Các phng pháp đàm phán theo nguyên t c<br />
<br />
CHƯƠNG 4<br />
<br />
TÌM RA NHIỀU GIẢI PHÁP CÙNG<br />
CÓ LỢI<br />
<br />
Cuộc đàm phán giữa Israel và Ai Cập để tìm ra mỗi bên có chủ<br />
quyền như thế nào trên bán đảo Sinai đã minh họa cả hai ý, đó là các<br />
vấn đề quan trọng trong đàm phán và các cơ hội trọng yếu.<br />
Đây là vấn đề rất thường gặp. Dường như không có cách nào<br />
để chia một cái bánh sao cho các bên cùng thỏa mãn. Thường thì bạn<br />
sẽ đàm phán theo một khuôn khổ vấn đề cụ thể nào đó, chẳng hạn như<br />
đàm phán về chủ quyền phần lãnh thổ, giá tiền một chiếc xe hơi, thời<br />
hạn thuê mướn một căn hộ, hay tỷ lệ hoa hồng trong bán hàng. Có<br />
những lúc bạn phải đối mặt trước một sự lựa chọn rất rõ ràng, hoặc là<br />
sẽ thuận lợi cho bạn, hoặc là cho đối phương. Ví dụ như trong một vụ<br />
xét xử ly hôn, ai sẽ được lấy căn nhà? Ai sẽ được quyền nuôi con? Bạn<br />
chỉ được lựa chọn một trong hai, giữa thắng và thua – hoặc là không<br />
bên nào đồng ý thua. Cho dù là bạn thắng và lấy được chiếc xe hơi trị<br />
<br />
78<br />
<br />
Tìm ra nhiều giải pháp cùng có lợi<br />
giá 5.000 đô la, hợp đồng thuê nhà trong năm năm, hay sở hữu nguyên<br />
căn nhà và được quyền nuôi những đứa trẻ, bạn cũng vẫn có cảm giác<br />
đối phương sẽ không bao giờ để bạn quên được điều đó. Ở bất kỳ tình<br />
huống nào, sự lựa chọn của bạn dường như đều bị giới hạn.<br />
Ví dụ về bán đảo Sinai đã minh họa cho chúng ta thấy rõ hơn về<br />
cơ hội. Một phương án sáng suốt tương tự như việc triển khai khu vực<br />
phi quân sự ở bán đảo Sinai thường có thể tạo ra sự khác biệt giữa bế<br />
tắc và thỏa thuận. Như chúng ta đã biết, một luật sư được coi là thành<br />
công và có tài chỉ khi nào anh ta tìm được những giải pháp thuận lợi cho<br />
cả thân chủ và đối phương của họ. Anh ta sẽ tìm cách làm cho chiếc<br />
bánh to hơn trước khi chia nó ra để mỗi bên không cảm thấy mình nhận<br />
quá ít. Kỹ năng trong việc tìm ra nhiều phương án cùng có lợi là một<br />
trong những vốn quý rất hữu ích mà một nhà đàm phán cần phải có.<br />
Tuy nhiên gần như tất cả các nhà đàm phán thường kết thúc cuộc<br />
đàm phán với kết quả tương tự như trong câu chuyện ngụ ngôn “Hai cô<br />
bạn tranh nhau một quả cam”. Sau khi tranh cãi, cuối cùng họ cũng<br />
đồng ý chia quả cam làm đôi, cô thứ nhất lấy nửa quả cam, ăn ruột và<br />
bỏ vỏ, trong khi cô còn lại thì bỏ ruột nhưng lấy vỏ cam để làm bánh. Tất<br />
cả các nhà đàm phán thường “đem vấn đề tiền bạc ra đàm phán”, do<br />
vậy họ có thể sẽ không đạt được thỏa thuận đáng lẽ là rất khả quan<br />
hoặc thỏa thuận mà họ đạt được sẽ không có lợi cho cả đôi bên. Rất<br />
nhiều cuộc đàm phán kết thúc với kết quả mỗi bên nhận nửa quả cam<br />
thay vì một bên có thể nhận hết vỏ cam và một bên lấy hết ruột như họ<br />
mong muốn. Tại sao kết quả đàm phán như vậy luôn xảy ra?<br />
<br />
PHÁN ĐOÁN<br />
Rất hiếm khi những người tham gia đàm phán ý thức được rằng<br />
càng có nhiều phương án thì sự thỏa thuận càng có giá trị. Trong một<br />
cuộc tranh cãi, người ta luôn tin rằng họ có câu trả lời đúng nên ý kiến<br />
của họ sẽ đánh bại đối phương. Trong một cuộc đàm phán về một hợp<br />
79<br />
<br />
Các phng pháp đàm phán theo nguyên t c<br />
<br />
đồng, bên nào cũng tin tưởng rằng những đề nghị của họ là hợp lý và<br />
nên được chấp nhận, chỉ cần một vài điều chỉnh về giá cả. Tất cả những<br />
câu trả lời có khả năng xảy ra đều nằm giữa lập trường của họ và của<br />
bạn. Thông thường, chỉ khi những suy nghĩ mang tính sáng tạo được<br />
nêu lên, chúng ta mới có thể thấy hết được sự khác biệt.<br />
Trong hầu hết các cuộc đàm phán, có bốn trở ngại chính ngăn<br />
cản bạn khám phá ra hàng loạt những phương án tối ưu, đó là:<br />
1) Phán đoán vội vàng<br />
2) Chỉ tìm kiếm một đáp án duy nhất<br />
3) Giả định lợi ích không thay đổi<br />
4) Nghĩ rằng giải quyết vấn đề của người khác là chuyện không<br />
liên quan đến mình<br />
Để vượt qua được những trở ngại này, bạn cần phải hiểu rõ về<br />
chúng.<br />
<br />
Phán đoán vội vàng<br />
Tìm ra những phương án không tuân theo quy luật tự nhiên.<br />
Thường thì mọi người không chịu tìm tòi vấn đề, ngay cả khi cuộc đàm<br />
phán không có gì là căng thẳng. Khi một người nào đó hỏi bạn tên một<br />
người xứng đáng được giải Nobel Hòa bình, bất cứ câu trả lời nào bạn<br />
bắt đầu đưa ra đều ngay lập tức làm bạn dè dặt và hoài nghi. Làm cách<br />
nào có thể chắc chắc rằng một ai đó là xứng đáng nhất? Thường thì đầu<br />
óc bạn sẽ trống rỗng hoặc bạn sẽ đưa ra một vài câu trả lời theo suy<br />
nghĩ thông thường như: “À, có thể là Đức Giáo Hoàng hay Tổng Thống.”<br />
Không gì nguy hại cho sáng tạo bằng hành động ngồi yên chờ đợi<br />
để chỉ trích ngay bất kỳ ý kiến mới nào được nêu ra. Óc phán xét sẽ hạn<br />
chế trí tưởng tượng của bạn.<br />
<br />
80<br />
<br />
Tìm ra nhiều giải pháp cùng có lợi<br />
Khi bị áp lực do cuộc đàm phán sắp diễn ra, ý thức phê bình của<br />
bạn càng rõ nét hơn. Cuộc đàm phán thật sự luôn cần những suy nghĩ<br />
thực tế hơn là những ý kiến bừa bãi.<br />
Khả năng sáng tạo của bạn càng bị hạn chế hơn khi có sự hiện<br />
diện của đối phương. Giả sử bạn đàm phán với ông chủ của bạn về<br />
việc tăng lương cho năm tới. Bạn đề nghị tăng 4.000 đô la, nhưng ông<br />
ta chỉ tăng 1.500 đô la, một con số mà bạn không thấy thỏa mãn. Trong<br />
tình huống căng thẳng như vậy, bạn dường như không hình dung ra<br />
được một giải pháp nào hết. Bạn sợ rằng nếu đề nghị một vài ý kiến<br />
chưa được suy nghĩ chín chắn, chẳng hạn như giải thích rằng việc tăng<br />
4.000 đô la sẽ bao gồm tăng lương và tăng phúc lợi, thì sẽ làm vấn đề<br />
tồi tệ đi. Vì lúc đó ông chủ của bạn sẽ nói: “Anh nói nghiêm túc chứ? Anh<br />
biết điều đó rõ hơn tôi mà! Vấn đề mà anh đề nghị sẽ phá vỡ các quy<br />
định của công ty. Tôi rất ngạc nhiên là anh lại đưa ra đề nghị này.” Nếu<br />
do tình thế thôi thúc, bạn có thể đưa ra một phương án có thể chấp<br />
nhận được cho việc tăng lương là thâm niên làm việc, khi đó ông ta sẽ<br />
xem xét vấn đề như một lời đề nghị: “Tôi đang định đàm phán với anh<br />
về vấn đề cơ bản này”. Bởi vì ông ta sẽ xem bất cứ những gì bạn nói<br />
như một sự cam kết nên bạn hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói bất cứ điều<br />
gì.<br />
Bạn cũng có thể e ngại rằng khi đưa ra các phương án, bạn sẽ<br />
để lộ một vài thông tin nào đó gây nguy hại cho lập trường đàm phán<br />
của bạn. Ví dụ: nếu bạn đề nghị công ty giúp đỡ tài chính để mua nhà,<br />
ông chủ của bạn sẽ kết luận rằng bạn có khuynh hướng ở lại công ty<br />
lâu dài và đương nhiên, bạn sẽ chấp nhận tăng bất kỳ mức lương nào<br />
mà ông ta chuẩn bị đề nghị.<br />
<br />
Chỉ tìm kiếm một đáp án duy nhất<br />
Trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, việc tìm ra giải pháp<br />
không phải là một phần của tiến trình đàm phán, đơn giản chỉ là một sự<br />
81<br />
<br />
Các phng pháp đàm phán theo nguyên t c<br />
<br />
việc phát sinh tự nhiên. Mọi người đều xem công việc của họ là làm hẹp<br />
lại sự cách biệt giữa các lập trường chứ không phải là tìm kiếm thêm<br />
các phương án khả thi. Họ có khuynh hướng nghĩ rằng: “Chúng ta chỉ<br />
có vừa đủ thời gian để đồng ý về việc đó. Việc cuối cùng chúng ta cần<br />
làm là xem xét một loạt các ý kiến khác nhau”. Bởi vì mục đích cuối<br />
cùng của đàm phán là sự quyết định duy nhất về một vấn đề nào đó,<br />
nên họ sợ rằng tranh luận lan man không những làm chậm lại tiến trình<br />
đàm phán mà còn làm cho cuộc đàm phán trở nên rắc rối.<br />
Nếu sự cản trở đầu tiên của những suy nghĩ mang tính sáng tạo<br />
là phê bình vội vàng, thì cản trở thứ hai chính là sự kết thúc vội vàng.<br />
Bằng việc bắt đầu tìm kiếm một đáp án tối ưu duy nhất, bạn có thể đã<br />
bỏ qua một quá trình ra quyết định sáng suốt hơn từ việc lựa chọn hàng<br />
loạt đáp án có tính khả thi.<br />
<br />
Giả định lợi ích là không thay đổi<br />
Trở ngại thứ ba lý giải tại sao trên bàn đàm phán luôn có ít<br />
phương án tối ưu là do các bên luôn xem bản chất tình huống đang xảy<br />
ra là sự lựa chọn hoặc là tôi sẽ được tất cả trong cuộc tranh cãi này<br />
hoặc là anh. Một cuộc đàm phán thường xảy ra như một trò chơi với<br />
“tổng số tiền là cố định”; nếu anh kiếm thêm được 100 đô la có nghĩa là<br />
tôi bị mất đi 100 đô la. Tại sao chúng ta phải lo lắng tìm tòi các phương<br />
án khác nếu tất cả những phương án hiện có đã rõ ràng, và tôi có thể<br />
thỏa mãn nhu cầu của anh bằng chính chi phí của tôi?<br />
<br />
Nghĩ rằng “giải quyết vấn đề của họ nghĩa là chuyện không<br />
liên quan đến mình”<br />
Trở ngại cuối cùng trong việc tìm ra những phương án thực tế là<br />
mỗi bên chỉ quan tâm đến lợi ích tức thời của mình. Đối với một nhà<br />
đàm phán, để đạt sự thỏa thuận đáp ứng được lợi ích của chính mình,<br />
82<br />
<br />