Mục Lục<br />
Giới thiệu Băng Đá<br />
Chương 1<br />
Chương 2<br />
Chương 3<br />
Chương 4<br />
Chương 5<br />
Chương 6<br />
Chương 7<br />
Chương 8<br />
Chương 9<br />
Chương 10<br />
Chương 11<br />
Chương 12<br />
Chương 13<br />
Chương 14<br />
<br />
Giới thiệu Băng Đá<br />
Truyện Băng Đá, chuyện nói về một cuộc tình dễ thương, nhẹ nhàng, một<br />
bài học về sự chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt.<br />
Một tiền vệ đẹp trai nổi tiếng trong trường trung học. Một cô gái nhỏ hay e<br />
thẹn con của ngài thị trưởng thầm yêu chàng tiền vệ thường trêu chọc nàng<br />
mọi lúc mọi nơi. Sự thiếu tự tin đẩy nàng xa chàng và rồi mãi mãi xa khiến<br />
cô không còn nhớ rõ khuôn mặt của anh nữa.<br />
Sau nhiều năm gặp lại, họ vô tình thấy nhau trong trận bão tuyết bị mắc kẹt<br />
trên núi và khoảnh khắc đó họ biết mình cần nhau và muốn được bên nhau.<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
Một nơi chẳng bao giờ thay đổi. <br />
Gabriel McQueen thực sự đã yêu nơi đó như quê nhà của mình, hạt Wilson<br />
Creek, thành phố Maine. Anh ưa thích tính yên bình của nó, sự an toàn, tình<br />
đoàn kết. Anh thích con trai bảy tuổi của anh, Sam, trông thấy thị trấn chính<br />
xác như anh đã thấy khi lớn lên. Anh muốn Sam có những ký ức tương tự<br />
của anh. <br />
Anh yêu dáng vẻ của thị trấn nhỏ trong suốt các mùa : Sự đâm chồi nảy lộc<br />
của mùa xuân, màu xanh tươi mát của mùa hè, sắc màu hoà trộn rực rỡ của<br />
mùa thu khi cặp tháp chuông đôi trắng tuyền vươn tới bầu trời xanh sẫm,<br />
nhưng thời gian ưa thích nhất của anh trong năm là lúc này. Tuần lễ cuối<br />
trước giáng sinh rất đặc biệt, khi niềm phấn khích và sự chuẩn bị dường như<br />
bao bọc mọi người, và trẻ con bị thôi thúc hơn hết thảy. Anh đã trông đợi để<br />
thấy Sam thích thú với bao điều đã làm anh thích vào lứa tuổi đó. <br />
Anh lái chiếc Ford-250 màu đen dẫn động 4 bánh của anh băng qua quảng<br />
trường thị trấn, mỉm cười khi anh thấy mọi mặt tiền cửa hàng đều trang trí<br />
bằng dây kim tuyến và đèn đủ màu sắc lấp lánh; cây linh sam đại thụ phía<br />
trước toà án được kết nhiều đèn đến nỗi trông như một ngọn lửa thuần nhất<br />
mà thậm chí đám bụi mưa khốn khổ lạnh lẽo không ngừng nghỉ đang nhỏ<br />
giọt từ bầu trời u ám cũng không thể làm lu mờ chúng được. <br />
Có một chỗ đậu xe còn trống ở cuối dãy đồng hồ tính tiền, phía trước toà<br />
pháp đình, anh nhét chiếc pickup cồng kềnh của mình vào giữa hai vạch vôi.<br />
Ấn cái mũ lưỡi trai che mưa gió lên đầu, ra khỏi xe và bỏ tiền xu vào chiếc<br />
đồng hồ cũ kỹ đủ cho hai giờ. Anh không ở đây lâu đến thế, nhưng anh<br />
muốn cẩn thận vì sẽ hết sức rắc rối cho con trai của cảnh sát trưởng khi nhận<br />
vé phạt đậu xe ngay phía trước toà pháp đình trong ngày đầu tiên trở về nhà<br />
– không phải cho anh, mà cho cha anh. Không đáng để gây rắc rối cho cha<br />
anh chỉ với vài đồng 25 xu. <br />
Bụi mưa thổi vào mặt anh, báo cáo thời tiết lần cuối mà anh kiểm tra đã dự<br />
đoán tuyết rơi trễ hơn vào đêm nay khi nhiệt độ xuống thấp. Cúi thấp đầu<br />
tránh gió, anh chạy nhanh trên bậc cấp toà pháp đình, mở cánh cửa kính đôi,<br />
đi vào cầu thang bên phải xuống tầng hầm. Tổng hành dinh của cảnh sát<br />
trưởng vẫn chiếm cứ tầng hầm của toà nhà trong khi nhà tù ở trên tầng<br />
<br />
thượng, và cho dù sự sắp xếp hết sức bất tiện, đó là cách mọi thứ vẫn luôn<br />
như thế, và Gabriel luận ra rằng họ vẫn sẽ làm cách đó cho đến khi anh chết. <br />
Nơi làm việc của Cảnh sát trưởng bên trong cánh cửa đầu tiên bên trái. Cánh<br />
cửa mở vào một nơi được làm đầy bằng bốn chiếc bàn giấy, ba phụ nữ, và<br />
nhiều phong cách. Phía sau họ là một cánh cửa khác, được viết trên đó là<br />
:Harlan McQueen, cảnh sát trưởng. Bảng tên được làm trước đây ba năm,<br />
mẫu tự tại vài chỗ đã rơi mất, nhưng Gabriel biết cha anh đang nghĩ đến việc<br />
nghỉ hưu – đã quá hạn năm hay mười năm rồi – vì thế, như một người dân<br />
Maine thịnh vượng, ông thấy chẳng cần phải viết lại những chữ trên cửa làm<br />
gì. <br />
Cả ba người phụ nữ cùng nhìn lên khi Gabriel bước vào, gương mặt tươi<br />
cười ngay tức thì. Cả ba nhảy lên với tiếng ré nữ tính gây lúng túng, xét đến<br />
việc người trẻ nhất, già hơn anh cả năm mươi tuổi, lao đến anh, bạn sẽ nghĩ<br />
anh đã không gặp họ cả năm rồi, thật ra mới có hai tháng. Bằng cách nào đó,<br />
anh xoay sở để choàng cánh tay anh quanh tất cả bọn họ. Anh là một gã to<br />
con, nhưng ba người phụ nữ thì quá nhiều cho bất kỳ gã đàn ông nào, đặc<br />
biệt khi một trong bọn họ mũm mĩm đến khôi hài. <br />
Hai trong số phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu nâu, Judith Fournier và<br />
Evelyn Thomas là hai chị em và sự giống nhau của họ rõ rệt đến mức khi họ<br />
mặc đồng phục và tóc của họ buộc túm lại phía sau theo quy định thì họ gần<br />
như không thể phân biệt được. Patsy Hugh, nữ hoàng của văn phòng phía<br />
ngoài, mềm mại và tròn trịa, được đội vương miện bằng mái tóc trắng như<br />
tuyết. Hôm nay bà mang đôi ủng đế cao, quần Jeans, áo len dài tay gắn<br />
những bông tuyết bằng nhựa. Nhìn bà giống như hầu hết những phụ nữ tử tế<br />
trên thế gian, nhưng Gabriel có một ký ức rất rõ ràng về cú phát của bà vào<br />
mông anh khi anh lên bảy và ra vẻ ta đây vì cha anh là cảnh sát trưởng. <br />
Cả ba phụ nữ, họ trông coi văn phòng bên ngoài, lấy thông tin cho cảnh sát<br />
trưởng, điều hành phần lớn phòng ban và biết mọi thứ cần biết về mỗi người<br />
trong hạt. <br />
"Thời điểm cậu trở về," Patsy la rầy, "tôi đã lo lắng quá chừng, rằng cậu<br />
đang lái xe vào đúng lúc cơn bão ập đến." <br />
"Bão ư ?" Anh cảnh giác, chất Adrenaline (1*) cuộn lên trong huyết quản,<br />
"Cháu đã kiểm tra dự báo thời tiết trước khi lên đường. Mưa được dự báo trở<br />
thành tuyết vào đêm nay, chỉ vậy thôi mà." Đó là vào sáng nay, tại một nhà<br />
nghỉ dọc đường ở bang Pennsylvania. Trước khi rời Bắc Carolina, anh đã<br />
<br />