cổ lông trắng. Vy đổi ý bắt tôi mặc váy thay
vì mặc quần ôm cho bằng được. Đó là một cái váy đen dài tới nửa đùi. Cộng thêm
dớ da dài và boot da nâu thấp cổ.
_ Con quỷ! Trời đông mà bắt tao mặc váy. – Tôi cau có, thấy vậy Vy còn cười đắc
chí rồi xuýt xoa
_ Nhìn mày rất đáng yêu, sao xưa giờ tao không nhận ra nhỉ.
_ Thôi đi!
Vy chìa ra cái mũ bê rê bằng len cùng màu nâu với đôi boot:
_ Tặng mày, nhớ đem chiến thắng về nha!
Tôi cười gượng. Chúng tôi cùng xuất phát sớm tới chỗ hẹn. Điểm hẹn là một quán
café rất đẹp, được trang trí bắt mắt. Ngoài cửa quán là ông già noel bằng sáp đứng
lắc lư. Trước các cửa sổ, những cây bị rụng hết lá được sơn vôi trắng xóa như cây
bạch dương và đèn nhấp nháy quấn quanh các nhánh cây, dưới các gốc cây có rất
người tuyết đủ kích cỡ. Bên trong quán là một không gian ấm áp cùng nến và
hương café thoang thoảng. Tôi chọn một bàn gần cái lò sưởi giả và cạnh cửa sổ.
Vy thì ngồi cách đó ba bàn để có thể quan sát, vẻ mặt nó tỏ rõ sự hào hứng trái
ngược hoàn toàn với tâm trạng lo lắng, hồi hộp, bồn chồn của tôi. Ngoài trời đang
rất lạnh. Tôi chà xát hai bàn tay vào nhau nhìn ra cửa sổ. Đã đến giờ hẹn, tôi nhận
ra bóng Huy ngoài chỗ để xe. Hai bàn tay tôi siết chặt vào nhau, tôi nhìn hoang
mang về phía Vy. Dường như Vy cũng đã biết sự xuất hiện của Huy, Nó đưa ngón
tay cái lên cổ vũ tôi cười tít mắt. Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, hơi thở cũng gấp
hơn, tôi thấy nóng bức và khó thở như đang ngồi trong phòng xông hơi. Huy bước
vào quán lập tức nhận ra tôi, Huy cười để lộ cả răng khểnh rồi bước về phía tôi.
Tôi cúi gằm mặt xuống, môi mím chặt, hai bàn tay bây giờ nắm chặt chân váy,
căng thẳng cứ tăng theo tiếng bước chân ngày càng gần của Huy…
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.Tiếng bước chân ngừng lại, tôi có thể cảm
nhận được hơi thở nhè nhẹ của Huy bên tai, dường như cậu ấy đang cúi người
xuống:
_ Huy thích Quyên.
Tôi nấc nhẹ một tiếng, đầu óc chợt trống rỗng, dường như Trái đất đang xoay
nhanh hơn.
_ Huy thích Quyên. Quyên có thể làm người yêu Huy không? – Huy nhắc lại,
giọng run run, nghe giống như một câu nói lấy ra từ trong truyện.
_ Quyên … Quyên … - Tôi lắp bắp.
_ Hãy cho Huy một cơ hội.
Chuyện này lại xảy ra một lần nữa, từ "ngỡ ngàng” không thể diễn tả hết cảm giác
của tôi lúc này bất ngờ, vui mừng, khó hiểu… Lúc này tôi lại phì cười khúc khích,
cảm xúc chuyển đột ngột từ căng thẳng sang hạnh phúc, lòng nhẹ tâng như ăn một
chén cơm nóng khi bụng đói cồn cào. Giờ thì tôi có thể nói một cách dễ dàng:
_ Huy giống hệt hồi nhỏ!
Bằng cách nào đó tôi và Huy có thể nói chuyện cởi mở và vui vẻ. Chúng tôi nói
chuyện huyên thuyên cả buổi. Tới giờ về, tôi vô cùng lúng túng vì không thấy Vy
trong quán nữa, gọi cũng không bắt máy. Huy gợi ý sẽ chở tôi về. Thấy tay tôi tím
lại vì lạnh, cậu ấy liền đưa bao tay cho tôi. Trên đường về chúng tôi tiếp tục nói
chuyện rất hào hứng cho đến khi về tới cổng nhà tôi. Trước khi xuống xe, tôi lấy
tấm thiệp nhét vào một chiếc bao tay. Tôi xuống xe, trả bao tay cho cậu ấy, toan
chạy thẳng vào nhà. Bất chợt Huy nắm lấy khuỷu tay tôi:
_ Cậu …cậu chưa trả lời.
Tôi quay người về phía Huy, gật nhẹ đầu. Huy lại cười thật tươi. Không để Huy
nói tạm biệt, tôi đã giật nhẹ tay chạy vội vô nhà. Tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui
sướng, tôi lấy điện thoại gọi Vy để báo tin thì thấy tin nhắn của nó. Vy thú thật với
tôi là đã hợp tác với bạn thân của Huy dựng nên tình huống này để Huy và tôi mở
lòng hơn. Trước đó Huy không dám tỏ tình lần hai với tôi vì sợ thất bại. Chúng tôi
sẽ phải cảm ơn thật nhiều với "ông Tơ bà Nguyệt” vì phi vụ thành công mĩ mãn
này.
Trong chuyện tình cảm nếu cứ e dè, sợ sệt vì cả trăm lí do trên đời thì nửa kia đứng
trước mặt chúng ta, thì cũng như cách xa vạn dặm. Cho dù là con gái hay con trai
đều có quyền chủ động trước, để đừng phí phạm thời gian được ở bên nhau. À!
Còn một chuyện quan trọng chưa nói đó là trong tấm thiệp tôi viết rằng: "Tớ thích
trò"