Đề bài: Bình giảng bài Thơ duyên của thi sĩ Xuân Diệu<br />
Bài làm:<br />
Xuân Diệu được coi là một ông hoàng thơ tình Việt Nam. Thơ ông không chỉ có tình yêu <br />
giữa con người mà còn là tình yêu giữa con người với thiên nhiên. Thơ ông luôn rộng mở <br />
với tạo vật, với đất trời và cuộc sống của con người, bên cạnh đó ẩn chứa một tấm lòng <br />
say đắm, khát khao giao cảm với vũ trụ, với lòng người. Bài "Thơ duyên" là một bài thơ <br />
như thế, nó đã thể hiện những gì tinh tế nhất của tâm hồn tác giả trong sự cảm nhận về <br />
tình yêu, về sự chảy trôi của thời gian, những rung cảm về thiên nhiên tuyệt diệu.<br />
Thời điểm chuyển giao giữa hạ thu khiến tâm hồn nhạy cảm của Xuân Diệu thấy vô <br />
cùng xúc động. Chính thời khắc ấy là thời điểm người ta dễ bàng hoàng trước sự chảy <br />
trôi của thời gian nhưng cũng khiến ta háo hức, say đắm trước vẻ đẹp trong sáng của <br />
thiên nhiên:<br />
"Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,<br />
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.<br />
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,<br />
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền."<br />
Thu vốn vẫn vậy, đẹp lạ lùng như tâm hồn cô gái tuổi đôi mươi. Thu khiến lòng người <br />
xuyến xao khó tả. Chiều thu mang vẻ mộng mơ trong làn sương khói hoàng hôn như đang <br />
nũng nịu trên nhánh cây vô cùng duyên dáng, dịu dàng. Trên cành me, cặp chim chuyền ríu <br />
rít cất tiếng ca yêu thương giữa cuộc đời. Đó không phải là tiếng hót đơn độc, mà tiếng <br />
hót của sự hòa quyện dành cho nhau, cả vạn vật đều mang nét duyên của trời thu, của sự <br />
sống. Bầu trời thu mang màu xanh ngọc của sự trong sáng và tinh tế, ánh mặt trời đổ tràn <br />
xuống trần gian, len lỏi qua từng chiếc lá, khám phá vẻ đẹp nhân gian. Dường như, thu <br />
đến đánh thức vẻ lãng mạn, vẻ dịu dàng mềm mại, đằm thắm của thế giới và của chính <br />
con người "Thu đến nơi nơi động tiếng huyền." Nơi nơi cất lên tiếng đàn, điệu nhạc <br />
thân thương, gần gũi, tuyệt diệu.<br />
Thu không mang trong mình bộ trang phục kiêu kỳ, sặc sỡ như xuân nhưng thu mang nét <br />
gần gũi bình dị, dịu dàng như nó vốn có. Thu mang nét duyên rất riêng khiến lòng người <br />
nhạy cảm thêm quý, thêm yêu:<br />
"Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu,<br />
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.<br />
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn<br />
Lần đầu rung động nỗi thương yêu".<br />
Dường như, nhìn đâu đâu sự sống vẫn mang cái vẻ tư lự của không khí mùa thu. Đây là <br />
con đường nho nhỏ, đây là làn gió xiêu xiêu. Kia là cảnh hoang là lả, kia là nắng sớm trở <br />
chiều, tất cả đều rất duyên, đó là cái duyên sóng đôi, duyên song hành cùng nhau trên mỗi <br />
chặng đường. Đất trời vạn vật có đôi, ta thấy lòng mình cùng thổn thức khôn nguôi. <br />
Những rung động đầu đời khiến ta luôn mong nhớ, thèm chút dư vị yêu thương. Người <br />
con gái ấy bước điềm nhiên giữa con đường mùa thu, anh cũng chẳng theo em phía sau <br />
như bao kẻ yêu đương khác, vậy mà giữa cái tuyệt vời của tạo hoá, hai con người tuy xa <br />
lạ giữa hai thế giới nhưng lại là sự giao cảm tự bên trong tâm hồn:<br />
"Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu,<br />
Anh với em như một cặp vần"<br />
"Anh" và "em" là hai con người, hai "cặp vần" chẳng thể tách rời nhau. Tình cảm con <br />
người cũng cần kết duyên, cần sống đôi với nhau mới tạo nên một bài thơ dịu ngọt cho <br />
cuộc đời, cho cuộc sống. Hình ảnh chòm mây biếc đang trôi về đâu bay gấp gấp, sự phân <br />
vân của cánh cò hay chính là dòng tâm trạng của tác giả, băn khoăn, khó hiểu. Mong muốn <br />
được hòa nhập với thiên nhiên nhưng vẫn luôn thấy khắc khoải cô đơn giữa cuộc đời. <br />
Bức tranh thu đến đây phảng phất nét buồn và cô đơn, cánh chim đang rộng nhưng vẫn <br />
thấy nhỏ nhoi giữa nền trời bao la, cái nhỏ bé đối lập với cái lớn lao vô tận khiến lòng <br />
người càng cô đơn yếu đuối.<br />
"Mây biếc về đâu bay gấp gấp,<br />
Con cò trên ruộng cánh phân vân.<br />
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,<br />
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần. "<br />
Cánh hoa có chút gì lạnh lẽo càng tô đậm nỗi cô đơn của lòng người. Những rung động, <br />
những cảm nhận tinh tế với thiên nhiên trong con người tác giả đã tạo nên một vẻ <br />
"duyên" thu. Cái duyên mang những tâm hồn đồng điệu đến gần nhau hơn: "Lòng anh thôi <br />
đã cưới lòng em".<br />
<br />