Tuổi 20
lượt xem 1
download
Tuổi 20 cuộc sống của cô tuy không phức tạp nhưng lại chẳng dễ dàng. Hận để yêu, hận càng nhiều yêu càng sâu đậm. Đem tình đầu chôn giấu trong lòng vì sợ bản thân sẽ bị tổn thương thêm nữa. Đúng, ngay từ đầu tình cảm hắn giành cho cô chỉ như trò chơi.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tuổi 20
- Tuổi 20 Tác giả: Hàn Hân Di Thể loại: ngôn tình hiện đại, đoản văn Tình trạng: Hoàn/ 3 chương Cảnh báo: vô cùng trong sáng Văn án: Tuổi 20 cuộc sống của cô tuy không phức tạp nhưng lại chẳng dễ dàng. Hận để yêu, hận càng nhiều yêu càng sâu đậm. Đem tình đầu chôn giấu trong lòng vì sợ bản thân sẽ bị tổn thương thêm nữa. Đúng, ngay từ đầu tình cảm hắn giành cho cô chỉ như trò chơi. Nhưng vì sao khi thấy cô bị đám du côn xâm hại trong lòng của hắn lại tức giận? Sau lần đó hắn mới biết bản thân ngoài cô ra thì chẳng cần bất cứ điều gì trên thế giới. Khi cô biết được hắn liền giải thích nhưng cô một mực không tin. Hắn rốt cuộc phải làm sao? Tuổi 20 chết tiệt, nếu năm đó hắn không đồng ý cuộc cá cược này thì cô làm sao có thể giận hắn. Couple: Vương Khởi Nã ♥Kiều Thiệu Huy Phối hợp diễn: Tú Lệ+ Kiên Nghị+ Khởi Vũ
- Chương 1: Dưới cái nắng chói chang của tiết hè oi bức, một cô gái khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc đang tung tăng trên đường. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì chạy dưới trời nắng lâu mà trở lên ửng hồng. Mồ hôi tuôn như mưa nhưng vẫn không che dấu được nét hạnh phúc của người con gái mới yêu. 20 tuổi, cô lần đầu tiên yêu một người, tình cảm của cô và người đó như mật ngọt. Vậy nên hôm nay kỉ niệm một năm ngày hai người quen nhau cô đặc biệt chuẩn bị món bánh ngọt mà anh yêu thích. Chạy thật nhanh, chẳng bao lâu cô đến được quán bar World. Tú Linh nhân viên quản lí quán bar khi thấy cô tươi cười chào hỏi “Khởi Nã, sớm” “Chị cũng vậy, chị Tú Linh” “Ừm, thiếu gia đang ở trong phòng V.I.P đó, em mau vào đi.” “Vậy em đi trước.” “Ừm.” Sau khi chào tạm biệt Tú Linh, Khởi Nã dùng tốc độ không thể nhanh hơn chạy tới phòng V.I.P. Đứng trước của phòng V.I.P Khởi Nã chỉnh sửa lại mái tóc đang rối tung vì chạy quá nhanh. Khi tất cả đã hoàn mĩ thì cô xoay khoá của định tiến vào. Nhưng một âm thanh lạ đã hấp dẫn sự chú ý của cô, cô dừng lại động tác
- “Thiệu Phong, tôi thực sự không nhìn ra bản lĩnh của cậu lại cao siêu như vậy.” Nghe thấy vậy, bên ngoài Khởi Nã cũng thầm khen ngợi _Dĩ nhiên, người yêu của Khởi Nã này là ai chứ._ Đối với biểu tình của Kiên Nghị là biểu hiện lạnh nhạt của Thiệu Huy. “Nhiều lời.” Biểu tình lạnh nhạt của Thiệu Huy không làm giảm đi biểu hiện giễu cợt của Kiên Nghị mà còn làm tăng thêm. “Ha ha ha… Thiệu Huy không phải cậu giận dữ rồi đó chứ?” “Không quan tâm.” Thiệu Huy vẫn vậy, vẫn là lạnh nhạt. Trái hẳn với biểu hiện lạnh nhạt của Thiệu Huy , thì thái độ của Khởi Nã càng hưng phấn. _Cool quá, Thiệu Huy càng ngày em càng yêu anh._ “Thật sao?” Kiên Nghị vẫn cười “Cậu chắc rằng sẽ không quan tâm tới khoản tiền cược 3000$ chứ?” Nghe đến 3000$ biểu tình của Khởi Nã càng hưng phấn. _Tiền, là tiền đó nha! Tận 3000 $ lận, Thiệu Huy, anh làm em thực ngưỡng mộ._ Mọi người xung quanh vẫn không hiểu gì quay sang hỏi Kiên Nghị “3000$ nào?” “Ồ, vậy là mọi người không biết rồi. Tôi với Thiệu Huy đánh cược với nhau, ai thua sẽ phải trả người thắng 3000$.”
- Biểu tình của Kiên Nghị vẫn vậy, vẫn là cười tươi. Dường như đối với anh 3000$ chỉ là một khoản tiền nhỏ, có cũng được, không có cũng không sao. “Vậy ai là người thắng?” Mọi người bắt đầu ầm ĩ, trong lòng ai ai cũng thắc mắc. Khởi Nã cũng vậy, trong lòng cô tràn ngập sự hồi hộp, lắng nghe kết quả tử Kiên Nghị “Tất nhiên là… không phải tôi rồi.” Kiên Nghị vẫn tiếp tục cười thông báo kết quả. Còn Thiệu Huy sắc mặt có chút biến hoá. Biểu tình trái ngược nhau này của hai người là cho mọi người nổi lên nghi vấn “Người thắng cuộc là Thiệu Huy tại sao cậu lại như vậy khuôn mặt vì sao lại thúi như vậy? Còn Kiên Nghị rõ ràng cậu là người thua nhưng vì sao cậu khuôn mặt tươi như hoa? Rốt cuộc hai người đánh cuộc điều gì?” “Một điều rất thú vị.” Kiên Nghị khuôn mặt không thay đổi vẫn là cười nói “Là điều gì thú vị?” Mọi người trong phòng gần như không thể khống chế sự tò mò của mình. Ở bên ngoài nghe lén, lòng của Khởi Nã cũng tò mò không kém. “Nếu mọi người có hứng thú tôi sẽ kể.” “Mau kể đi.” “Mọi người chắc nhớ Khởi Nã người yêu hiện tại của Thiệu Huy chứ?” “Nhớ” “Tôi và Thiệu Huy đánh cuộc. Tôi nói, Thiệu Huy không thể cưa nổi Khởi Nã kia. Còn Thiệu Huy một lòng tin tưởng bản thân làm được. Kết quả ra sao mọi người chắc đã rõ.”
- Lời Kiên Nghị vừa nói ra, cả đám người ồ lên một tiếng lớn “Hoá ra là vậy, tôi đã nói rồi, Thiệu Huy sao có thể thích con nhỏ như Khởi Nã kia chứ.” “Đúng đúng, ngay từ đầu tôi đã thấy nghi nghi rồi.” “…” “…” Trong phòng náo nhiệt hẳn lên từng tiếng bàn tán vang lên. Còn ở bên ngoài thì không yên tĩnh được như vậy. Lời nói của Kiên Nghị như một con dao đâm sâu vào trái tim của Khởi Nã. “Bịch” Hộp đựng bánh ngọt rơi xuống “Tách” “Tách” “Tách” Từng giọt nước mắt rơi xuống, làm nhoè đi phấn trang điểm. Một năm anh theo đuổi cô rốt cuộc chỉ là một trò cá cược không có chút tình cảm. Một năm anh cùng cô có những kỉ niệm vui vẻ bên nhau rốt cuộc chỉ là cách mà anh để anh thắng vụ cá cược. Một năm qua, tất cả đều chỉ là do cô vọng tưởng sẽ có một người yêu cô thật lòng. Sớm biết sự tình như vậy cô sẽ cố gắng không để bản thân động tâm trước anh rồi bản thân lại đau khổ. Cô chạy, đầu óc quay cuồng. Giờ đây cô chỉ biết bản thân không thể ở đây thêm
- chút nào nữa. Cô cảm thấy nơi này thật ghê tởm. Thấy Khởi Nã chạy ra, Tú Linh nhìn cô đầy thắc mắc. Đến khi cô nhìn thấy trên khuôn mặt của Khởi Nã tràn đầy nước mắt thì không khỏi hoảng sợ. Cô lên tiếng gọi “Khởi Nã” Không một tiếng đáp trả, Khởi Nã vẫn vậy, vẫn chạy về phía trước. Tú Linh hoảng sợ vội chạy đến phòng V.I.P báo cho Thiệu Phong. Khởi Nã cứ như vậy chạy đi. Lúc này cô thực sự không biết trời đất là gì nữa. Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt khả ái. Cô cũng chẳng muốn lau đi, cứ như vậy để nước mắt làm nhoè đi. “ Tí tách” “Tí tách” “Tí tách” Từng hạt mưa rơi xuống, càng ngày càng lớn. Người đi đường xung quanh tìm nơi để trú mưa. Nhưng cô lại khác. Mưa càng lớn cô càng cố chấp đứng ở bên đường. Mọi người nhìn cô với đủ những suy nghĩ khác nhau. Thương hại có, đồng cảm có, thậm chí có người còn nói cô bị điên. Đúng, cô đang điên. Cô điên vì bản thân đã không suy nghĩ kĩ để rồi bị một người đàn ông lừa dối tình cảm. Cô điên vì đã không biết nhìn tấm gương của mẹ cô mà tin tưởng sẽ có một người yêu cô thật lòng. Cô điên vì yêu anh quá nhiều nên rồi những gì cô nhận được chỉ có đau thương. Bước chân của cô loạng choạng rồi gục xuống. Nhưng có một cánh tay đã ôm lấy cô. Ánh mắt của cô mờ dần, mờ dần rồi nhắm lại.
- -o0o- Vào giờ ăn trưa của trường đại học, một thân hình nhỏ nhắn đang ngủ dưới gốc cây cổ thụ lớn. Thỉnh thoảng cô bật lên mấy câu mà có lẽ ngay cả cô cũng không biết nó có nghĩa gì. Cô ngủ dưới gốc cây cổ thụ ngoan ngoãn như một con mèo con. Những hành động khi ngủ của cô vô cùng đáng yêu nhưng chỉ có một người được ngắm nhìn những hành động đó. Người đó nhìn cô trong lòng có chút dao động nhưng mau chóng biến mất. Thay thế vào đó là một khuôn mắt lạnh băng. Môi bạc nhếch lên một cách quái dị. Anh tiến tới bên người con gái kia, dùng lon cô ca lạnh áp vào má của cô. Đang mơ màng trong mộng đẹp bỗng nhiên bị một vật thể lạ áp vào má. Mà vật thể lạ kia lại vô cùng lạnh và ướt khiến cho cô hoảng hốt tỉnh dậy. Mở mắt ra cô nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đang ngồi bên cạnh mình. Mày đẹp nhăn lại, giọng nói cáu kỉnh vang lên: “Anh ở đây làm gì? Chẳng phải giờ đang trong giờ ăn trưa sao?” “Uống không?” Người kia vẫn không đáp, đưa cho cô lon cô ca lạnh “Uống” Cô mau chóng đoạt lấy lon cô ca kia, nhanh chóng đưa lon cô ca lên miệng uống. Cô không hiểu vì sao anh biết cô thích cô ca lạnh, nhưng cô lại chưa bao giờ hỏi. Vì đối với cô đàn ông là những người không đáng để tin tưởng. Chương 2:
- Uống xong lon cô ca lạnh, tầm mắt cô mới rời xuống người anh. “Anh đang làm gì ở đây.” “Cùng em tán gẫu.” “Vô nghĩa.” “ Anh thích vậy.” Anh cười một nụ cười như thiên sứ làm trái tim của cô có chút hoảng loạn mà đập nhanh lên. Cô quay đầu ra chỗ khác, khuôn mặt bỗng trở nên ửng hồng. Thấy vậy trong lòng anh không khỏi có một chút khó chịu. Bỗng dưng cô đứng dậy làm anh có chút thắc mắc “ Tôi vào lớp .” “Khởi Nã, em ngồi lại đây.” Anh kéo cánh tay của cô lại, khiến cả người cô mất trọng tâm ngã về phía sau, thừa dịp anh đưa cánh tay ra đỡ lấy cô. “Thịch” ”Thịch” “Thịch” Trái tim cô lại thêm một lần nhảy liên hồi. Khuôn mặt còn chưa giảm nét hồng giờ lại thêm hồng hơn. “Thiệu…H..uy …bỏ…bỏ…tôi ra.”
- “Em ngồi cùng anh.” “Ừm.” Khởi Nã ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thiệu Huy. Thiệu Huy thoả mãn nở nụ cười. Đôi tay không an phận vòng qua đôi em thon gọn của Khởi Nã, đem nó ôm vào trong lòng. Thấy vậy, Khởi Nã ngượng ngùng rời khỏi bờ ngực ấm áp của anh “Sắc lang.” “Anh yêu em.” Trong lòng Khởi Nã dâng lên một cảm xúc ngượng ngùng. Cô tránh né, đứng dậy bước đi. Nhưng một bàn tay đã kéo cô lại “Em đi đâu vậy?” “Ăn trưa, tôi đói.” “Anh đi cùng em” Khởi Nã cũng không phản kháng, bởi vì cô biết tất cả đều vô dụng. Hai người sóng vai nhau bước vào nhà ăn trước con mắt ghen tị của tất cả sinh viên trong trường. Nữ sinh thì nhìn Khởi Nã với đôi mắt ghen tị. Nam sinh thì nhìn ghen tị với Thiệu Huy. Dù sao Khởi Nã cũng là một mĩ nhân trong lòng mọi nam sinh. Chỉ trừ chủ trương ghét tất cả nam nhân trên thế giới thì cô là một cô gái hoàn hảo. Hai người thân mật cùng nhau ăn cơm, khiến một người từ đằng xa nhìn lại không khỏi cảm thấy trướng mắt. _ Thiệu Huy ngươi giỏi lắm lần này ta thua nhưng lần sau sẽ không vậy đâu. Ôi 3000$ của ta…_ Sau khi dùng xong bữa trưa, Khởi Nã trở về giảng đường chuẩn bị cho tiết học mới còn Thiệu Huy thì trở lại công ty của mình tiếp tục làm việc. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy hết ngày này qua ngày khác. Đến một hôm… “Thả mẹ tôi ra. Các người là ai, sao lại vào nhà tôi?”
- Một nữ sinh hét lên khi thấy một đám du côn lao vào trong nhà và túm lấy cổ tay của mẹ cô siết mạnh. Thấy cô đám du côn buông mẹ cô ra khiến bà ngã xuống sàn nhà lạnh giá. Cô thấy vậy vội chạy ra đỡ lấy mẹ cô “Mẹ, mẹ không sao chứ.” “M.. ẹ…mẹ..k..hông s…ao, c…on m…au chạy đi.” Mẹ cô cố gắng buông ra từng chữ. Thấy vậy, nước mắt của Khởi Nã như mưa lũ chảy dài trên khuôn mặt thanh tú “Không con không thể ***** lại một mình.” “Tiểu Nã, con gái của mẹ, hãy nghe lời mẹ m…au m…au chạy đi.” “Không, con không đi đâu hết.” Hai mẹ con tình cảm nồng đậm còn ở bên kia tiếng cười của bọn du côn càng ngày càng lớn “ ha ha ha.” “Nếu đã không muốn đi thì ở lại đi. Như vậy tụi tao cũng không tốn công phải bắt mày trở lại.” “Các người muốn làm gì?” Khởi Nã một chút run sợ cũng không có lớn tiếng nói “Thứ tụi tao muốn đang nằm trong người mày đó.” “Là thứ gì?” “Tiền.” “Tại sao tôi phải đưa cho mấy người?”
- “Đơn giản, mẹ cô nợ chúng ta 100 ngàn tệ chúng ta lục tung nhà mà không thấy khi hỏi thì bà ta nói tiền tất cả đều nằm trên người mày.” “Tôi không có tiền.” “Nói dối tụi tao đã điều tra, mấy lần thấy mày đi vào khách sạn 5 sao ăn tối. Nếu mày không có tiền tưởng rằng sẽ vào được trong đó sao?” “Đó là…” “Không nói nhiều nữa người đâu khám người nó.” Đám du côn xông lên, nhưng Khởi Nã đã nhanh chân dùng chân đạp một tên ngã xuống. Nhưng cô không ngờ có một tên ở đằng sau dùng gậy đánh lén cô. Khiến cả người cô đau đớn ngã xuống. Bọn họ như hổ đói, tiến tới chỗ cô, chân tay đụng chạm lung tung. Cô sợ quá, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống “Thiệu Huy…” Cô sợ hãi gọi tên anh. “RẦM.” Cánh cửa nhà cô bị đạp đổ và hung thủ không ai khác chính là người trong lúc sợ hãi cô gọi tên. “Bọn khốn, chúng mày đang làm gì vậy?” Anh rống lên, dùng sức đạp những tên lâu la đang làm loạn trên người cô ra. Thấy anh cô như một người lạc trong màn đêm tìm được ánh sáng. Nhưng cô chưa kịp ngắm kĩ khuôn mặt kia thì đã ngất đi. “Tiểu Nã.” Thiệu Huy hét lên tiến đến bên Khởi Nã ôm cô vào trong lòng, chạy vội đi. Bỏ mặc bên trong một đám hỗn độn. Thiệu Huy mau chóng đưa Khởi Nã đến bệnh viện. Đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, lòng anh như lửa nóng.
- _ Tiểu Nã xin em đừng có chuyện gì. Xin em hãy tỉnh lại hãy để anh nói với em lời xin lỗi_ “Đinh” Cửa phòng cấp cứu mở ra “Bác sĩ cô ấy không sao chứ?” Ông bác sĩ già tháo chiếc khẩu trang y tế ( câu này là do ta tự đặt nha) ra, nhìn anh hiền từ nói “ Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, giờ đang nằm nghỉ, cậu có thể vào thăm cô ấy.” “Cám ơn ông, bác sĩ.” “Là chuyện chúng tôi cần phải làm.Tôi đi trước cậu mau vào thăm cô ấy đi.” “Được.” Thiệu Huy chạy vào trong phòng bệnh, nhìn Khởi Nã thân thể bất động nằm trên giường trogn lòng không khỏi đau xót. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh nhẹ nhành hôn lên nó “Tiểu Nã thực xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em.” “Tiểu Nã, anh có một chuyện đã lừa dối em. Anh, thực ra là…” “ưm…” “Tiểu Nã em tỉnh rồi, để anh đi gọi bác sĩ.” Thiệu Huy định chạy đi thì một bàn níu anh lại. “Huy, em thực sợ.” Ôm cô vào trong lòng anh an ủi
- “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Anh sẽ bảo vệ em.” “Hu hu hu.” Thấy cô khóc như vậy lòng Thiệu Huy lại càng đau hơn. “Anh xin lỗi là lỗi của anh, là do anh không tốt…” “Không, anh là người tốt nhất. Tốt đến nỗi trái tim em tất cả đều giao về anh.” Nghe những lời Khởi Nã nói, Thiệu Huy vừa vui vừa sợ. Anh sợ bản thân là đang nghe nhầm. “Em là…” “Em thích anh.” Khởi Nã ngượng ngùng thổ lộ. Thiệu Huy nghe được phấn kích ôm cô vào trong lòng, đặt lên môi của cô một nụ hôn thật sâu “Anh cũng thích em Tiểu Nã.” Hai người đang tình tình cảm cảm ngọt ngào thì ở một nơi khác… “Chị Khởi Vũ, con gái chị đúng là nhân tài diễn xuất hiếm có, không cần nhìn kịch bản mà diễn không sai một câu nào.” “Đúng vậy, diễn xuất cũng rất tốt nha.” “Nhưng còn người đàn ông vào sau là ai vậy? Trông cậu ấy rất tuấn tú nha.” “…” “…” Từng lời bàn tán, ca ngợi vang lên, Khởi Vũ nghe khoé miệng không ngừng nở nụ cười
- “Chàng trai kia là bạn trai của Tiểu Nã nhà tôi, mọi người xem tụi nó có xứng đôi không?” “Xứng, hai người họ ở chung trông thật đẹp đôi.” “Chúc mừng chị Khởi Vũ nha.” “Cám ơn mọi người nhiều. Nếu chúng nó có kết hôn, tôi nhất định mời mọi người tới.” “Chị phải giữ lời hứa đó.” “Chắc chắn rùi.” 3 tháng sau: “AAAAAAAAAAAAAAAAAAA” Tiếng hét của các nữ sinh vang lên làm cho mọi người chú ý. “Nhìn n..hìn kìa…đó..là …anh Thiệu Huy…anh ấy ở trên tivi.” “Oa anh ấy thực đẹp trai.” “Nhưng sao lại có cả con nhỏ Khởi Nã đó chứ?” … Lời bàn tán vang lên trong phòng ăn thu hút sự tò mò của Khởi Nã. Cô xoay người nhìn lên màn hình ti vi. “Ách.” Cô không thể tưởng tượng được những gì cô nhìn thấy. Chuyện hôm đó lẽ nào là… “Huy, anh mau nhìn xem.” Khởi Nã quay ra kéo tay Thiệu Huy chỉ vào phía màn hình ti vi “Có chuyện gì không?” Thiệu Huy nhìn qua cảnh chiếu trên ti vi lãnh đạm nói. Đôi tay vẫn chăm chú đút
- thức ăn cho Khởi Nã. “Anh không ngạc nhiên?” Ăn xong miếng cơm anh đút, cô kinh ngạc hỏi anh “Anh sớm đã biết.” “A, sao chỉ có em là người biết sau cùng vậy?” Khởi Nã ảo não nói. Thực ra Thiệu Huy vì tìm bọn du côn đã làm Khởi Nã vào viện nên mới biết được chuyện. Lúc đầu có chút kinh ngạc nhưng sau cùng vẫn là biểu hiện lạnh nhạt. Chương 3: Đôi mi dài kẽ động đậy, cô mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ. Không phải nhà của cô nhưng vì sao nó trông thật quen thuộc. “Em tỉnh rồi.” “Là anh?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Khởi Nã xoay người nhìn người đứng bên cửa. “Ừm.” Nhìn thấy anh, Khởi Nã ngay lập tức muốn đứng dậy rời khỏi đây “Tôi muốn trở về.” “Em đang rất yếu.” “Tôi không quan tâm. Tôi không muốn ở cùng một kẻ như anh.” Thấy Thiệu Huy vẫn quan tâm mình, Khởi Nã trong lòng xúc động nhưng cô cũng tuyệt đối không quên chuyện anh đã làm với cô. “Nghe lời anh.” “Việc gì tôi phải nghe lời anh? Anh là kẻ khốn khiếp, tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, anh không cần phải giả bộ yêu thương tôi. Anh là kẻ khốn khiếp, kẻ tồi tệ, tại sao tôi lại yêu một người như anh chứ?” “Em là biết chuyện Kiên Nghị hắn nói?” “Đúng vậy. Anh sợ rồi sao?” “Anh không sợ. Anh là thật lòng. Vì vậy hãy nghe anh giải thích.” “Không, tôi không nghe gì hết.” Khởi Nã kích động dùng gối ném vào người Thiệu Huy. Anh cũng không phản kháng để mặc cho Khởi Nã trút giận. “Vì sao lại đối với tôi như vậy? Vì sao lại khiến tôi đau khổ? Tôi thực sự yêu anh
- mà.” Khởi Nã không giấu được thương tâm, nước mắt kích động rơi xuống. “Tiểu Nã, anh thực sự không có lừa dối em, anh là thật lòng yêu em.” “Lừa dối, tôi chính là bị những lời nói này của anh dụ hoặc.” Khởi Nã kích động chạy tới đánh vào ngực anh. Thiệu Huy cũng không có phản kháng để Khởi Nã đánh. Sau khi cô đã xả giận xong anh mới nhẹ nhàng lên tiếng. “Những gì anh nói là sự thật. Đúng ngay từ bắt đầu anh đã lừa dối em. Nhưng anh không nghĩ rằng bản thân cũng giành tình cảm cho em, yêu em, sợ mất em. Lần đó thấy bọn du côn kia xâm hại em, anh mới cảm nhận được trên thế giới này ngoài em ra anh chẳng mong gì hết. Anh là thực lòng yêu em, chẳng lẽ những hành động của anh trong thời gian qua không đủ để làm em tin tưởng sao?” “Anh…tôi…tôi không biết.” Khởi Nã chạy ra khỏi cửa, bỏ mặc Thiệu Huy ở lại. Dáng người cao lớn choạng vạng rồi ngã xuống. 6 tiếng trước… “Thiếu gia.” Tiếng của Tú Linh vang lên phá vỡ không gian lạnh giá của phòng V.I.P “Có chuyện gì?” Vẫn vậy, biểu hiện của anh vẫn là lạnh nhạt. “Khởi Nã, em ấy…” Vừa nghe thấy tên của cô, cả người Thiệu Huy kích động “Cô ấy làm sao?” “Tôi thấy em đấy mặt đầy nước mắt chạy ra khỏi quán bar.” “Chết tiệt.” Thiệu Huy tức giận rống lên sau đó mau chân chạy ra ngoài. Bỏ mặc mọi người đang ngây ngốc trong đây. “Tiểu Nã em đang ở đâu?” “Tiểu Nã,là anh sai, em ra đây đi, đừng làm anh sợ.” Thiệu Huy tìm khắp nơi không thấy bóng dáng của Tiểu Nã, kích động hét lớn. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một tiếng nói của người qua đường “Lại là một kẻ thất tình. Sao trên đời này có nhiều kẻ thất tình vậy nhỉ? Giới trẻ thật khó đoán.” “Đúng vậy, nhưng sao cô gái xinh đẹp như thế kia cùng cậu đẹp trai này lại có thể thất tình nhỉ?” “Ai mà biết được chuyện của họ.” Lời nói của họ lập tức thu hút sự chú ý của anh. Anh chạy lại hỏi về người con gái kia rồi mau chóng rời khỏi theo hướng mà họ nói. Quả nhiên anh nhìn thấy được Khởi Nã đang giầm dưới mưa. Nhưng sao dáng của
- cô lại loạng choạng như vậy? Anh chạy tới, đúng lúc cả người cô ngã xuống. Dùng sức lực của mình anh mau chóng đỡ được Khởi Nã. “Tiểu Nã, tiểu Nã em mau tình lại đi, đừng làm anh sợ.” Không một tiếng trả lời, mi mắt của Khởi Nã trùng xuống rồi khép lại. Cả người Khởi Nã nóng ran khiến anh hoảng hốt vội mang cô tới bệnh viện. Sau khi xác định được cô không có chuyện gì, Thiệu Huy mới an tâm. Khởi Nã sức khoẻ càng ổn định nhưng vì sao cả người anh lại cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng, người cũng nóng lên không ngừng. Bác sĩ có xem qua nói anh bị cảm, bảo anh ở lại truyền nước, nhưng anh một mực không nghe. Anh muốn được ở bên Khởi Nã, chăm sóc cho cô. Lái xe về biệt thự của mình. Thiệu Huy đặt Khởi Nã lên giường ôn nhu chăm sóc. Tới khi cô tỉnh lại. Khởi Nã về tới nhà thì thấy sắc mặt của mẹ cô có phần không tốt lắm “Con đã về.” Cô chào mẹ cô một câu rồi lên trên tầng.Thấy vậy, mẹ cô vội gọi cô lại. “Con sao không ở bên Thiệu Huy?” “Con với anh ta không liên quan.” “Sao con có thể nói vậy? Thiệu Huy là một chàng trai tốt.” “Tất cả đều là giả tạo.” “Mẹ hiểu những gì mà con trải qua. Nhưng Thiệu Huy không phải người như vậy đâu.” “Mẹ bị anh ta lừa gạt rồi.” “Con nghĩ có người có thể gạt được mẹ sao? Thực ra chuyện cá cược của Thiệu Huy ta cũng đã sớm biết.” “MẸ…Vì sao không nói cho con biết.” “Con bình tĩnh để ta nói hết đã.” Khởi Nã ngoan ngoãn ngồi xuống lắng nghe mẹ cô nói “Thực ra Thiệu Huy đã nói với ta. Lúc đầu ta đã rất tức giận khi nghe được chuyện đó. Nhưng hắn đã nói với ta rằng. Lúc đó hắn là do quá ham chơi nên mới nhận lời cá cược này. Nhưng không ngờ cuối cùng hắn đã thích con thật. Hắn đã nói rất nhiều. Chỉ mong rằng ta sẽ tha thứ cho những việc làm của hắn.” “Lúc đó con căn bản hoàn toàn không hề biết chuyện kia vậy hắn còn nói cho ta để làm gì? Còn lừa dối con làm gì. Hắn tốt thực sự, hắn đối với con tràn đầy yêu thương vì sao con không nhận ra? Hắn còn vì con bỏ mặc đang bị sốt cao chăm sóc cho con. Giờ con lại chạy về đây, bỏ mặc hắn một mình. Vừa nãy mẹ gọi điện cho hắn nhưng không thấy hắn bắt máy. Không biết hắn có xảy ra chuyện gì không?” “Ý mẹ là…” Khởi Nã không thể tin được những gì mẹ cô nói. Thiệu Huy là thực lòng đối với cô chứ không phải muốn dối lừa cô. Nhưng khi nghe được mẹ cô nói anh là bỏ mặc
- sức khoẻ của mình chăm sóc cô cô thực sự đau lòng, muốn chạy đến bên anh. “Cái đứa con ngốc nghếch này. Còn không mau chạy đi tìm nó đi. Nếu lần này con để tuột mất nó thì ta sẽ không tha cho con đâu.” “Con đã biết. Cám ơn mẹ.” Khởi Nã vội thuê xe chạy tới biệt thự của Thiệu Huy. Cô bước vào chạy lên phòng của anh thì thấy anh ngục dưới sàn nhà “Huy.” Cô chạy tới bên anh, đỡ anh dậy “Huy, anh mau tình lại đi, là do em, tất cả là do ,em đã sai rồi. Em đáng nhẽ không nên không tin anh. Anh hãy tỉnh lại đi.” Khởi Nã lay lay cánh tay của Thiệu Huy, nước mắt không ngừng chảy ra. “Tiểu Nã.” “Em đây.” Khởi Nã ngừng khóc ,lấy đôi tay của anh đặt lên má của mình. “Anh sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?” “Không ,anh rất khoẻ. Được thấy em tất cả mệt mỏi của anh đều tan biến” “Dù anh nói vậy, nhưng chúng ta cũng phải đến bệnh viện.” “Ừm.” Thiệu Huy không có phản đối. Khởi Nã quàng tay anh lên vai của cô dìu anh tới trước nhà. “Tiểu Nã tin tưởng anh, anh không lừa dối em. Anh là yêu em thật lòng.” “Em tin.” Bắt taxi, Khởi Nã lòng như lửa đốt đưa Thiệu Huy đến bệnh viện. Bác sĩ khám và tiêm cho anh một mũi để hạ sốt. Từ lúc tới bệnh viện tới giờ anh vẫn chỉ duy trì một trạng thái đó là ngủ. Nhưng bàn tay vẫn không hề rời bàn tay của Khởi Nã. Khởi Nã chỉ biết cười khổ. Nắm lấy bàn tay anh, Khởi Nã ngủ thiếp đi trong phòng bệnh. Sáng hôm sau khi tỉnh lại cô thấy bản thân mình đã nằm trên giường từ lúc nào không biết. Cô quay sang thì thấy Thiệu Huy đang nhìn cô mỉm cười ngọt ngào. “Anh tỉnh rồi, cảm thấy thân thể thế nào, khoẻ hơn chưa?” Khởi Nã đưa tay chạm vào trán của Thiệu Huy đo lấy thân nhiệt của anh. Thấy nó đã không còn sốt nữa cô an tâm, rút tay về. Nhưng Thiệu Huy nhanh tay hơn, đưa tay ra túm lấy tay của cô đặt vào trong ngực của anh. “Em có thấy không, trái tim của anh đang đập vì em đó. Anh yêu em, Khởi Nã.” Bàn tay của Khởi Nã đặt lên trái tim của Thiệu Huy cảm nhận nó đập mạnh. Lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Hai tay đưa ra sau gáy anh, ôm lấy anh “Em cũng thích anh.” 3 tháng sau…
- Đứng trong lễ đường, Thiệu Huy hạnh phúc nhìn về phía của Khởi Nã đang bước vào lễ đường. Cuộc sống này, Khởi Nã rốt cuộc có thể tìm được hạnh phúc cho bản thân. Hạnh phúc thật đơn giản nhưng lại khó nắm bắt. Yêu thì dễ nhưng nếu muốn yêu thật lòng hãy dùng cả trái tim để cảm nhận. The End^^
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Giăng lưới bắt chim: Phần 2
159 p | 120 | 12
-
Ai Hơn Ai - Tập 20
171 p | 57 | 11
-
Bài Học Đầu Tiên - tác giả Trần Thị Hồng Hạnh
40 p | 146 | 9
-
Đàn ông, 20 chưa 25..
6 p | 88 | 5
-
Khung trời tuổi thơ - Tập 20
0 p | 39 | 4
-
Vũ Điệu Sân Cỏ -Tập 20
0 p | 37 | 4
-
Một nửa Ranma - Tập 20
162 p | 46 | 4
-
20 Tuổi Em Đã Làm Trai Bao
4 p | 61 | 4
-
Tiên Nữ Giáng Trần - Tập 20
0 p | 65 | 4
-
Gia tài tuổi 20
5 p | 60 | 3
-
Sông Trà không có tuổi
8 p | 71 | 3
-
50 việc cần làm ở tuổi 20 - nxb trẻ
52 p | 52 | 3
-
VUA BÓNG NÉM - TẬP 20
0 p | 37 | 3
-
Chông chênh tuổi 20
11 p | 74 | 3
-
từng qua tuổi 20: phần 1 - nxb trẻ
147 p | 43 | 2
-
từng qua tuổi 20: phần 2 - nxb trẻ
130 p | 34 | 2
-
Vua trò chơi - Tập 20
0 p | 41 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn