intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Có Một Ngày Trời Rất Xanh

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:98

99
lượt xem
13
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Sân trường đại học được nhuộm vàng bởi cái nắng chói chang, gay gắt của những ngày chuyển tiết. Trời bắt đầu sang thu, trong cái nóng của nắng có pha những cơn gió se se, mang hơi nước cho khách bộ hành. Cành phượng vĩ góc sân trường đã thôi không còn trổ hoa nữa, lá bắt đầu rụng. Đó dây khắp sân trường , lá vàng lót bước sinh viên. Dưới góc cây sao, một cô bé có mái tóc dài chấm lưng đang ngồi thả hồn theo đợt gió lùa tạo nên những cơn "mưa sao". Cứ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Có Một Ngày Trời Rất Xanh

  1. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Có Một Ngày Trời Rất Xanh Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012 Trang 1/98 http://motsach.info
  2. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Chương 1 - Sân trường đại học được nhuộm vàng bởi cái nắng chói chang, gay gắt của những ngày chuyển tiết. Trời bắt đầu sang thu, trong cái nóng của nắng có pha những cơn gió se se, mang hơi nước cho khách bộ hành. Cành phượng vĩ góc sân trường đã thôi không còn trổ hoa nữa, lá bắt đầu rụng. Đó dây khắp sân trường , lá vàng lót bước sinh viên. Dưới góc cây sao, một cô bé có mái tóc dài chấm lưng đang ngồi thả hồn theo đợt gió lùa tạo nên những cơn "mưa sao". Cứ mỗi cơn gió đi qua, những trái sao thi nhau bay theo chiều gió lộng. Trái sao cứ xoay tròn, tạo thành đường xoắn ốc khi rơi. Cô bé đưa mắt lên cao, rồi dõi tầm nhìn theo những trái sao đang bay, miệng nở nụ cười duyên để lộ chiếc răng khuyển. Với tay hứng trái sao, ánh mắt thích thú hiện rỏ trên gương mặt rạng ngời. Cả trường đại học Sư phạm này, không ai mà không biết cô bé đó. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to trong đen láy, nhưng có chút gì đó đượm buồn. Sống mũi cao lại thêm đôi môi hồng như thoa son đã đưa cô bé trở thành hoa khôi của trường từ những năm đầu chập chững bước vào ngưỡng cửa đại học. Và nếu ai để ý thì thấy cô bé ấy rất thích được đắm mình trong trận "mưa sao" như thế này. − Ê! Chơi kỳ vậy? - Tiếng cô bé vang lên - Có buông tay không nào? Không có tiếng trả lời, cô bé vẫn lÊn tiếng dù rằng đôi mắt bị bàn tay ai đó bịt lại. − Mi không qua mắt được ta đâu nhỏ. Ta đếm đến ba, nếu mi chưa buông tay ra thì đừng trách ta sao độc ác nhé. Một... hai... ba... Dứt lời, cô bé choàng tay ra sau cù léc. − Ái! Nhột. Ta không giỡn với nhà mi nữa. Ta buông tay ra rồi đó, tha cho ta đi. - Tiếng cô gái ơi ới khi bị bạn cù léc. − Cho nhỏ chết nè, dám bịt mắt ta nè. Thân thì sợ nhột mà cứ luôn khiêu chiến với ta trước. Nè! Chừa không nhỏ? − Chừa, chừa. Không bịt mắt mi nữa. Tha ta đi mà. - Cô gái vừa nói vừa cười bởi không sao thoát khỏi tay bạn mình. − Kêu ta bằng chị đi, ta sẽ tha cho nhỏ, cô bé ơi. − Vâng chị. Chị của anh Huy được chứ? − Mi dám chọc ta nữa hả? Cho mi chết luôn. − Thôi mà, không giỡn nữa Mai Nguyễn. Ta xin đó, ta mệt muốn đứt hơi rồi. Mai Nguyễn - Cô bé thích ngắm mưa sao, sinh viên năm cuối đại học Sư phạm cũng là hoa khôi của trường - nói: − Ai biểu nhỏ đem anh Huy vào đây. Lần này ta nể tình tha cho đó, không có lần sau đâu nghe Trang 2/98 http://motsach.info
  3. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ nhỏ. − Phải rồi, cũng vì nể tình "hắn", nên mi mới tha ta chứ gì? Trọng tình hơn bạn nhe. − Uyển Nhi! Nhỏ mà còn nói thế, ta giận đó - Mai Nguyễn hờn dỗi quay mặt đi. Uyển Nhi thấy bạn có vẻ giận thật, nên xuống nước năn nỉ. − Ê! Bộ mi giận ta thật hả. Nói chơi chút xíu đã giận rồi. Người gì đâu mau hờn mát quá. Người đẹp mà giận là xí lắm đó. Nè! Cười đi! Cười lên, ta sẽ chụp cho mi pô hình làm kỷ niệm. À! Mà không cần cười cũng được. Ta sẽ chụp mi trong lúc này để đăng báo quảng cáo nghệ thuật. Biết đâu, ta sẽ đoạt giải cuộc thi đó với nội dung “bức ảnh có hồn nhất, thể hiện chân thật bộ dạng người đẹp khi giận”. Mi thấy thế nào: − Quỷ sứ bắt nhỏ đi, ăn nói gì mà bạo dạn thế. Nói xuôi cũng nhỏ, mà nói ngược cũng là nhỏ đó Uyên Nhi. Nhỏ đi ngành sư phạm chứ đâu phải luật đâu mà nói ngang thế. Cũng may cho nhỏ đó, chứ nhỏ mà đi ngành luật, người ta vô tội, nhỏ nói một hồi cũng thàng có tội. Lúc đó ta không có đủ ba đầu sáu tay để cứu nhỏ đâu. Mai Nguyễn được dịp trêu bạn “trả thù”, nhưng Uyển Nhi cũng đâu phải là tay vừa. Cô nói: − Thì ta cũng học từ mi mà ra đấy, Mai Nguyễn. Thôi, thân với nhau cũng bị ảnh hưởng đó mà. Ta lỡ gần “mực” nên đành chịu “đen”, thế thôi. − Xí! Làm như nhỏ ngon lắm vậy mà bảo ta là mực. Cho nhỏ hay, ta là hoa sen, “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” đó. Cả hai không ai chịu thua ai, họ cứ tranh luận với nhau như thế, mãi cho đến khi thấy dáng người con trai quen thuộc đang tiến đến gần. Uyển Nhi vội lên tiếng: − Nếu mi không “tâm phục khẩu phục”, thì để ta dẫn nhân chứng ra nhé. Chạy nhanh về phía người con trai ấy, cô nắm lấy tay anh dẫn về phía cô bạn gái đang nhìn mình cười rất tươi, nói: − Anh Huy! Anh hãy công tâm mà nhận xét xem, giữa em và Mai Nguyễn, ai là người hay lý luận nhất. − Lại có chuyện gi nữa sao Uyển Nhi? Miệng anh hỏi Uyển Nhi, nhưng mắt lại hướng nhìn Mai Nguyễn trìu mến, ánh mắt ấy dấy lên sự yêu thương nồng cháy da diết. Uyển Nhi không để ý đến cử chỉ đó, cô vô tư nói: − Thì anh Huy cứ nhận xét đi. Giữa em và Mai Nguyễ, ai là người luôn gây khó khăn cho anh, ai là người hay hờn giận mỗi khi anh làm phật ý, ai là người để anh năn nỉ rát cả cổ vẫn chưa chịu hòa? Có phải Mai Nguyễn không anh? − Thì anh tình nguyện nhận về mình mọi đau thương, mất mát mà. Nhưng anh thấy Mai Nguyễn đâu như lời em nói. Cô ấy dễ thương, đáng yêu lại luôn hiểu những gì anh muốn. Anh nghĩ, chỉ có em là luôn hỏi những câu gây rắc rối cho anh mà thôi. Bị “gậy ông đập lưng ông”, Uyển Nhi chỉ còn biết tròn xoe mắt, dẩu đôi bờ môi đỏ mộng lên vì Trang 3/98 http://motsach.info
  4. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ tức giận không nói nên lời. Trong khi cả Mai Nguyễn lận Trường Huy đều ôm bụng cười trước pha “phối hợp” khá ăn ý của mình. − Thôi, tôi nói không lại hai người rồi - Uyển Nhi khoát tay đầu hàng – Tôi quên hai người đang trong thời kỳ “yêu nhau đắm đuối, chỉ có chết mới chia lìa nhau”. − Uyển Nhi! Em nói gì mà nghe sặc mùi cải lương thế? Anh nhờ, em đâu thích lãng mạn hay những pha muồi mẫn đâu? - Trường Huy trêu cô – Ai đã làm thay đổi em thế? − Không ai có thể làm thay đổi tính cách của Uyển Nhi này được. – Cô nhấn giọng xác định - Tại vì em thấy anh và Mai Nguyện quá tình tứ, nên ghẹo chơi thôi. − Anh không biết trong lớp em, nhỏ được mệnh danh “Trái tim sỏi đá mang hệ PAL” sao? – Mai Nguyễn cười nụ nói. − “Hệ PAL” là hệ gì? Đa hệ đó hả Mai Nguyễn? Nếu đã là đa hệ, thì làm sao lại còn “trái tim sỏi đá” được chứ? - Trường Huy vẫn chưa hiểu ký hiệu mà sinh viên khoa ngữ văn sư phạm dành cho Uyển Nhi. − “Hệ PAL” có nghĩa là “Phớt Anh Luôn” đó, ông bác sĩ của em. – Mai Nguyễn giải thích. Trường Huy vỗ trán, ra chiều thích thú: − Ha... ha... ha... Hay quá! Vậy từ nay, anh gọi em là PAL nhé, Uyển Nhi. - Trường Huy cố tình trêu. − Anh bác sĩ của Mai Nguyễn ơi! Cho em xin đi. Cái biệt danh đó, nội trong khoa kêu không mà em đã “ê sắc” suốt bốn năm đại học rồi. Anh Huy mà đem ra ngoài trướng, chắc em suốt đời tôn thờ “chủ nghĩa độc thân” quá. Hai người có đôi rồi, định cho nhỏ này lẻ loi hoài sao? Đâu có được. − Đúng là nhỏ miệng không ai bằng. Anh Huy! Anh có thấy Uyển Nhi đi lộn ngành không? – Mai Nguyễn vẫn không tha bạn. − Ừ, ta đi lộn ngành đó. Mi và anh Huy thì đi đúng ngành lắm hả? Người vì yêu nghề “gõ đầu trẻ” lại hay mắc bệnh tương tư, nên tình nguyện làm bệnh nhân cho ông bác sĩ mới ra trường được một năm. Còn người kia vì có người yêu bị bệnh tim, nên theo ngành bác sĩ để tiện bề chăm sóc, có phải không? Uyển Nhi nói một hơi như sợ ai đó chen vào. Một mũi tên cùng lúc giương lên trúng hai mục tiêu. Cô có vẻ hí hửng trước thành tích của mình vừa gặt được. Mai Nguyễn không để kịp cho bạn vui trên chiến thắng, cô luôn hạ “đối thủ” bằng cách “gậy ông đập lưng ông”: − Thế mà có người muốn trở bệnh tương tư hay đau tim để có người chữa mà không có nữa đó nghe. Biết không thể nào tranh luận lại bạn, Uyển Nhi đành tạm thời hoãn binh bằng cách đấu dịu: − Ừ đó, được không? Mi không được cười trên sự đau thương của ta nhé. Coi chừng “cười người hôm trước, hôm sau người cưới” đó nghe. Trang 4/98 http://motsach.info
  5. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Giỡn với nhỏ thôi. Ta biết tiểu thư nhà ta vì chưa gặp được người trong mộng hội đủ điều kiện nhỏ đề ra đó thôi. Người mình yêu thì chưa gặp, còn người yêu mình thì đếm không xuể. Chỉ cần nhỏ gật đầu là có khối chàng tình nguyện chết dưới tay nhỏ, phải không tiểu thư nhà họ Lê? Như được xoa dịu nỗi lòng, Uyển Nhi nhoẻn miệng cười thật tươi: − Nói như vậy còn nghe được. Thôi, mình về. Trời sắp tối rồi. − Đợi một tí nữa đi. – Mai Nguyễn ngăn bạn – Bây giờ là giờ tan tầm, xe cộ đông đúc, mình ra là bị kẹt xe ngay. Nói thật, ta ngán đường sá Sài Gòn quá. − Đợi thì được rồi đó, nhưng khổ nỗi... - Uyển Nhi bỏ lửng câu nói Mai Nguyễn nhìn bạn dò xét: − Lại gì nữa đây nhỏ? Uyển Nhi rướn người, kề tai nói nhỏ đủ cho cả hai cùng nghe: − Bụng ta đánh “lô tô” từ lúc còn ở lớp lận. Ra đây chơi trò rượt đuổi với mi, đã đói lại càng đói hơn. Nếu không bay kịp về nhà, chắc ta xỉu quá. Trường Huy vô tình nghe được những lời Uyển Nhi nói, anh cười mỉm một mình, rồi nói: − Mai Nguyễn! Anh có đề nghị này nhé. Hay ba đứa mình tìm quán nào đó để giải quyết vấn đề bao tử, rồi hẵng về sau. Hai em thấy thế nào? − Được đó, ý kiến hay! - Uyển Nhi đồng ý ngay khi anh dứt lời – Em ủng hộ anh Huy hết mình luôn. Thấy bạn như trẻ con, Mai Nguyện không giấu được nụ cười. − Còn mi thế nào, Mai Nguyễn? - Uyển Nhi chờ đợi một cách nôn nóng. − Ta thì... − Thì sao? Nói mau đi, ta sốt ruột lắm rồi. − Ta không... có ý định chồi từ. − Trời ạ! Đồng ý thì nói đại là đồng ý, còn bày đặt dài dòng văn tự cho mệt. Anh Huy! Chúng ta thẳng tiến đến quán bún riêu cua. Tiến! Uyển Nhi sau khi nói, cô đứng nhanh dậy, giơ tay kéo Mai Nguyễn cùng đi. − Đi nhanh đi! − Phải đó Mai Nguyễn. Em nhanh nhanh lẹ lẹ lên giùm, kẻo lại có người xỉu vì đói đó em. - Trường Huy kêu cô. Uyển Nhi không ngờ cuộc “rỉ tai nói nhỏ” tật xấu của mình lại bị Trường Huy nghe được. Cô ấm ức lắm, nhưng đành “ngậm bồ hòn”, chờ dịp trả đũa. “Hãy đợi đấy! Rồi cũng có ngày thù này ta sẽ trả”. Nghĩ thế, Uyển Nhi thản nhiên bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Trang 5/98 http://motsach.info
  6. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Trường Huy nhìn cô em bạn lắc đầu cười, rồi nắm tay người yêu bước nhanh theo Uyển Nhi ra cổng. Bầu trời đã nhạt nắng dần, những tia nắng ấm áp cuối cùng rồi cũng lịm tắt cuối trời Tây. Trang 6/98 http://motsach.info
  7. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Chương 2 - Tuổi học trò hồn nhiên thơ ngây, tinh nghịch đáng yêu làm sao! Cái tuổi biết yêu biết giận hờn vu vơ, biết ngóng trông chờ đợi nhưng vẫn không mất đi ngôi thứ của mình. Thứ ba học trò – đã làm cho họ đã đáng yêu lại càng đáng yêu hơn. Và Mai Nguyễn, Uyển Nhi cũng không thoát khỏi quy luật này. Hai cô bé trẻ trung yêu đời như đôi chim sơn ca còn được tự do bay lượn trên bầu trời, chưa vướng bận hay gặp phải sóng gió cuộc đời. Nhìn hai cô bé tung tăng vui đùa bên nhau, mọi người thầm ao ước: “giá như thời gian quay trở lại để được hòa mình với tuổi hồn nhiên như hai cô bé kia...” Uyển Nhi là con gái rượu của một thương gia giàu có nổi tiếng nhất nhì ở đất Sài Gòn. Trong giới kinh doanh vàng bạc đá quý, ai mà không biết gia đình ông Lê Xuân Phát – ba của Lê Uyển Nhi. Khắp Sài Gòn, ở mỗi quận đếu có cơ sở kinh doanh thuộc quyền quản lý của ông. Nổi tiếng thành đạt, nhưng gia đình ông vẫn sống dung hòa, giản dị như bao người. Ông luôn lấy câu “Không ai giàu ba họ” ra để răn dạy các con mình. Nhờ đó mà Uyển Nhi thừa hưởng được đức tính ấy của ba mình. Không đẹp kiêu sa đài các như đóa hải đường, không rực rỡ quyến rũ như hồng nhung đỏ thắm, Uyển Nhi có nét đẹp “hoa đồng cỏ nội” của loài hoa trinh nữ dịu dàng, nhưng không kém phần gợi nhớ. Khác với bạn, Mai Nguyễn là cô học trò nghèo, gia đình phải chạy cơm ngày hai bữa. Lo cho cô học ở ngành sư phạm suốt bốn năm trời đã là vất vả khó khăn so với khả năng kinh tế gia đình. Nhưng được nhìn thấy kết quả học tập của con gái mình, mọi gian nan vất vả đều tan biến. Chồng chết, bà Phương Nga phải tần tảo sớm hôm lo cho con ăn học, bù lại Mai Nguyễn càng lớn càng giống mẹ thời còn con gái. Đó là niềm kiêu hãnh và hạnh phúc mà ông trời còn thương ban cho bà. Nhìn con gái chăm chỉ học hành, bà Phương Nga bước đến bên con, dịu dàng nói: − Nghỉ tay một chút đi con, mẹ có pha cho con ly sữa nóng nè. Đón ly sữa trên tay mẹ, Mai Nguyễn uống một ít cho vui lòng mẹ. Cô nói: − Con cám ơn mẹ. Mẹ lúc nào cũng chăm sóc con thật chu đáo, tận tình. − Bởi vì con là con của mẹ. bởi vì mẹ chỉ còn có con là người thân duy nhất trên đời. – Bà Phượng Nga trìu mến nói - Học gì thì cũng phải giữ gìn sức khỏe nghe con gái. Mẹ thấy hình như con ốm đi nhiều đấy. Maì Nguyễn cười duyên: − Tại mẹ quá lo lắng yêu thương con nên lúc nào mẹ cũng thấy con gầy. Thật ra, nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của mẹ, con lên gần hai ký đấy. Mẹ xem, bộ đầm này, con mặc hơi chật so với lúc trước nhiều đấy. Như để chứng minh lời nói của mình, Mai Nguyễn đứng lên xoay vòng cho bà Phượng Nga ngắm. “Ôi dào! Nó càng lớn trông cành xinh đẹp, càng ra dáng thiếu nữ. Nó như phiên bản của mình ngày xưa. Mong rằng cuộc đời con sau này đừng bạc phận như mẹ”. Trang 7/98 http://motsach.info
  8. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Mẹ! - Tiếng Mai Nguyễn kéo bà về thực tại - Mẹ nhìn con mà hồn mẹ để tận đâu ấy. Nãy giờ con gọi không biết bao lần mà mẹ có nghe đâu. − Ừ. Cho mẹ xin lỗi nhé. Nhìn con, mẹ lại nhớ về quá khứ - thời vàng son của người con gái mà mỗi người chúng ta chỉ có được một lần mà thôi. − Có phải con rất giống mẹ? – Mai Nguyễn nheo mắt hỏi, lòng rộn niềm hân hoan. − Phải, nếu không nói con là bản sao chính xác nhất. Nhưng con lại mang cá tính của ba - một cá tính cương trực, sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì lý tưởng, vì người thân và hơn hết là tấm lòng vị tha cao cả. − Một sự kết hợp hài hòa không chê vào đâu được, phải không mẹ? Con là “sản phẩm” tình yêu của ba mẹ, cho nên con phải hội đủ hai gen trội của mẹ lẫn ba. Bởi vì thế, ngày xưa, ba thường nói: nhìn con là thấy có mẹ trong đó. Và bây giờ mẹ cũng nói như thế mỗi khi nhớ ba. Ôm con gái vào lòng, bà Phượng Nga thì thầm: − Có con bên cạnh, nỗi nhớ về ba cũng vơi đi phần nào. Ông ấy ra đi quá đột ngột, để lại hai mẹ con ta trơ trọi trên thế gian này. Làm sao mẹ có thể quên ba con cho được khi mà khắp căn nhà này, đâu đâu cũng có bóng hình ông ấy. − Thì ra là thế. Bây giờ con mới hiểu. Mẹ chăm sóc con đặc biệt chẳng qua là mượn hình con để tưởng nhớ “người xưa” hén. Mai Nguyễn trêu mẹ khi cô biết mình đã vô tình khơi lại di vãng đau thương mà hai mẹ con cô cố chôn vùi theo lớp bụi thời gian. − Tổ cha cô! – Bà Phượng Nga mắng yêu con gái – Tôi già rồi, đâu phải như các cô còn trẻ, còn sức khỏe để mà yêu đương nồng nàn, tình tứ, hay nhớ nhung da diết ăn ngủ không yên, ngày nhớ đêm trông. Tình của tui là tình già, đâu sôi nổi, nhiệt huyết như cô đâu. − Tình cảm mẹ dành cho ba ngày xưa, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn thế. Con biết, mẹ biết và cả ba ở dướì suối vàng cũng biết. Đã gọi là tình yêu thì thời xưa hay ngày nay đều vẫn như nhau vẫn nhớ nhung khắc khoải, vẫn yêu mến cho đến lạ thường... “người dưng khác họ” kia. Con biết, chính nhờ vào tình yêu mẹ dành cho ba, tình mẫu tử thiêng liêng mà mẹ đã vượt qua bao gian lao, cơ nhọc để nuôi con ăn học như ngày hôm nay. Con yêu và kính mẹ vô cùng, bởi nơi mẹ hội đủ những phẩm chất đáng quý của người phụ nữ Việt Nam. Con hãnh diện khi được làm con của mẹ và tự hứa với lòng mình sẽ noi theo mẹ. Mẹ là tấm gương soi sáng bước con đi. Nghe những lời con gái nói, lòng bà Phượng Nga ấm lại biết dường nào. Quả thật, không uổng công bà hy sinh cả đời vì chồng vì con. − Đờì mẹ thật diễm phúc biết bao khi gặp được ba con và có con trong cuộc đòi. Cho dù bây giờ được phép lựa chọn lại, mẹ vẫn không hối tiếc khi quyết định đi con đường này. Ba con là người chồng vẹn thủy tròn chung, hết lòng thương vợ yêu con. Mẹ lại có được con - một đứa con gái vẹn toàn không khiếm khuyết. Cho dù gia đình nghèo, mẹ vẫn thấy ngập tràn hạnh phúc, rộn vang tiếng cười. − Vâng, nhìn vào mắt mẹ, con biết mẹ là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian này. Trang 8/98 http://motsach.info
  9. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Cái tính nịnh đầm giống ba cô quá đi. – Bà lại mắng yêu con gái. − “Con gái giống cha giàu ba họ” mà mẹ. – Mai Nguyễn toét miệng cười. Chợt nhớ điều gì, bà Phưong Nga quay qua hỏi con: − Mấy hôm nay, mẹ không thấy Uyển Nhi sang đây cùng học với con. Hay hai đứa giận hờn với nhau rồi? − Không có đâu mẹ, chúng con yêu thương nhau như ruột thịt, hiểu ý nhau từng cái nháy mắt, gật đầu thì làm gì có chuyện giận hờn nhau. Chắc tại nhỏ ấy bận việc gì đó mà chưa tiện ghé đấy. − Uyển Nhi là người tốt. Tuy gia đình thuộc giới thượng lưu, nhưng con bé không vì thế mà tỏ ra khinh người hay ăn xài xa hoa. – Bà Phương Nga nhận xét – Con bé lại hết lòng kính mẹ, quý bạn... Con có được người bạn thân như thế, mẹ rất yên lòng. − Lúc đầu kết bạn với nhỏ ấy, con không hề biết gia thế của nhỏ. Trông nhỏ thật giản dị, hòa đồng. Đến khi hai đứa xem nhau như tri kỷ, con mới hay người bạn thân của mình thuộc dòng dõi cao sang. Mẹ biết không? Nhỏ ấy sợ con buồn, sợ con nghĩ nhỏ coi khinh con che giấu thân thế nên nhỏ hết lời phân bày, nhưng con hiểu và cảm thông cho nhỏ. Từ ấy, cả hai xem như ruột thịt. − Uyển Nhi tuy có vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng nhìn vào khuôn mặt ấy là thấy ngay nét duyên con gái, sự quyến rũ lôi cuốn lạ thường. − Thế còn con? Con gái mẹ như thế nào? – Mai Nguyễn tinh nghịch hỏi. Mỉm cười trước tính trẻ con của con mình, bà Phưong Nga đáp: − Con gái của mẹ thì nhất rồi, vừa đẹp lại vừa giỏi giang không chê vào đâu được. Cô giáo tương lai của mẹ hội đủ tiêu chuẩn để học trò noi theo. Hà! Ai có phước, tu được chín kiếp mới cưới con gái mẹ. − Mẹ! Mẹ nói kỳ quá. – Mai Nguyễn đỏ mặt thẹn thùng khi nghe mẹ nhắc đến chuyện tình cảm. − Cái gì mà kỳ. Con gái lớn lên phải lấy chồng, đó là lẽ đương nhiên. Huống chi con lại là hoa khôi của trường. Đừng nói với mẹ là con không có ai để ý đến hay con chưa vừa mắt một ai. − Sao mẹ lại khẳng định điều đó? − Bởi vì mẹ là mẹ của con. Những vui buồn của “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”, con không sao che giấu được mẹ, và cũng bởi vì những gì con đang đi, mẹ đã từng trải qua. − Mẹ thật tinh mắt và có kinh nghiệm... “đầy mình”, con xin bái phục. – Mai Nguyễn đùa – Con không thể giấu mẹ được nữa rồi. − Vậy là mẹ nói đúng? – Bà Phương Nga xác định – Con đã có người yêu? Khi nào dẫn về ra mắt mẹ đây, cô giáo? − Con và anh ấy quen nhau đã gần ba năm. Ảnh bây giờ là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng với danh Trang 9/98 http://motsach.info
  10. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ hiệu “bàn tay vàng”. Những ca anh đứng mổ, tỉ lệ thành công chiếm rất cao. Con định đến khi nào thật tiện lợi sẽ dẫn về ra mắt mẹ. − Sao không phải là hiện tại mà phải đợi chờ ở tương lai? Dù có là tương lai gần đi nữa, con nên hiểu tâm trạng của người mẹ: lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến các con ở bất cứ phương diện nào, nhất là tình cảm. Mẹ mong một ngày không xa, con sẽ thực hiện lời hứa với mẹ, được chứ con gái? − Vâng, con hứa. Bà Phương Nga mỉm cười hài lòng, chưa bao giờ Mai Nguyễn làm điều gì để bà buồn. Nhất nhất mọi việc, cô đều nghe lời bà, và bà Phương Nga không vì thế đem “thị uy” của mình ra buộc con gái tuân theo một cách thái quá. Hai mẹ con luôn tâm sự, trao đổi tâm tư tình cảm với nhau như những người bạn thực thụ. Chính vì thế mà Mai Nguyễn luôn bốc lộ lòng mình cũng như quan điểm sống. Họ vừa là hai mẹ con, vừa là hai người bạn tri kỷ của nhau. − Mai Nguyễn ơi! Mi có ở nhà không Mai Nguyễn? - Tiếng Uyển Nhi ngoài cửa vọng vào. − Trời đất! Mới nhắc mà đã đến rồi, linh ghê mẹ nhỉ. Mẹ để con trị tội cái con nhỏ này cho bớt “tiếng nói đi trước người”, mẹ nhé. Nói xong, không để bà Phương Nga phản ứng, cô “biến” nhanh như chú sóc. − Thưa mẹ, con mới đến. - Uyển Nhi chào bà Nga khi bước vào nhà. − Uyển Nhi đó là hả con? Ngồi đi! Sao lâu quá không qua thăm mẹ vậy? − Dạ, mấy ngày nay, gia đình con có việc riêng, nên không qua thăm mẹ và Mai Nguyễn được. Đừng giận con nghe mẹ. − Sao mẹ giận con gái ngoan của mẹ cho được, khi con đã nêu lý do chính đáng lại hết lòng hiếu thảo với mẹ. − Mai Nguyễn đi đâu không có nhà phải không mẹ? Bà Phưong Nga chưa kịp đáp thì bất ngờ, Uyển Nhi bị Mai Nguyễn đứng ở sau lưng chộp lấy hai vai làm cô bé giật mình. − Hú hồn hú vía! Mi chơi gì ác thế? − Cho nhỏ chừa cái tội nói mãi vẫn không chịu sửa. Con gái gì... chưa vô đến nhà đã nghe được tiếng. Nhỏ ở cách nhà ta trăm mét là ta đã biết nhỏ đến rồi. Người ta nói: “đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng...” − “Thì sang cả làng”, phải không mi? Uyển Nhi cướp lời bạn. Nói xong, cô cười thật tười để lộ hàm răng trắng và đều như bắp. − Hứ! Nhỏ nói ngang, ba làng nói không lại nữa. Mẹ đừng nhận nhỏ làm con nữa. Khi nào nhỏ biết lỗi và sửa thì hãy chấp nhận. − Mai Nguyễn nói đúng đó con. Không phải mẹ bênh nó mà bỏ rơi con. Uyển Nhi! Con nên Trang 10/98 http://motsach.info
  11. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ nhớ, mẹ thương hai đứa như nhau, xem cả hai như là một. Mai Nguyễn nói thế cũng chỉ muốn con hoàn hảo hơn chứ không có ý gì. − Dạ, con hiểu điều đó. Cũng chỉ vì “giang sang dễ đổi, bản tính khó đời” nên con chưa sửa được. Mẹ đừng giận, con hứa tiếp thu và sửa đổi. − Hứa thì nhớ giữ lấy lời nghe nhỏ. Mẹ và ta không thích hứa cuội đâu. − Biết rồi mà. - Uyển Nhi trở lại bản tính hồn nhiên của mình - Mẹ ơi! Hôm nay con qua đây ăn “ké” cơm, mẹ nhé. Không hiểu sao ăn cơm ở nhà, con không thấy ngon chút nào cả. Chị bếp ở nhà nấu ăn thua mẹ xa. Làm như ở đây có sức thu hút, lôi cuốn ghê lắm vậy. Xa một chút là con đã nhớ rồi. − Nhỏ nịnh vừa vừa phải phải thôi, chừa chỗ cho ta nịnh với chứ. Nhỏ nhớ đây, nhớ mẹ, nhớ ta hay nhớ những món mẹ làm? – Mai Nguyễn trêu bạn. − Hi... hi... hi... chắc con nhớ tất cả quá. – Sà vào lòng bà Nga, cô tiếp – Nhưng nhớ nhất vẫn là mẹ, kế đó là món ăn mẹ nấu, rồi mới đến nhớ mi. − Đúng là nhỏ có âm mưu rõ rệt. Nhận mẹ ta làm mẹ, chẳng qua nhỏ muốn thưởng thức tài nghệ nấu ăn của mẹ chứ gì? − Thôi mà, mi không làm khó ta, mi không chịu nổi sao, Mai Nguyễn? Ta không hiểu sao anh chàng Trường Huy kia lại chịu đựng và nuông chiều nổi mi kia chứ. Chợt như nhớ ra điều gì, Uyển Nhi che mình lại, nhưng... − Bạn trai của Mai Nguyễn tên Trường Huy, phải không Uyển Nhi? – Bà Phưong Nga hỏi ánh mắt nhìn hai cô con gái dò xét. − Dạ... dạ... - Uyển Nhi ngập ngừng. − Còn gì nữa đâu mà nhỏ sợ sệt. Điều gì bí mật đều bị nhỏ bật mí cả rồi – Mai Nguyễn trách yêu bạn. − Ta nói thật hết nghe mi. - Uyển Nhi thì thầm vào tai bạn, rồi quay sang bà Phương Nga gật đầu xác nhận - Dạ, người yêu của Mai Nguyễn tên thật là Nguyện Trường Huy, là bác sĩ ra trường đã một năm, nhưng lại khá nổi tiếng nhờ vào bàn tay khéo léo trong các ca phẫu thuật. Hai người quen nhau cũng khá lâu rồi, thưa mẹ. − Vậy mà hai đứa cứ giấu mẹ hoài, định đến bao giờ mới chịu khai báo nếu như mẹ không bảo nói? − Dạ, tại Mai Nguyễn muốn con giữ kín chuyện cho đến khi được phép của nhỏ. − Con quá lắm đó nghe, Mai Nguyễn. – Bà Phương Nga mắng yêu con gái. − Mẹ mắng oan con rồi. Con chỉ sợ mẹ lo chuyện không đâu của con rồi sinh bệnh, con là người có lỗi. Hơn nữa, giữa con và anh Huy tuy có yêu nhau, nhưng nếu nói đến hai chữ “hôn nhân” thì còn quá xa. Con sợ “nói trước bước không qua”, nên... − Mẹ! - Uyển Nhi sợ bà Phương Nga giận, nên cố năn nỉ vào - Cả con cũng sợ bệnh tình mẹ tái Trang 11/98 http://motsach.info
  12. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ phát, nên mới che giấu cho Mai Nguyễn. Nếu có trách, xin mẹ cứ la trách con đi, rồi bỏ qua tất cả. Mẹ đừng giận hai con, nghe mẹ. Bà Phương Nga vô cùng hạnh phúc khi bên cạnh bà luôn có sự quan tâm của hai cô con gái. Một là con ruột, còn một kia là con nuôi, nhưng cả hai đều dành cho bà tình cảm sâu nặng như nhau. − Mẹ đâu có giận chi hai con. Mẹ chỉ muốn nói với hai con rằng: mẹ không muốn hai con giấu mẹ bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất. Nhà mình đơn chiếc, chúng ta phải cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Có như thế mới hiểu và gần nhau nhiều hơn, nỗi buồn được vơi đi và niềm vui được nhân gấp đôi. Các con hiểu ý mẹ chứ? − Dạ, cin xin nghe lời mẹ dạy. Quay sang Uyển Nhi, bà tiếp: − Thế còn con, cô gái cưng của mẹ? Con đã tìm cho mình ý trung quân nào chưa? − Mẹ ơi! Con “xí” lắm, không có ai thương con cả. − Đừng nói thế chứ con gái. Con là bông hoa lài luôn đem hương thơm đến cho mọi người. Con không xấu đâu. Nét duyên con gái của con cũng đã hớp hồn không ít chàng trai. Nhưng vì duyên nợ con chưa đến, nên con chưa tìm cho mình người trong mộng, rồi từ từ cũng sẽ có thôi. Hãy tin như thế. Hai con của mẹ, mỗi đứa một vẻ riêng, và mẹ chắc rằng, cả hai rồi cũng sẽ có được hạnh phúc của chính mình. Mai Nguyễn gật gù, tỏ vẻ hiểu biết. Còn Uyển Nhi, cô như đứa trẻ, cứ ôm lấy bà Phương Nga để được nuông chiều. Giờ đây bên cạnh bà, niềm vui được nhân lên và nỗi buồn dường như lắng dịu. Tất cả chìm đắm trong không gian tràn ngập hạnh phúc. Trang 12/98 http://motsach.info
  13. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Chương 3 - Sau khi cùng bà Phương Nga dùng cơm chiều xong, Uyển Nhi và Mai Nguyễn xin phép mẹ đi ra ngoài. Ngồi sau lưng bạn Mai Nguyễn cứ ôm chặt lấy cái eo thon nhỏ ấy, mặc cho Uyển Nhi vừa lái xe vừa la náo động cả góc phố. − Ê! Làm gì mà mi ôn eo ta chặt dữ vậy? Bộ mi đang tưởng tượng ta là Trường Huy sao? Buông tar a mau! Bằng không ta cho cả hai “đo đường” bây giờ. − Không buông nhỏ ra đó, nhỏ giỏi làm gì ta xem. Có “đo đường” thì cả hai cùng đo, chứ đâu phải mình ta đâu mà ta sợ. Mới đụng nhỏ có chút xíu, mà nhỏ đã la làng lên rồi. Mai mốt có người yêu, nhỏ cho người ta ôm không hổng tốn tiền còn năn nỉ: “Eo em, anh hãy ôm vào Cho em nghe được lời nào thương yêu”. − Ối trời ơi! Hi... hi... hi... Cô giáo khoa văn hôm nay làm thơ tình con cóc, nghe sao rợn cả người. Nói cho mi biết, không bao giờ có chuyện đó đâu. Ta chứ đâu phải như mi. − Đừng nói trước, bạn ơi. “Nước chảy ngày càng tới”. Nói người ta đi, cười cho dữ vào, rồi mai mốt đến phiên mình, không biết ai cười cho đây, nhỏ há! − Ta bảo không là không. Mi đừng suy bụng ta ra bụng người. Chắc mi đã cho anh chàng bác sĩ ấy ôm eo rất nhiều lần, hoặc mi cũng đã như thế với anh ta, nên mi mới rành như thế. Khai mau! Có đúng như lời ta nói không? Uyển Nhi bất ngờ đạp thắng làm cho Mai Nguyễn theo phản xạ, chồm người ra phía trước ôm gọn bạn trong lòng. − Quỷ sứ! Nhỏ chơi gì mà kỳ vậy? Tự dưng thắng xe giữa đường, không sợ người khác mắng cho hả? Khai cái gì mà khai chứ? − Thì khai cho ta biết, ngoài việc ôm eo người yêu ra, mi và anh chàng bác sĩ đó có gì với nhau nữa không? - Uyển Nhi cố ép bạn, đưa vào thế kẹt. − Có gì là gì? Nhỏ nói, ta khó hiểu quá. − Thôi, đừng giả ngây thơ nữa, “bà cụ”. Bà cụ thừa hiểu ta muốn nói gì mà. Nói không, hay đợi sư tỷ rat ay, hả tiểu muội? − Ối đừng! Sư tỷ muốn tiểu muội nói thì cũng cho xe chạy đi, chứ đứng đây một hồi, cảnh sát đến phạt, oan uổng lắm, sư tỷ ơi. Như sực nhớ nãy giờ mình đậu xe ngoài đường, Uyển Nhi trả số cho xe lăn bánh, nhưng cũng không quên mục đích của mình. − Rồi, nói đi ta nghe. Ba năm trời quen nhau, hai người có “mi” nhau chưa? Trang 13/98 http://motsach.info
  14. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Làm gì đến ba năm dữ vậy. Mới có hai năm, mười tháng, hai chục ngày thôi. − Ừ, thì hai năm, mười tháng, hai chục ngày. - Uyển Nhi phát cáu trước sự chính xác của bạn – Sao, trở lại câu hỏi chính của ta đi chứ? − Ừ, thì có hôn... chút chút vậy mà. – Mai Nguyễn thẹn thùng xác nhận. − Hôn chút chút, nhưng mà hôn ở... chỗ nào mới được? - Uyển Nhi cố tình gài bạn vào thế kẹt. − Thì hôn ở tóc này, hôn ở trán này, hôn ở má này... − Thế anh ta có hôn môi mi không? − Thì... thì... − Thì sao nói mau! Ta ghét ậm ừ lắm. − Thì... có. Nhỏ chưa có người yêu, làm gì mà hỏi kỹ dữ vậy. Bộ định học hỏi, để mai mốt áp dụng hả? − Xí! Ai mà thèm học hỏi những vấn đề đó. Nếu ta có người yêu, tự khắc ta biết phải làm gì, không cần nhà mi chỉ hay học ở mi. − Ấy cha! Ghê quá ta. Hôm nay, hệ “PAL” mang trái tim sỏi đá ra nói chuyện tình yêu kìa. Nhỏ khi nào có người yêu, nhớ dẫn về ra mắt “phụ huynh” nghe. − Đó là điều tất nhiên. Nếu ta có, ta sẽ dẫn về cho ba mẹ ta và mẹ mi xem mắt hộ. Xem anh ta có bị lác mắt hay mắt hột hay không để còn điều trị nữa. − Ôi! Nhỏ ăn nói gì nghe ghê thế. Nhỏ đâu phải là bác sĩ nhãn khoa đâu. − Ừ, thì là bác sĩ ngoại khoa chuyên mổ bụng, mổ đầu người ta, được không? Biết bạn trêu mình, Mai Nguyễn ngồi sa mỉm cười không đáp. − Này! Chúng mình vào Dịch vụ internet nào đó, để ta kiểm tra mail nhé? - Uyển Nhi chợt nói. − Ừ, ta cũng đang định rủ nhỏ đây. − Hi... hi... Tụi mình “thần giao cách cảm” quá ta. Hai cô gái dừng xe tại điểm truy cấp internet trên đường Sư Vạn Hạnh, rồi ung dung bước vào trong. Hồi lâu, tiếng Uyển Nhi vang lên làm náo động nơi yên tĩnh này. − Trời ơi! Gì mà viết muồi thế. − Suỵt! Nhỏ lại la lớn nữa rồi, phiền những người chung quanh biết chưa. Nói nhỏ thôi. − Ừ, thì nói nhỏ. Mi và anh Huy gặp nhau hoài mà còn bày đặt gởi mail làm chi nữa? − Thì tại thích thế thôi. Hơn nữa, những điều viết qua mail sẽ hay hơn và giữ được lâu. Chứ lời nói gió thoảng mây bay, đâu có chứng cớ gì khi anh ta bội phản. − Mi không tin anh Huy sao? - Uyển Nhi tròn xoe mắt nhìn bạn hỏi. Trang 14/98 http://motsach.info
  15. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Tin. Ta rất tin ở anh Huy. Ảnh không phải là hạng người mau thay lòng đổi dạ, xem chuyện tình yêu như chiếc áo, muốn thay lúc nào cũng được, ta tin vào tình yêu này. Nhưng Uyển Nhi này! Đời người đôi lúc, không ai biết được chữ ngờ. Biết đâu hoàn cảnh khách quan nào đó, hay vì lý do nào mà ta và anh Huy không thể giữ vẹn câu thề cùng nhau thì sao? Nhỏ quên câu “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” hay sao? − Mi cứ lo xa, luôn nói điểm gở không hà. Mi và anh Huy, hai người yêu nhau thật lòng, lẽ nào lại nỡ phụ tình nhau. Ba má anh Huy, ta biết là người rất dễ gần gũi, lại có lòng nhân từ. Họ không vì gia đình mi thua kém họ mà bắt anh Huy chia tay mi đâu. Tin ta đi! − Ta cũng mong mọi chuyện được như ý nguyện. Đừng có sóng gió ba đào nổi lên nhận chìm thuyền yêu của ta trong bể khổ. − Dẹp chuyện buồn vẩn vơ của mi đi, để ta đọc xem anh Huy viết gì cho mi. Không đợi sự đồng ý của bạn, Uyển Nhi nhoài người sang Mai Nguyễn, mắt nhìm chăm chú trên màn hình, miệng đọc thầm. “Em yêu! − Hi... hi... Muồi quá há nhỏ? “Hôm nay, anh bận trực, không thể đón em ở trường, càng không thể cùng em đi dạo ngắm Sài Gòn về đêm trên dòng sông Bạch Đằng được. Đừng buồn, đừng giận anh nhé, em yêu. Cả ngày mai và ngày kia cũng vậy. Anh phải đứng mổ chính những ca cấp cứu cho bệnh viện, khi hoàn thành xong ca trực, chúng mình sẽ gặp lại sau, em nhé. Không gặp em ba ngày, anh tưởng chừng đã ba mùa thay lá. Nỗi nhớ về em trong anh cứ dâng trào cuồn cuộn như những cơn bão nhấn chìm cả đất trời xuống tận đáy đại dương. Anh muốn biến mình thành cơn gió để hôn nhẹ lên mái tóc dài đen óng của em. Hôn lên đôi gò má ửng đỏ mỗi khi thẹn thùng mắc cở vì bị anh trêu hay ai vô tình nhắc đến chuyện tình yêu của chúng mình. Anh muốn hôn lên đôi bờ môi đỏ mọng hay cong lên mỗi khi cãi bướng cùng anh. Anh muốn được ôm em trong vòng tay, hôn mãi... hôn mãi... như Xuân Diệu đã viết: “Đã hôn rồi hôn lại Cho đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt...” Anh là thế. Còn em, em có nhớ đến anh không? Có ao ước như anh đã từng ao ước? Tạm biệt em. Hôn em...” Uyển Nhi đọc xong mail mà mắt vẫn dán trên màn hình vi tính, miệng mở tròn như đang đọc chữ O. − Chết người, lời đường mật đến chết người. Hèn gì mi không yêu say đắm, quên cả lối về cho Trang 15/98 http://motsach.info
  16. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ được. Vậy mà dám nói có hôn chút chút. Hôn chi mà đòi hôn “đến tan cả đất trời”, bộ không sợ chết ngộp hả? Mai Nguyễn không tranh với bạn, cô đang mỉm cười hạnh phúc trước những lời lẽ tràn ngập yêu thương của Trường Huy. Cô hân hoan sung sướng ngất ngay trong niềm hạnh phúc được yêu. Với cô, có thể nói giờ đây không còn gì ngọt ngào êm ái hơn là đọc mail của Trường Huy và đắm mình trong hạnh phúc vô biên đó. Trường Huy gởi cho cô liên tiếp ba lá thư, nhưng cô không vội mở, vì cô sợ sự trêu ghẹo của Uyển Nhi thì ít mà e ngại cho bạn tủi thân thì nhiều trước những lời yêu thương cháy bỏng. − Thôi mình về, kẻo mẹ ở nhà trông. Mai Nguyễn nhướng mắt nhìn bạn dò xét. Khi nhận ở Uyển Nhi cái gật đầu đồng ý, hai cô đóng hộp thư ra về. oOo “Mai Nguyễn, em! Chắc em thắc mắc vì sao anh gởi đến em đến ba lá thư. Em biết sao hôn? Vì anh muốn ba lá thư kia sẽ thay sự vắng mặt của anh trong ba ngày trực – an ủi, động viên tinh thần cô giáo tương lai chăm chỉ học tập. Hãy để nỗi nhớ và sự xa vắng anh tạm lắng xuống thật sâu trong lòng em. Mỗi lần nhớ anh, em đêm bài vở ra học, cho kỳ thi tốt nghiệp ra trường này đạt kết quả cao. Có như thế, anh rất vui và hãnh diện khi cô vợ tương lai của mình không thua chị kém em, mà còn vượt trội hơn cả anh nữa, phải không cô giáo? mà người vui mừng và hãnh diện hơn tất cả, đó chính là mẹ của em. Hãy đáp đền công lao nuôi dưỡng và dạy dỗ của mẹ bằng chính kết quả học của em. Anh lúc nào cũng ở bên em, cả những lúc thành công hay thất bại. Hãy tin vào bản thân và hãy tin vào tình yêu chúng mình, em nhé! Hôn em. Nguyễn Trường Huy” Gấp lá thư E-mail lại, Mai Nguyễn đạt hờ lên ngực. Cô nghe trái tim mình đập liên hồi. rồi hình dung khuôn mặt điển trai của Trường Huy. “Ôi! Anh đáng yêu làm sao... Ghét anh quá! Ai nhớ anh hồi nào đâu mà bảo nhớ. Em chẳng thèm nhớ anh đâu, không nhớ anh đâu...” Nghĩ là thế, nhưng trái tim không chiều theo ý cô chủ nhỏ. Nó cứ đập loạn xạ, rồi bắt cô phải nhớ đến anh chàng bác sĩ “đáng ghét” kia, nhớ những kỷ niệm hai người có cùng nhau. Những buổi chiều anh đón cô tan trường, hai người ríu rít bên nhau như đôi chim quyên không xa rới nhau nửa bước. Rồi những lần anh trễ hẹn, cô vờ giận để được năn nỉ dỗ dành, khi thì đóa hồng nhung đỏ thắm thay lời xin lỗi, khi thì chú gấu nhồi bông xinh xắn đáng yêu... Cũng có lúc là những nụ hôn kéo dài vô tận. Cô ngất ngây đắm mình trong biển nhớ trời yêu. Xếp lá thư lại cô ôm vào lòng như ôm trọn tình yêu. Khép hờ đôi mắt, Mai Nguyễn đi vào giấc ngủ lúc nào không hay... Trang 16/98 http://motsach.info
  17. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Bà Phương Nga theo thói quen trước khi đi ngủ thường hay vào phòng con gái đắp lại chăn hay khép cửa sổ, sợ gió lùa cảm lạnh đứa con yêu. Cũng có khi chỉ vào như thói quen, rồi ngắm nhìn Mai Nguyễn chìm trong giấc ngủ say nồng. Đó cũng là niềm vui của người làm mẹ như bà. Bước vào phòng, thấy con say giấc điệp, miệng còn chúm chím cười, chứng tỏ cô đã mang niềm vui ấy vào trong giấc ngủ. Thấy trên tay con còn nắm chặt tờ giấy, bà thắc mắc tự hỏi lòng: “Con bé giữ khư khư trên tay mảnh giấy trắng, không hiểu có điều gì quan trọng không?”. Sự quan tâm của người mẹ trỗi dậy trong bà, làm bà không sao kiềm chế được hành động của mình. Đã biết rằng mình không được xem những gì thuộc thế giới riêng của con, nhưng bà vẫn kéo nhè nhẹ mảnh giấy ra, mắt chăm chú lướt qua từng dòng chữ không dấu ấy. Thật lâu, thật lâu, bà mới hiểu được nội dung lá thư đó. − “Chàng trai này quả thật có tài ăn nói” – Bà nghĩ - Những lời nói chân thành mang đậm tình người khiến cho trái tim thơ ngây của con ta cũng phải xao xuyến nhớ nhung. Biết khéo léo đưa đẩy, biết cách làm vừa lòng người. lại đánh đòn tâm lý rất hay. Mai Nguyễn ơi! Người như thế này, con không yêu sao cho được? Con gái mẹ cũng sẽ dám “chết” vì người này mất. Mẹ chỉ cầu mong anh ta yêu con thật lòng như những gì anh ta nói, và mẹ khấn nguyện với phật trời, mong con được an lành hạnh phúc bên người thương”. Bà Phương Nga hôn lên vầng trán cao cao của con gái, rồi thở dài lặng lẽ quay đi, như bà đang mang theo trong lòng gánh nặng lo phiền thay con trẻ. Mai Nguyễn vẫn vô tư ngon giấc, cô nào hay “bí mật tình yêu” của mình đã bị mẹ khám phá. Và cũng vô tình, chính tình yêu của mình đã gieo vào lòng người sự lo lắng khôn nguôi. Trang 17/98 http://motsach.info
  18. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ Chương 4 - Sau những ngày tháng chăm chỉ học tập cho kỳ thi cuối học kỳ, giờ đây hai cô bé được tự do thả hồn theo những ước mơ riêng của mình. Để “tẩm bổ” cho những ngày gian khổ ấy, Uyển Nhi lên tiếng đề nghị: − Mai Nguyễn! Ta có ý kiến này, mi xe có được không nhé? − Thì nhỏ cứ nói ta nghe. - Vẫn ngồi sau lưng ôm eo bạn, Mai Nguyễn hồn nhiên trả lời. − Mấy ngày nay do “chiến đấu với sách vở, đối phó với những bài thi”, ta và mi đều mệt rã rời, lại bơ phờ hốc hác vì thức khuya dậy sớm. Nên hôm nay, ta cho phép mình được “xả láng” một bữa, chịu không? − Nhỏ nói chuyện thi cử mà giống như ra chiến trận ghê. Ai đi ngang nghe được, cười cho ê mặt cả hai đấy. Mà nhỏ nói “xả láng” là “xả láng” điều gì mới được? − Ý ta muốn rủ mi đi ăn để bồi bổ cơ thể đó. Nhìn mi tiều tụy xanh xao, ta thương lắm, mi ơi. Ta thì ngày nào cũng được mẹ dặn chị bếp nấu toàn thức ăn bổ dưỡng, còn mi... Ta biết mẹ không có khả năng lo cho mi nhiều như nhà ta. Ta thương mẹ, thương mi nên định giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn, vậy mà lại bị chối từ. Mẹ thì ta hiểu và cảm thông được, còn mi... sao mi không chịu hiểu cho tấm lòng thành của ta đối với mi? Sao mi nỡ chối từ làm lòng ta đau xót? Mai Nguyễn rưng rưng lệ khi nghe những lời nói xuất phát tận đáy lòng của bạn mình. Cô đáp: − Ta biết nhỏ thương mẹ, thương ta, thương cảnh nhà neo đơn khốn khó của ta, nhưng xin nhỏ lại hiểu cho ta... Nhỏ hãy thử đặt mình vào vị trí ta, xem nhỏ có thể nào nhận sự giúp đỡ vô điều kiện của người bạn thân còn sống nhờ vả vào gia đình hay không? Nhận sự giúp đỡ của nhỏ là một việc, nhưng nhỏ còn đi học chưa kiếm ra tiền, đang sống nhờ vào gia đình, lẽ nào ta lại nhẫn tâm sống trên mồ hôi nước mắt, sức lao động của cha mẹ nhỏ. Nếu hai bác ấy biết việc này, sẽ nghĩ sao về mẹ ta? Ta không muốn mẹ ta buồn vì bất kỳ lý do nào cả. Nhỏ quên câu “nghèo cho sạch, rách cho thơm” hay sao? − Vậy mi quên câu “lá lành đùm lá rách” ư? Trong trường, mỗi khi có phong trào cứu trợ đồng bào thiên tai lũ lụt, mi vẫn đóng góp vui vẻ, còn nói: “Cái này là lá rách đùm lá nát, phải không Uyển Nhi?” Huống chi ta, gia đình thuộc hạng khá giả lại không giúp đỡ được bạn mình trong khốn khó, ta có còn là ta nữa hay không? Mi muốn chỉ mình mi làm việc thiện để đức lại cho đời mà mi không cho ta làm theo, nghĩa là sao? Mi khôn vậy Mai Nguyễn. Rồi Uyển Nhi đắc thắng nói tiếp: − Ta không chịu thua mi, nhất định ta không để mi hơn ta đâu. Bắt đầu từ nay, ta sẽ chăm sóc, lo lắng cho mi như người chị lo cho em, để ta còn được tiếng thơm nữa chứ. Biết bạn cố ý giúp mình, Mai Nguyễn chỉ cười trước câu nói “khẩu xà tâm phật” của bạn. Trang 18/98 http://motsach.info
  19. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Nói cho mi hay, ta không giúp đỡ, cho không mi đâu, mà ta có điều kiện đi kèm đó. Ta giúp đỡ mi một, mai này mi đi làm trả cả vốn lẫn lời cho ta đến mười. Ta lời chán, phải không mi? Còn điều kiện nữa là mi phải hết lòng cùng ta lo cho mẹ cuộc sống về già được an nhàn thanh thản, không phải bưôn bán cực nhọc như bây giờ. Khẽ gật đầu đáp lại lòng bạn, Mai Nguyễn nói: − Trả lãi cho nhỏ có bấy nhiêu thôi sao? − Còn nữa, ta chưa nói hết mà. Mi phải yêu thương, chung thủy với anh Huy trọn đời, không được thay lòng đổi dạ, không được tự ý bỏ rơi người yêu nếu không có sự cho phép của ta. Hứa nhé? Mai Nguyễn xúc động trước tấm chân tình bạn dành cho mình. Cô không biết nói gì hơn ngoài cái siết tay đồng ý pha lẫn sự biết on của mình đối với bạn. Chợt Uyển Nhi tấp và quán ăn nổi tiếng trên đường Cao Thắng, rồi quay sang với bạn giọng đầy vẻ... người lớn: − Đã chấp nhận điều kiện của ta, thì mi theo ta vào trong này. Xuống xe mau lên cô nương. Không đợi Mai Nguyễn phản ứng, cô nắm tay kéo bạn đi thẳng vào trong. Chọn cho cả hai chiếc bàn hướng ra đường, ấn Mai Nguyễn ngồi xuống, cô nói: − Chị ơi! Cho em hai con gà ác tiềm thuốc bắc, hai trứng vịt lộn tiềm, hai bộ óc heo chưng với chai bia. − Trời ạ! Nhỏ kêu chi mà nhiều thế, làm sao ăn hết? − Ăn không hết cũng ráng mà ăn, đó là lệnh. Chỉ bấy nhiêu đây, mi không mập lên đâu mà sợ. Cho dù mi có mập, có xấu đi chăng nữa, ta vẫn “yêu mi” như thường. − Nhỏ nói không sợ người ta nghe rồi tưởng tụi mình... đồng tình luyến ái hay sao? − Hơi đâu lo sợ miệng đời. Nè! Ăn đi, có cả bia nữa đó. − Sao hôm nay nhỏ bày đặt uống bia nữa? − Ăn những món này phải có bia mới dễ tiêu. Uống một chút không say đâu mà sợ. Mi say với ta thì được, nhưng không nên say trước Trường Huy, nguy hiểm lắm. Rượu vào sẽ không làm chủ được mình đâu, nhớ nghe mi. Mai Nguyễn cười không nói gì, cô ăn từ tốn nhỏ nhẹ từng miếng, trong khi Uyển Nhi “vô tư” sử dụng cả hai tay xé gà. Vừa ăn, cô vừa giải thích: − Ăn gà là phải dùng tay xé mới ngon, ăn nhỏ nhẹ tiểu thư như mi, biết khi nào xong con gà bé xíu ấy. Thoáng chốt, Uyển Nhi đã “xử” xong con gà. Co lau tay vẻ tự đắc: − Mi thấy ta nói đúng không? Bất chợt, cô bước ra khỏi bàn, kêu lớn: Trang 19/98 http://motsach.info
  20. Có Một Ngày Trời Rất Xanh Nhật Hạ − Trường Huy! Trường Huy! Theo cái vẫy tay của bạn, Mai Nguyễn đã nhận ra dáng người yêu. Anh đang băng qua đường để đến chỗ hai người. − Hôm nay sinh nhật ai mà làm tiệc lớn vậy, Uyển Nhi? Trường Huy vừa bước vào đã thấy trên bàn ngổn ngang ly chén bèn hỏi, nhưng ánh mắt anh hiện lên nét vui mừng. − Anh Huy này tệ thật, cả sinh nhật bọn em mà cũng không nhớ, còn hỏi thế nữa, đáng bị phạt lắm. − Thế, Uyển Nhi định phạt anh thế nào? - Trường Huy kéo ghế ngồi đối diện hai người vừa cười vừa hỏi. Chưa vội trả lời câu hỏi của anh, Uyển Nhi nói: − Anh Huy ăn gì, để em gọ. − Thôi khỏi, cám ơn em. Anh mới ăn cơm với đồng nghiệp, định về nhà thì gặp hai em ở đây. − Thế, đồng nghiệp của anh là trai hay gái? - Uyển Nhi tiếp tục tấn công. − À! Ca mổ do anh đảm trách đã hoàn thành tốt đẹp, nên anh “chiêu đãi” các cô y tá cùng phụ anh đứng mổ, gọi là chút tình đồng nghiệp với nhau vậy mà. − Vậy anh có... tội rồi. − Tội gì? Với ai? - Trường Huy ngơ ngác hỏi: − Có người trông ngóng tin anh mỗi ngày, hằng đêm khẩn nguyện cho những ca anh đứng mổ thành công. Vậy mà khi anh thành công lại quên đi người ta. Anh thấy mình đáng bị phạt không? − Nhưng người đó là ai mới được? − Anh thừa hiểu là ai rồi mà. − Uyển Nhi lo cho anh thế sao? Cám ơn em nhé. Nhưng hiện giờ em đang ăn toàn “cao lương mỹ vị”, lại có cả bia nữa, không biết ai sướng hơn ai à nghe? - Trường Huy đùa. − Em không nói em mà em nói nhỏ này. - Chỉ tay vào Mai Nguyễn, cô tiếp – Anh phụ tình cảm của nó, còn bữa ăn này là em đãi nó. Anh không thấy vì mấy hôm nay bài vở thi cử nhiều, nên nó xanh xao, vàng vọt ư? Anh không xót cho người yêu, nhưng em xót cho bạn em. Không đợi Uyển Nhi nói hết câu, Trường Huy nhìn sang Mai Nguyễn đang đỏ mặt vì thẹn. − Á! - Uyển Nhi la lên. − Gì vậy Uyển Nhi? - Trường Huy hỏi khi thấy khuôn mặt cô bé nhăn lại. − Sao mi đá ta? Ta nói sự thật chứ có thêm bớt lời nào đâu. Trang 20/98 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2