intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chờ ngày mưa tan

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

48
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1. Sau hơn một tháng chia tay, hôm nay tôi tình cờ gặp lại Vũ trong siêu thị trung tâm thành phố. Tôi thấy cậu ấy đang đứng giữa quầy bán đĩa. Vì cách cậu ấy một khoảng không xa, nên tôi nhìn rõ cậu ấy đang chọn loại đĩa gì. Không phải là loại đĩa ca nhạc,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chờ ngày mưa tan

  1. Chờ ngày mưa tan 1. Sau hơn một tháng chia tay, hôm nay tôi tình cờ gặp lại Vũ trong siêu thị trung tâm thành phố. Tôi thấy cậu ấy đang đứng giữa quầy bán đĩa. Vì cách cậu ấy một khoảng không xa, nên tôi nhìn rõ cậu ấy đang chọn loại đĩa gì. Không phải là loại đĩa ca nhạc, của một nam hay một nữ ca sĩ đang hot nhất thị trường âm nhạc, cũng không phải là loại đĩa hài kịch hay dạy học tiếng...mà đó là gian hàng đĩa phim. Tôi thấy Vũ tìm đĩa rất chăm chú. Cậu ấy cầm lên vài bộ đĩa nhưng lại bỏ nó xuống ngay. Một lúc sau, tôi thấy cậu ấy cười chắc vì cậu ấy đã tìm thấy thứ mình mong muốn. Mải nhìn về phía Vũ, mà tôi chẳng biết cậu ấy đã phát hiện ra tôi từ lúc nào. Thấy tôi, cậu ấy vẫy tay gọi. Biết không thể lảng tránh, tôi đành tiến về cậu ấy. "Cậu đến đây lâu chưa? Đi một mình à?" - Vũ hỏi tôi. "Cũng khá lâu rồi. Tớ đi cùng một người bạn, nhưng không biết lạc nó đâu rồi!" - Tôi nói dối. "Ừ. Thế cậu mua được gì chưa?" - Vũ nhìn tôi, tôi thấy cậu ấy cầm trên tay đĩa phim Life of Pi. "Tớ đi chơi cho vui, nên cũng không có ý định mua gì" "Vậy thì cậu cầm lấy cái này đi. Tặng cậu." - Vũ đưa tôi cái đĩa phim cậu ấy đang cầm - "Phim này hai đứa mình từng xem rồi, tớ thấy nó hay nên mua lại..." Tôi không nói gì cả, cũng không từ chối món quà Vũ tặng. Bởi nó gợi nhớ cho tôi về quãng thời gian mà chúng tôi còn là gà bông. 2. Tôi sẽ không đến với Huy, nếu như không biết Vũ phản bội tôi. Tôi phát hiện ra sự thật ấy, thật tình cờ. Nó giống như việc tôi gặp lại Vũ và nhớ ra cậu ấy ấy phản bội tôi như thế nào? Hôm đó, tôi hẹn Vũ đi uống Trà Sữa. Nhưng cậu ấy từ chối và hẹn tôi một bữa khác vì cậu ấy vướng phải lịch học tiếng ở Trung tâm. Tôi không thấy buồn vì lời từ chối, ngược lại tôi còn rất thông cảm với cậu ấy. Bởi tôi biết, mình không có
  2. quyền bắt cậu ấy phải nghỉ học đi chơi cùng tôi. Như thế, thật ích kỉ và quá đáng. Không hẹn được với Vũ, tôi quay ra rủ mấy cô bạn cùng lớp. Chúng nhận lời tôi ngay vì chúng rảnh và "kêu ca" là ở nhà mãi cũng chán. Hơn nữa chúng còn rất hí hửng, tại trời chẳng mấy khi đẹp như thế khi mà mấy hôm nay toàn mưa suốt. Sau khi đông đủ, chúng tôi quyết định đến quyết định đến quán Trà Sữa trên đường Tô Hiệu, cùng nhâm nhi những li trà sữa mà ít nơi pha được ngon như ở đây. Tới nơi, chúng tôi nhận ra quán vẫn chưa đông khách lắm. Nhìn nhau lưỡng lự một hồi, rồi mấy đứa chúng tôi cùng kéo nhau lên tầng 2, chọn cái bàn cạnh cửa sổ, nơi những ngọn gió thổi vào mát rượi. Đôi lúc, tiếng chim véo von. Chúng tôi vừa nhâm nhi trà sữa, vừa nói chuyện vẻ. Những lúc thé này, tự dưng tôi thấy lòng thật khoan khoái. Thay vì hẹn với Vũ, một cuộc hén với những người bạn cũng đâu quá tệ. Bỗng cái Linh - đứa ngồi đối diện tôi nhìn và vỗ nhẹ lấy tay tôi. (chẳng là tôi ngồi quay mặt ra đường, còn nó quay vào trong hướng cầu thang lên xuống). "Gà bông của mày kia phải không" "Không phải đâu, chắc mày nhìn nhầm. - Tôi thản nhiên đáp mà không thèm quay lại - "Hôm nay cậu ấy đi học ở trung tâm mà!" "Mày cứ thử quay lại nhìn một lần đi!" - Cái Linh năn nỉ -"Dù tao mới gặp gà bông của mày có một lần, nhưng tao chắc chắn là cậu ta mà." Lẽ ra, tôi sẽ quay lại. Nhưng nghe cái Linh khẳng định chắc chắn thế, nên tôi muốn kiểm chứng. Tôi ngoảnh mặt. Và không hiểu sao trong giây phút ấy chân tay tôi lại cứng đờ, còn cổ họng thì cứ nghẹn lại. Là Vũ. Cậu ấy không đi một mình, mà đi với một cô bạn chạc tuổi tôi. Họ tay trong tay, cười đùa vui vẻ. Trông thấy cảnh tượng Vũ nắm tay một người khác, tim tôi như vỡ tan. Nếu không phải tôi bị mấy đứa bạn dữ chân, chắc tôi sẽ đứng dậy phi thẳng tới chỗ vũ. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng tôi đã không có cơ hội để làm việc ấy. Mấy đứa bạn đưa tôi ra khỏi quán. Vũ không hề hay biết. Về tới nhà, tôi nhốt mình trong phòng ôm gối khóc. Tôi giận Vũ bao nhiêu, lại tự trách mình bấy nhiêu. Tại sao tôi lại quá tin tưởng vào Vũ? Tại sao cậu ấy nói dối tôi? Và hai người họ bắt đầu từ bao giờ?
  3. Tối. Tôi gọi điện cho Vũ nói chia tay. Cậu ấy hỏi lí do. Tôi kể từ đầu đến đuôi những gì mình đã trông thấy (nhưng chẳng hiểu trong lúc kể nước mắt, nước mũi tôi cứ tèm nhem). Khi dứt lời, tôi nghĩ Vũ sẽ giải thích. Tuy nhiên, cậu ấy chỉ nói mỗi hai từ xin lỗi rồi cúp máy ngay. Điều đó, làm tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng vô cùng... 3. Huy là một cậu bạn dễ thương và cậu ấy rất quan tâm đến tôi. Ngoài việc đến đón tôi vào mỗi buổi sáng, thỉnh thoảng cậu ấy còn rủ tôi đi dạo, ăn kem, hay đi nhà sách. Ở bên cậu ấy, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Dù đôi lúc, tôi vẫn nghĩ đến Vũ. Tôi biết, tôi vẫn còn tình cảm với Vũ. Và việc nhận lời làm gà bông của Huy có lẽ chỉ là một cái cớ để khẵng định tôi và Vũ đã chấm dứt thực sự. Dẫu vậy, tôi vẫn tự nói với mình rằng tôi sẽ quên Vũ nhanh thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ thích Huy thực sự, như đã từng thích Vũ. Vấn đề tôi cần là thời gian. Tuy nhiên, tôi đã sai lầm khi nghĩ như vậy. Bởi tôi vẫn không thể nào quên được Vũ. Có điều, mỗi lần ở cạnh Huy tôi lại quên đi tất cả. Như thể tôi đang coi Huy như Vũ. Tôi không biết Huy sẽ nghĩ gì về tôi khi biết sự thật này. Chia tay là điều không tránh khỏi, nhưng tôi sợ sẽ làm cậu ấy tổn thương. Tôi muốn dừng lại, nhưng lại không làm được. Và tôi chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, khi tôi chỉ coi Huy như một cậu bạn thân. 4. Một lần, Huy rủ tôi đi xem phim. Tôi gật đầu. Chúng tôi đến rạp lúc 7h30 nhưng lại ra về rất sớm. Vì dù có dán mắt vào màn hình, tâm trí tôi cũng treo lơ lưng ở đâu đó? Trái ngược với tôi, Huy lại xem rất chăm chú. Có lúc, tôi còn thấy cậu ấy phá lên cười. Không nở bắt cậu ấy phải bỏ dở tập phim, tôi bảo tôi mệt nên sẽ ra ngoài và bắt xe về trước. Tôi đứng dậy ra ngoài. Cậu ấy cũng đứng lên theo và nhất quyết đèo tôi về. Tôi cáu gắt, rồi cứ thể bỏ đi. Lúc chiếc taxi vượt qua cậu ấy, tôi thấy mặt cậu ấy rất buồn. Tôi biết mình quá đáng, nhưng lại không hiểu sao tôi lại làm như vậy. Lần khác, tôi và Huy cãi nhau vì một chuyện không đâu. Trong lúc tức giận, tôi đã không làm chủ được mình. Và thế là tôi đã nói ra tất cả những gì bấy tôi nghĩ. Tôi nhận lời làm gà bông cậu ấy vì muốn quên Vũ mà không hề thích cậu ấy. Tôi ngỡ rằng, thời gian sẽ thay đổi. Nhưng sự thật không phải vậy? Tôi vẫn thích Vũ vẫn hay mơ tưởng về Vũ khi ở bên cậu ấy...Nói xong tràng dài, nước mắt tôi lại trào ra. Còn Huy, cậu ấy không nói gì cả, chỉ đưa tôi một chiếc khăn rồi bỏ đi.
  4. Sau lần đó, tình cảm giữa tôi và Huy không thể cứu vãn được nữa. Cũng giống như Vũ, tôi và Huy chính thức chia tay. Tôi thấy mình có lỗi với cậu ấy. Tôi biết tôi đã làm cậu ấy tổn thương. Nhưng thà như vậy, còn hơn là tôi cứ sống dối lòng mình và tiếp tục lừa gạt cậu ấy... Tôi quay về những ngày như lúc tôi chưa có Vũ và Huy. Tôi thấy cô đơn. Nhiều lúc tủi thân, tôi cứ bật khóc một mình. Nhìn lại tất cả, tôi thấy mình như trưởng thành hơn. Chẳng hiểu từ lúc nào nữa, tôi đã tha thư cho Vũ. Dù chúng tôi không còn gần nhau nữa. 5. Một ngày đặc biệt, tôi thấy thế khi biết mưa đã tạnh. Tôi ra khỏi nhà, đến nhà sách mua cho mình một cuốn mới phát hành và lượn lờ phố xa. Lúc đi qua công viên, tôi rẽ vào tìm một cái ghế đá và ngồi. Tôi lấy cuốn sách vừa mua ra đọc và bỗng ngửi thấy mùi giấy mới thơm kì... Đọc được một ít thì tôi gập cuốn sách lại, rồi ngả lưng vào ghế đá và hai mắt từ từ nhắm lại trong không gian yên tĩnh lạ thường. Đột nhiên, tôi giật mình vì điện thoại kêu. Có tin nhắn. Từ một số máy lạ. Tôi mở và đọc "Mình gặp nhau Hân nhé! Tớ có chuyện muốn nói". Tôi nhắn lại hỏi "Ai vậy?" thì nhận được thêm một tin nhắn nữa "Tớ, Vũ đây. Cậu xóa số tớ rồi à?". Đúng là như vậy, tôi đã xóa số số Vũ từ khi hai chúng tôi chia tay. Dù tôi vẫn còn thích cậu ấy, và nhiều lần đã từng có ý định xin lại số. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì tôi lại thấy không cần thiết. Vì tôi chẳng biết phải nói chuyện gì với cậu ấy cả. Không có lí do từ chối Vũ nên tôi đến chỗ hẹn. Nhưng chẳng hiểu sao, chưa gặp vũ mà tim tôi cứ đập mạnh. Dù mấy hôm trước, khi gặp cậu ấy ở Trung tâm thương mại thành phố, tôi không nghĩ tôi còn cơ hội gặp lại và ngồi cạnh như thế này. Bỗng Vũ nói. "Tớ với cô bạn mà Hân gặp chia tay rồi. Tớ và cô ấy không hợp." - Vũ nhìn tôi - "Hơn nữa, khi ở cạnh cô ấy tớ nhận ra một điều người tớ có tình cảm thực sự là cậu." "Tớ.." - Tôi không nói thành lời "Tớ hiểu, chúng ta không thể quay lại. Vì thế tớ mong cậu tha thứ" - Vũ nói. "Thực ra, tớ vẫn còn tình cảm với cậu. Và tớ cũng tha thứ cậu từ lâu rồi!"
  5. "Vậy chúng ta quay lại được không?" - Vũ nhìn tôi âu yếm - "Tớ hứa, tớ sẽ thay đổi." Tôi không nói gì cả. Nhưng tôi trả lời Vũ bằng cách nắm tay cậu ấy thật chặt. Và tôi sẽ không để đôi bàn tay ấy buông tay tôi thêm một lần nữa đâu. (Và tôi nghĩ chắc cậu ấy cũng sẽ nỡ làm như vậy với tôi). Bởi tôi tin, một chàng trai dù đã từng phản bội, không có nghĩ là cậu ấy sẽ phản bội nữa. Còn với tôi, một cô gái dù đãn từng bị tổn thương, cũng không có nghĩa tôi sẽ sống với những tổn thương ấy mãi. Tôi đã chờ những ngày mưa qua đi. Để hôm nay, tôi thấy một vạt nắng vắt ngang bầu trời. PHẠM ĐÌNH THẮNG
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2