YOMEDIA
ADSENSE
Vết thương nơi tâm hồn
76
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
VẾT THƯƠNG NƠI TÂM HỒN Lúc nhỏ tôi sống vui vẻ và hạnh phúc bên Nội và gia đình, cả tuổi thơ tôi nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của Nội.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vết thương nơi tâm hồn
- Vết thương nơi tâm hồn VẾT THƯƠNG NƠI TÂM HỒN Lúc nhỏ tôi sống vui vẻ và hạnh phúc bên Nội và gia đình, cả tuổi thơ tôi nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của Nội. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, tôi vẫn nhớ mỗi khi ngồi bên mâm cơm gia đình luôn là những tiếng nói cười rộn rã, tôi kể chuyện trường lớp cho cả nhà nghe, ngôi nhà thân thương của tôi luôn đầy ấp tiếng cười. Gia đình tôi lúc đó thật hạnh phúc. Ba Mẹ luôn quan tâm đến việc học của tôi, nhất là Mẹ. Tuổi thơ cùng Mẹ đến trường, Mẹ luôn mua quà cho tôi khi đi chợ về. Mẹ tôi là giáo viên, sau giờ học ở trường tôi phụ mẹ dọn nhà và nấu cơm. Mẹ vẫn dạy tôi những lời hay, mỗi khi làm sai mẹ chẳng mắng hay to tiếng mà Mẹ dịu dàng khuyên bảo tôi. Những buổi tối Mẹ soạn giáo án, tôi học bài, những chuyện vui buồn tôi đều kể cho Mẹ nghe. Ba là công nhân viên chức, là một người luôn yêu thương con cái, Ba nóng tính nhưng sống rất tình cảm. Ba luôn là người mà tôi kính trọng nhất. Rồi thời gian trôi qua, Mẹ tôi bị ốm nặng lắm, cứ phải nằm viện điều trị, sáng nào tôi cũng đi bộ đến trường thay vì được Mẹ chở đi học, những tiếng cười đùa bên mâm cơm không còn nữa, thay vào đó là sự im lặng. Nhớ có
- lần tôi lật cuồn thơ Trần Đăng Khoa Mẹ mua cho tôi, lật bài “Mẹ ốm” những dòng thơ cứ lộn xộn trong đầu tôi. …”Vì con, mẹ khổ đủ điều Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn Con mong mẹ khoẻ dần dần Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say. Rồi ra đọc sách, cấy cày Mẹ là đất nước, tháng ngày của con…” Tôi chỉ muốn nói với Mẹ là tôi nhớ Mẹ, hàng ngày tôi về nhà không thấy Mẹ tôi buồn lắm, tôi luôn cố quên nỗi buồn để học. Tôi nghe lời Mẹ dặn phải cứng rắn, học giỏi. Cái cảm giác thiếu vắng ấy cứ bên tôi mỗi sáng, mỗi tối. Bữa cơm thiếu vắng Mẹ sao mà buồn đến thế. Trong kí ức sâu thẳm của tuổi thơ, tôi vẫn nhớ về cái buổi sáng hôm ấy, một ngày cuối thu buồn bã căn bệnh thế kỉ đã cướp đi mạng sống của Mẹ tôi. Khi tôi chỉ mới 14 tuổi, tôi chẳng thể chú tâm vào việc học hành nữa, chẳng biết tương lai tôi sẽ đi đến đâu. Nhiều lúc tôi thầm nhủ mình phải vươn lên trong học tập cho thật tốt để Ba Mẹ vui lòng, nhưng tôi không thể nào làm được điều ấy vì nỗi đau mất Mẹ còn hằn mãi trong trái tim nhỏ bé của tôi. Cứ mỗi lần ngồi vào bàn học là tôi cảm thấy thiếu vắng, cô đơn, lẻ loi… Hình ảnh Mẹ cứ hiển hiện mãi trong tâm trí tôi. Cái ghế này Mẹ vẫn thường ngồi, những thứ xung quanh tôi đều in bóng hình Mẹ, cố nhìn vào trang vở, những dòng chữ cứ nhảy nhót trước mặt tôi vậy. Rồi những ngày sau đó tôi như người mất hồn, học hành giảm sút, lúc nào tôi cũng nghĩ đến Mẹ. Tôi không tin và cũng không muốn tin, nhưng tự dưng nước mắt tôi trào ra, tôi không kiềm chế lòng được nữa rồi. Thế là bây giờ tôi đến trường một mình, học bài một mình, buồn vui cũng một mình. Những ngày sau khi Mẹ ra đi là những
- ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Trong lòng tôi mang một nỗi buồn vô hạn khi không có bàn tay Mẹ che chở. Sự trống vắng, hiu quạnh bao trùm lên căn nhà. Hằng đêm, khi chìm vào giấc ngủ tôi thấy hình bóng Mẹ thân yêu gọi tên tôi, nhưng tôi càng chạy đến thì bóng Mẹ càng khuất dần, khuất dần rồi mất hẳn sau màn sương trắng xóa, dầy đặc. Tôi giật mình tỉnh dậy hoảng hốt khi biết Mẹ không bao giờ trở lại với tôi nữa. Tôi thấy mình trơ trọi giữa căn nhà buồn tẻ. Nhiều khi trong bóng tối tôi cố quay lưng lại để tìm kiếm một ánh mắt trìu mến của Mẹ, nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài bóng đêm bao quanh con người tôi. Khi tôi buồn tôi cố gắng cười, tôi sẽ không khóc, nhưng khi tôi nhớ Mẹ tim tôi lại đau nhói, nước mắt tôi lại rơi. Trước mắt tôi thế giới như sụp đổ vậy. Năm đó tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi, hôm đi thi là sau ngày Mẹ rời xa tôi để trở về với cát bụi, tôi mang nỗi buồn và sự cố gắng đến phòng thi. Tôi tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng làm bài thật tốt…. Kết quả cuối cùng tôi được giải nhì. Đó là tất cả sự cố gắng của tôi. Mang giấy khen về nhưng lòng tôi vẫn không thể nào vui nổi, tôi chỉ muốn có Mẹ bên cạnh thôi, tôi không cần gì cả. Sự ra đi của Mẹ là nỗi mất mác quá lớn đối với cuộc đời tôi, tôi cần Mẹ biết bao. Hạnh phúc đã từng mỉm cười với tôi, tôi cứ tưởng tôi là đứa trẻ sung sướng nhất trên đời, thế nhưng hạnh phúc đã quay lưng với tôi, làm sao tôi có thể quên cảm giác của một ngày đau đớn ấy. Tôi ở với Ba có đầy đủ tình thương và vật chất nhưng lúc nào cũng thấy thiếu vắng tình thương của Mẹ, Mẹ ra đi đó là ngày kinh khủng nhất trong khoảng thời gian thơ ấu của tôi. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng sở hữu một cái gì đó cho riêng mình, tại sao mọi người thường lấy đi những thứ mà tôi vẫn cứ nghĩ sẽ thuộc về tôi. Và cái ngày tôi trở thành một nữ sinh cấp 3, trong tà áo dài đến trường, trên
- môi tôi chỉ xuất hiện những nụ cười vội vàng, tôi trầm lặng và cách xa mọi người. Bạn bè cố gắng gần tôi thì tôi lại muốn tránh xa họ, nhớ có lần cô bảo cả lớp ghi sơ yếu lí lịch cho cô, tôi chỉ ghi tên Ba mà không ghi tên Mẹ, một thằng con trai ngồi gần đã cười phá lên khi bảo tôi là đứa mồ côi, tôi đã ném quyển vở vào mặt nó, nó bảo tôi ” mày không có mẹ dạy dỗ nên mày mất dạy”, tôi thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, nước mắt tôi đã rơi… Làm sao mà tôi quên được hôm ấy, hôm mà tất cả lòng tin về một môi trường mới bị sụp đổ, các bạn trong lớp đã khơi dậy nỗi đau mà tôi đã cố gắng giấu kín trong lòng, nỗi đau mà tôi luôn muốn quên đi. Tôi đã bỏ ra ngoài bờ sông và muốn hòa vào dòng nước kia để thanh thản nỗi lòng… Chợt lúc đó tôi nhớ đến Nội – người Mẹ thứ hai trong cuộc đời tôi, nhớ về Ba – người vẫn đang thất vọng về tôi. Tôi mạnh mẽ hơn, tôi đã bỏ mặt tất cả những điều mọi người nói ra khỏi đầu để bắt đầu một cuộc sống bất cần đời, không quan tâm ai nói gì cả, tôi lao đầu vào học, ngoài giờ học tôi đóng cửa ở trong phòng. Tôi thu mình vào thế giới của riêng tôi. Mẹ ra đi vội vàng để lại một lá thư với bao nhiêu điều nhắn gửi. Số phận đã an bài cho Mẹ của tôi cuộc sống quá ngắn ngủi, tôi đã khóc rất nhiều, hình như nước mắt là gia vị mặn nhất trong suốt tuổi thơ của tôi thì phải. Không có Mẹ bên cạnh tôi thấy sao mà cô đơn và trống trãi thế. Lúc nào tôi cũng nghĩ tới Mẹ, dường như hình ảnh Mẹ luôn ẩn hiện, choáng ngợp trong tâm tưởng tôi. Mẹ thường mua quần áo mới cho tôi vì sợ tôi thua kém bạn bè. Vắng Mẹ tôi như mất đi một chỗ dựa tinh thần vững chắc. Rồi những bữa cơm nấu vội vàng sau những buổi đi học về, hôm thì khê, hôm thì canh mặn, nhưng Ba chẳng trách tôi câu nào, suốt bữa cơm chỉ là sự im lặng, lạnh lùng… Giá như có Mẹ thì tốt biết mấy. Biết Ba buồn nên tôi thương Ba lắm, Ba phải lo toan cuộc sống nên không quan tâm tôi nhiều, dù Ba có bù đắp cho tôi bao nhiêu thì tôi vẫn thấy hụt hẫng khi thiếu tình
- thương của Mẹ. Thế rồi 3 năm cấp 3 cũng trôi qua thật nhanh, tôi ít đi chơi với bạn bè trong xóm, tôi sống ngày một lầm lì. Cái ngày tôi đậu đại học cũng là cái ngày tôi phải đắn đo suy nghĩ chọn lựa nghề nghiệp cho tương lai của mình… Đại học kinh tế hay cao đẳng y tế… thật khó khăn để tìm ra một sự lựa chọn, tôi quyết định sẽ học Cao đẳng y – ngành mà tôi yêu thích, ngành đã nhen nhóm trong tôi khi thấy Mẹ tôi đau vật vã trong bệnh tật. Ai cũng bảo tôi khùng khi không học đại học, nhưng mấy ai hiểu được lòng tôi, Ba tôi cũng muốn tôi học y. Ngày bạn bè tổ chức ăn mừng đậu đại học thì tôi cảm thấy hơi buồn và cô đơn. Ngày xách ba lô ra thành phố học, tôi thấy sợ cảm giác sống xa nhà, xa Ba và gia đình, tôi cứ khóc hoài vì nhớ nhà. Những lúc vấp ngã tôi lại cần những lời khuyên răn, an ủi, động viên của Mẹ, của Ba, của Nội. Những lúc như vậy tôi thấy cô đơn. Tôi như con chim non chưa đủ lông đủ cánh, lạc đàn, chơi vơi, run rẩy giữa đêm đông lạnh giá với tiếng côn trùng kêu rên rỉ khóc cùng tôi. Đau buồn, sợ hãi tôi nép mình vào một góc tối. Năm tháng trôi đi tôi lớn lên cùng nỗi buồn day dứt của tuổi thơ. Càng lớn tôi càng thấy thương Ba nhiều hơn, thấy mình có lỗi với Ba nhưng không biết phải làm sao, chỉ biết khóc thầm, giận và trách mình. . Rồi một ngày buồn sau những năm dằn vặt trong nỗi buồn xa Mẹ mãi mãi, tôi biết Ba đang quen một ai đó, tự nhiên thấy mình sao mà đáng thương quá vậy, 14 tuổi – mất đi người mình yêu thương và cần nhất. 5 năm sống trong tình yêu thương vô bờ bến của Ba. Tưởng rằng tình yêu đó trường tồn mãi mãi. Buồn. 20 tuổi – có phải tôi đã mất tất cả không?. Hạnh phúc gia đình bây giờ đã biến mất. Nơi cội nguồn hạnh phúc còn tồn tại không?. Cuộc sống còn ý nghĩa không? 5 năm, cũng không làm cho nỗi mất mác ấy vơi đi. Khi Mẹ mất tôi không hình dung nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao. Nhưg
- bằng tình thương yêu vô bờ bến của Ba đã cho tôi sức mạnh vượt qua tất cả. Dù như vậy nhưng tôi biết tôi đã mất tất cả khi không còn Mẹ bên cạnh… Những câu thơ về dì ghẻ cứ in sâu ám ảnh trong đầu tôi: “Mấy đời bánh đúc có xương Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng” Tôi đã lạnh lùng với Ba và đã khóc rất nhiều, tôi thấy thương bản thân mình và em mình quá. Tôi không muốn ai chiếm vị trí của Mẹ trong nhà tôi cả, tôi ghét bà ấy và những ai liên quan đến bà ấy. Có lẽ tôi ích kỷ nhưng như thế có thể sẽ tốt với tôi hơn. Có lẽ với mọi người bà ấy là một người tốt bụng, nhưng đối với tôi không bao giờ có sự tồn tại người phụ nữ thứ 2 trong gia đình mình. Tôi thấy thương Ba lắm nhưng tôi không muốn san sẻ tình yêu của Ba, có phải tôi ích kỷ quá không?. Nhưng tôi sợ họ sẽ cướp đi tình yêu mà Ba dành cho tôi – thứ mà tôi còn lại duy nhất trong cuộc đời. Đi học xa nhà tôi mới thấy sự khổ cực của Ba nhiều hơn, thấy thương Ba hơn. Tôi muốn kể cho Ba nghe cuộc sống ở trọ thật mệt mỏi, chán nản và buồn, nhưng tôi lại sợ Ba lo lắng, sợ Ba buồn. Những người anh em họ của tôi, họ có phải cùng dòng họ với tôi không nhỉ, hồi trước Ba Mẹ luôn đối xử tốt với họ mà sao họ đối xử tệ với tôi vậy nhỉ? Đúng là tôi không có quyền trách họ, tôi thật sự ghét họ… Đúng như Ba nói : “Không ai thương con bằng Ba Mẹ cả”, đi học xa nhà tôi mới thấm thía điều ấy hơn, tôi muốn về nhà ngay lúc này thôi, không phải suy nghĩ về cuộc sống lo toan, bộn bề nữa. Về với Ba luôn là nơi bình yên nhất trong cuộc đời tôi mà. Tôi có học được những lời dạy dỗ của một người tôi thật sự rất kính trọng: “Không ai lo cho ta bằng ta lo cho ta đâu con ạ!- “Cuộc đời là một kịch trường. Mỗi con người đều phải nhập vai diễn sao cho đạt”. Tôi đang cố
- gắng nhập vai diễn của mình sao cho đạt với cuộc sống mà nỗi buồn nhiều hơn niềm vui này đây. Những tháng ngày xa nhà đi học với nhiều cảm xúc cũng đã rèn giũa cho tôi tính lập trường kiên định, cách kiếm tiền mặc dù rất khó khăn nhưng tôi cũng đã vượt qua một chặng đường khó khăn… rồi mai đây trên đường đời tấp nập tôi vẫn sẽ bước đi trên chính đôi chân trần cùng với những vết thương lòng khó mà xoa dịu… Thấy mình chênh vênh giữa cuộc đời làm sao ấy…
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn