Chưa là gì?
lượt xem 5
download
Không có, hôm đó tôi sai r Cho tôi xin lỗi. g đ rồi. i Thịnh b ngờ với câu xin lỗ của Vy, cô gái ngồ trước mặ nó thật sự khác xa v bất i ỗi ồi ặt ự với cô gái m nó cãi nhau hôm b mà n bữa. - Ơ…ừ… - Thịnh cười rồi n …
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chưa là gì?
- Chư là gì ưa - Em ng em yêu anh rồi! ghĩ u - Cô….cô nói cái gì lạ vậy – Thịnh trố mắt nhìn cô gái đứn trước mặ nó. Với ố ng ặt cách ăn mặc khi vừa nhìn và cũng đủ khiến ngư đối diện biết ngay gia đình của v ào ủ ười y cô khôn phải loạ xoàng xĩn Với gư ng ại nh. ương mặt k ái, chiề cao của những cô khả ều người m và toàn bộ những bộ phận c cơ thể của cô gái toát lên v thanh ca mẫu n g của i vẻ ao nhưng v có chú tinh nghị trẻ con vẫn út ịch, n. - Em yê anh…… – Vy hét thật to. êu …. t - Cái…g gì…cô điê à ên - nó ấp úng. - …….đ như em mới yêu anh đấy. điên m u - ……… ………….. – Thịnh im lặng, không biết ph xử lí sa với tình huống này m hải ao y. Nó chỉ m gặp Vy được 2 l một lần trên xe b còn đâ là lần thứ 2 – tại qu mới V lần, n bus, ây ứ uán cơm đôn nghẹt những ngườ lao động như nó, n là tài x xe, thợ h công ng n ời g nào xế hồ, nhân…C nóng nực của bu trưa đủ khiến nơi này trở nên khó thở, sự hiện diện Cái n uổi n của Vy dường như trở thành trung tâm của sự ch ý, mọi á mắt đều đổ dồn v ư h m hú ánh u về cô. -♥--♥-♥-♥-♥- Lúc đầu Thịnh nh ra ngay lúc cô vừ bước ch vào quá cơm, nó nhớ ra rằn u, hận y ừa hân án ó ng đây là c nhóc hôm bữa cãi nhau với n trên xe b Nó bậ cười khi những ký ức cô m nó bus. ật ùa về: - Cái gì mà 40 nghhìn?– Vy h khi ngh nó nói v giá xe bu hét he về us. Xe bus đã nóng nự chật hẹ bây giờ lại thêm cá con nhóc không bi từ đâu r ực, ẹp ái iết ra với tiến hét chói tai. ng - Chứ cô muốn ba nhiêu bâ giờ - tro lời nói của nó đã có sự nóng giận. ô ao ây ong g - Chỉ 35 nghìn mà khi nãy t có hỏi p 5 à, tôi phòng vé rồ – Vy vẫ không h giọng. ồi. ẫn hạ - 40 ngh rồi thưa cô, giá vé đã tăng 2 ngày rồi. bộ cô chư bao giờ đ tuyến xe hìn a é ưa đi e này à – Thịnh trợn mắt. n - Phòng vé đã bảo 35 nghìn. Với lại tôi chỉ có nh đây, an có lấy h không thì g o hiêu nh hay tùy – Vy xòe 35 ngh trước m x hìn mặt. - Ơ hay… cô ra đi kiện đó hả. Nếu c không đ 40 nghìn đây thì x mời cô iều ó cô đưa xin ô xuống x – Thịnh nói với co nhóc và cảm thấy mọi người trên xe đa nhìn nó xe on i ang ó với ánh mắt nghi ngờ. n hông xuống đấy – Vy hất mặt - Tôi kh g y – bộ mấy ngườ tính ăn g của kh ời gian hách
- hàng 5 nnghìn đấy hả. - Trời ơ tôi ăn gi của cô 5 nghìn làm cái quái gì, bộ cô t ơi, ian m tưởng 5 ng ghìn của cô ô nhiều lắ hả. Với lại giá vé mới lên, m lên đấy cô hai – n tới đây dường nh ắm i mới y nói y hư Thịnh đ không giữ được bình tĩnh. đã Vy khoa tay trư ngực v vẻ mặt b dọc: anh ước với bực - Nếu an cứ nói như vậy th tôi không thèm đi c nh n hì g chiếc xe hô hám này nữa và tôi sẽ ôi y i báo cho chủ của các anh về thái độ cư xử không đúng với k o c khách hàng – nói rồi Vy g bước xuuống xe. - Thách cô đấy h – Thịn trả treo. nh - Anh… …. – Vy chỉ kịp chỉ ngón tay lên mặ của Thịn thì chiếc xe đã dời p n ặt nh c bánh bỏ lại Vy vớ làn khói đen mịt. ỏ ới -♥-♥-♥-♥- -♥- Mới cãi nhau um sùm vài ng trước m bây giờ con nhóc đó lại nói những điề i gày mà ờ ều khó hiểu Thịnh đờ mặt ra. M thằng bạn ngồi ă cơm ở b kế bên lại châm v u, Mấy ăn bàn vào mấy câu nghe mà ứa gan. u - Người đâu mà đẹ dữ vậy trời i ẹp - Sao để cho em nó đứng đó vậy Thịnh mới em ăn cơm đi chứ. ể n ó h, - Em ơi, em có nh người không vậy cái thằng đó mà em cũng yêu hả cưng. hầm y, g m u Hahaha a… Vy dườ như không hề để ý tới nhữn lời nói k ờng ng khiếm nhã, cô vẫn giữ bộ mặt lạ ữ ạnh lùng rối lấy ghế lạ ngồi trướ mặt nó. i ại ớc - Anh ăn cơm đi, tôi chờ. n t - Chờ là gì, bộ tính kiện tô về chuyệ hôm bữa à? àm ôi ện a - Không có, hôm đó tôi sai r Cho tôi xin lỗi. g đ rồi. i Thịnh b ngờ với câu xin lỗ của Vy, cô gái ngồ trước mặ nó thật sự khác xa v bất i ỗi ồi ặt ự với cô gái m nó cãi nhau hôm b mà n bữa. - Ơ…ừ… - Thịnh cười rồi n … nhanh tay đ từng m đưa muỗng cơm lên miệng Cơn đói như m g. giết nó t sáng tới giờ. từ i Vy vẫn ngồi đó, nhìn nó ăn, bình tĩnh v thật ngh n và hiêm nghị, lâu lâu nó lại lén nh ó hìn Vy một cái rồi tự nghĩ không biết đây có phải là trò đùa ác ý không v khi mà t g vậy, à một cô gái xinh đẹ lại nói y nó – m thằng th tiền vé t ẹp yêu một hu trên xe buss. -♥--♥-♥-♥-♥- - Thì ra anh tên Thhịnh à, tôi tên Vy - Ờ.. - Anh tê đầy đủ là gì? Anh mấy tuổi r sao an làm ngh này? Nh anh có m ên l rồi? nh hề hà mấy anh chị em?....
- - cô biết để làm gì - Thịnh n t ì ngạc nhiên - Tôi là bạn gái an thì tôi có quyền bi chứ nh ó iết - Gì?....tôi…..khi nào chứ? - Khi nã anh im lặng đấy. ãy l - im lặn là đồng ý à? ng - chứ gì nữa – Vy bình tĩnh ì - Cô đún là cái đồ lãng xẹt. – nói đến đây thì Th ng đ . n hịnh đã nhậ ra cô gá đứng trư ận ái ước mặt nó chỉ dc cái xinh đẹp c đầu óc toàn bã đậ đúng th là thứ k x chứ ậu, hật không khùnng cũng điê ên. - Mặc x tôi, anh trả lời tôi đi chứ.. xác h - Cô ơi là cô, tôi.. - Tôi tên Vy. n - Vy ơi là Vy, tôi..tôi có bạn gái rồi..tô không… n ôi - Cái gì..anh có bạ gái rồi? ạn - Ừ..chú tôi sắp đám cưới – kỹ năng nói dối củ nó thật l tệ. úng p g ủa là - Anh lừ tôi à! Ch tôi xem mặt vợ củ anh đi. ừa ho m ủa - Ơ hay..vợ tôi cớ gì cô phải xem mặt. i - Vì tôi là bạn gái anh. - Khi nà – Thịnh la lớn. ào? - Mới ban nãy. - Này… - nó thật sự không b phải nó sao với cô nhóc bư … biết ói ướng bỉnh này nữa. - Anh ch tôi xem mặt vợ an đi, nếu a có vợ thật thì tôi sẽ buông tha cho an ho m nh anh i nh. - Lại ra điều kiện à? - Ừ, sở thích của tôi đấy – V cười. t Vy - Nhưng mà, nếu vợ tôi gặp cô thì…cô ấy hiểu lầ thì sao. g v ô ầm . - cứ nói tôi là em họ của anh i h h. - Haizzzzzz…… - Thịnh thở dài. Thịnh nnhăn mặt, đành phải d Vy về bến xe để gặp Quyên Không b Quyên có đ dẫn n. biết n chịu hợp tác với nó không, n Quyên nói không biết gì là coi như xo p n nếu n g ong, thế nà ào đời nó c cũng gắn với cái cục nợ từ trên trời rơi xu v uống này. - anh m tuổi rồi mà sao tín cưới vợ mấy i nh ợ. - Bộ cô tưởng tôi trẻ lắm à, t 26t rồi đấy. tôi - Cũng già gớm, vậy mà tôi cứ tưởng a 20t là c v anh cùng. - chắc tạ tôi đẹp quá phải kh ại q hông. - Ẹc.. - A.., an Thịnh, anh đi đâu vậy – Quy Có lẽ T nh a yên. Thịnh phải gọi Q là c vì Q lớ i chị ớn hơn nó 1t nhưng Q thích dc nó kêu bằn em. ng - Vợ anh đấy à – Vy nói nhỏ V ỏ.
- - Ờ… Thịnh cchưa kịp xi nhan gì để báo cho Q cùng thự hiện kế hoạch với nó thì Vy đã ể ực chen vàào. - Chị là vợ anh Th hịnh phải k không. - Ơ..gì?..đâu có.. – Q bất ngờ trả lời. V là tiêu cái kế hoạ nhỏ nho của nó. ờ Vậy ạch oi - Em biết ngay mà – Vy nhìn Thịnh, tr à n rong lúc đó Thịnh chỉ biết lắc đ ó đầu. - Chào c chị tên gì vậy. Em tên là V em là bạn gái của anh Thịnh chị, n Vy, h. - Chị là Q – Q có vẻ bất ngờ trước lời chào hỏi n vì từ trư tới giờ Thịnh chư ờ này ước ờ ưa từng qu ai và Th uen hịnh cũng hứa với Q là nó sẽ cư Q nếu 30t mà 2 đ vẫn ch ưới đứa hưa có ai. Làm ng này mấ năm rồi chỉ có Q là quan tâm cho nó, h cả ngườ trong gi ghề ấy à m hơn ời ia đình và đôi lúc trá tim nó hơ loạn nhị vì Q như nó cũn biết phả làm sao đ ái ơi ịp ưng ng ải để ngăn tìn cảm của nó, Thịnh là người t nh a h thông minh nó biết n thế nà sẽ tốt hơ h, như ày ơn khi nó n ra, như đôi khi nó lại ngh những tìn cảm đó chỉ là nhữ cơn cảm nói ưng hĩ nh ững m nắng và nó cứ để cho thời gi vùi lấp đi cái tình cảm ấy. à c ian p h -♥--♥-♥-♥-♥- Về tới c nhà rộn lớn đầy lạnh lẽo k căn ng khiến Vy th sự muố trốn đi c rồi, chỉ cần hật ốn cho ỉ thấy mặ cha dượn là nó kh ặt ng hông tài nà chịu nổi. Đã vậy ông còn bắt nó lấy chồ ào t ồng nữa chứ ổng tưởn ổng là a vậy, Vy k ứ, ng ai không ngu ngốc như những ngư chị của nó, u ười a chỉ biết nghe lời mà không q m quan tâm đ hạnh ph sau nà còn ổng ổng chỉ q đến húc ày, g, quan tâm tới cái công ty chết tiệt k Vy sẽ không bao giờ đi the vết xe đ của 2 ng y kia. o eo đổ gười chị đi tr rước. - con tín sao về chuyện hôm trước. nh c m - Chuyệ gì – Vy trả lời cộc lốc. ện - Chuyệ anh Huy đấy, chỉ m 24t mà đã có côn ty riêng - khi ôn đang thao ện y mới à ng g… ng thao bất tuyệt về cái người m nó khôn hề biết t thì một tiếng động vang lên làm t c mà ng tới t n không k của buổ ăn cơm t nên nặn nề - Vy quẳng cái muỗng cơ xuống b khí ổi trở ng y i ơm bàn. - Đây là cuộc sống của tôi, t có quyề chọn lựa không cầ ông phải nhúng tay à g tôi ền a ần i y vào. ờ m quên mất, ông đâu có nhúng tay vào v hạnh phú của tôi, ông chỉ qu mà m u g vì úc uan tâm đến cơ đồ của ông phải không.như ông nê nhớ tài s nhà này là của ch n a ưng ên sản y hị em tôi, không có phần của ô trong đ đâu, ng trừ cả 3 chị em tôi đều chết thì p ông đây goại ông sẽ đđược hưởn cái gia tà kết xù này. Haizz… – Vy th dài và lắc đầu ra v ng ài ….. hở vẻ thương hại - Nhưn với căn bệnh của ô thì chắ ông sẽ c trước c em tôi đấy ng ông ắc chết chị nhỉ. Ông bố dượng có vẻ tức giận nhìn nó n muốn ăn tươi nu sống, nh n như uốt hưng điều đó làm nó t thích, cái trò chơi hằ ngày m nó thấy vui nhất là chọc giận ổng cho đ t ằng mà à n đến khi ổng lăn đùng ra bệnh nằm liệt giườ r m ờng.
- - Con ăn nói giống ai vậy hả Vy? Mẹ đâu có dạy con kiểu ăn nói đó, đây là bố con, con cũng phải biết tôn trọng… - mẹ lớn tiếng với nó. - Thôi mà, con nó cũng đâu có ý gì với anh đâu – ổng lại ra vẻ quan tâm tới mẹ nó. - Bố tôi? ổng là bố tôi?….– Vy nhoẻn cười nửa miệng – còn ông, đừng có giở cái giọng giả tạo đáng ghét đó, ông có thật tình yêu thương mẹ tôi hay ông chỉ yêu cái công ty và số tài sản mà bố mẹ tôi đã gày dựng trong suốt mười mấy năm qua..ông nói đi – nó hét. - Vy, con có im ngay không – mẹ la nó. - còn mẹ nữa, mẹ đồng ý để con gái mình hy sinh hạnh phúc, đổi lại thì ổng được tiền bạc và danh vọng à..mẹ nhớ lại đi, lúc ba còn sống, nhà mình có khi nào lớn tiếng như vậy không, mẹ có bao giờ la con không, mấy chị có khi nào không thèm về nhà như bây giờ không. Từ khi có ổng, mọi thứ đều bị đảo lộn, con không biết mẹ yêu thương gì cái con người này nữa – Vy rướm nước mắt, nó đúng dậy hất đổ mọi thứ trên bàn rồi đi lên phòng nhanh chóng lấy tất cả đồ đạc bỏ vào giỏ. - Anh Tuấn – nó kêu – lấy tất cả đồ này để lên xe của tôi. Anh quản gia chỉ biết nghe răm rắp theo lời nó. Vy bước xuống nhà, lướt qua mặt 2 ông bà, tiến thẳng ra cửa. - Vy, nếu con bước ra khỏi nhà thì coi như con không phải là con nhà họ Diệp. – mẹ nó nghiêm giọng. Vy ngoảnh lại, nở một nụ cười khinh miệt rồi bước lại trước mặt mẹ nó. Nó đập tay lên bàn rồi nói với vẻ mặt lạnh lùng. - mẹ nói gì chứ…..mẹ có quyền gì, đây là họ của bố tôi, mẹ nên nhớ điều đó – nó nói từng chữ qua khẽ răng. - ******* – và mẹ đã tát nó, cái tát như trời giáng, lần đầu tiên trong đời nó bị tát. Rát và đau lắm, đau vì mẹ nỡ tát nó, nó đã khóc, khóc như chưa từng được khóc. Lúc trước, nó cũng thấy mẹ nó tát chị hai nó khi 2 người đang tranh cãi về chuyện hôn nhân, tất nhiên chị nó vẫn phải nghe theo mẹ nhưng chị đã không trở về nhà từ hôm đó, chị nói với nó chị hận mẹ lắm, hận cái gia đình này. Và bây giờ nó cũng vậy, hận tất cả mọi thứ, kể cả người nó yêu thương. Nó cầm cây kiếm treo trên tường đập lên bức hình 4 mẹ con nó treo ở giữa nhà, lớp kiếng bên ngoài vỡ nát rơi xuống sàn nhà nghe loảng xoảng, chọc mạnh mũi kiếm vào hình mẹ nó, Vy nói từng tiếng trong nước mắt - Tôi sẽ không cho ai làm hại chị em tôi,… kể cả bà. – Vy quăng cây kiếm xuống đống kiếng vỡ dưới đất và bước ra khỏi nhà. - Em định đi đâu vậy, tối rồi – anh Tuấn gọi nó. Nó lấy tay gạt vội những giọt nước mắt trên mặt - Em đi, lần này em không về nữa đâu - không biết sao khi nói câu này nước mắt nó chợt trào ra, đây là nhà của nó mà chỉ vì một kẻ không ra gì như bố dượng mà 3 chị em nó đều phải bỏ nhà đi. - Nhưng rồi em ở nhà ai, rồi em sống bằng gì…
- - Em lo được mà, cám ơn an Nếu có gì cần em sẽ liên lạc với anh, a nhớ giữ bí nh. c anh mật giùm em. - Ừ, anh biết h Nó nhấn ga và chi xe vút đ trong m đêm, nó cứ chạy h n iếc đi màn ó hoài, chạy hoài khôn ng biết con đường nà sẽ dẫn n đi đâu. N n ày nó Nước mắt c chực trà ra, nó nh bố, nhớ gia cứ ào hớ ớ đình của nó. Nước mắt của n rơi thật nhiều. a c nó -♥-♥-♥-♥- -♥- Ban đêm ở bến xe thật đáng sợ, im lìm không mộ tiếng độ m e m ột ộng. hôm n cậu của nay a Quyên đ đi công chuyện kh đã hông có ở n nên nó không dc ngủ ké nh Quyên. nhà ó c hà “đành n ở sàn xe vậy, quê mất cái v ngủ x ên võng ở nhà rồi” – Th à hịnh tự nhủủ. Đã hơn 12h mà sa nó vẫn c ao chưa thể ch mắt, ch vì ly cà phê khi n nó uốn hợp hắc à nãy ng hay vì nnhững câu chuyện kin dị đám đồng nghiệp hay kể n nghe về bến xe nà nh nó ề ày. “Làm gì có ma cỏ ở đây, thằ Luân k chuyện n ỏ ằng kể nhảm nhí đ lừa mình thôi” – n để h nó cố tự trấ an bản thân. Nhưn cái câu c ấn t ng chuyện của thằng Lu cứ vang vảng tron uân g ng đầu nó “ Cách đây khoảng 1 năm, ở n y 10 ngay phía t trước bến x có một v tai nạn xe vụ khủng k khiếp xảy ra với đôi v chồng trẻ. Người chồng thì b đập đầu xuống mặ r vợ bị ặt đường t vong tại chổ, ngườ vợ thì bị cán gãy ch nhưng dc đưa đế bệnh vi tử i ời hân, g ến iện kịp thời về sau, vì quá thươ chồng t cô vợ đ chết, ngư ta đồn rằng mỗi đ i. v ơng thì đã ười đêm vẫn ngh thấy tiến cô khóc thương ch he ng c hồng ở đâu đây…” – chỉ cần ng tới đây thì u ghĩ mồ hôi đã toát ướt cả lưng t , dù r sợ ma n rất nhưng sao n vẫn hay lắng tai n nó y nghe những c chuyện như thế c mấy thằ bạn ** câu n của ằng *******. “ Lũ chết dẫm, tao nguyền rủ tụi bây” – Thịnh t o ủa ” thầm nói Bỗng nó nghe một tiếng độn nhẹ, nó sợ đến khô nói dc gì, một lát sau tiếng ó ng ông t động ch dứt, nó thở phù nh nhõm tự nhủ đó chỉ là con m hay co chó gì th hợt hẹ ự mèo on hôi nhưng s đó thì những tiến thút thít bắt đầu, sa đó là tiế khóc nức nở, kéo dài sau n ng au ếng o cả 15’. N trong xe mà nó cứ tưởng sắp chết tớ nơi, ngư nó cứng đơ như kh Nằm g ới ười g húc củi tron miệng th cứ thì thầm khấn v trời đất. ng hì vái . Không b ông trời đã nghe lời cầu ng biết e guyện của n hay nó vốn ăn ở h lành n nó hiền nên chỉ 5’ sa thì tiếng khóc đã i Nó run rẩy cầm d lên xem và đồng h đã điểm 1h au g im. n dt hồ sáng. Đây là đêm kinh hoàng nhất từ k nó ngủ trên xe. g khi -♥--♥-♥-♥-♥- - Thịnh, Thịnh…c thằng n sao hôm nay ngủ gê thế, dậy cái này m y..dậy đi – tiếng bác Tưởng t xế gọi nó. tài n Thịnh lồ cồm bò dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng về tối hôm qua ồm ò n g m Sau khi thay đồ và nhanh ch à hóng bước lên xe để l việc, n liền kể c bác Tư làm nó cho ưởng nghe ch huyện tối hôm qua vớ vẻ mặt h h ới hình sự. Cứ tưởng ngh xong nó sẽ dc nhậ ứ he ó ận một vài lời an ủi hay lời khu h uyên nào đó nhưng bá Tưởng l cười nắ nẻ, bác c ác lại ắc cười rất to kh nó ngư hiến ượng đỏ cả mặt, cứ n nó đan kể chuyệ đùa vậy ả như ng ện y.
- - Thằng ngu, tụi th g hằng Luân kể vậy mà cũng tin à.. n ày n Thịnh n người ra, chưa hi gì ngớ r iều - Có chuuyện tai nạ gì đâu, ở đó vốn là an ninh n đấy, ch có ai b tai nạn tớ ạn à nhất hưa bị ới trọng th hương mà chết tại chổ như mày tưởng đâu c ổ y u..Haha – b Tưởng lại cười kh bác hi xe đang dừng ở bế đầu tiên để đón kh g ến n hách, một llượt khách đầy bước lên xe. h Sau khi cố gắng bán vé thật nhanh, Th b hịnh quay lại để hỏi ti iếp. - Sao bá biết ác - Nhà bà tao ở gần đó đấy, c n chẳng lẽ tao không bi mày bị tụi thằng L o iết, Luân lừa c cũng không bbiết. rõ là ngốc, đã 26 mà…. n 6t - nhưng tiếng khóc hồi tối ch nghe là của ai, rõ ràng cháu nghe mà. – Thịnh t g háu õ u tròn mắt - hoặc là mày mớ ngủ hoặc l do mấy con mèo..T là Thôi lo làm việc đi.. m Thịnh c gắng gạt bỏ nỗi ám ảnh qua m bên để làm việc. cố t m một ể - Tới ph X có ng hố gười xuống nha bác tà tiếng m người k g ài.- một khách vang lên khiến nó g n bỗng bừ tỉnh kh những ý nghĩ lan man. Cái t phố X khiến Thịn nhớ tới Vy. ừng hỏi tên nh Đó là nơ Thịnh gặp cô bước lên xe tro lần gặp đầu tiên. ơi g c ong p “nhưng sao nay kh hông thấy con nhóc đ đâu nhỉ” – Thịnh n đó nghĩ, nó bỗ thấy n ỗng nhớ, nhớ cái tiếng la óg tiếng cười giòn tan nh nắng, g giữa trưa, t hư gương mặt lạnh lùng không lẫn vào đâu được. Và nó bỗng g mình k nhận ra mình đan suy nghĩ về u à giật khi a ng ĩ cái bà chằn nhỏ lu lẻo đẽo theo phá nó. uôn o Chỉ thoá đó mà chuyến xe của nó đã hoàn thàn lượt đi đ tiên áng à e ã nh đầu - Bến cu nhen mọi người – Thịnh nó uối m ói Khi mọi người đã xuống hết thì nó lại bắt đầu cô việc dọ dẹp xe hằng ngày t, i ông ọn y -Thịnh……Thịnh…- tiếng bác Tưởng gọ gấp. c ọi - Gì vậy bác y - Haha……Vợ mày tới kìa. Thịnh cchợt quay mặt nhìn xu m ường, cái dá người quen thuộ đang đứn uống lề đư áng ộc ng dưới gố cây vẫy vẫy gọi nó gương m nụ cườ mọi thứ thật quen thuộc với n ốc ó, mặt, ời, nó. Tim nó bỗng nhói lên khi nh ra đó là Vy. i hận à - anh Th hịnh ...anh Thịnh..hih hi..em ở đâ nè ây – Vy cười tươi, nụ cười hồn nh i hiên khiến T Thịnh ngẩn người ra. Vẫn cầm cây chổi và đồ hốt rác, Thịnh bước xuố xe: m i h ống - Tìm tô chi đấy ôi - Nhớ em muốn ch mà làm bộ hết m - Làm g có – Thịn phân bu gì nh ua - Hihi… … - Cười h hoài.
- - Anh đi đâu không, uống nước ha. - Không thấy tôi đang dọn dẹp à. - Ừ vậy em chờ - nói vậy và Vy ngồi đó chờ Thịnh dọn xe, cô ngồi một cách vui vẻ cứ như niềm vui của cô là dc nhìn Thịnh vậy. - Xong rồi đó, cô định đưa tôi đi đâu. - Đi với tôi thì biết – Vy nắm tay và dẫn Thịnh đi lại chỗ chiếc xe cô đậu. - Ơ..ơ… - Ơ cái gì, tôi có bắt cóc anh đâu mà sợ - Vy mỉm cười rồi mở cửa xe cho Thịnh. Chiếc lexus màu trắng vút đi trên đường và tiến thẳng vào khu trung tâm thương mại. - Cô đã đủ tuổi lái xe chưa vậy. - Chứ anh tưởng tôi bao nhiêu tuổi mà chưa dc lái xe. Thịnh ngại ngùng trả lời: - 18t.. - Hahaha… - Vy cười to Hôm nay đã là lần thứ 2 Thịnh bị coi là thằng hề khi mọi người đều cười vào mặt nó. - Sao cô cười, chứ cô bao nhiêu. - Không..hihi..tôi chỉ cười vì cuối cùng cũng có người nói gần đúng tuổi của tôi. Mọi người xung quanh đều nói tôi 23-24t không đấy. Hihi..vui thật…anh là người đầu tiên đoán đúng đấy – Vy rẽ vào bãi giữ xe. - Vậy tuổi thật của cô là mấy. - 19t, nhưng mặt tôi trông hơi già phải không. Hihi.. - Cũng không hẳn. – Thịnh nhìn mặt Vy để xem xét rằng Vy có nói thật không, nhưng thật sự gương mặt của cô vẫn còn vẻ trẻ con, vô tư lắm. - Cám ơn.hihi – và Vy dẫn nó đi lựa quần áo, đây là lần đầu tiên nó dc bước vào nơi sang trọng như vậy, mọi ngóc ngách trong tòa nhà đều tỏa ra một mùi hương, mùi hương mà khi nhỏ Thịnh vẫn hay gọi là mùi nhà giàu. Vy dẫn nó lướt nhanh qua các dãy đồ, bây giờ trông Thịnh cứ như một thằng hai lúa dc chị hai dẫn đi tham quan vậy. - Anh thử đi – sau khi lựa chọn đắn đo ở cửa hàng có tên Lee, gì đó Vy đưa Thịnh 2 cái quần jean bạc màu và 3 cái áo. - Gì?..tôi không có tiền…lương cả năm của tôi chưa chắc trả dc đống đồ này đâu. - Anh làm tôi mất mặt quá đó, tôi chỉ kêu anh thử thôi mà, có kêu anh trả tiền đâu - Vậy cô trả tiền cho tôi à - anh nghĩ sao vậy..anh tưởng đây là phim Con Nhà Giàu hả…tôi chỉ kêu anh thử giùm thôi..đừng có ảo tưởng. -Thôi dc – Thịnh thở dài. Thử ra thử vào cả 4-5 bộ thì Vy mới chọn dc 2 bộ vừa ý. - Cô nhanh đi, lát nữa tôi phải đi làm. – Thịnh nhăn nhó
- - Hôm nay anh nghỉ đi nha, giúp tôi tí – Vy làm vẻ mặt nài nỉ. - Giúp cô rồi ai giúp tôi đây, tôi mất việc thì sao. - Tôi đã kêu anh Luân đi xe giúp anh rồi. - Sao cô biết Luân. - Hihii, tôi quen biết rộng lắm – Vy nháy mắt và bước ra chổ tính tiền. Cái tiếng tít tít của máy thanh toán vang lên. - Dạ số tiền của quý khách tổng cộng là 3tr200d ạ - cô thu ngân nói mà Thịnh nghe cứ như tiếng sét nổ. “ 3tr…trời ơi…mang 3tr mà đi mua vài bộ đồ..đúng là kinh khủng” – Thịnh thầm nghĩ. Cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ cô nhóc còn dẫn nó đi mua giày, rồi mua đồ cho Vy nữa, “đúng là còn mệt hơn cả thu tiền vé” – nó ngồi phịch xuống ghế và nói với Vy. -Hôm nay tôi mua tiết kiệm lắm rồi đấy, tôi chỉ mua 1 bộ cho tôi thôi, còn cho anh tới 2 bộ và 1 đôi giày. - cho tôi – Thịnh ngạc nhiên. - Ý quên…. – Vy chợt bụm miệng. - Là sao…đã nói là tôi không có tiền trả rồi mà…làm sao bây giờ..mà tôi có cần mấy cái bộ đồ ngớ ngẩn đó đâu..haizzzz..đúng là – Thịnh bực dọc. - Tôi xin anh đấy, anh nhận và giúp tôi một việc đi. Tôi xin anh.. – mắt Vy bắt đầu đỏ hoe. Và tới bây giờ Thịnh mới nhận thấy một điều khác lạ ở mắt Vy - Vy, sao mắt cô lại sưng thế. - Đâu có – Vy xoay sang chổ khác và lấy tay che mắt. - Cho tôi xem nào. – Thịnh giật mạnh tay Vy. Nhìn gần thì Thịnh mới thấy mí mắt cô đã đỏ và sưng tấy. Có lẽ Vy đã khóc nhiều, hôm nay trông cô cũng phờ phạt hơn mấy hôm trước. - Cô khóc à - Làm gì có – Vy vờ cười. - Không khóc thì sao mắt lại như vậy chứ. -………….. - Sao không nói…có gì cứ tâm sự với tôi này – nói câu này thì Thịnh mới giật mình và cảm thấy xấu hổ, nó đâu là gì của Vy đâu mà yêu cầu Vy như vậy. - Tôi..tôi….hic hic…….. – Vy nấc lên từng tiếng rồi dường như quá sức chịu đựng, cô òa khóc và dụi đầu vào vai Thịnh. Lúc này Thịnh hơi hoảng, nó cũng thấy con gái khóc nhiều rồi nhưng sao lần này nó cảm thấy cứ như nó là người làm cho Vy buồn, cảm giác thật tội lỗi. Nó ôm nhẹ và cố trấn an Vy. - Nè..nè..người ta dòm kìa..đừng có khóc nữa…trời ơi cô khóc xấu quá. Tiếng khóc giảm dần, Vy né xa Thịnh ra và lấy tay dụi đôi mắt đỏ hoe - Này..khăn giấy này.
- - Cám ơn… - Đi rửa mặt đi, tôi chờ. Trong lúc chờ Vy, Thịnh cố gắng lục tung đầu óc đễ suy ra nguyên nhận khiến Vy đau khổ như thế. Và cuối cùng nó rút ra một kết luận dó là nguyên nhân có thể là do nó, người khước từ lời tỏ tình của Vy. Khi Vy vừa bước lại trước mặt Thịnh thì: - Tôi xin lỗi, xin lỗi cô…. Vẫn đôi mắt đỏ hoe, Vy ngạc nhiên: - Gì thế…anh..anh đâu có gì đâu mà phải… - Cô đừng khóc nữa, nếu cô khóc tôi sẽ thấy như tôi là tội phạm ák..đừng buồn……. – và cuối cùng Thịnh thu hết can đảm để nói to – Tôi sẽ làm bạn trai của Vy, miễn sao cô đừng khóc nữa. Câu nói của Thịnh khiến mọi người đều ngoái đầu nhìn 2 đứa, lúc này mặt Thịnh đã đỏ ửng lên. - Hihi…. – Vy cười . - Sao cười. - Không có gì…cám ơn anh – ôm chầm lấy Thịnh, Vy nói nhỏ - cám ơn anh nhiều lắm. -♥-♥-♥-♥-♥- Khi đã bước lên xe, không khí trở nên gượng ngùng với Thịnh, nó cảm thấy xấu hổ. - Bây giờ anh chỉ cần về nhà bà nội tôi và nói anh là chồng sắp cưới của tôi là dc rồi, coi như đã xong nhiệm vụ. - Chồng sắp cưới hả…tôi….. - chứ không phải anh đồng ý làm bạn trai tôi à. - Ừ..nhưng không phải là chồng sắp cưới. - chỉ là đóng kịch thôi mà, anh tưởng tôi kêu anh làm bạn trai tôi thật hả.. Thịnh chưng hửng với câu nói của Vy. - chứ…. – nó dường như không nói nên lời, trong những ngày tháng qua hình ảnh Vy dường như đã qune thuộc và trở thành một phần trong cuộc sống của nó, nó bất ngờ, quá bất ngờ. bây giờ thì nó đã nhận ra đây chỉ là một màn kịch mà nó chính là con rối của Vy. Vậy mà nó đã không nhận ra điều đó sớm hơn, nó cứ tưởng sẽ có một người yêu nó thật lòng. Nhưng sao nó không cảm thấy giận vy, nó chỉ giận chính bản thân nó quá mơ mộng. - Hihi… Im lặng một hồi lâu, Thịnh mới dám hỏi Vy. - Sao Vy khóc.
- - Hihi…mẹ tôi “đá” tôi ra khỏi nhà – Vy nói tỉnh bơ. - Sao vậy. - Nhưng cũng k hẳn là vậy, tôi bỏ nhà đi rồi bả đòi đuổi tôi…bả đòi tôi phải lấy chồng, bả nghe theo lời bố dượng tôi. Bây giờ tôi không còn ai nương tựa, mấy hôm nay tôi ở trong khách sạn rồi đi học, hôm nay tôi đi gặp bà…. – vẻ mặt của Vy trở nên thật lạnh lùng - Vậy là mẹ cô đã bước thêm bước nữa. - Ừ, bố tôi mất cách đây 5 năm rồi, ông bố dượng đang cầm quyền công ty của bố còn mẹ tôi thì chỉ biết kiếm tiền còn mọi chuyện trong nhà đều do ổng quyết định. - Sao bà cô không… - Bà tôi bị bệnh lẫn, đôi khi nhớ đôi khi không, chứ nếu không thì tôi đâu có khổ như bậy giờ - Vy cười nhếch mép. Vy nói tiếp: - Hôm nay là sn thứ 19 của tôi, hồi nhỏ tôi có hứa với bà sẽ dẫn người tôi yêu nhất về cho bà gặp mặt…tôi cũng không tính có bạn trai sớm vậy đâu…nhưng…. – Vy nhìn xa xăm và mắt cô bắt đầu rơi lệ - cô tôi nói mấy hôm nay bà yếu lắm rồi, tôi muốn cho bà biết rằng tôi đang sống hạnh phúc. - Nhưng sao cô không mang cái người cô yêu về mà ra mắt. - Có ai yêu tôi thật lòng đâu, toàn là lũ khốn. - Nhưng..sao cô…sao cô chọn tôi.. - vì anh dễ thương, tôi cảm thấy anh tốt, tôi ấn tượng với anh..vậy thôi – Vy trả lời một mạch rồi quay sang cười với Thịnh. Nụ cười làm con tim Thịnh như tan chảy. - Mấy hôm nay tôi có tìm anh nhưng không thấy, tối hôm qua tôi có tìm anh ở bến xe mà không thấy. - đừng nói là cô lại xe tôi rồi ngồi khóc ở đó nha - Sao anh biết – Vy ngạc nhiên. - Trời ơi, cô muốn làm tôi sợ đến chết à..hôm qua tôi ngủ trên xe đó…nghe tiếng cô khóc cứ tưởng ma…trời ơi mai một có gì thì kêu đừng có khóc nữa…lạy cô luôn…. - Hihi…tối nào anh cũng ngũ trên xe hả. - Ừ. - Mà cô học đại học nào. - Đại học gì đâu. - Chứ sao cô nói cô đi học.
- - À….tôi học người mẫu. - Ồ…..cô học mấy năm rồi.. - 2 năm rồi - Khi nào nổi tiếng đừng quên tôi nha. - Tôi biết chứ..hihi..tôi nợ anh nhiều lắm – Vy cười – cám ơn anh nha, nói chuyện với anh tôi thấy vui quá. - Đã nói là mai mốt có gì thì nói tôi nghe. - Ừ, vì anh là bạn trai tôi mà. - Sao nhà bà cô xa thế, chạy mại không tới nơi. - Nhà bà ở ngoài thành phố lận..mà một lát nhớ diễn cho đạt nha. - Tôi biết – Thịnh trả lời. …………….. Đoạn đường dường như ngắn lại nhờ những câu chuyện vui của Thịnh, nó cảm thấy vui khi Vy cười, mỗi lần nhìn nụ cười của Vy thì nó lại cảm thấy hạnh phúc, nó ước nó sẽ là người làm cho Vy cười trong suốt quãng đời còn lại. nhưng nó biết đây chỉ là ước mơ, vì khi nhìn vào nó và Vy nó dường như thấy dc một biên giới rõ ràng giữa một tiểu thư và một thằng làm công lãnh lương tháng.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Tình yêu là gì ?
6 p | 630 | 272
-
Sự lơ đễnh của Chúa Xuân
3 p | 106 | 12
-
Bài Thơ Tình 32 Năm...Chưa Gởi
7 p | 101 | 8
-
Với tớ, nói đồng ý là quá khó!
11 p | 45 | 6
-
Chúng tôi là những thằng ngu
5 p | 83 | 6
-
Vì em là nắng
5 p | 78 | 6
-
Đàn ông, 20 chưa 25..
6 p | 88 | 5
-
Chưa một lần nói yêu anh
6 p | 69 | 4
-
Nhận ra ta chưa bao giờ của nhau
5 p | 51 | 4
-
Gửi chồng – người em chưa từng gặp
3 p | 63 | 4
-
EM SAI ĐẤY, ĐƯỢC CHƯA?
8 p | 55 | 3
-
Anh là quái vật!
9 p | 67 | 3
-
Không thanh âm
8 p | 36 | 3
-
Trong lòng bạn chứa thứ gì?
3 p | 50 | 3
-
Lỡ Mình Không Có Gì
5 p | 76 | 3
-
Chết chưa hẳn là hết
5 p | 44 | 2
-
Còn gì đâu mùa đông
7 p | 66 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn