Vì nó là quá khứ
lượt xem 4
download
Có bao giờ bạn bắt đầu thứ gì đó với một trạng thái chán nản, bất cần, giả dối mà đến cuối cùng lại đau khổ, tiếc nuối vì điều đó vậy mà trước kia lại không cần. Tôi cũng đã thế, chỉ vì câu nói "Yêu em làm gì, em vô tâm lắm, anh sẽ khổ đấy"
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vì nó là quá khứ
- Vì nó là quá khứ Có bao giờ bạn bắt đầu thứ gì đó với một trạng thái chán nản, bất cần, giả dối mà đến cuối cùng lại đau khổ, tiếc nuối vì điều đó vậy mà trước kia lại không cần. Tôi cũng đã thế, chỉ vì câu nói "Yêu em làm gì, em vô tâm lắm, anh sẽ khổ đấy" nó đã thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn mọi thứ. Tôi vừa chia tay Nam Khang, đó là một cú sốc thật sự, mọi thứ dường như đảo ngược không được cân bằng, tôi thậm chí không thể vụt dậy sau đó, nó ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi. Học hành thì xuống trầm trọng, bạn bè dường như tôi vứt một xó chẳng quan tâm, gia đình chẳng còn cảm xúc, nếu ở nhà tôi đeo tai nghe suốt chẳng quan tâm gì mấy xung quanh. Thật khó khăn để vượt qua thời gian ấy, nghĩ lại nó thật kinh khủng nhưng chưa bao giờ tôi trách Nam Khang, tôi tôn trọng quyết định của anh vì tôi biết chắn chắc có điều gì đó mới khiến anh làm thế. Ba tháng đối với người bình thường thật ngắn ngủi nhưng với tôi là cả một quãng đường dài mang tên "Quên đi". Có lẽ những tháng hè làm tôi tỉnh táo hơn, nó khiến tôi cảm thấy còn nhiều điều tuyệt vời hơn khi mà chỉ biết cắm đầu vào thứ gọi là xa xỉ như tình cảm chẳng hạn. Còn một năm nữa là cuối cấp 2 rồi, tôi tự biết học tập tốt đạt kết quả cao để lo tương lai sau này của mình chứ. Tôi còn ba, còn mẹ, cả đứa em bất hạnh bị bệnh bẩm sinh đang chờ đợi tôi trưởng thành làm bác sĩ chữa trị cho nó mà, tôi phải tự quyết tâm học thật tốt không nghĩ đến gì cả, nhất là tình cảm.
- Thành tích học tập của tôi không khá hơn năm ngoái nhưng cũng coi là có tiến bộ chỉ cần cố gắng chắc chắn sẽ thành công. Tôi tự cổ động mình bằng cách thưởng cho mình cả ngày vui chơi sau khi kết thúc học kì một và đang trong kì nghỉ Tết. Sau khi xin phép ba mẹ, tôi lang thang trên phố trên chiếc xe đạp của mình, dừng lại tại một quán ăn lề đường chỗ thường ghé tới, tôi gọi cả đống đồ ăn vừa nhâm nhi vừa nhìn mọi người qua lại, trong lòng thoáng buồn ai cũng có đôi có cặp cả. - Ủa em làm gì ở đây thế Lâm. Thằng bạn khá thân của Nam Khang vỗ vai tôi xém tí làm tôi ngã nhào - Hừ, anh nhá, em mà ngã là bắt đền anh đất. Tôi hậm hực nói khẽ liếc liếc Khắc Phong, trông hắn ta cũng tươm tất hơn bình thường chắc lại cua gái - Nhiều khi anh cứ tưởng em là con trai ấy, ăn mặc kìa cả bầu trời tối ôm giản dị thế chẳng giống con gái. Khắc Phong nhìn tôi rồi xoa cằm nhận xét, thề có Chúa nếu tôi không kìm chế ngay lúc ấy chắc tôi đã nhào vào đánh tên đó một trận nhớ đời. Khắc Phong bề ngoài có mã là đẹp nên nhiều em theo nhưng bên trong là cả một âm mưu xấu xa, không nể Nam Khang chơi thân với Khắc Phong thì tôi đã đánh tên này rồi vì hắn mà con bạn thân của tôi tí nữa là chết dưới tay hắn ta. - Liên quan gì đến anh, biến đi. Tôi gắt lên quát lớn ai cũng nhìn vào cả hai bọn tôi rồi lắc đầu, chắc họ có cùng suy nghĩ "Con cái nhỏ thế mà yêu đương chi sớm để cãi vã dưới đường thế này" - Ok ok. Khắc Phong nhếch mép bỏ đi tôi tức muốn ói máu tôi tự thề với lòng nếu như gặp hắn lần nữa nếu không xé xác ra tôi không phải là Trịnh Hoàng Nhã Lâm. Cuộc sống của tôi lại lộn xộn sau hôm ấy, ngày nào Khắc Phong cũng làm phiền tôi bằng những cuộc điện thoại rồi tin nhắn này nọ. Mới đầu tôi bơ tất nhưng chợt tôi nghĩ có cơ hội tiếp cận anh ta vậy sao không nhân cơ hội trả thù dùm con bạn thân của mình. Nghĩ là làm tôi bắt đầu có thói quen nghe điện thoại, rep lại những tin nhắn Khắc Phong gửi. "Ra sân sau đi anh có chuyện muốn nói" Đọc xong tin nhắn, chân mày tôi khẽ nhíu nhưng thôi xuống luôn vậy, đây là trường học chắn hắn không dám giở trò gì. Tôi có vẻ chậm chạp khi đi tôi cố ý làm thế để Khắc Phong đợi, mục đích của tôi là trả thù mà không hề có ý gì khác. - Làm bạn gái anh nha. Khắc Phong mừng rỡ khi thấy tôi xuống, nhếch mép lòng tôi chợt dâng lên cảm giác vui sướng, sau cả mấy tháng nói chuyện cuối cùng tôi cũng chờ được câu này, nhưng muốn tôi quen anh hả, mơ đi - Yêu em làm gì, em vô tâm lắm, anh sẽ khổ đấy. Tôi chả buồn trả lời, Khắc Phong
- có vẻ thích thú - Anh mặc, nhất định anh sẽ làm em hạnh phúc. Khắc Phong nói đầy tự tin chợt anh ta kéo tôi lại ôm chặt lấy, tôi không vùng vẫy cũng chẳng đồng tình, tôi đứng im môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ. Kế hoạch trả thù của tôi vẫn còn hiện hữu, và đương nhiên tôi chẳng muốn ai biết chuyện này, nó hoàn toàn giữ kín. Sáng hôm sau, tin đồn tôi và Khắc Phong quen nhau đã rộ lên, đi đến đâu ai cũng nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ không bằng. Ở trường thì bạn bè chọc, về đến nhà lại bị Khắc Phong hành hạ bằng những tin nhắn đến giữa khuya, lắm lúc ba mẹ phát hiện, mắng tôi đành ngậm ngùi chiu đựng vậy. Cũng hơn hai tháng quen nhau, cái suy nghĩ trả thù của tôi dường như bị lay động, tôi cảm thấy ở anh có gì đó khác những người kia. Anh dịu dàng, ấm áp luôn mang đến những đều tốt nhất với tôi, chính vì thế trái tim tôi bị rung động lần nữa. Tôi tự trách mình ngu ngốc, đúng thế, đã tự hứa với lòng phải trả thù được nhưng giờ thì sao tôi đã thật sự thích anh – thích cái cách anh quan tâm tôi. Khi bên anh tôi thấy lòng mình yên ắng hẳn, không còn suy nghĩ nhiều, Thế là lần nữa tôi lao vào thứ xa xỉ của cuộc sống – tình cảm. Tôi quan tâm chăm sóc anh bằng tất cả những gì có thể làm chính vì thế tôi mới nhận ra dường như anh không hề cần nó. Anh sẵn sàng bỏ mặc tôi giữa đường để đi chơi cùng mấy đứa bạn, anh đã bắt tôi uống cà phê để thức trắng cùng anh chỉ vì anh đang cô đơn, anh cũng đã nhẫn tâm vui đùa với người bạn thân trước mặt tôi, người bạn thân ấy là người hiểu tôi nhất. Tôi đã cố gắng vứt bỏ anh nhưng rồi lại mềm lòng quay lại như một con ngốc lạc đường. - Anh à, dường như chúng ta có khoảng cách - Do em thôi, là em không quan tâm chăm sóc anh tốt, em nên nhìn lại đi, anh bận mai gặp..tút…tút…tút… Tôi cười nhạt cố nén nước mắt vào trong nhưng không thể, nước mắt cứ tuôn vô thức, tim tôi quặng đau những lời anh nói là thật sao, có người nào đó nói rằng nó là giả dối đi, tôi xin đấy, hãy nói với tôi là giả dối đi. Tôi đau thắt tim nằm trên giường từng giọt từng giọt nước mắt cứ trào. Phải chi lúc trước tôi cứ bơ đi và sống tiếp thì tôi sẽ không đụng độ với anh và sẽ không có tình cảm như thế này. Thật ngu ngốc đúng chứ, lúc trước tôi cứ muốn trả thù dùm con bạn nhưng giờ cả tình cảm của tôi còn không thể cứu vãn huống chi là giúp bạn. Cả ngày hôm nay tôi chẳng đến trường bỏ luôn kì đi chơi cuối năm của lớp nằm lì trên phòng không ăn không uống gì cả, tôi suy nghĩ rồi lại khóc vì anh rồi ngủ thiếp đi khi cố gắng níu kéo anh về với tôi. - Ê, tao nghe nói thằng bồ mày đang định cua con Thư lớp mình đấy. Nhỏ Trang – bạn thân gần hơn 7 năm của tôi cũng là người tí nữa bị anh hại, kéo tôi vào một
- góc khi tôi vừa lết xác tới lớp - Giỡn quài, thôi để tao yên. Tôi cười nhạt cố bơ đi những lời nói ấy, nhỏ Trang tức giận rút điện thoại ra, đập vào mặt tôi là anh đang ôm Anh Thư , tôi sững sốt đứng chết đứng tại chỗ - Hôm qua cả lớp đi dã ngoại, bọn tao tình cờ chụp được, tao có bảo bọn nó đừng cho mày xem sợ mày buồn, anh Khang giận lắm đòi đập nó đấy. Nhỏ Trang nói mà cứ như dao đâm thẳng vào tim tôi - Ừ cám ơn mày. Tôi cố nín khóc ép chặt cảm xúc vào trong, rút điện thoại ra tôi hoàn toàn không còn gì để nói nữa, tôi muốn thoát khỏi đây ngay lập tức, tôi gọi cho ba, bảo là không khoẻ, ba tôi lo lắng lên đón tôi về nhà ngay. Lại thế, tôi khóc nữa rồi ,nước mắt nhạt nhẽo quá, không màu không mùi không vị nhưng nó quá đau đớn, thật sự đau đến nát con tim. - Lâm, ra quán cũ bọn anh gặp. Tiếng Nam Khang reo lên trong điện thoại, tôi mệt nhoài sau khi khóc một trận, lết thân vào toilet chỉnh trang lại mọi thứ tôi chán nản lấy xe đi đến quán trà sữa gần trường. - Gì mà anh kêu em ra đây thế. Tôi ngồi xuống đối diện ba khuôn mặt trầm trọng hết sức, nhỏ Trang ngồi cạnh Nam Khang – giờ tôi có thể xem Nam Khang là anh rồi và bọn tôi hoàn toàn thoải mái vì điều đó và Trang với Nam Khang hiện giờ đang quen nhau tôi thấy vui vì điều đó - Thằng đó đang quen con Thư đó, em để yên thế à. Nam Khang tức giận quát ầm lên - Em gọi anh ấy ra đây luôn rồi, em cần nói rõ. Tôi khẽ cụp mắt xuống buồn bã - Bon tao ủng hộ mày. Nhỏ Trang vỗ vai tôi an ủi, ngồi được một lúc khi thấy anh từ phía xa tôi di chuyển sang bàn kế bên còn ba người kia lấp ló phía sau. - Em cần anh nói rõ chuyện anh và Thư. Anh vừa ngồi vào bàn tôi đã hỏi thẳng, tôi chẳng muốn lằng nhằng mấy vụ này - Biết rồi hả cưng, hơi trễ đó, ừ anh đang quen em ấy, Thư biết nghe lời còn em thì không. Tôi chưa từng thấy con người nào mà trơ trẽn như thế, kìm nén nỗi đau hay phải nói là uất ức nhỉ định vung tay đánh anh thì Nam Khang và Gia Huy đã nhào vào đánh anh tới tấp. Tôi mặc hai người kia làm gì, tôi đứng đấy, nước mặt tự nhiên rơi lã chã - Ngừng đi các anh, tốt nhất đừng để tôi gặp mặt anh lần nữa. Lau vội nước mắt, tôi nói Khắc Phong nhếch mép bỏ đi, dáng anh khuất xa là lúc tôi gục ngã, trái tim
- tôi dường như bị ai đó bóp nát, thật khó thở chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu được cả. Hôm nay trời mưa, rơi tầm tã, Trang và Nam Khang đã ôm chặt lấy tôi, nhờ họ tôi cảm nhận được hơi ấm cuối cùng của thế giới, mọi thứ trong tôi dường như đang chết lặng không thể nói lên lời, anh đã đến và yêu tôi rất tình cờ và rồi cái cách anh ra đi cũng bất ngờ. Tôi đã vững bước trên con đường học tập hơn, cuối năm tôi đạt học sinh giỏi không những thế tôi còn đạt học bổng của Anh Quốc, tôi đã cố gắng làm hết mọi thứ nhưng không thể nào quên đi được anh – người đã giết chết trái tim tôi. Ngày tôi sang Anh chỉ có gia đình, Trang và Nam Khang tiễn tôi, cũng chẳng cần đòi hỏi nhiều tôi ôm chặt lấy mọi người, chắc họ buồn lắm nếu tôi nói người tôi muốn đến không phải là mọi người, tôi ích kỉ lắm đúng không? Kéo lê chiếc vali chân tôi nặng trịch trong từng bước đi, mái bay ngày hôm ấy đã cất cánh mang tôi theo với những kí ức không mấy đẹp. 10 năm sau Tháo bỏ kính mát ra, tôi nhìn Việt Bam bằng cặp mắt thú vị, thế là đã 10 năm rồi, thời gian cũng nhanh nhỉ, mới thế đã ngần ấy năm. Tôi bước đi tự tin hơn trước, dáng vẻ lãnh đạm trưởng thành được tạo dựng nhưng kí ức của tôi vẫn không thể vơi đi. Chợt tôi thấy Nam Khang, anh vẫy tay chào tôi, bên cạnh là nhỏ Trang, không nói gì nhỏ bay lại ôm chặt lấy tôi, mừng đến khóc nức nở. Sau khi dỗ cho nhỏ nín, bọn tôi leo lên chiếc taxi đi về nhà. - Mọi thứ thay đổi quá nhỉ. Tôi nhìn ra cửa nhìn ngắm mọi thứ - Sau khi mày đi thì Khắc Phong gây ra vụ tai nạn làm chết người giờ đang hưởng án tù. Nhỏ Trang nhíu mày nhìn thái độ của tôi, hơi bất ngờ nhưng rồi cười nhạt tôi tự hỏi mình có là tư cách gì để quan tâm anh ấy không - Tao đủ tư cách chứ, Khắc Phong cũng đã có vợ rồi mà. Tôi gượng ra được một nụ cười - Này này, em ở lại đây luôn nha còn dự đám cưới bọn anh nữa chứ. Nam Khang rút ra một thiệp hồng đề tên anh và nhỏ, tôi rất sốc lườm nhỏ Trang khiến nhỏ run cầm cập - Ya, sắp làm cô dâu không bảo tao, hên giờ là kỉ nghỉ nhá, tao có thời gian tao về, hừ mày hay lắm. Tôi xả một tràn nhỏ Trang chỉ biết xin lỗi tíu tít, tôi phì cười mừng đến phát khóc vì con bạn, cuối cùng nó cũng có chỗ dựa vững chắc rồi, tôi hi vọng Nam Khang sẽ chăm sóc tốt cho Trang.
- Trong khi mọi người đang rối răm chuẩn bị đám cưới cho Khang và Trang thì tôi lại lặng lẽ rời khỏi cuộc vui, ghé mua một ít đồ tôi bảo tài xế đến thẳng trại giam. Làm xong một số thủ tục, tôi được vào, anh trong khác hơn trước cỏ vẻ mệt mỏi, khi thấy tôi anh rất sốc tròn mắt. - Lâu rồi không gặp. Tôi hé nở nụ cười xả giao - Em…em… Khắc Phong lấp bấp chẳng thể nói lên lời - Tôi đến đây với cương vị là bạn, thế thôi, nhìn anh khác so với 10 năm trước, còn mấy tháng anh được ra rồi nhỉ, nhớ phải thật tốt người ta mới cho ra sớm. Tôi nói chuyện hết sức bình thường còn Khắc Phong chỉ cúi mặt chẳng dám nhìn tôi, nói chuyện hồi lâu cũng hết giờ thăm nuôi, tôi đứng dậy định đi nhưng rồi quay lại - Hãy cho vợ anh sống một cuộc sống hạnh phúc đừng để cô ấy buồn đau vì anh nữa. Tôi nói rồi đi luôn để kịp ngăn cản dòng cảm xúc dâng lên, tôi như chết lặng khi bước ra, mọi thứ đều trống trải " Anh xin lỗi" đó là lời anh nói trước khi tôi đi chợt nghe thấy. Nhỏ Trang ngày nào nhí nhảnh hồn nhiên thì giờ lại xinh đẹp trong bộ váy cưới, tôi làm dâu phụ cho nhỏ đứng phía sau nhìn con bạn hạnh phúc. Trên môi nhỏ có nụ cười lẫn nước mắt, ngày cười mà ai chẳng thế, tôi nhìn họ trao nhẫn cưới rồi những hứa hẹn cuối cùng họ cũng chính thức làm vợ chồng, tôi mừng phát khóc đấy. Cằm chặt bó hoa mà lúc nãy nhỏ Trang tung vào tôi, khẽ cười, biết đâu một ngày nào đó tôi cũng như nhỏ Trang bây giờ, chắc sẽ không xa đâu. Còn chuyện tôi chưa thể quên Khắc Phong thì tạm gạt lại đưa anh vào sâu trong tim nếu không thể quên tôi có thể cất, giấu chặt tình cảm ngu ngốc của một con bé 14 tuổi. Bây giờ tôi trưởng thành hơn rồi biết nhìn về tương lai còn Khắc Phong là chuyện 10 năm trước, vì nó là quá khứ nên tôi phải gạt qua và bước tiếp, tương lại kìa, trở tôi phía trước đấy.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
DU LỊCH VÀ VỊ TRÍ CỦA HOẠT ĐỘNG HƯỚNG DẪN DU LỊCH
41 p | 1491 | 551
-
Hồn ma trong biển máu P4
17 p | 107 | 13
-
Top 10 ngọn núi lửa đẹp nhất thế giới
8 p | 86 | 9
-
Washington DC: Không chỉ là quyền lực
9 p | 49 | 8
-
Đi Tìm Nhân Vật
118 p | 85 | 8
-
Bên Vỉa Hè
41 p | 64 | 6
-
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp Dallol ở Ethiopia
3 p | 69 | 5
-
Truyện Đã đến lúc phải quên
15 p | 56 | 4
-
Những Khuôn Mặt Xưa
5 p | 49 | 4
-
Đã đến lúc phải quên
27 p | 72 | 4
-
Một chuyện tình lơ lửng
10 p | 97 | 4
-
Mưa Sài Gòn
7 p | 60 | 3
-
Truyện ngắn Đã đến lúc phải quên
23 p | 50 | 3
-
Kí sự Nam Phi: Phía kia của Cape Town
5 p | 71 | 3
-
Khám phá những cảnh quan hùng vĩ nhất nước Mỹ
8 p | 73 | 3
-
Nhà Sư Mất Tai
3 p | 78 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn