Vọng khúc
lượt xem 2
download
1. Mùa hè. Sài Gòn mưa chụp giựt. Di bị mắc kẹt lại thành phố phương Nam đầy ắp những cơn mưa bóng mây. Di cần phải ở lại đây, để tìm một người. 2. Dấu vết duy nhất còn lại của M. là căn hộ chung cư nằm bên rìa thành phố. Ở nơi đó, mọi thứ dường như vẫn còn ướp đầy hơi thở M, dáng hình M. M đã sống ở chung cư cũ kĩ, mốc rửa đó năm năm kể từ năm đầu Đại học, mặc dù với thu nhập của M sau khi ra trường,...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vọng khúc
- Vọng khúc Tặng một người đã từ bỏ khói bụi Sài Gòn… TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINH 1. Mùa hè. Sài Gòn mưa chụp giựt. Di bị mắc kẹt lại thành phố phương Nam đầy ắp những cơn mưa bóng mây. Di cần phải ở lại đây, để tìm một người. 2. Dấu vết duy nhất còn lại của M. là căn hộ chung cư nằm bên rìa thành phố. Ở nơi đó, mọi thứ dường như vẫn còn ướp đầy hơi thở M, dáng hình M. M đã sống ở chung cư cũ kĩ, mốc rửa đó năm năm kể từ năm đầu Đại học, mặc dù với thu nhập của M sau khi ra trường, M có thể tìm đến nơi ở khá hơn. Điều khiến M không rời bỏ căn hộ chung cư một phòng và một gian bếp nhỏ, được xây dựng từ mấy chục năm trước là bởi vẻ cũ kĩ, già nua của nó. Từng lớp gạch gây cho người ta cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ vụn vỡ. Màu rêu chết bám dày đặc phía ngoài các bức tường, và cái toilet chung được xây dựng trên sân thượng trở thành hấp lực không cản nổi. Di không hiểu tại sao người ta lại xây một cái toilet chung trên sân thượng trống hoác và càng không hiểu tại sao M có thể thích nghi với điều đó, khi căn phòng M ở nằm ngay dưới toilet hôi hám ấy? Khi Di hỏi, M cười cười bảo, đó là nơi dơ dơ bẩn bẩn, xứng đáng để sống một cuộc đời cũng dơ dơ bẩn bẩn nốt. Di không hỏi thêm nữa, lẳng lặng chấp nhận cuộc sống của M và dự phần vào nó một cách lặng lẽ nhất có thể. Mỗi lần trở lại căn hộ, mắt Di luôn thấy hình ảnh M ngồi cạnh bàn, nhìn thật xa, thật sâu bên ngoài, nhìn mà như không nhìn. Ánh sáng soi nghiêng nghiêng khuôn mặt già nua quá nhiều so với tuổi thanh xuân, hai gò má cao đẩy vẻ hốc hác lên đến tận đỉnh điểm, khiến M mang vẻ xanh xao, xa vắng, nhuốm thứ màu chết chóc. Lặng yên, M hòa vào bầu không khí cô độc xung quanh mình. M bảo, có
- những người sinh ra không phải để sống mà để im lặng trong số đông, để làm phông nền cho kẻ khác, để nhanh chóng già nua, mỏi mệt và chết đi. Lần cuối cùng, khi cả hai đứng trên sân thượng, cạnh toilet hôi hám, không hiểu sao, M nói nhiều về bộ phim “Forrest Gump” có Tom Hanks đóng. Ba tháng gần đây, đêm nào M cũng ngồi trước màn hình, xem đi xem lại bộ phim đó. - Người đàn ông đó đã chạy ba năm, hai tháng, mười bốn ngày và mười sáu giờ Di ạ! Đơn giản là chạy, không vì bất cứ lý do gì, không nghĩ ngợi gì, không cầu mong gì. Trong mắt M, Di đọc được sự háo hức lạ kỳ. Và cũng trong lúc đó, giọng M nhẹ, dịu, thì thào nói về cái chết. Không phải chết vì thất tình, thất nghiệp, hay tỉ tỉ lý do chán nản khác mà đơn giản, với M chết là một điều cần phải biết, một nơi đáng để người ta đi đến. Những ngày tháng Bảy, khi M đột ngột rời khỏi căn hộ, Di thường giật mình bởi tiếng chuông điện thoại âm vang trong đầu. Di tưởng tượng người ta sẽ gọi cho Di, với tư cách Di là người thân duy nhất của kẻ đã chết. Mồ hôi rịn ra trên trán, trong lòng bàn tay khi trước mắt di là hình ảnh M treo cổ lủng lẳng trên trần nhà. Di giật mình, quanh căn phòng bóng tối đặc quánh. Những ngày tháng Bảy ấy, Di thường nghĩ, dường như mình đang sống trong một giấc mộng. Giấc mộng tẻ ngắt, dài thượt, ẩm mùi cũ mốc, không có điểm khởi đầu, không có kết thúc. Di soi gương, nhận ra khuôn mặt hai mươi lăm đã trượt xa dấu mốc tuổi tác. Tóc dài sau gáy, khuôn mặt sáp xám, hốc mắt trũng sâu vì những đêm không biết mình đang ngủ hay đang thức. M ra đi để lại nhiều chua xót đến vậy sao? 3. Di trở lại chung cư vào giữa tháng Bảy, với chiếc chìa khóa nhét trong phong thư để trước cửa phòng Di. M đã để nó lại trước khi ra đi. Tạch! Chiếc khóa đã nằm đúng vị trí cần thiết. Cửa căn phòng mở. Sự bừa bộn ập ngay vào mắt. Mấy con chuột thấy người và ánh sáng vội vàng chạy nháo nhào trốn vào góc tủ. Quần áo bùng nhùng. Chăn đệm ngổn ngang. Giày dép mỗi nơi mỗi chiếc. Giày đè lên
- tất. Tất phủ lên phân chuột. Trong một đôi giày khác, ở góc khác có những quả trứng thằn lằn trắng muốt, bé xíu, tinh mắt nhìn sẽ thấy vệt đen đại diện cho sự sống đang nằm dưới lớp vỏ trắng mỏng. Di lặng im đặt mấy thứ trở về vị trí cũ. Đưa tay lần mò chạm vào mớ đồ đạc bừa bộn ấy, trong Di bỗng hiện lên vệt màu đỏ quạch nhức nhối trong khoảng trống trắng xóa trong ký ức. Di nhớ M của những ngày tháng năm cả hai cùng vất vưởng với thuốc an thần mỗi đêm, cùng say nỗi niềm gì đó rất lạ, đầu óc mụ mị, không thể mở mắt ra được. Cứ nhắm mắt và sống trong đời. Di - và M dường như đang hóa thành hai con sói, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên đỉnh núi, sương lạnh phủ lên da thịt, cô độc không chịu nổi, phải cất giọng đầy thê lương. Không có âm thanh nào vọng lại đáp trả. Rừng tịnh không tiếng động. Chim chóc im ắng. Hai con sói rẽ ra hai hướng, ngoái đầu nhìn nhau, và đi. Lá xào xạc dưới chân. Bước chân hai con sói loạc choạc đi vào rừng thẳm khuất nẻo lạnh lùng. Năm đó, M vào làm ở vị trí thiết kế trong công ty quảng cáo với mức lương ổn định và càng ngày càng đẩy sâu mình vào vỏ bọc đơn độc. Còn Di, bỏ học khi bước vào năm cuối Đại học. Họ hỏi vì sao Di bỏ học? Vì sao lại dại dột, ngớ ngẩn như vậy? Di chẳng nói gì, càng không cao ngạo chê bai bất cứ điều gì. Đơn giản Di thấy đời mình đã trôi quá lâu rồi, đã thành cái máy được người ta lập trình. Bây giờ thì cần dừng lại, và sống. Thực sống. Di rời thành phố, theo Râu làm phụ xe tải trên những chuyến xe chạy dọc, ngang đất nước. Đôi lúc, dừng lại ở thị trấn nào đó vào mùa mưa, Di bỗng thấy mình nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ ngoại, nhớ con vịt xiêm già mỗi lần về nhà là đạp dép lào lên mặt nó,rượt chạy vòng vòng quanh sân. Ngoài Trung lúc này cũng mưa, may là vụ rồi đồng gặt trước lụt. Giờ này, trong cái nhà nhỏ nhỏ kín om, mẹ vàngoại sẽ ngồi ở cái bàn nhỏ dưới bếp ngóng ra hiên như mọi mùa mưa từng qua. Con vịt già cụt cánh ù ù cạc cạc lạch bạch đi mừng nước...Đại loại, Di nhớ những chuyện như vậy, thấy lòng nhẹ như không. Qua điện thoại, Di dối mẹ rằng đang làm việc ở một công ty lớn, lương cao, mà thực tế, túi Di còn chưa quá hai chục ngàn. Mẹ cười, nghe đọng vệt dài hạnh phúc, còn Di râm ran nhói đau, phải chăng cách Di chọn là đúng? Di thường ám ảnh cảnh mình chết giữa thành phố xa lạ này. Không có mảnh giấy tờ nào trong tay, không có tiền. Di trở thành thân xác không có tên gọi, không thân phận. Di trốn chạy. Chiếc xe tải miên
- viễn, cũ rốc, đầu ca - bin hai ghế ngồi rách lỗ chỗ, lòi cả lớp đệm mút là điểm tựa của cuộc đời Di. Vài ba tháng Di lại về thành phố một lần, gặp M.Giữa M và Di vẫn là sự gắn kết không thể lý giải được: cao hơn cả sự sống, cao hơn cả sự gắn kết xác thịt đến độ, dù trần truồng nằm cạnh nhau vẫn trơ khấc, không chạm vào nhau, chỉ thều thào ngôn ngữ nhẹ hẫng của gió. Đã vượt lên trên lý thuyết hành vi của Watson, ít nhiều ngỡ rằng mình đã chạm đến phần thánh thiện tốt đẹp, lóe sáng trong con người mình. Chỉ cần im lặng bên nhau, là đã chạm vào đáy sâu tâm hồn nhau. Rất tỉnh táo, Di biết rằng M đã không còn tồn tại ở đây nữa. Nơi M ở bây giờ rất xa. Dù vậy, Di luôn thích cảm giác ngồi lặng lẽ trong căn phòng M, nhìn ngắm khoảng trời bên ngoài. Từ nơi này, đôi mắt Di tựa đang ngắm bức tranh hội họa siêu hình, đầy rẫy những hoang ảnh cô đơn. Con đường nhỏ, ngập tràn màu xám xỉn và không có bóng người. Hiên nhà, mấy cái dù trở nên lạc lõng giữa bầu trời nhập nhoạng sáng tối lúc chạng vạng. Di ngồi đó, thấy lòng mình chông chênh, cô quạnh, chao đảo. Cảm giác yên an Di cố gầy dựng trên những chuyến xe đường xa biến mất hoàn toàn. Còn lại là ngập tràn sự căng thẳng, chao đảo. Di ngỡ mình đã hiểu tại sao M ra đi. Thực tế, Di biết mình chẳng hiểu gì cả. 4. Cô gái phía chung cư đối diện xuất hiện vào một ngày mưa. Chiếc váy dài màu đỏ cô mặc nổi bật trên nền chung cư xám. Cô cần mẫn tưới nước cho đám cây xanh vào ngày trời đang mưa, và có thể nghe tiếng hạt mưa tham lam táp vào da thịt cô. Di ngồi sau cửa sổ, nhìn trực diện cô, thoáng nghĩ, lẽ ra cô không nên xuất hiện trong bức tranh siêu hình hoang hoải cô đơn này. Di lặng im ngắm nhìn cô, tựa như đang lia mắt trên máy quay thu nhận một khuôn hình đầy tính điện ảnh. Bất chợt, cô gái ngước nhìn về phía Di. Ánh nhìn băng ngang con đường nhỏ, xuyên qua lần song cửa sổ, xuyên thấu vào Di. Di giật mình. Những buổi chiều cứ tiếp diễn như thế, cho đến ngày cô gái gõ cửa phòng, ung dung ngồi bệt xuống sàn, hai chân duỗi thẳng thoải mái, nói trống không với Di.
- - Chị ấy vẫn chưa về sao? Di ngạc nhiên nhìn cô gái. Lẽ nào cô gái biết M đã ra đi? Không hiểu sao Di lại trả lời cô gái lạ, và giọng bình thản lạ lùng. - Chưa! Có thể là không về nữa. - Vậy mà anh vẫn ở đây và chờ? - Ừ! Cho đến hết mùa mưa này! Cô gái nhìn Di. Không hiểu sao, Di lại nghĩ đó là nụ cười vui tươi, háo hức. Di khẽ nhìn cô. Khuôn mặt cô trắng, hồng, có thể nhìn thấy các mạch máu li ti dưới da. Không hẳn là đẹp, song lại toát lên nét gì đó khiêu gợi, ham muốn chiếm hữu, chở che, bởi dáng hình cô mong manh quá đỗi. Đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm càng khiến khuôn mặt cô mang nét thánh thiện khó cưỡng. Cô tên Vân. Hai mươi ba tuổi, còn mộng tưởng nhiều về cuộc đời. Lần thứ hai ngồi bên Di, cô kể về giấc mơ ngắn mang dáng dấp cô gái tuổi mười lăm, cao một mét năm mươi - là cô của thuở mười lăm, bay là là trong thành phố. Ngang qua những mái nhà, đậu lại trên nóc nhà thờ, chầm chậm bám vào cửa sổ căn phòng mười mét vuông tối om om, nhìn thân xác mình đang chết ngạt trong đó. Cô nói, đêm nào cũng chỉ mơ duy nhất giấc mơ đó, đến mức, cô ngừng tưởng tượng mất rồi, và kinh hoàng xót xa nhận ra, ngay cả trong giấc mơ cô cũng đã hóa thành cỗ máy. Sự chia sẻ kỳ quặc ấy đẩy Di và cô vào mỗi quan hệ không rõ là yêu hay chỉ là sự gắn kết vì cô cũng có những giấc mơ lạ kỳ giống Di, giống M. Cô đến bên Di, lặng lẽ bên Di, không hẳn là yêu Di. Cô nói, mỗi ngày, cô vẫn ở đây, chờ đợi một gã đàn ông trở về. Cô đã hy sinh năm năm tuổi xuân tươi trẻ, làm việc cuồng điên đến gầy rộc, hốc hác cả người, thâu góp từng đồng bạc để mang đến cho gã. Gã mang dáng dấp của một kẻ tài hoa bất đắc chí, khiến cô yêu và say nghiện, nhưng không thể tìm lấy một phút giây yên bình nào. Luôn luôn là nỗi lo sợ bất an ngự trị, luôn luôn là ước muốn có thể vùng mạnh, rời xa. Cô cố gắng khỏa lấp sự sợ hãi đó bằng cách nắm giữ thật nhiều chi tiết trong cuộc đời gã. Ghen tuông, cãi vả, mắng chửi, đánh đập, hành hạ nhau, song rốt, vẫn không thể nào xua đi cảm giác bất an đó. Đến một ngày, gã
- nói cô rằng, không thể ở bên nhau được nữa, vì ở bên nhau, chỉ nhân đôi sự bất ổn, lẫn khốn nạn trong nhau mà thôi. Cô không biết gã đã đi đâu, làm gì, song cô tin rằng, hắn sẽ trở về. Cô phơi quần áo, tưới cây vào những ngày mưa, và đứng bên cửa sổ chung cư mỗi cuối tuần, chờ đợi. 5. - Em có thật sự muốn gã trở về? Em có tha thứ cho gã không? Em sẽ chờ đợi gã bao lâu? Lần duy nhất, Di tỏ ra quan tâm đến cô sau chuỗi ngày sống chung. Cô nói, cô không biết. Cô chưa qua ngưỡng cửa hai lăm. Cô mới hai mươi ba tuổi, nhưng trong huyết quản cô chưa bao giờ chứa dòng máu sục sôi của tuổi trẻ. Hai mươi tuổi, cô rù rì, chậm chạp, mải miết lăn viên đá mục đích lên đỉnh đồi, chưa được nửa đồi, nó đã rơi xuống. Cứ thế lặp lại đến độ cô không chắc hành động mình xứng đáng được gọi là kiên trì hay cố chấp ngu ngốc nữa. Mười lăm tuổi, cô là con bé gầy đét ngồi cuối lớp học, mặt lúc nào cũng dàu dàu nhăn nhó, chẳng có một người bạn. Mười tuổi, cô không biết cười. Hoặc trước đó cô có cười nhưng anh không còn nhớ nữa. Khi cha cô đem bán con chó có tuổi bằng cô vì nhà anh không đủ cơm để nuôi nó, cô đã thôi không còn cười nữa. - Có thật là tám năm liền cô đã ngủ cùng một chiếc gối không hề được giặt, chỉ bởi nó có mùi con chó của cô? Di hỏi lại cô, hồ nghi. Cô ừ! - Người đàn ông em yêu, anh ta có mùi của chiếc gối đó. Thứ mùi mốc rửa và ám ảnh. Liệu đó có thể là lời lý giải cho thứ tình yêu ngập tràn trong đau đớn, hằn học, hận thù? 6. Di tin, sau luôn tin rằng ẩn đằng sau khuôn mặt cô gái, đằng sau vẻ ngây thơ ngớ ngẩn kia, đang ẩn chứa một khuôn mặt khác - bộ mặt chứa đựng tâm trí thực sự của cô. Đôi khi cô thông minh, sâu sắc một cách đáng sợ, nhưng đôi khi, cô lại ngu ngốc đến mức Di ngạc nhiên. Phải chăng trong cô có hai con người? Càng ngày Di càng nhận thấy sự liên quan mật thiết giữa cô gái và M. Điều đó làm Di sợ. Có đêm, sau cảm giác hân hoan réo
- gọi trên xác thịt, Di bật dậy, nhìn thật sâu cô gái đang ngủ kia. Di nhận thấy mình không chắc chắn gì về cô cả. Cô là ai? Phải chăng là M? M có thể mang một thân phận khác, một khuôn mặt khác, có thể đang ngạo nghễ thích thú đùa vui với Di. Di đưa tay vuốt mặt cô, chờ đợi sự ẩn hiện nào đó khuất dưới lớp da này sẽ bộc lộ ra ngoài. Nhưng chẳng có gì cả. Khuôn mặt trắng nõn, ngây thơ kia vẫn đang ngủ say. Buổi sáng thức dậy, cô dường như không biết điều gì đã diễn ra, rằng Di gần như xoáy sâu vào khuôn mặt cô, bới tìm một nhân ảnh khác. Thản nhiên vui cười bên bàn ăn, cô hỏi, hay là mình cưới nhau? Di mím môi, hai nắm tay siết chặt vào nhau. Khuôn mặt anh gần như biến dạng vì sự giận dữ. Anh nén khí nóng vào hai nắm đấm tay. Anh bị đẩy vào bộ phim, bị bắt đóng vai chính. Vai đứa trẻ lem luốc, có ông cha nghiện ma túy, suốt ngày rình bắt con dắt đi ăn xin kiếm tiền cho ba mua thuốc. Vai chính đêm này qua đêm khác, nghe tiếng ba là bươn mình chạy trốn. Có đêm ngủ trên ngọn dừa, có đêm ngủ dưới gốc chanh, có lần ngủ trên ngọn cây ổi bứt dây chuối cột chân vào cây ối, sợ ngủ rớt xuống đất. Đám cưới trong anh là hình ảnh của đám nhạc xập xình nằm bên kia con mương trước nhà. Bên kia mương nhà người ta đám cưới cho con, bên này cha mẹ anh đập lộn, cha cầm dao chặt đứt ngón tay cái của mình. Họ vui cứ vui, bên này chửi cứ chửi, đập cứ đập. Máu cha anh vương ra đất, không ai dám đi tới gần, vì họ nghĩ, cha anh nhiễm HIV. Cả tuổi thơ anh đã lầm lũi sống với thân phận đứa con bị nhiễm HIV, bị ghẻ lạnh, cho tới khi anh mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn sống nhăn răng khỏe mạnh thì họ mới hết gán cho anh cái tên Di si-đa. Đến tận bây giờ, khái niệm gia đình, đám cưới trong anh chỉ có độc hình ảnh như vậy. Di không thể tiếp nhận những hồng hào, xinh tươi người ta đang cố sức giăng đầy. Khi cô hỏi, hay là mình lấy nhau, Di đã bỏ đi, trốn chạy câu trả lời, trốn chạy ký ức của một đoạn đời. Mãi mãi, cô không thể biết, vì sao Di lại bỏ đi. Đêm Di rời khỏi căn hộ, cô vẫn đang ngủ say. Tiếng chân Di sột soạt trên cầu thang làm con mèo hoang trong xó tối giật mình, ngoao ngoao. Phải chăng nó đang tìm gì đó?
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
36 Tử Huyệt
14 p | 336 | 168
-
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 2
8 p | 571 | 39
-
Tuyển tập truyện ngắn hay 2010: Phần 1
130 p | 144 | 22
-
Chấn thiên kiếm phổ phần 2/3
134 p | 79 | 20
-
Ân tình sâu nặng P17
0 p | 90 | 11
-
Mưu Trí Thời Tần Hán - Chương 15, 16
12 p | 72 | 11
-
Tiệc ốc ở Vĩnh Hy
5 p | 72 | 6
-
Nằm dài trên biển Cam Ranh
5 p | 97 | 5
-
Đêm 30 Nghe Khúc Vọng Phu
3 p | 35 | 4
-
Tự Khúc
1 p | 58 | 4
-
Khúc Dạo Cuối
5 p | 45 | 3
-
Mẹ Đi Lấy Chồng
17 p | 69 | 3
-
Truyện ngắn Ký ức màu xanh....
15 p | 47 | 3
-
Khúc nhạc dành riêng cho cậu - Kì 1
26 p | 38 | 2
-
Vòng xoáy thời gian
5 p | 54 | 2
-
Nguồn Cội
8 p | 76 | 2
-
Khúc Mùa Thu
16 p | 51 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn