
Vẫn Còn Để Nhớ -Viên Ngọc

Mùa hè. Nắng như chảy ra trên những con đường nhựa, những tàng cây khô
héo rũ xà trên những chiếc xe phóng ào ạt qua nhau, không kịp cả nhìn nhau.
Tôi ngồi nơi bàn làm việc hướng ra đường, thấy cả những khoảng không
trước mặt vàng chóe một màu nắng. Hè đều đặn mỗi năm lại quay về. Nhưng
có biết bao điều theo ngày tháng đã vĩnh viễn ra đi. Thoáng một bóng áo đen
trên chiếc xe màu nho lướt qua, trong nắng lấp lóa giống hệt Khương. Trưa
thật vắng và tôi lại bắt đầu ngồi nhớ.
Ngày trước, một ngày trong những ngày bên nhau. Những ngày tôi và
Khương còn học chung trường đại học tại chức trên lộ Hai Mươi. Mùa hè
cũng nắng chói chang như bây giờ. Lớp Quản Trị của Khương nghỉ hè sớm
hơn lớp Anh văn của tôi, nên sáng sáng tôi không còn phải ghé rủ Khương
cùng đi học. Chị ghi phiếu ở bãi giữ xe phẩy tay cho tôi vô rồi cười nói: "Thôi
quen mà. Không có cậu, tôi sợ cô sẽ làm mất phiếu xe thì khổ.”. Tôi cười theo,
nghe nao nao nhớ Khương. Vào lớp, hễ đọc sai một từ tiếng Anh thì mấy chị
ngồi kế lại bấm tôi: "Quản trị nghỉ hè sớm chi cho Anh văn khổ vậy không
biết. Phải kiện Ban giám hiệu mới được.”.
Rồi một buổi trưa tan học (Hôm đó môn Listening mà tôi chỉ toàn ngồi nhớ),

tôi thấy anh lên trường đón, mồ hôi đầy mặt và đầy cả áo. Cả lớp tôi ai cũng
tủm tỉm cười. Trên đường về, tôi thấy tay Khương đầy vết xước. Tôi hốt
hoảng hỏi. Khương kéo ống quần Jean: những vết máu còn nguyên. Tôi hỏi
giọng ngấn nước: "Sao vậy anh?” – "Anh qua đường gấp quá đụng phải chiếc
xe lôi ngược chiều”. Tôi dằn dỗi: "Thụy dặn chạy chậm mà không nhớ. Ra
đường phóng xe vậy hoài.”. Khương nhìn tôi: – "Anh sợ lên trễ Thụy đã về
rồi”. Tôi nhấm nhẳn: "Bị vậy không về nhà còn ráng lên đón Thụy làm chi”.
Khương cười nói vì nhớ tôi. Tôi lặng im, nghe hạnh phúc nhảy nhót trong tim,
nghe nắng hạ nồng nàn trên má.
Chiều đó tôi ghé tiệm thuốc tây, ấp úng hỏi mua thuốc bị đụng xe. Ở đó ai
cũng cười hỏi tôi mua cho ai, vết thương ở đâu, nặng hay nhẹ, bao nhiêu tuổi
uống. Tôi thì thật thà nói mua cho con trai uống, bị chảy máu ở chân. Tôi còn
hỏi mua thuốc nào uống để đừng đau. Chú bán thuốc chọc tôi: mua cho người
yêu phải không? Vậy mà tôi dám gật đầu. Rồi tối đó tôi đem thuốc lên khu tập
thể nhà anh ở, đưa thuốc và dặn dò anh uống. Anh hỏi có cho anh uống thuốc
mê không, tôi lại ngúng nguẩy dỗi hờn cho anh năn nỉ. Chúng tôi ngồi bên
nhau trên ban công, nhìn ra phía bờ sông bến Ninh Kiều về đêm nhấp nháy
ánh đèn, gió dưới sông thổi lên mát rượi. Tôi để yên bàn tay bé nhỏ của mình
trong tay anh nồng ấm, thấy mùa hè của tôi sao ngọt ngào, hạnh phúc.

Rồi những buổi tối tháng năm nóng muốn điên người. Anh chở tôi chạy lang
thang hóng gió trên những con đường lao xao hàng phượng vĩ. Và đi coi phim.
Anh mua cho tôi bao nhiêu là kẹo. Tôi chu môi: Bộ Thụy là em bé hả? Anh
cười nháy mắt: "Với anh thì lúc nào cũng là bé cưng”. Rạp hát ngày xưa chật
chội, lèo tèo vài cây quạt. Tôi nhõng nhẽo than nóng. Anh lấy tập quạt cho tôi
suốt buổi. Anh vừa quạt vừa khe khẽ hát bên tai tôi … "Vai anh em hãy tựa
đầu. cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi.”. Giọng Khương ấm áp, nồng nàn.
Tôi nhắm mắt, tựa đầu bên vai anh, chợt tin tưởng hạnh phúc này là thật sự,
là vĩnh cửu.
Còn biết bao ngày tháng biết bao kỷ niệm vẫn còn đầy và vẫn còn sóng sánh
mới nguyên men hạnh phúc. Nên mãi cho đến giờ tôi vẫn tự hỏi: Sao ngày đó
chúng tôi yêu nhau đến vậy mà rốt cuộc rồi cũng chia tay. Với tôi thì chẳng có
lý do nào đáng cho việc hai người yêu nhau chia tay nhau ngoài hai chữ: Còn
yêu hay không. Tôi còn nhớ gương mặt Khương lúc đó, cũng vật vã, cũng tan
nát. Nhưng chính Khương là kẻ quay lưng thì tôi nghĩ anh còn vật vã, còn tan
nát để làm gì. Chỉ có hai điều là còn yêu hay không. Ngoài ra không có lý do
nào khác. Nên ngày đó tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh nào của
anh. Tôi điên cuồng đem hết tranh ảnh thư từ trả lại cho anh rồi sống những

ngày tháng vật vờ đau khổ, không phải là tôi nữa. Giờ nghĩ lại tôi còn cảm
thấy ngạc nhiên: Không biết sao tôi đã đủ sức vượt qua khỏi những ngày
tháng chông chênh đó. Tôi và anh bây giờ vẫn ở cùng một thành phố nhỏ như
bàn tay. Chỉ cần đi qua hai con phố ngắn, chưa đầy mười phút đã đến nhà
nhau nhưng tưởng như xa ngút ngát đến nghìn trùng. Thỉnh thoảng trên
đường phố những chiều tan sở, tôi gặp Khương chạy xe ngược chiều. Vẫn
dáng dấp, vẫn mái tóc đó ngày xưa với những yêu thương, giờ nhạt nhòa xa
lạ. Cái kính đen làm tôi không thấy được ánh mắt anh, dầu biết không còn
ánh nhìn nồng nàn như thuở trước, nhưng khi trông thấy anh có vẻ gầy ốm,
hốc hác hơn xưa tôi lại thấy nao lòng muốn khóc. Tôi không còn thấy giận
anh. Không biết tôi có còn yêu anh không, nhưng kỷ niệm ngày xưa của mối
tình đầu vẫn còn nguyên vẹn đủ đầy trong ký ức. Những ngày hạ ngày đông.
Những ngày mưa ngày nắng, những ngày tháng với tôi là hạnh phúc. Và trong
những ngày dài sắp tới, tôi biết mình vẫn sẽ mang theo. Với anh, tôi cũng
mong như vậy, vì:
"Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn
Ta mang theo nhiều yêu mến trong đời
Trong mọi nỗi buồn vui cuộc sống
Sẽ ấm lòng khi nhớ lại, người ơi!”