
Cô Ấy
lượt xem 3
download

Tác giả: HK *** Chuyện này ngộ lắm các bạn ạ! Ai đời học sinh lớp 11 lại thích một cô nàng lớn hơn mình một lớp. Nếu so về tuổi tác thì cô ấy lớn hơn tôi 2 tuổi, nên bạn bè thường trêu chọc: - Mày thích chị mày đó à! Tôi ức lắm nhưng lặng đi không nói được lời nào,
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cô Ấy
- Cô Ấy Tác giả: HK *** Chuyện này ngộ lắm các bạn ạ! Ai đời học sinh lớp 11 lại thích một cô nàng lớn hơn mình một lớp. Nếu so về tuổi tác thì cô ấy lớn hơn tôi 2 tuổi, nên bạn bè thường trêu chọc: - Mày thích chị mày đó à! Tôi ức lắm nhưng lặng đi không nói được lời nào, đôi khi không dám quay đầu lại vì sợ bọn họ chọc tiếp ….. …….. Vào một ngày cuối tuần, như thường lệ tôi bị cô chủ nhiệm phạt đổ rác với tội cúp cua hai tiết để đi đánh bi da. Tôi hay cằn nhằn nhưng cũng phải làm vì nếu không cô lại lôi cha mẹ tôi vào trường thì khốn khổ cái thân rồi. Tôi vác thùng rác to lớn trên vai cứ ngỡ như một tảng đá đè lên kiếp ham chơi của tôi. Bản thân tôi không hiểu vì lí do gì mà chơi thì môn thể thao nào chơi cũng có tiếng, nhưng học thì chẳng thấm một chút nào. Nếu nói tôi học dốt do gen di truyền thì đó là một sai lầm lớn, cha tôi là một kiến trúc sư và có cả một văn phòng riêng hẳn hoi thì lí nào tôi lại như vậy. Vừa bước xuống bậc thang thì bắt gặp một cô học sinh với bộ áo dài thướt tha. Trên tay cầm một cái túi màu đỏ trong thật duyên dáng. Cô ta đi qua khỏi tôi rồi quay đầu lại nhìn tôi mỉm cười. Tôi thầm nghĩ: - Đồ mê trai? Nhưng cũng có thể nhỏ đang cười vào bản mặt học dốt của mình. Và cũng có thể cô học sinh đó nhìn thấy cái thùng rác trên lưng cũng hiểu một phần nào là hình phạt của giáo viên dành cho học sinh … cá biệt! Nhưng tôi cảm thấy tự tin hơn khi có một ý nghĩ khác len lỏi trong đầu: - Hay là vì cô ấy thấy mình đẹp trai, chắc là vậy rồi! Nếu vậy thì đợi nhé, mình sẽ đến lớp bạn, cua bạn cho coi! … Có lẽ tôi đã say nắng cô ấy nên đến “trung tâm rác của trường” với mùi hôi thối kinh khủng, nhưng tôi vẫn không có cảm giác gì. Tôi chỉ biết rằng, dường như trái tim tôi bị cô ấy lấy đi mất rồi. ****
- Vào thứ hai tuần sau đó, vào giờ ra chơi. Tôi rà từng lớp trên lầu hai với hi vọng gặp lại cô học sinh đó, cô học sinh làm tôi không thể nào không nghĩ tới suốt một ngày chủ nhật vừa qua. Khi đến dãi lớp 12A2, tôi mừng rối rít khi nhìn cô ấy đang ngồi trong lớp, dáng vẻ đang mơ màn về điều gì đó. Có lẽ là nghĩ đến tôi chăng. Tôi lần mò cuối cùng cũng gần được cô ấy rồi ấp úng: - Chào… bạn! ờ, chào chị! ờ…. Như thế đấy, tôi chỉ biết “ơ” rồi “ủa” mà không biết nói gì. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài vì nó chịu không nổi sức ép hay sao đó. Phải chăng đó gọi là tiếng sét ái tình, hay là trúng mủi tên của thần tình ái. Tôi đánh liều thốt lên: - Cây viết này của bạn hả? Tôi thì thào trong bụng, không biết đã nói rồi hay chưa. Tôi thoáng thấy cô ấy cười và khẽ nói với một cô bạn bên cạnh. Nhỏ bên cạnh chọc quê tôi: - Cây viết của chị đó cưng! Thứ bảy tuần rồi vác thùng rác đi đâu vậy, cưng? Câu nói nhè nhẹ của nhỏ bạn bên cạnh như một luồng điện vô hình chạy trên sống lưng tôi. Tôi cảm giác mình bị quê và vội phóng vèo ra ngoài. Có tiếng ngoắc tôi lại: - Em trai ơi, để quên nón nè! Tôi gạt nước mắt và trở lại phòng lấy nón và nở một nụ cười quái đảng. Nụ cười chứa cả nước mắt và mắc cỡ. Nhỏ đó lại nói: - Em bé khóc à? Vừa nói xong thì tôi phóng vội trở về không ở lại thêm khoảnh khắc nào nữa. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bị sốc vì quê như vậy. *** Hôm sau tôi định không đi học, nhưng cha tôi đe dọa nếu tôi không đi học sẽ không cung cấp “lương thực” trong một tháng. Nếu đó là sự thật thì niềm đam mê đánh bi da tiêu tan. Nên tôi đành cắn răn cắn cỏ mà đến trường với tình trạng không biết sẽ như thế nào nếu tôi gặp lại nhỏ bạn của đối tượng mà tôi theo đuổi. Đầu tóc tôi chưa kịp chảy nên trông bù xù lắm. Vừa bước vào lớp thì có tiếng nói sang sảng: - Chào em bé, em bé có buồn vì chuyện chị chọc em hôm qua không? Thôi đừng giận nữa nhé, tan học đến quan nước Rubi nhé! Không gặp không về! Lời nói ấy khiến trong tôi rộn lên một cảm giác lạ. Giống như đang uống một li trà đá và để từng giọt nước chảy trên sống lưng tôi. Cảm giác thật thoải mái, tôi cũng vội đáp lại: - Ơ, lỡ trời mưa thì sao?
- Nhỏ quái dị đó đi mất và kịp để lại một nụ cười. Tôi thoáng thấy trên phù hiệu cô ấy có ghi “Mỹ”. Tôi đoán đó là tên của bà chị muốn hẹn hò với tôi. Còn mục tiêu của tôi tên là gì thì tôi vẫn chưa biết được. Nhưng dù sao, kết giao với bạn của mục tiêu cũng là một cách hay để đến gần thành công. Tôi bèn cúp một tiết để đi ăn sáng, tôi nghĩ rằng khi no rồi con người ta mới có đủ khả năng tiếp nhận trí thức và sẽ có nhiều lí do mới mẻ để “kháng chiến” với cô chủ nhiệm của mình. Sau khi tan học, tôi lảo rảo tìm quán nước mà cô nàng đanh đá hẹn gặp. Tôi chẳng nhớ nổi tên quán nước nên định quay về, thì bắt gặp một anh chàng có vẻ nài nỉ: - Đi uống nước với anh nhé Ngọc, mình đến quán Rubi đi, ở đó có kem ngon lắm! Vừa nghe xong thì tôi mới nhớ được tên quán nước. Tôi nhìn dáo dát và phát hiện mình cũng đang đứng gần đó. Anh bạn đó thấy tôi vội vàng rủ rê: - Nè, rủ thêm bạn này là ba người được không Ngọc? Đi nha! Thì ra anh chàng nhút nhát đó đang cố gắng nài nỉ bạn mình đi và lấy tôi làm bia đỡ đạn. Tôi vội hỏi hắn: - Rủ tui đi theo, không hối hận chứ? Anh chàng ta ra vẻ lắc đầu. Tôi cười cười rồi chen ngang hai người bọn họ. Với tài ăn nói khéo léo của tôi, chỉ trong vài vài giây ngắn ngủi tôi đã đẩy hắn ta sang một bên và giành lấy tình cảm cô nàng nhanh chóng. Khi đến nơi, tôi vội nhường vị trí lại cho anh bạn nhút nhát đó. Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt méo xẹo như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cười rồi xua hai người tìm một nơi nào đó xa xa tôi ra rồi vội tìm bà chị có tên “Mỹ”. Chợt tôi có cảm giác rờn rợn lưng sống. Tôi quay đầu đến một góc theo trực giác thì thấy bà chị vẫy tay liên tục: - Em bé, ở đây nè! Tôi biết là như thế lắm, bà chị đó đúng là dị hơm, ngoắc tôi lại như một em bé thực sự. Tôi thở dài đáp lễ: - Chào bà chị dị hợm, hẹn tui ra đây có gì không? Cô ấy chỉ tay về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo và trố to mắt mình ra. Mục tiêu của tôi đang ngồi nói chuyện rất thân thiết với một người bạn. Do quá bất ngờ, nên tôi cảm giác hụt hẫn vô cùng. Tôi muốn qua bàn bên đó và xới tung cái bàn cho hả hê lòng mình. Chợt có tiếng nói ấm áp khiến tôi cảm giác dễ chịu lại: - Em bé tên gì? Nhận chị làm người yêu được không? Tôi chợt tỉnh hẳn: - Mỹ nói chơi hả? - Mỹ? Mỹ là ai thế? Tôi cảm thấy tôi đã nhầm cái gì đó. Tôi vội vàng thanh minh: - Thì … nhầm rồi, hôm qua bà chị đeo phù hiệu có ghi “Mỹ” nên tui đoán đại!! Cô ấy nghe nói vậy cười híp mắt rồi quay đi chỗ khác, như có vẻ thẹn thùng. Cô
- nàng thỏ thẻ: - Thông cảm nhe bạn! tại bạn rất giống với một người quen nên chọc bạn thôi. Bạn ấy qua đời một năm rồi trong một tai nạn giao thông… Cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: - Bỏ qua đi nhe, mình là My, mình kết bạn nhé! Tôi ra vẻ ngắm cô ấy một chút rồi lắc đầu: - Không đủ tiêu chuẩn…. - Hả! - Không phải, mình nói là không đủ tiêu chuẩn sánh với bạn rồi! Cô ấy thở phào rồi cười tươi như một đóa hoa, giờ tôi mới phát hiện cô ấy thật dễ thương. Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài rất lâu, có lẽ là vậy. Hết nhóm này lại đến nhóm khác vào thay phiên mà chúng tôi vẫn ngồi đó không nhàm chán. Đó là lần đầu tiên tôi biết đến chữ hẹn hò. Tình bạn chúng tôi bắt đầu từ đó. ******* Các bạn thấy không, tình bạn phát triển đơn giản như thế đây. Có khi là bất ngờ, có khi là tồn tại trong nhiều năm học chung. Và có biết bao kỷ niệm đẹp. Nó cũng có thể là tình yêu của tuổi học trò mơ mộng. Nhưng đó không phải là tình yêu giữa nam và nữ đúng mực. Tình cảm này tồn tại theo từng cung bậc khác nhau, có khi là lâu dài, có khi là một khoảnh khắc đẹp và rất trẻ con. Và không bao giờ quên được.. ******* Vào ngày tổng kết năm học lớp 11, đó cũng là thời gian tôi và My đã quen nhau hơn một năm rồi. Khoảng thời gian chúng tôi quen nhau, tôi đã học hỏi được nhiều việc mà tôi đã bỏ sót trong quá khứ. Để bù đấp vào khoảng trống đó, tôi phải học hơn bình thường gấp hai lần. Tôi biết đặt ra những mục tiêu và phải hoàn thành nó, rồi bắt đầu nhận ra, chỉ cần tập trung học giỏi một môn học thôi, những môn còn lại tự nhiên sẽ giỏi lên ngoài sức tưởng tượng. Cô ấy hay hỏi tôi: - Em muốn trở thành giáo viên dạy môn lịch sử, còn anh muốn làm gì? Tôi luôn ấp úng và không thể nào trả lời được, vì thực sự lúc đó tôi chỉ mới học lớp 10. Và chưa thực sự nhận thức được việc mình sẽ làm trong tương lại. Nhưng từ từ tôi mới nhận ra, có lẽ do gen di truyền nghề nghiệp, nên tôi cũng muốn nối nghiệp cha mình, trở thành một kiến trúc sư tài ba. Rồi cô ấy ra điều kiện: - Nếu năm nay anh học giỏi, em cho anh hôn vào má em, chịu không? Tôi cười cười: - Ơ, đính ước hả? Cô ấy bĩu môi: - Đó là một động lực nhỏ thôi, chứ đính ước gì “ông 35”!
- ** ****** ** Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi vội chạy lên lớp cô ấy với mong muốn khoe cái bằng khen tôi mới nhận được. Tôi cảm thấy lo lắng từ lúc vào trường cho đến bây giờ, cảm giác lạ lẫm đó là thiếu vắng bóng dáng của My. Thiếu tiếng nói đã in sâu vào tâm trí tôi. Bỗng có tiếng gọi sang sảng: - Em bé! Tôi không quay lại, vì đó không phải là tiếng nói của My. Đó là Mỹ - mục tiêu đầu của tôi. Nhờ Mỹ mà tôi quen biết My. Mỹ lại gần và đưa cho tôi một lá thư. Tôi với bàn tay ra trước và nhận nó, cảm giác bất an làm cơ thể tôi rung nhẹ. “Hôm nay anh bảnh nha! Được nhận thưởng học sinh giỏi rồi, vui quá há! Em không thể tham dự và nhìn anh bảnh đến dường nào…! Ờ, mà có lẽ lúc anh cầm lá thư là em đang ở Đài Loan rồi. Tim em yếu, nên có thể… chết bất cứ lúc nào nên em… viết thư cho anh hiểu và đừng giận My nha, đừng quên em nha!...” - Ừ! - Tôi gượng cười và nhìn Mỹ. Tôi lặng lẽ quay về lớp, lúc này bạn bè và cô chủ nhiệm đang chuẩn bị cho tiệc liên hoan. Tôi cũng tham gia vào như một kẻ không hồn. Tôi nhìn tấm bằng khen như muốn xé bỏ nó đi vì những gì mình cố gắng như vô nghĩa. Rồi tôi lại nhớ đến lời của My: - Anh cố gắng học giỏi là vì ai? - Đương nhiên vì em rồi! – tôi trả lời dứt khoát. My kí vào đầu tôi một cái khá là đau cho tôi nhớ: - Không phải vậy đâu, anh phải học vì tương lai của anh và vì gia đình chứ không phải em, lỡ sau này em chết rồi chẳng lẽ anh dừng phấn đấu lại sao? Anh không được nghĩ như vậy! Tôi thẫn thờ: - Thì ra My đã từng cố gắng cho mình biết trước, nhưng vô tư quá không để ý tới cảm nhận của My. Tôi tìm một góc nhỏ trong phòng và ngồi lặng lẽ không nói gì nữa. Có người hỏi tôi “Bữa tiệc liên hoan đó mùi vị thế nào!” Tôi sẽ lắc đầu không biết, và cũng chẳng nhớ nữa. Nhớ làm sao được khi bữa tiệc đó tôi ăn thứ gì cũng nhạt nhẽo, nhạt nhẽo vô cùng…
- *************** end.

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Em là tình đầu nhưng cô ấy mới là vợ anh
3 p |
100 |
8
-
Hãy hẹn hò với cô gái thích đọc sách
4 p |
104 |
8
-
Gọi Tên Cô Ấy Không Ngại Ngần
4 p |
117 |
5
-
Những cô nàng 1m50
2 p |
87 |
5
-
Hãy trân trọng cô ấy
3 p |
65 |
5
-
CÔ ẤY KHÔNG XINH
2 p |
51 |
4
-
Khi anh chạm vào môi cô ấy
3 p |
61 |
4
-
Người yêu cũ có người yêu mới
1 p |
73 |
4
-
Nếu bạn yêu một cô gái
4 p |
95 |
4
-
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên
3 p |
88 |
4
-
Khi Anh Chạm Vào Môi Cô Ấy - Những Con Cò Trắng
13 p |
56 |
3
-
Cơ duyên của mùa Xuân .
7 p |
82 |
3
-
Cô bạn lớp trưởng của tôi
5 p |
77 |
3
-
Chuyện Của Cô Ấy
5 p |
59 |
3
-
Đêm tân hôn trên giường cô ấy có hai đóa hoa hồng
4 p |
68 |
2
-
Anh sẽ bỏ cô ấy để yêu em
4 p |
57 |
2
-
Cô ấy là ca sĩ
15 p |
62 |
2


Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn
