intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bồi dưỡng năng lực tự chủ và tự học - Sự nỗ lực tạo nên kỳ tích: Phần 2

Chia sẻ: Mucnang555 Mucnang555 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:94

16
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cuốn sách Sự nỗ lực tạo nên kỳ tích (Những câu chuyện bồi dưỡng năng lực tự chủ và tự học) do các tác giả Bích Thảo và Hoài Giang biên soạn. Các tác giả đã chọn lựa và biên dịch từ hàng trăm câu chuyện mang đầy giá trị và bài học cuộc sống về những thành công, thất bại cũng như thái độ luôn cố gắng, nỗ lực để đạt được những thành công đó. Cuốn sách là món quà cho những ai đang ấp ủ ước mơ, hoài bão của mình, là nguồn động lực tiếp sức cho những ai đang nản chí sau mỗi lần thất bại.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bồi dưỡng năng lực tự chủ và tự học - Sự nỗ lực tạo nên kỳ tích: Phần 2

  1. Chương I: NỖ LỰC PHẤN ĐẤU TẠO NÊN KỲ TÍCH Chương V Đối đầu thử thách quyết không bỏ cuộc Sự cạnh tranh trong xã hội ngày nay ngày càng khốc liệt, yêu cầu các bạn thiếu niên, nhi đồng phải sẵn sàng đón nhận những thử thách từ nhỏ, từ đó thích ứng với sự phát triển của xã hội. Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu? Chủ yếu từ những điều sau: 1. Tăng cường trách nhiệm của bản thân, luôn luôn giữ thái độ nghiêm túc cẩn trọng, hiểu rõ nhiệm vụ đặt trên vai mình. 2. Xây dựng ước mơ lớn lao ngay từ nhỏ, có như vậy mới có động lực, mục tiêu và phương hướng. 3. Nỗ lực học tập kiến thức văn hóa, khoa học bắt đầu từ bây giờ, nhất là bồi dưỡng sức sáng tạo và tính thực tế. Những tri thức và kỹ năng này đều là những hành trang quan trọng cho chặng đường tương lai. 105
  2. Câu chuyện tìm việc của Tổng thống Ronald Reagan Chỉ cần chúng ta kiên trì đến cuối cùng thì sẽ giành được chiến thắng. Giả sử ngay từ đầu có người nói kết quả cho chúng ta biết thì kiên trì sẽ không còn là một việc quá khó. Vì vậy, để kiên trì thì cần nhất là niềm tin vững vàng. R onald Wilson Reagan là Tổng thống Hoa Kỳ duy nhất từng làm diễn viên và đã từng tham gia 69 bộ phim trong thời gian từ năm 1937 - 1964. Năm 1980, ông được bầu là tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ và tái đắc cử vào năm 1984. Sau khi kết thúc nhiệm kỳ, chính phủ Hoa Kỳ đã trao tặng ông Huân chương “Tự do Tổng thống” cho những cống hiến trong quá trình là Tổng thống của ông. Từ một diễn viên trở thành Tổng thống, được trao tặng Huân chương “Tự do Tổng thống”, Ronald Reagan đã bước qua một chặng đường phi thường, trong đó có một quãng thời gian tuổi trẻ khiến ông khó có thể nào quên. Chính quãng thời gian này đã 106
  3. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC giúp ông học được sự kiên trì và cuối cùng gây dựng được sự nghiệp lớn lao. Khi còn niên thiếu, mẹ thường nói với Ronald Reagan: “Những điều tốt đẹp rồi sẽ đến. Nếu con tiếp tục kiên trì sẽ có ngày con gặp may mắn. Đến khi đó con sẽ hiểu ra rằng: Nếu không có những thất vọng trước đây thì có lẽ thành công sẽ không tới được”. Năm 1932, Reagan tốt nghiệp đại học. Trong quá trình tìm kiếm công việc, ông đã hiểu được lời mẹ nói là đúng. Sau khi tốt nghiệp, ông quyết định tìm việc ở đài truyền hình, sau đó sẽ tìm cách trở thành một phát thanh viên thể thao nổi tiếng. Ronald Reagan gõ cửa từng đài truyền hình ở Chicago nhưng lần nào cũng ra về tay trắng. Cuối cùng có người nói với ông, không đài truyền hình lớn nào muốn thuê một sinh viên mới ra trường đảm nhận công việc quan trọng như là phát thanh viên đâu, người bạn đó gợi ý ông đến thử sức ở những đài truyền hình nhỏ. Reagan nghe thấy vậy có chút thất vọng, cho rằng mình cách mục tiêu quá xa. Nhưng ông vẫn quyết định thử sức. Vậy là, ông đến Đài truyền hình Woc ở tiểu bang Iowa. Đón Reagan khi đó là trưởng ban chương trình của đài Woc, người này tiếc nuối nói với Reagan rằng họ đã thuê một phát thanh viên có kinh nghiệm rồi. Reagan khi đó không thể kiềm chế nổi cơn tức giận trong lòng 107
  4. SỰ NỖ LỰC TẠO NÊN KỲ TÍCH... nữa, những gì đè nén bấy lâu nay liền bộc lộ hết ra ngoài, vừa bước ra khỏi văn phòng, ông liền hét lớn: “Nếu không thể làm việc ở đài truyền hình thì làm sao trở thành một phát thanh viên thể thao được?”. Không ngờ, câu nói này đã mang lại cơ hội thay đổi cho Reagan khi đang lê những bước chân nặng nề định bỏ đi. Vị trưởng ban chương trình gọi lớn về phía Reagan: “Cậu vừa nói cái gì? Cậu có hứng thú với thể thao à? Cậu có am hiểu về khúc côn cầu không?”. Reagan ngay lập tức giải thích về một trận đấu khúc côn cầu, vậy là ông nhận được cơ hội thử việc. Trên đường về nhà, Reagan lại nhớ đến lời mẹ dạy: “Nếu con tiếp tục kiên trì sẽ có ngày con gặp may mắn. Đến khi đó con sẽ hiểu ra rằng: Nếu không có những thất vọng trước đây thì có lẽ thành công sẽ không tới được”. Từ diễn viên trở thành tổng thống, những trải nghiệm ly kỳ này đã mang lại ánh hào quang cho Ronald Reagan. Nhìn những thành công đó, bạn có thể tưởng tượng được ra hình ảnh thất vọng của ông ấy khi bị đài truyền hình từ chối không? Thành công chưa bao giờ là một việc dễ dàng, nhưng cũng không phải là xa xôi tới mức không thể với tới. Đúng như lời mẹ Tổng thống Ronald Reagan đã từng nói, ông đã tìm thấy cơ hội trong rất nhiều lần thử thách, đã đạt được thành tựu vượt bậc qua rất nhiều lần kiên trì. 108
  5. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC Nhật ký trưởng thành Khi chúng ta tìm thấy hướng đi của bản thân thì chúng ta cần phải giữ một niềm tin vững vàng rằng khó khăn nào cũng không thể ngăn nổi bước chân mình, chỉ cần kiên trì là sẽ thành công. Mỗi khi thất vọng hay thậm chí là tuyệt vọng cũng đừng từ bỏ hy vọng, thành công chưa biết chừng đang cách ta rất gần. 109
  6. Chiếc đồng hồ vàng Đôi khi thành công ở rất gần chúng ta nhưng chúng ta lại không biết, kết quả là bỏ cuộc ngay trước thời khắc thành công, thật sự đáng tiếc biết bao! Thực ra chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một chút thì kỳ tích đã xảy ra rồi. D o sự cố sạt lở bất ngờ mà tất cả thiết bị dưới hầm mỏ gần như đều đã bị hư hỏng hoàn toàn, mấy người thợ mỏ lớn tuổi bị mắc kẹt dưới đường hầm sâu nhất. Thời gian trôi đi, đến ngọn đèn họ đeo trên trán cũng đã lần lượt tắt. Cho dù họ cố gắng vật lộn tìm đường thoát trong bóng tối nhưng vì không phân biệt được phương hướng nên mọi thứ đều vô ích. Những người thợ đã cạn kiệt sức lực, đành ngồi xuống nghỉ ngơi. Một người phá tan sự im lặng, đề ra ý kiến: “Bây giờ chắc chắn bên trên đang tìm đủ mọi cách để cứu chúng ta. Cứ tìm loạn lên như thế này chi bằng ngồi yên một chỗ, xem xem có cảm nhận 110
  7. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC được gió không, bởi vì gió chắc chắn là thổi đến từ miệng hầm”. Họ ngồi yên tại chỗ rất lâu, ban đầu hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng một lúc sau họ trở nên nhanh nhạy hơn, dần dần đã cảm nhận được một luồng gió yếu ớt thổi nhẹ qua mặt. Dựa vào hướng gió, cuối cùng những người thợ mỏ đã tìm được đường ra. Sự nôn nóng khiến họ cheo leo trên sợi dây “tử thần”, sự bình tĩnh giúp họ tìm được con đường sống. Trên đường ra, một người thợ bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện liền kể cho mọi người nghe để giảm bớt căng thẳng. Một người chủ nông trường khi đi kiểm tra kho lương thực bất cẩn làm rơi mất chiếc đồng hồ vàng quý giá, ông ta tìm khắp kho lương thực vẫn không thấy liền dán một bản thông báo: Nếu ai tìm được chiếc đồng hồ vàng của tôi, tôi sẽ thưởng cho người đó 100 đôla. Mọi người tìm kiếm đào bới khắp nơi để mong lĩnh được phần thưởng hậu hĩnh. Nhưng lương thực trong kho chất thành núi, còn cả hàng đống rơm rạ, đi tìm một chiếc đồng hồ bé nhỏ ở nơi đây chả khác nào mò kim đáy bể. Đến khi mặt trời đã xuống núi, mọi người vẫn chưa tìm thấy chiếc đồng hồ. Vậy là họ bắt đầu than thở, hoặc là kêu ca chiếc đồng hồ sao quá 111
  8. SỰ NỖ LỰC TẠO NÊN KỲ TÍCH... nhỏ, hoặc là kêu ca kho lương sao quá lớn, sao lương thực trong kho quá nhiều. Cuối cùng, lần lượt từng người từ bỏ phần thưởng 100 đôla, thất vọng trở về nhà. Trong kho lương chỉ còn lại một cậu bé nghèo, vì quá nghèo nên cả ngày nay chưa được ăn gì. Bây giờ, cậu bé chỉ có hy vọng tìm được chiếc đồng hồ để cứu đói cho cả nhà. Trời càng ngày càng tối, cậu bé vẫn đang mò mẫm trong kho lương. Khi màn đêm buông xuống, kho lương vốn ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng. Đột nhiên, cậu bé nghe thấy âm thanh “tích tắc, tích tắc” rất nhỏ phát ra từ chiếc đồng hồ. Cậu bé mừng rỡ, nín thở dò theo tiếng đồng hồ kêu. Cuối cùng, cậu bé đã tìm thấy chiếc đồng hồ, nhận được phần thưởng 100 đôla. Cậu bé tuy không có trí tuệ và sức khỏe như người lớn nhưng lại làm được việc người lớn không làm được, chính là vì, cậu kiên trì hơn mọi người một chút. Một trong những nguyên tắc đơn giản nhất để thành công là kiên trì. Đôi khi thành công không cần chúng ta phải có trí tuệ và chí hướng vượt trội mà chỉ cần kiên trì thêm một chút. Chỉ cần không bỏ cuộc, bạn sẽ nghe thấy âm thanh “tích tắc” của thành công, cuối cùng tới được thành công. 112
  9. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC Nghe xong câu chuyện này, những người thợ mỏ khác đều gật đầu hưởng ứng, chẳng bao lâu sau họ thoát được ra khỏi hầm mỏ. Nhật ký trưởng thành Một danh nhân từng nói: “Trên thế giới không có con đường nào bằng phẳng mãi mãi, chỉ có những người vượt qua gian khó trèo lên vách núi hiểm trở thì mới đến được đỉnh cao huy hoàng”. Khi chúng ta đối diện với thử thách, không nên cả ngày buồn bã ủ dột mà hãy dũng cảm đối diện, chúng ta nên coi niềm tin chiến thắng là động lực to lớn của bản thân. Như vậy mới có thể vượt qua khó khăn, nhìn thấy hy vọng trong quá trình theo đuổi sự thành công. Chúng ta chỉ cần chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng thì cánh cửa thành công sẽ rộng mở. 113
  10. Kiệt tác của người hầu Sebastian Gomez vốn là người hầu cận của họa sĩ nổi tiếng Bartolomé Esteban Murillo, nhưng nhờ có niềm đam mê với hội họa mà sau đó cũng đã trở thành một họa sĩ lừng danh. B artolomé Esteban Murillo là danh họa nổi tiếng người Tây Ban Nha vào thế kỷ XVII, xuất thân dòng dõi quý tộc và là một nhân vật có danh tiếng thời bấy giờ. Một thời gian, ông và học sinh của mình thường xuyên phát hiện thấy trên tấm vải vẽ có những bức phác thảo chưa hoàn thiện. Đường nét mềm mại uyển chuyển, ắt phải được vẽ bởi một tay cọ rất có năng khiếu. Mỗi khi ngài Murillo hỏi học sinh có phải đây là nét vẽ của họ không thì đều nhận được những cái lắc đầu tiếc nuối. “Là vị nào đã bí mật ghé qua đây để lại bút tích trong đêm tối?”. Đây trở thành câu đố trong lòng danh họa Murillo mà rất lâu vẫn không có lời giải đáp. 114
  11. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC Một buổi sớm, học sinh của ngài Murillo lần lượt đến lớp như mọi ngày lại phát hiện ra một bức tranh tuyệt đẹp nhưng chưa hoàn thiện. Họ tập trung trước giá vẽ, kinh ngạc thốt lên những lời ca ngợi. Bức tranh vẽ lại phần đầu của tượng Đức mẹ Maria, không những tổng thể hết sức hài hoà mà nét vẽ cũng vô cùng độc đáo. Điều này càng làm cho ngài Murillo bất ngờ hơn nữa. Ông cho rằng, người họa sĩ này rất có tố chất, tương lai nhất định sẽ trở thành một bậc thầy mỹ thuật. Khi đó, trong số học sinh của ông vẫn không có ai nhận đây là tác phẩm của mình. Thực ra tác giả chính là Sebastian Gomez, người hầu đang đứng run rẩy bên cạnh ngài Murillo. Sebastian là một người hầu trẻ tuổi trong số rất nhiều người hầu của danh họa Murillo. Sebastian có niềm đam mê lớn lao với hội họa từ nhỏ, mỗi khi ngài Murillo giảng bài cho học sinh, Sebastian liền nấp vào một góc nghe lỏm. Khi màn đêm buông xuống, nhân lúc mọi người đã ngủ say, Sebastian lẻn vào phòng học tập vẽ tranh. Đến khi trời sáng, cậu sợ bị chủ nhân phát hiện nên chuẩn bị xoá tác phẩm mình vừa vẽ trong đêm. Nhưng mỗi lần như vậy, cậu đều không nỡ ra tay, trong lòng bỗng vang lên một giọng nói: “Đừng! Mình không thể, nhất định không thể!”. Vậy là bức họa còn dở dang được giữ lại. 115
  12. SỰ NỖ LỰC TẠO NÊN KỲ TÍCH... Trong thời đại phân chia giai cấp khắc nghiệt, kẻ hầu người hạ chắc chắn không xứng đáng với công việc sáng tác hội hoạ. Nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí là án tử hình. Tuy Sebastian rất mong nhận được sự cho phép của ngài Murillo nhưng lại không dám nói ra. Một buổi tối, Sebastian bỗng nhiên háo hức lạ thường, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Ba giờ sáng, cậu bật dậy, tự nói một mình: “Ba tiếng đồng hồ này là của mình, mình sẽ hoàn thành bức tranh này!”. Cậu cầm cọ lên, trong giây lát đã chìm đắm vào thế giới của riêng mình: lúc thì thêm một nét này, khi thì thêm chấm màu kia, sau đó kết hợp lại thành một tổng thể màu sắc hài hoà. Bốn tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay biết, ánh sáng buổi sớm đã chiếu vào ô cửa sổ mà ánh lửa của ngọn nến vẫn nhảy múa không ngừng. Lúc này, ngài Murillo đã đứng sau lưng Sebastian từ rất lâu nhưng ngài chỉ lặng lẽ quan sát những nét vẽ xuất thần từ ngòi cọ Sebastian chứ không làm ngắt quãng công việc sáng tác của cậu. Mãi đến khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng thì Sebastian mới nhận ra chủ nhân đã đứng phía sau mình từ bao giờ. Từ đêm hôm ấy về sau trở thành câu chuyện mà mọi người truyền tai nhau, ai cũng đoán xem kẻ nô bộc thất lễ này sẽ phải chịu hình phạt gì. 116
  13. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC Nhưng không ai ngờ rằng, ngài Murillo không những xoá bỏ thân phận nô bộc cho Sebastian, trả cho cậu tự do, lại còn nhận cậu làm học trò. Ngài Murillo nói: “Ta thật may mắn, bỗng nhiên tạo ra được một họa sĩ xuất sắc, Sebastian sẽ là niềm tự hào lớn nhất của ta!”. Dưới sự dìu dắt tâm huyết của ngài Murillo, Sebastian đã trở thành một họa sĩ lớn. Ngày nay, trong những bức họa nổi tiếng được lưu giữ ở bảo tàng của Italia vẫn còn rất nhiều tác phẩm vô giá của hai danh họa Bartolomé Esteban Murillo và Sebastian Gomez. Nhật ký trưởng thành Niềm đam mê hội họa đã khiến Sebastian bất chấp nguy cơ phải chịu án tử hình để học vẽ, dùng sinh mệnh của mình để chứng minh câu nói tri thức thay đổi số phận, tạo nên giá trị của cuộc đời, trở thành một họa sĩ lừng danh. 117
  14. Chúng ta quyết không bỏ cuộc Niềm tin như loài chim, khi trời còn chưa hửng sáng nhưng đã có thể cảm nhận được ánh mặt trời, cất cao tiếng hót đón bình minh tới. Không từ bỏ cũng là một loại tinh thần, một loại niềm tin. Trong cuộc sống, mỗi khi gặp phải khó khăn, thử thách, mọi người thường dễ nản lòng nhụt chí, vì vậy, mà trở thành một con người sống cuộc đời không có dấu ấn. Nhưng cũng có những người kiên cường lựa chọn không từ bỏ, nhờ đó đã giành được sự ngợi ca của biết bao nhiêu người. B ây giờ, tinh thần và thể chất của Carl và cha của anh - Ông Mike không khác gì người khỏe mạnh bình thường. Nhưng mười năm trước mọi việc lại hoàn toàn khác. Năm đó, Carl và bạn bè đi du lịch ở bãi biển Rio de Janeiro của Braxin. Khi họ đang chơi đùa dưới biển thì bỗng một con sóng lớn ập đến chỗ Carl với lực rất kinh khủng, nhấn mạnh đầu anh 118
  15. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC đập xuống tảng đá ven bờ. Trong giây lát, chàng trai trẻ 22 tuổi không còn cảm giác gì từ cổ trở xuống nữa. Cha của anh nói: “Ngày hôm sau, tôi và vợ vội vàng đến bệnh viện, nhìn thấy con trai mình không khác gì một con búp bê bị ai làm hỏng”. Một tháng sau, Carl được cha mẹ chuyển về nhà ở Washington. Dưới sự chăm sóc chu đáo của cha mẹ, bệnh tình của Carl ngày càng tiến triển tốt, nhưng dù vậy bác sĩ vẫn nói với cha mẹ anh rằng: “Carl sẽ sống phần đời còn lại trong tình trạng người thực vật, gia đình nên đưa cậu ấy đến cơ sở phúc lợi công cộng” nhưng cha nói với mẹ: “Chỉ cần còn một tia hy vọng thì sẽ không bao giờ từ bỏ!”. Khi Carl 23 tuổi, chuyên gia lắp cho anh một chiếc máy tính, Carl có thể điều khiển chiếc máy này thông qua một thiết bị gắn vào phần đầu, chiếc máy sẽ giúp anh giao tiếp được với người khác. Câu đầu tiên Carl diễn đạt chính là: “Cảm ơn cha mẹ, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc!”. Năm Carl 25 tuổi, một học sinh của một trường trung học phổ thông ở Washington bị thương nặng trong một tai nạn giao thông dẫn đến tàn tật, nhà trường liền tổ chức một cuộc chạy marathon để quyên góp ủng hộ học sinh này. Carl nói qua máy tính: “Cha ơi, con muốn tham gia”. Khi đó, Carl rất béo, chạy bộ rất khó khăn nhưng anh vẫn quyết 119
  16. SỰ NỖ LỰC TẠO NÊN KỲ TÍCH... định thử sức. Sau khi chạy về, cơ thể của Carl phải chịu đau đớn trong hai tuần, nhưng cũng chính ngày hôm đó đã thay đổi cuộc sống của anh. Carl nói: “Khi tôi chạy bộ, tôi cảm thấy mình không phải là người khuyết tật nữa”. Những ngày sau đó, Carl và cha tham gia các loại hoạt động marathon quần chúng và cả thi đấu marathon chính thức. Có người rủ ông Mike tham gia thi ba môn kết hợp. Một người trung niên chưa từng biết bơi, không đạp xe từ năm 6 tuổi, làm sao có thể kéo theo cậu con trai rất nặng tham gia ba môn kết hợp? Nhưng ông Mike vẫn quyết định thử sức, tính đến bây giờ hai cha con đã tham gia 52 cuộc thi ba môn kết hợp. Sở dĩ ông Mike tích cực tham gia các hoạt động thể thao ban đầu chỉ là vì muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của con trai mỗi khi chạy bộ, đạp xe hay bơi lội, nhưng không ngờ chính ông cũng nhận được những ích lợi từ việc này. Ông từng có triệu chứng của bệnh suy tim, và tắc nghẽn động mạch. “Nếu không nhờ có sức khỏe tốt như thế này”, bác sĩ nói, “thì có lẽ ông đã ra đi từ 5 năm trước”. Bởi vậy, nếu nhìn từ một góc độ khác, nhờ không bỏ cuộc, hai cha con đã tự cứu lấy cuộc sống của nhau. 120
  17. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC Nhật ký trưởng thành Trên thế giới này, có rất nhiều điều tốt đẹp đáng để chúng ta thay đổi và không từ bỏ. Nếu chúng ta đã tự hứa với bản thân 1.000 lần rằng sẽ không bỏ cuộc thì lý do gì lại vì thất bại thứ 1001 mà nản lòng? Hai cha con trong câu chuyện đã động viên lẫn nhau vượt qua bệnh tật và khó khăn, cùng tạo nên một cuộc sống khỏe mạnh tươi sáng. 121
  18. Đường lên đỉnh Chỉ khi đứng trên đỉnh cao của cuộc đời thì ta mới có thể nắm trong tay những kỳ tích. Khó khăn và thử thách sẽ không là gì với một người có mơ ước, thẳng thắn đối diện, vươn tới đỉnh cao, bạn mới chính là người quyết định số phận của mình. S inh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều là nhân viên bưu chính. Do cha mẹ đều cao trên 1m8 nên nhờ di truyền cậu cũng có chiều cao vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa. Khi đi học mẫu giáo mới được một tuần, cậu bé đã trở thành “vua phá hoại” trong lớp, các bạn cùng lớp đều không thích cậu. Vì ít bạn bè nên cậu bầu bạn với môn bóng rổ. Có chuyện gì vui hay buồn, cậu đều ra sân bóng rồi hét thật to, mọi người đều cho rằng hành động này thật điên rồ. Năm 7 tuổi, cậu bé vào học ở một trường điểm và được thầy giáo thể dục nổi tiếng nhất trường 122
  19. Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC dạy môn bóng rổ. Cậu bé quả quyết hứa với mẹ, cha mẹ chờ xem, chưa đến 10 năm nữa, con sẽ trở thành vận động viên có giá trị nhất trong lịch sử bóng rổ nước nhà. Khi mới lên 10 tuổi, cậu đã cao đến 1m8. Cậu và vài người bạn cùng sở thích lập nên một đội bóng rổ, đặt tên là “Đội bóng trong mơ”. Cha cậu thấy vậy vừa mừng, vừa lo, mừng vì nhìn thấy được ở cậu con trai ý chí kiên cường và sức sống mạnh mẽ, lo vì sợ đứa trẻ bướng bỉnh này sẽ vì bóng rổ mà ảnh hưởng đến việc học tập. Ngày sinh nhật 12 tuổi, cha dẫn cậu đến công viên vui chơi. Vừa đến nơi, ông liền hỏi cậu có muốn leo lên núi không vì nhà thi đấu thể thao ở trên đó đang tổ chức một cuộc thi bóng rổ chuyên nghiệp lứa tuổi thiếu niên. Nhưng người đợi tham quan quá đông, đợi mãi vẫn chưa có xe điện lên núi, ông liền đề ra ý kiến đi bộ theo đường tắt cho nhanh. Nơi này, cậu đã đi mấy lần nhưng chưa bao giờ biết đến con đường tắt mà cha nói. Sau một ngã rẽ, ông chỉ vào một con dốc đứng nói rằng bắt đầu leo lên từ đây. Cậu sững người ngạc nhiên nhưng ông không hề để ý đến. Hai cha con bám vào cây bên sườn dốc trèo qua, mấy phút sau đã đến được nhà thi đấu. Cha liền chỉ vào con đường vừa đi, nói rằng: “Con trai à, thành công thực ra 123
  20. SỰ NỖ LỰC TẠO NÊN KỲ TÍCH... giống như thi xem ai leo được lên đỉnh núi trước, nếu như cứ đợi xe điện thì không biết lúc nào mới có, mà kể cả ngồi lên được xe điện rồi thì cũng đã bị người khác bỏ xa rồi. Vậy tại sao chúng ta không lựa chọn cách khác? Ví dụ như đi bộ, tuy gập ghềnh trắc trở, con còn bị ngã mấy lần liền, nhưng chỉ cần kiên trì thì con sẽ đến đích trước tất cả mọi người”. Những lời cha dạy này, cậu bé khắc ghi trong tâm trí. Sau hôm đó không lâu, huấn luyện viên của trường thể dục thể thao tìm đến và nhận cậu làm học trò. Được huấn luyện chuyên nghiệp và có hệ thống, chiều cao và kỹ thuật của cậu phát triển nhanh chóng. Năm 2001, với chiều cao 2m2, cậu đã được chọn vào đội tuyển trẻ quốc gia. Trong giải đấu từ năm 2005 đến năm 2006, bằng sự thể hiện xuất sắc của mình, cậu đã trở thành vận động viên xuất sắc trẻ tuổi nhất của vòng chung kết. Là nhân vật nổi tiếng của làng bóng rổ, cậu thường nói với mọi người: Khó khăn và thử thách sẽ không là gì với một người có mơ ước, thẳng thắn đối diện, trèo lên đỉnh cao, bạn mới chính là người quyết định số phận của mình. 124
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2