Đề bài: Viết đoạn văn bàn về được và mất trong cuộc sống<br />
Bài làm<br />
Trong cuộc sống con người ai cũng mong “được” và chẳng ai muốn “mất”. “Được” dù chỉ <br />
là cái kim sợi chỉ người ta vẫn vui sướng âm ỉ cả ngày. Ra chợ, chẳng ai không cất tiếng <br />
mặc cả và nếu biết mình mua rẻ hơn người khác dẫu một đôi đồng người ta cũng sung <br />
sướng lắm! Nhưng nếu “mất” thì dù đứt một sợi tóc, rơi một hạt thóc con người cũng <br />
than vãn, xót xa. Vẫn chuyện chợ búa, không sợ mất, sao người ta phải cò kè bớt một <br />
thêm hai cho từng mớ rau muống? Biết mình mua “hớ” không ai không rầu rĩ, tiếc của <br />
hàng giờ!<br />
Thực ra, bàn chuyện “được”, “mất” không phải để cười người âm ỉ vui sướng vì “được” <br />
hay chê cười kẻ tức tối vì “mất”. Đó là cái vui, cái buồn tự nhiên chính đáng của con <br />
người. Họ đâu có làm gì sai trái, họ đi theo những cảm xúc rất thực, rất con người. Nhưng <br />
trên đây chỉ là những cái “được” “mất” nhất thời. Trong cuộc sống, có những điều <br />
“được”, “mất” là lâu dài thậm chí vĩnh viễn, lại có điều “được” là “mất”, “mất” là <br />
“được”. Được thêm đôi đồng đi chợ chỉ giúp cho một bữa cơm gia đình, cho một món đồ <br />
nho nhỏ trong nhà. Nhưng có thêm những tri thức, kinh nghiệm, bài học trẽn đường đời <br />
lại giúp con người thành công trong công việc, trong cuộc sống. Học được bài học về sự <br />
giản dị giúp con người tiết kiệm được một khoản ngân sách “kha khá” có thể dùng vào <br />
nhiều việc lớn. Mặt khác, giản dị cũng tạo ra phong cách gần gũi, chân tình tạo được <br />
thiện cảm với mọi người xung quanh. Ngược lại, những thứ như thời gian, danh dự, nhân <br />
cách,... nếu mất đi sẽ khó có thể lấy lại được, thậm chí mất đi vĩnh viễn. Có những <br />
người say mê với những trò giải trí, công việc hôm nay họ nhủ “để ngày mai”. Nhưng <br />
thời gian trôi đi không trở lại, nó không đợi chờ bất cứ một ai. Để mất nó, người ta mất <br />
đi bao nhiêu điều quý giá: tuổi trẻ, cơ hội, cuộc sống,... Không chỉ vậy, đáng tiếc hơn có <br />
những người thành công nhưng lại sinh kiêu ngạo, tự phụ, tự mãn với những gì mình có, <br />
vì vậy mà mất chí tiến thủ, mất tính khiêm nhường. Cái mất này thật nguy hiểm, đó là <br />
“được” nhưng lại là “mất”. Nhưng cũng có người mất đi thời gian, công sức,... mà được <br />
rất nhiều. Đó là trường hợp những bạn học sinh chăm chỉ, họ bỏ công học tập, nghiên <br />
cứu và đạt được thành công lớn. Đây chính là “mất” nhưng lại là “được”. Chính sự mất <br />
được này là bản chất của thành công đối với mỗi con người. Muốn được một điều gì <br />
chúng ta phải hi sinh những thứ khác sao cho xứng đáng với nó. “Được” “mất” là chuyện <br />
khó lường trong cuộc đời, không ai mất mãi, cũng chẳng ai được mãi. Cuộc sống là <br />
chuyện “Tái ông thất mã” mà thôi. Song, có mội điều ta có thể chắc chắn rằng: Không có <br />
ai bước đến thành công, thắng lợi mà không đổ một giọt mồ hôi, không tốn một chút trí <br />
tuệ. Vậy, muốn được những điều tốt đẹp, ta phải biết hi sinh những thứ cần thiết.<br />