Bên anh ngày nắng - Kì cuối
lượt xem 2
download
Chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau, thì sẽ chẳng bao giờ có bóng tối nữa. Mỗi ngày qua đi sẽ luôn là một ngày đầy nắng. Đi tìm hạnh phúc Minh Thư đang ngồi đọc tạp chí trong khi mẹ cô tưới nước cho mấy chậu hoa giấy. Dù để quyển tạp chí ngay trước mặt nhưng Minh Thư không hề lật giở một trang. Cô đang suy nghĩ làm sao để nói với mẹ chuyện trong lòng mình
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bên anh ngày nắng - Kì cuối
- Bên anh ngày nắng - Kì cuối
- Chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau, thì sẽ chẳng bao giờ có bóng tối nữa. Mỗi ngày qua đi sẽ luôn là một ngày đầy nắng. Đi tìm hạnh phúc Minh Thư đang ngồi đọc tạp chí trong khi mẹ cô tưới nước cho mấy chậu hoa giấy. Dù để quyển tạp chí ngay trước mặt nhưng Minh Thư không hề lật giở một trang. Cô đang suy nghĩ làm sao để nói với mẹ chuyện trong lòng mình. Cô biết mẹ sẽ phản đối nhưng với tính cách của mẹ cô, sau khi tức giận, bà sẽ nghĩ lại. Và biết đâu, bà sẽ cho rằng cô nói có lí. Dù sao từ trước tới giờ bà cũng rất yêu thương cô. Nghĩ vậy, Minh Thư liền nói từ từ: - Mẹ ơi, bố chưa về hả mẹ ? Mẹ cô ngoài ban công nói vọng vào: - Bố con hôm nay đi ăn với đối tác nào đó nên không ăn cơm nhà. Tí mẹ con mình đi ăn phở nhé. - Bố bận quá mẹ nhỉ? - Ừ, nhưng bây giờ mà bận bịu thế còn tốt hơn thất nghiệp. - Bố cũng giỏi thật, lúc nào cũng kí được hợp đồng.
- - Ừ, con học hành chỉ bằng một nửa bố con ngày xưa là được rồi. Mẹ đang dần nói “Ừ” với mình. Minh Thư đọc trong “Đắc Nhân Tâm” có nói nếu muốn thuyết phục người nào đó nghe theo mình thì tốt nhất hãy tìm cách để người ấy nói “Ừ” liên tiếp, rồi sau đó hãy nói thẳng vào chuyện của mình. Bước đầu đã thành công rồi. Minh Thư nói tiếp: - Mẹ này, trung thu là thứ 5 tuần sau ấy. - Ừ, nhanh thật. Năm nay con muốn đi ăn ở đâu? - Hay mẹ cho bố về bên kia ăn nhé? Mẹ hơi ngập ngừng: - Bên kia là bên nào? Minh Thư biết mẹ sắp giận nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi khi không lấy lại được. Cô nói nhanh: - Là bên dì Hương ấy. Bố lúc nào cũng sợ mẹ buồn nên phải lén về thăm dì ấy. Trung thu mẹ con mình đi ăn với nhà bà ngoại cũng được mà. Mẹ đặt bình tưới cây xuống đất, đi vào nhà:
- - Không được. Mà mẹ đã bảo con nhiều lần rồi. Chúng ta không có quan hệ gì với bên đó cả. Sao con cứ luôn miệng gọi “dì Hương”? Nói rồi mẹ bỏ vào phòng. Còn mình Minh Thư ngồi trên ghế. Cô nói khẽ một câu: - Nhưng dì ấy đã từng coi mẹ như chị gái. Và đối xử với chúng ta cũng rất tốt. *** Tám năm trước, gia đình Minh Thư vẫn chưa sống ở đây. Lúc đó cô và mẹ mới chuyển nhà tới phố Đào Duy Anh cho gần bệnh viện nơi mẹ làm việc. Trước đó thì mẹ và cô đã chuyển nhà rất nhiều lần. Minh Thư mỗi lần sang nhà mới đều rất vui nhưng mẹ cô thì luôn buồn. Tám năm trước, Minh Thư rất hiếm khi nhìn thấy mẹ cười. Còn nhỏ nên cô không bao giờ biết chuyện bố cô qua đời vì tai nạn giao thông từ khi mẹ còn đang mang thai. Việc đó đã mang lại cho mẹ những điều tiếng không tốt. Hồi đó cô không phải là một người tự tin và lạc quan như bây giờ, mà rất rụt rè. Cô biết mình khác mọi người, khác những đứa trẻ khác nên luôn tự chơi một mình. Người hàng xóm đầu tiên mẹ con cô tới chào là một người phụ nữ tên Hương, trẻ hơn mẹ cô vài tuổi. Dì ấy là giáo viên, có chồng làm chủ một nhà máy sản xuất thép, còn có một đứa con trai hơn Thư một tuổi. Ngay từ lần đầu gặp ấy, Thư đã thấy cậu bé nhà bên thật thú vị. Cậu ta đen nhẻm, còn nhỏ nhưng lại tập tành nhuộm tóc đuôi dế màu đỏ như người lớn. Không giống những người khác
- thấy ánh mắt Thư không lảng đi thì cũng nhìn đi chỗ khác, cậu bé này Thư càng cúi xuống thì cậu ta càng cố nhìn chằm chằm. Và rồi lúc nhìn thấy cổ tay Thư đeo cái đồng hồ mặt Xuka còn mình đeo đồng hồ mặt Nobita, cậu ta tự cười toe toét. “Ngay từ lần đầu gặp anh, anh đã cười em. Em cứ tưởng suốt cuộc đời này có thể luôn làm anh cười vui vẻ như thế.” Tuy là hai nhà cạnh nhau, hai bà mẹ thân với nhau nhưng hai đứa trẻ lại chẳng bao giờ nói chuyện với nhau cả. Cậu bé nhà bên trong mắt Thư luôn có vẻ xa lạ. Nhưng cậu ta lại rất thích chơi thể thao. Chiều nào Thư cũng nghe thấy tiếng cậu ta chơi bóng đá rồi reo hò với bạn cùng lớp ở cái sân trong ngõ sau nhà. Vì đã quen với hình ảnh nghịch ngợm đó nên mỗi lần nhìn thấy cậu ta mặc bộ đồng phục đeo khăn đỏ sơ vin nghiêm chỉnh là Thư lại muốn bật cười. Trông mặt cậu ra không thoải mái chút nào khi phải cố giữ không cho chiếc áo trắng bị bẩn. Ngày Trung Thu, khu phố tổ chức một buổi liên hoan cho trẻ em trong phố. Tất nhiên cả Thư và cậu bé nhà bên đều đến tham dự. Do hai nhà cạnh nhau nên đương nhiên Thư ngồi cạnh cậu bé nhà bên. Tuy nhiên cậu ta chả nói chuyện với cô câu nào mà chỉ mải quay sang bên cạnh khoe mấy thứ đồ chơi mới với bạn khác. Gần hết buổi liên hoan, mỗi đứa trẻ trong phố được đọc tên lên sân khấu nhận quà. Ai cũng lên cùng với bố hoặc mẹ. Thư thấy rất lo lắng. Hôm nay mẹ phải đi trực ở
- bệnh viên nên vừa đưa cô tới đây đã vội đi làm rồi. Cô sợ mình không có ai ở đây lên cùng. Người lớn đã đọc đến số nhà của Thư. Đọc tới lần thứ ba, cậu bé nhà bên liếc nhìn sang bên cạnh và hơi huých vào khủy tay Thư làm cô phải đứng lên. Thư chạy lên sân khấu nhận phần thưởng. Và đột nhiên thấy sợ hãi vì nghĩ mọi người đang cười bên dưới. Thư sợ mọi người đang cười mình. Mãi sau này cô mới nhận ra mọi người cười vì vui chứ không hề cười cô. Nhưng ngày hôm đó, Thư không hề đơn độc. Có một người đã chạy lên sân khấu đứng cùng với cô. Bởi vì có một người cũng không có bố hay mẹ của mình đến cùng. Đó là cậu bé nhà bên. Cậu ấy không giống cô, dù có đứng một mình cậu ấy vẫn vẫy chào mọi người và giơ cao phần quà, cực kì tự tin. Thư nghe bên dưới nói: “Chắc hai đứa là anh em”. Và đến hôm đó Thư mới biết tên của cậu bé ấy. Cái tên chỉ đọc lên một lần và cô chẳng mấy khi được gọi nhưng cô luôn ghi nhớ trong tim: Phạm Mạnh Hải. Thư ngồi im trong phòng, bàn tay vuốt nhẹ lên tấm ảnh gia đình. Những kí ức tuổi thơ lạ thường cuối cùng cũng đưa cô trở lại hiện tại. Thư mỉm cười nhẹ. Bây giờ so với ngày đó, cô hạnh phúc hơn rất nhiều. Cái cô mong muốn có nhất, điều ước cô luôn ghi vào giấy mỗi lần được hỏi, cuối cùng cô cũng có được. Nhưng nếu thứ cô có lại là một thứ người khác mất đi, thì cô chẳng thể nào hạnh phúc trọn vẹn được.
- Sau cái buổi trung thu đứng cùng nhau trên sân khấu đó, hai đứa trẻ trở nên thân thiết hơn. Một lần Hải tìm được trong nhà có một cái lọ điều ước. Cả hai quyết định ghi điều ước của mình vào mảnh giấy nhỏ rồi bỏ vào lọ. Thư mân mê chiếc lọ trên tay. Tám năm trước, khi gia đình Hải chuyển đi, Thư tìm thấy cái lọ này bị bỏ vào túi rác trước nhà .Cô đã cầm về. Lúc đọc được điều ước Hải viết trong lọ, Thư đã biết suốt cuộc đời này anh sẽ không cho cô cơ hội làm bạn với anh nữa. Và cô cũng biết mãi mãi anh sẽ ghét cô. “Mình ước gì bố và mẹ không cãi nhau nữa. Bố sẽ quay về nhà với mình và mẹ.” (Hải) “Mình ước gì mình có bố để mình được bình thường như những đứa trẻ khác.” (Minh Thư) Cô đã từng là người bạn thời thơ ấu của Hải. Trong mắt cô, anh luôn là người anh trai tốt. Nhưng rồi anh ghét cô và họ chẳng nói chuyện với nhau nữa. Cô tự nhủ chắc suốt đời này giữa hai người sẽ là bức tường ngăn cách đầy thù địch. Nhưng rồi khi vào học cùng trường với anh, mỗi ngày đều nhìn thấy anh, nghe mọi người kể chuyện về anh, cô bỗng dưng nhen nhóm hi vọng được làm em gái của anh một lần nữa. Nếu như những thói quen hay sở thích thuở nhỏ của Hải vẫn chưa thay đổi thì có lẽ ở một góc nào đó trong tim anh, vẫn coi cô là em gái.
- Nhưng Thư không tìm được cách nào để đến gần anh cả. Cô đã phải chờ đợi rất lâu, cố gắng tìm hiểu các mối quan hệ xung quanh anh. Cô thấy cuộc sống của Hải đã thay đổi, phức tạp hơn lúc nhỏ rất nhiều. Bên cạnh anh bây giờ có rất nhiều cô gái khác nhau. Nhưng điều đó làm Thư thấy buồn. Cô cảm thấy anh không thật lòng với ai cả. Và hình như những người ấy, cũng chẳng ai thật lòng với anh. Cơ hội của Thư cuối cùng cũng đến. Trong những cô gái hàng ngày ở bên cạnh Hải, có một người thực sự quan tâm tới anh. Thư nghĩ Hải cũng có tình cảm với cô ấy, nhưng hình như anh chưa nhận ra, hoặc có thể anh đã từng bị những người con gái mình tin tưởng phản bội lại nên không sẵn sàng đón nhận cô ấy. Như thế thật không công bằng, vì Uyên là cô gái tốt. Thư quyết tâm giúp Uyên đến với Hải. Cô hi vọng anh sẽ nhận ra rằng lòng tin luôn có thể lấy lại. Và rồi anh cũng sẽ tin tưởng lại cô - người em gái thời thơ ấu. Minh Thư nghe thấy tiếng chuông cửa và hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Uyên. Những lần trước đều là Minh Thư tìm đến chỗ Uyên. Lần này Uyên chủ động tìm cô thì phải chăng Uyên đã phát hiện ra sự thật về mối quan hệ anh em lằng nhằng giữa cô và Hải? Uyên nói:
- - Những ngày qua cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều. Mình chưa từng nghi ngờ cậu. Nếu cậu có điều gì khó nói thì hãy nói với mình. Mình muốn biết sự thật về mối quan hệ của cậu và Hải. Minh Thư kéo ghế cho Uyên ngồi. Cuối cùng cái gì đến thì cũng phải đến. Dù có ý tốt thì cô cũng đã không trung thực với Uyên từ đầu. Minh Thư nói chậm rãi: - Trước khi mình kể cho cậu sự thật, mình có vật này muốn cho cậu xem.
- Gần bên anh Hải đang ngồi ăn cơm với mẹ. Nhìn thấy anh nhai trệu trạo từng hạt cơm và không kể chuyện vui vẻ như thường ngày, mẹ anh lo lắng hỏi: - Con có chuyện gì vậy Hải? Hải hơi giật mình khi nghe mẹ hỏi. Anh định lắc đầu nói không nhưng rồi anh nghĩ lại. Cái câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu anh suốt mấy ngày hôm nay, anh cần phải tìm một câu trả lời chính xác. - Mẹ à, mẹ có còn giận ông ấy không? Bố con ấy? Mẹ nhìn Hải, hơi lưỡng lự. Bình thường anh rất ít khi nhắc đến bố. Thậm chí nếu mẹ có nhắc đến thì anh cũng tảng lờ đi. Nhưng lần này Hải đã chủ động nhắc tới bố. - Con à. Mẹ đã từng giận ông ấy một thời gian. Nhưng bây giờ thì hết rồi. - Ông ấy đã phản bội lại mẹ, sao mẹ có thể tha thứ dễ dàng như vậy? Mẹ anh vừa thu dọn bát đĩa trên bàn vừa nói:
- - Vì mẹ và bố con không hề yêu nhau. Cuộc hôn nhân của bố mẹ chỉ do mai mối mà thôi. Nhưng bố con yêu mẹ của Minh Thư thực sự. Vì cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội đi tìm hạnh phúc nên mẹ mới đồng ý li hôn với bố con. Nhìn khuôn mặt anh vẫn còn bủa vây những sự nghi hoặc, mẹ Hải nói tiếp: - Con yêu, mẹ biết con luôn trách bố. Nhưng bố mẹ li hôn không phải lỗi của ai cả. Mọi chuyện xảy ra chỉ đơn giản vì nó phải thế. Vì mỗi người có quyền đi tìm hạnh phúc riêng của mình Hải cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay. Anh nói khẽ: - Nhưng bao năm qua mẹ vẫn ở vậy. Có phải là vì con? Mẹ Hải vội cắt lời, ngăn không cho anh nói tiếp: - Đừng nói vậy. Đừng bao giờ nghĩ vậy. Con là điều duy nhất khiến cuộc hôn nhân có ý nghĩa với cuộc đời mẹ Hải cảm thấy mình phải suy nghĩ riêng về tất cả mọi chuyện. Anh xin phép mẹ đứng lên trước rồi đi lên phòng. Đêm đó, không chỉ có Hải mà cả Uyên cũng không ngủ được. Đến hôm nay Uyên mới hiểu lí do thực sự vì sao Hải lại ghét bị người khác phản bội đến thế. Và tại
- sao anh lại khó có thể tin tưởng người khác như vậy. Có lẽ những lời người ta vẫn nói về chuyện kí ức của thời thơ ấu có mối liên hệ mật thiết với hiện tại là đúng. “Trước đây, hồi còn nhỏ, em từng thích một người. Anh ấy là người đầu tiên chơi với em mà không bao giờ hỏi về gia đình em. Anh ấy là người làm cho em không cảm thấy đơn độc nữa. Em dành cho anh ấy tình cảm của một đứa em gái với anh trai của mình. Nhưng rồi, khi gia đình anh ấy chuyển đi và mẹ em tái hôn với bố anh ấy, em rất buồn. Chúng em trở thành anh em một cách miễn cưỡng nên em không thể thích anh ấy được nữa. Và anh ấy thì lại ghét em ra mặt. Người đó là Hải. Lúc đầu em thi vào trường Ngoại Thương là vì em muốn tìm Hải. Em chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ của bố em và anh ấy, của mẹ em và mẹ anh ấy, của em và anh ấy. Suốt cuộc đời này, em không bao giờ biết tới người bố ruột đã mất của mình. Bố của Hải mới là người cha thực sự cho em cảm giác có một gia đình trọn vẹn. Nhưng thật sự rất bất công khi mà em đã có bố thì anh ấy lại không có. Ước mơ thời thơ ấu của em đã thành sự thực nhưng em muốn thực hiện một phần ước mơ của anh ấy.” Những lời tâm sự của Minh Thư như còn văng vẳng bên tai, Uyên nắm nhẹ bàn tay lại. Cô đã biết mục đích thực sự của Minh Thư nhưng không hiểu sao cô lại không hề giận. Ngược lại, cô còn muốn giúp đỡ Minh Thư đẩy nhanh kế hoạch của cô ấy. Kế hoạch mang tới cho Hải một gia đình mới.
- *** Sáng hôm sau, Hải hẹn Uyên trong công viên gần nhà cô. Anh muốn nói chuyện với cô. Thực ra cũng không hẳn, mấy ngày liền không nói chuyện với cô làm anh thấy rất khó chịu. Giống như thiếu thiếu một cái gì đó mà anh không sao lí giải được. Nhưng người tới gặp anh lại không phải là Uyên mà là Minh Thư. Chính Uyên muốn Hải và Minh Thư hiểu nhau hơn nên đã sắp xếp cuộc gặp này. Trái với những lần trước, Hải không hề tức giận. Hình như sự ghét bỏ vô cớ mà anh dành cho cô đã dần dần bị xua tan đi mất rồi. Hải để yên cho Minh Thư ngồi xuống bên cạnh anh. Thấy cô có vẻ hơi bối rối về sự thay đổi trong thái độ của mình, Hải nói chậm rãi: - Thật ra… anh không hề ghét em. Hồi còn bé anh rất thương em vì thấy trong khu phố chỉ mình em không hề có bố. Anh còn từng nghĩ nếu em trở thành em gái của anh thì sẽ rất vui. Nhưng mà bố của anh đột nhiên trở thành bố của em đã làm anh rất hụt hẫng. Vì chuyện này mà anh đã hắt hủi em suốt thời gian qua. Minh Thư không đáp lại gì. Có lẽ ông trời đã nghe thấy những lời thỉnh cầu của cô. Cô đã có lại được người anh trai thời thơ ấu của mình. Thấy Minh Thư hơi xúc động, Hải quyết định xóa đi khoảng cách vô hình anh đã xây dựng nên giữa cô và anh suốt mấy năm qua. Hải nói:
- - Hay anh đi mua kem cho em nhé. Vẫn là kem trà xanh đúng không? Minh Thư gật đầu. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên bờ mi nhưng cô không thể ngăn mình bật cười. Trong tâm trí cô bỗng hiện lên kỉ niệm xa xôi về một cậu bé có tóc đuôi dế màu đỏ chạy vội đi mua cây kem trà xanh cho cô bé trạc tuổi đang khóc vì vừa bị vấp ngã. Tối hôm đó Hải đưa Minh Thư về nhà. Và lần đầu tiên, anh gạt bỏ hết tự ái và kiêu hãnh trong người để bước qua cánh cửa vào nhà chào bố anh và mẹ Minh Thư. Từ trong phòng, nhìn thấy Hải và bố ngồi nói chuyện vui vẻ, còn mẹ thì chốc chốc lại rót thêm nước vào cốc cho anh, Minh Thư mỉm cười. Dù sao thì cô cũng đã hoàn thành được mục tiêu ban đầu rồi. Hải lại là anh trai của cô. Bắt đầu lại từ đầu. Và lần này cô có cảm giác cả cô và anh sẽ có một gia đình thực sự. *** Hải đang ngồi chờ Uyên trong ghế đá ở sân trường. Từ đằng xa, Uyên lặng lẽ quan sát Hải. Mấy tháng nay, chả có cô gái nào vây quanh anh cả. Anh không còn đi tán tỉnh vớ vẩn nữa. Uyên cảm thấy cả hai vết thương trong lòng anh, cả vết thương thời thơ ấu và mối tình đầu đánh mất đều đã được hàn gắn lại rồi. Đôi mắt anh nhìn những sinh viên năm nhất chơi bóng rổ trên sân trông thật bình yên và thoải mái.
- Thật ra Hải đang muốn làm rõ một vài điều trong đầu mình. Cả đêm qua anh đã nghĩ đi nghĩ lại những lời của cô em gái “bất đắc dĩ” Minh Thư. “Anh nghĩ cô ấy bị nhầm lẫn giữa tình bạn thân và tình yêu. Nhưng bất cứ lúc nào cô đơn, anh lại tìm cô ấy. Anh chọn ở bên cô ấy vì tìm thấy sự bình yên. Vậy thì, có thể, người nhầm lẫn là anh.” Uyên ngồi xuống bên cạnh Hải. Cô chìa ra trước mặt anh một cái lọ thủy tinh dùng để đựng điều ước. - Minh Thư đã đưa cái này cho em. Cô ấy nói nó thuộc về anh. Hải hơi lắc lắc cái lọ nhỏ. Đã lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy vật này. Cứ tưởng ngày anh ném nó vào thùng rác thì sẽ không bao giờ thấy nữa chứ. Nhưng nếu bây giờ tìm lại được, thì có lẽ những ước mơ thời thơ bé vẫn chưa bao giờ rời xa anh. Và anh vẫn còn cơ hội để thực hiện nó. Hải mở nắp lọ ra và chú ý ngay tới mảnh giấy thứ ba trong lọ. - Sao lại có ba điều ước thế này? Anh nhớ chỉ có hai thôi mà! Uyên cũng hơi ngạc nhiên khi thấy có ba mảnh giấy trong lọ. Rồi như nhớ ra điều gì, cô nói:
- - Hình như trước khi đưa cho em, Minh Thư có nhét thêm một mảnh giấy nữa vào trong lọ. Anh đọc thử xem. Hải mở mảnh giấy nhỏ ra. Trên đó chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Mong rằng anh trai Hải của mình sẽ có được người nào đó luôn sẵn sàng ở bên cạnh anh ấy. Để anh ấy không cảm thấy cô đơn nữa.” (Minh Thư). Hải mỉm cười rồi rút chiếc bút cắm ở túi áo ra, lúi húi ghi thêm vào mảnh giấy bốn từ: “Đã thành sự thật.” Rồi khi nhìn đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của Uyên, anh cười nói: - Em có thể ở bên cạnh anh bao lâu? Uyên cảm thấy thật ngượng ngập khi bắt gặp ánh mắt của anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Quen nhau, là bạn thân của nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ cô có cảm giác ngại ngùng thế này với anh. Cô hỏi lại: - Anh muốn em ở bên cạnh anh bao lâu? Hải nhìn ra phía chân trời xa xa. Những tia nắng đẹp quá. Ánh nắng le lói trong ngày mùa đông giá rét làm ấm áp trái tim anh. Hải nói bâng khuâng nhưng cũng rất chắc chắn với mỗi lời của mình. - Em… hãy ở bên anh, trong những ngày có nắng nhé.
- Bàn tay Hải nắm nhẹ lấy bàn tay Uyên để bên cạnh. Uyên không nói gì nữa. Cô đặt bàn tay còn lại của mình lên tay anh như thay cho câu trả lời. “Chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau, thì sẽ chẳng bao giờ có bóng tối nữa. Mỗi ngày qua đi sẽ luôn là một ngày đầy nắng.”
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Tuyển tập truyện cổ tích hay nhất thế giới(Q1)
0 p | 420 | 187
-
Ăn mày dĩ vãng P2
0 p | 178 | 23
-
Chuyện tiếu lâm - Tiến bộ của khoa học
15 p | 98 | 18
-
Một Giấc Mơ Xuân
141 p | 64 | 11
-
Ân tình sâu nặng P18
0 p | 111 | 8
-
KHI HẠNH PHÚC VỤT BAY (Tình yêu buồn)
11 p | 156 | 7
-
Nhong nhong nhong, cưỡi ngựa ven sông
6 p | 87 | 7
-
Mùa vàng Phú Lễ
5 p | 101 | 5
-
Ông Lão Vườn Chim
10 p | 73 | 5
-
Cái Vòi
3 p | 83 | 5
-
Kẻ Lười Nhất Nông Trại
4 p | 74 | 5
-
Ngày gặp gỡ
14 p | 44 | 4
-
Mảnh nắng cuối ngày mưa
13 p | 38 | 3
-
Ngày Xưa
31 p | 56 | 3
-
Hà Tiên – Biển Rừng Phương Nam
7 p | 81 | 3
-
Ân tình P13
0 p | 82 | 3
-
Ông lão vườn chim
15 p | 139 | 3
-
Đưa Anh đi về nơi Em!
14 p | 73 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn