intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đêm mưa

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

53
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tôi mặc đẹp chải chuốt gọn gàng đến đón em. Chiếc xe mới rửa và thay nhớt chiều qua, chạy êm ru ru. Em mặc váy xòe, ngồi ghếch chân, đế guốc cao nhọn hoắc đưa ra phía trước, hai tay giữ hờ vào bờ eo phía trước. Tôi đi từ từ, vội làm gì, vài chục phút là tới chứ mấy. Nhưng rồi con đường đã đổi sang một chiều tự khi nào. Còn xa lắc mới tới ngã tư, dòng người đã dừng lại. Nhón chân nhìn về phía trước, đèn xanh đó mà không thể đi tới....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đêm mưa

  1. Đêm mưa TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG ANH QUỐC Tôi mặc đẹp chải chuốt gọn gàng đến đón em. Chiếc xe mới rửa và thay nhớt chiều qua, chạy êm ru ru. Em mặc váy xòe, ngồi ghếch chân, đế guốc cao nhọn hoắc đưa ra phía trước, hai tay giữ hờ vào bờ eo phía trước. Tôi đi từ từ, vội làm gì, vài chục phút là tới chứ mấy. Nhưng rồi con đường đã đổi sang một chiều tự khi nào. Còn xa lắc mới tới ngã tư, dòng người đã dừng lại. Nhón chân nhìn về phía trước, đèn xanh đó mà không thể đi tới. Thì ra là kẹt xe. Bật chìa khóa tắt máy, gỡ mũ bảo hiểm xuống cho nhẹ bớt cái đầu. Em gỡ mũ, cằn nhằn: - Đi với đứng! Tự dưng đâm đầu vào chỗ kẹt xe! - Anh xin lỗi! Lâu rồi anh không đi đường này. Chút xíu mình sẽ về đường khác… Nhìn vào chiếc kính chiếu hậu bé tí, dòng người phía sau dài ngoằn cứ ùn ùn trờ tới, chẳng mấy chốc chật như nêm. Em ho sặc sụa, tôi cũng sặc sụa ho, mồ hôi túa ra đầm đìa. Mọi người vẫn tỉnh bơ, đăm chiêu nhìn về phía trước như chờ đợi một phép lạ; có người gạt chân chống, lật báo ra đọc. Khéo khen sao họ có sức khỏe tốt, có lẽ ngày nào cũng quen chịu cảnh thế này. Mắt mũi cay xè, đầu váng vất, ngửa cổ lên trời thở lấy thở để. Đau. Đau lồng ngực. Chưa bao giờ em nặng lời với tôi đến thế! Nói thế khác gì thằng tôi kém thông minh, lạc hậu không chịu cập nhật tin tức. Người hiện đại phải biết mọi tin tức, dù chỉ là một con đường đổi chiều… Mặt trời lên cao, càng oi bức dữ. Vài thanh niên vác xe đạp, khiêng xe máy sang bên kia con lươn cao hơn nửa mét. Mọi người giúp nhau, tiếng reo hò như cổ động bóng đá. Khó khăn lắm tôi cũng lách được vào lề, trèo lên nền gạch con sâu mấp mô, vương vãi gạch cát sỏi; quệt mồ hôi trán.
  2. Chun vào hẻm rẽ qua đường khác. Hai ba con đường một chiều song song kế tiếp nhau. Không biết ai nghĩ ra cái trò đổi thành một chiều để đi lại hao xăng tốn của mất thời gian thế này. Càng cố đi đến nơi tôi càng đi ra xa nơi mình cần đến. Loay hoay mãi vẫn như con kiến bò trong chai, giọng thỏ thẻ oanh vàng thường ngày biến đâu mất, em lại vùng vằng: - Về! - Về thì về! - Ai cần! Không cưới hỏi gì nữa hết! Buổi đi lấy thiệp cưới kết thúc lãng nhách bằng việc tôi tìm đường đưa em về nhà. Trước khi kéo cánh cửa cổng đánh ầm, em còn kịp buông một câu thanh thé: - Tôi không phải là thứ để…đẻ con cho anh đâu! Chưng hửng nhìn theo em ngoáy mông nện gót cồm cộp bước vào trong. Sao em lại nói với tôi câu ấy ! * * * Nằm vật trên giường. Chờ em nguôi cơn giận, tôi gọi. Máy ò í e, tin nhắn bị tổng đài trả lại. Đêm nằm tôi cứ mộng mị, nhớ đôi mắt đen tròn, chiếc má hồng với nốt ruồi son xinh xắn ở mép môi… Một tuần cổng vẫn đóng im ỉm. Người ra mở cửa cho tôi lạ hoắc đã luống tuổi. Nhà em đã thay người giúp việc mới. Cuối cùng em cũng đã hết giận và chịu tiếp tôi. Người phụ nữ luống tuổi nhìn tôi, cười hiền lành: - Chào cậu! Chứ cậu tìm ai? - Dạ cho con hỏi thăm Mơ… - Tội nghiệp chưa! Tôi mới sang lại căn nhà này được vài hôm cậu ạ.
  3. - Dạ, bác có biết gia đình cũ chuyển đi đâu không? - Tội nghiệp chưa! Tôi cũng không hỏi và họ cũng không có nhắn gởi chi… Tai ù ù không nghe được gì thêm. Bầu trời như tối sầm trước mắt, tay chân rả rời. Đứng hồi lâu tôi mới sực tỉnh chào rồi dắt xe quay đầu. Hết đời ! * * * Quẳng điện thoại vào góc tủ. Lúc mở cánh tủ, chợt thấy đống sách bám đầy bụi. Lúc đi hội sách khuyến mãi mua cho lắm rồi về không kịp đọc. Mấy ngày nằm nhà không liên lạc với ai lại hay, không đưa đón càng có thời gian nghiền ngẫm đống sách quý, ngẫm nghĩ. Ha ha ha…Tôi cười vang như vừa tìm ra một bí kíp. Bác sĩ tư vấn tận tình, lương y như từ mẫu. Chi phí cũng không nhiều hơn tổ chức một đám cưới ở nhà hàng 3 sao là mấy, khỏe re như voi kéo xe mi ni, lại dễ dàng chọn cho đứa con tương lai một với “người mẹ” có đôi chân thật dài. Tôi tròn mắt há hốc mồm. Đúng rồi, chân dài đang là xu hướng thời đại. Thước đo phụ nữ ngày nay không còn công dung ngôn hạnh mà ở đôi chân. Trường (cô) học không quan trọng bằng trường túc. Cánh đàn ông thời nay chẳng luôn miệng trường túc bất chi lao. Cũng không chắc chân dài đẹp hơn chân ngắn nhưng dạo này đường phố lồi lõm lún sụt, cống kiết không nắp, nước đen ngòm ngập ngụa, còn vùng quê chạy lũ thường xuyên thì chân dài có lợi thế hơn chân ngắn là cái chắc. Người mẹ sẽ có khuôn mặt dễ thương, học vấn trung bình, không bệnh truyền nhiễm, không cục tính và cũng không…nói nhiều là được. Tôi vốn sợ người nói nhiều. Giá cao mấy cũng được! Nhưng bác sĩ bảo: - Cậu không thể tự mang bầu được! - Sao vậy bác sĩ? - Tôi không thể kích thích tuyến sữa nơi cậu. Nếu cứ liều, thai nhi lớn sẽ làm cậu ngạt thở, chết ngoẻo. Cậu không là phụ nữ, đâu có các cơ quan đặc biệt của người phụ nữ!
  4. Sao tạo hóa chỉ ban thiên chức làm mẹ! Phụ nữ có thể sinh con một mình còn đàn ông như tôi thì không? Tôi chạy ngược chạy xuôi cả tháng trời. Thằng bạn làm ở tòa soạn thương hại đăng dùm quảng cáo. Quảng cáo ngày trước ngày sau điện thoại gọi tới rần rần. Trong vô số giọng nói mềm mại trong trẻo có vẻ rất hiền lành và thật thà ấy, tôi chọn một cô gái nhà nghèo trẻ đang cần chi phí học tiến sĩ. Nhà nghèo ham học (hay ham học nên nhà thường nghèo?), có chí tiến thủ thế còn gì tốt bằng. Tôi sẽ giúp kinh phí cô trang trải lấy bằng tiến sĩ, cô giúp lại tôi có một đứa con. Tiền bạc không thành vấn đề, tôi chỉ mong con mình ảnh hưởng chút xíu gen của mẹ nó, nhất định cũng tiến sĩ là cái chắc. Hợp đồng được thằng bạn làm báo soạn sẵn, chỉ cần đặt bút ký. Tôi an tâm lo bồi bổ cơ thể, năng tập thể dục thể thao, né những cuộc nhậu thâu đêm. Mai (tên cô gái ký hợp đồng với tôi) dáng thon cao, sóng mũi thẳng mắt sáng, làn da trắng bóc mịn màng. Mái tóc dài qua khỏi chiếc em thon đen nhánh và mượt như vừa mới hấp dầu. Tôi tự hứa chẳng yêu một ai khi tim mình vừa bị tổn thương. Tôi giấu ba mẹ. Ba mẹ tôi thuộc mẫu gia đình truyền thống. Một buổi tối khi cả nhà đang dùng cơm vừa coi ti vi bỗng mẹ tôi hỏi: - Nghe phong thanh rằng con có con? Con đã ăn nằm với cô gái nào khi chưa cưới hỏi? - Có ai đâu mẹ! Tôi liếc mắt xem phản ứng hai ông bà thế nào. - Bây giờ sống thử trước hôn nhân cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Thôi lỡ rồi phải nuôi nấng đàng hoàng nghe con! Ba tôi thở dài nhắc thêm. - Đứa trẻ có tội tình gì. Từ nay con phải làm theo lời ba con mới được! Không ngờ ba mẹ tôi có quan điểm tiến bộ và thoáng đến thế. Cha mẹ sanh con cái chứ con cái chẳng bao giờ hiểu đấng sinh thành. Chắc thằng bạn làm báo để rò thông tin chứ còn ai. Kim không thể giấu lâu ngày trong bọc lụa. Tôi có con, ba mẹ tôi sẽ có cháu, điều ấy ba mẹ tôi chẳng hằng mong là gì. Có buồn chăng là tôi không tổ chức lễ đám để bà con hàng xóm biết. Tổ chức rình rang làm gì cho mệt, cưới lớn rồi nai lưng cày trả nợ. Không có dâu nhưng có cháu, cháu mới là máu mủ của mình. Nghĩ thế nên tôi thú thật:
  5. - Dạ! Con thụ tinh trong ống nghiệm! - Cái gì? Mẹ tôi tròn mắt. - Thật sao? Ba tôi cũng tròn mắt. - Dạ! Cháu ba mẹ sẽ khỏe mạnh và thông minh. Và nếu…nếu có ăn ở thế nào đi nữa mẹ cũng không bao giờ mang tiếng về chuyện…mẹ chồng nàng dâu. - Tổ cha mày! Nghe mẹ mắng yêu, tôi nhẹ nhõm cả người. Sau thoáng ngỡ ngàng, mẹ tôi ăn vội cho xong bữa, tắt ti vi, đứng dậy giục đưa ông bà đến thăm cháu. Tôi muốn biết đứa con phát triển ra sao nhưng thoe hợp đồng một tháng chỉ được gặp 2 lần, mỗi lần 2 phút. Tôi đếm từng ngày. Không biết cảm giác của người đàn ông lần đầu có con trẻ thế nào, chắc cảm giác của tôi không giống họ. Tôi có con khi chưa là đàn ông! * * * Sáng sớm cả nhà tôi gọi taxi đến bệnh viện. Ba tôi diện bộ com lê màu đen đẹp nhất từ trước tới nay. Mẹ chuẩn bị bao nhiêu tả lót, khăn bông…Trông những chiếc quần áo bé tí xíu, dậy lên trong tôi niềm vui không thể tả. Từ nay tôi lên chức, cũng oai. Có con tôi phải đi đứng chậm rãi và chín chắn hơn. Thử đi qua lại trước gương cánh tủ, thấy cũng chẳng thay đổi gì. Thật ra thay đổi là chỉ trong ý nghĩ mà thôi. Chưa đến giờ đón con, tôi dạo tới dạo lui đếm bước. Giá như bệnh viện không cấm hút thuốc thì tôi hút cũng hơn cả gói rồi. Mẹ tôi hết đứng lại ngồi còn ba xoa xoa cái cằm râu mới cạo nhẵn bóng. Tay xách nách mang vào đến phòng, chiếc giường trống trơn với chiếc drap mới thay phẳng phiu, trắng tinh. Mai đã xuất viện cách đây một lát. Taxi đến chỗ Mai trọ. Khu nhà ọp ẹp ở quận vùng ven có dòng kênh đen chảy qua. Cô đã dọn đi đâu không rõ từ trước lúc sinh dù tiền trọ đã đóng trước đầu tháng. - Hay cô ta đã bắt cóc đứa bé? Mẹ tôi lo lắng. - Không thể được! Trông cô ấy hiền lành lắm!
  6. - Thời buổi này không thể cả tin được con ạ! Xưa nay mẹ tôi có tiếng tốt bụng, chưa bao giờ nghĩ xấu gì ai. Sao hôm nay mẹ tôi lại thế? Lo lắng quá thường làm cho con người ta không được tỉnh táo. Tôi nào có bình tĩnh gì. Sao Mai lại bỏ đi? Bỏ đi như thế để làm gì trong khi tôi chỉ mới gởi phụ cấp, phân nửa thù lao hôm nay mới đưa trọn gói. Trả sau, đó là ý muốn của Mai. Lẽ nào cô đổi ý đòi cao hơn? Tôi chợt nhớ đến thằng bạn làm báo. Gọi hai ba lần rồi cũng gặp lúc mạng không kẹt. Taxi lao vút, rẽ vào một khu chung cư cao cấp ở khu đô thị mới soi bóng bên dòng sông nhỏ cong cong hiền hòa, hai bên kè đá xanh. Mấy đọt dừa nước mới nhú xanh nõn. Không xa trung tâm thành phố mấy nhưng khung cảnh thật yên bình. Ở đây con tôi không bị ngửi không khí ô nhiễm của kênh rạch và an ninh quá an toàn. Mai đón chúng tôi ở khóm hoa dưới khoảng sân rộng với lớp cỏ mịn nhuyễn, vòi phun nước phun tia ở góc vườn. Mai cười nhưng không giấu được sự mệt mỏi. Mắt cô hõm sâu, thâm quầng. - Chào Mai! Mai qua đây ở luôn hay sao? - Một tháng thôi anh sau đó lại về chỗ cũ. Bên này mắc lắm! Cô cười buồn. Tôi đâu phải là Mai nên chẳng hiểu cô nghĩ gì. Chẳng hiểu phụ nữ nên tôi mới thế này. - Hãy để đứa bé lại thêm vài ngày cũng được, trong thời gian mang thai và sinh nở, em đã xem đứa bé như con ruột mất rồi! - Làm thế thì ngại lắm, thôi có gì ít bữa gia đình tôi sẽ bế con sang thăm Mai… Mẹ tôi bồng đứa trẻ hôn chùn chụt hết má này sang bên kia. Mai nhìn theo nước mắt cứ lăn dài xuống. Cô tiễn cả nhà tôi đến tận chân cầu thang máy. Tôi bước sau cùng, cứ ngoái đầu lại, sống mũi tôi cứ cay cay. Nhất định vài ba bữa tôi sẽ đưa con tới thăm Mai. * * *
  7. Tiếng trẻ con oa oa phá vỡ không khí nay vắng vẻ thương ngày. Thằng bé lại hay thức lúc nửa đêm và khóc quấy, tôi không tài nào ngủ được. Nó như con chuột con cứ dúi miệng vào ngực tôi tìm, nhồn nhột. Tôi phải tìm cho con một cái núm cao su. Ngậm được một lúc nó nhả ra, chắc biết bị người lớn lừa. Mẹ tôi pha sữa vào cái bình cho cháu bú giống mấy chị hàng xóm. Mấy chị sợ ngực xấu không cho bú bằng sữa mẹ. Thế có hơn gì con trai tôi không có mẹ đâu! Sang đêm thứ ba vẫn thức trắng, tôi không thể chịu nổi mới thấy mình phạm sai lầm chết người. Giá như tôi có vợ! Vợ chồng cùng nuôi con thì khỏe. Sức chịu đựng của đàn ông con trai sao bằng một người phụ nữ. Cũng may mẹ để tôi ngủ bù vào ban ngày lấy lại sức. Khuôn mặt đứa bé thay đổi từng ngày. Mẹ tôi bảo đứa trẻ sẽ thay đổi đến tám nét mặt. Có lúc tôi thấy nó giống Mai, có lúc lại giống em. Có hôm tôi dẫn xe ra đường, vô định. Tôi dừng xe trước cánh cổng quen thuộc. Chợt giật mình, người chủ mới đã sơn lại cánh cổng màu vàng khè, nhưng tôi cứ ngỡ vẫn màu xanh lá. Nghe tiếng trẻ khóc những người hàng xóm nhìn tôi ái ngại. Quan hệ bậy bạ để rồi người ta vứt trả con. Đáng kiếp! Nuôi con tôi mới thương cha mẹ hơn. Chòm xóm ngạc nhiên, thằng bé lớn rồi sao không cho đi trẻ. Để cháu ở nhà sẽ dễ mắc bệnh tự kỷ như cu Tí hàng xóm lầm lì chẳng nói chẳng rằng, thích gì làm nấy, có khi khóc cả ngày không nín. Cháu ở nhà với ông bà nội. Già lộn lại con nít nên hai ông bà chơi với cháu hợp lắm. Cứ nghĩ đến cảnh kẹt xe nước ngập, thằng bé ngóng cổ chờ người đến đón mỗi chiều mưa mà tội nghiệp. Thôi cứ ở nhà, cuối tuần tôi chở đến công viên tham gia chương trình Sao Bắc Đẩu. Ở đó cháu được chơi đùa những gì nó thích. Ở đó cu Bi không làm nũng khóc nhè, tự đứng dậy mỗi khi vấp ngã. Về nhà mở tủ lạnh lấy sữa uống, biết treo mùng trước khi đi ngủ. Sáng thức dậy luôn gấp chăn màn ngay ngắn. Cháu lớn như hòn bi lăn đều trên mặt phẳng. Rắc rối nhỏ, Bi không được vào lớp 1 khi chưa có chứng nhận đã học qua lớp chồi, lá, mẫu giáo. Bi đọc thông viết thạo, làm bốn phép toán khi chưa đầy năm tuổi. Không đến
  8. trường thì học ở nhà. Học ở đâu chẳng là học! Xét cho cùng, học cũng để có kiến thức! Không phải đến trường khỏi thi tuyển vào lớp 1. Trẻ em có quyền được đi học sao phải thi tuyển? Học ở nhà chẳng cần thức khuya dậy sớm chen lấn vào giờ cao điểm, không phải mắt nhắm mắt mở gặm bánh mỳ trên đường tới trường. Bi lớn, thầy dạy kèm cho văn võ song toàn. Nếu không được thi đại học vì không học phổ thông, gia đình tôi vay mượn và kiếm học bổng du học. * * * Dạo này việc nhiều, tôi làm suốt tuần ở công ty, về đến nhà đã khuya. Cả nhà đã ăn cơm, để phần tôi úp trong lồng bàn. Cu Bi cũng đã ngủ say. Ngày ngày ba mẹ thay tôi đưa cháu đến công viên tham gia chương trình Sao Bắc Đẩu. Có hôm Bi tự đón xe ôm hay chạy bộ. Càng lớn cháu càng nhanh nhẹn, thông minh, chắc do ảnh hưởng gen di truyền từ mẹ. Tôi rất an tâm về sự phát triển của con. Bỗng một hôm cu Bi hỏi: - Sao mẹ không về nhà với con hả ba? Thật tội cho con tôi. Bây giờ nó mới cảm nhận được sự thiếu vắng của người mẹ. Bây giờ có nói thật, Bi còn quá nhỏ, chi bằng dùng kế hoãn binh: - Mẹ con đi công tác xa, cũng sắp về rồi… - Ba nói xạo! Con thường gặp mẹ con! - Mẹ con thế nào? Tôi hoảng hồn. - Mẹ Mai hay cho bánh và hôn vào trán con…Còn… Bi học tính gây tò mò cho người khác khi nào vậy? Tôi vừa nói vừa cười: - Còn người mẹ nào nữa à? - Mẹ không nói tên, cũng thường cho bánh và hôn con nhiều lắm! Nghĩ đó là những chiêu của kẻ bắt cóc tống tiền, tôi khuyên: - Con không nên nhận bánh của người lạ nhé!
  9. - Nhưng mẹ rất thương con. Mẹ đẹp như cô tiên, hai má hồng hồng có nốt ruồi đỏ chót ở mép môi… Đôi mắt đen tròn? Hai má hồng hồng? Nốt ruồi son ở mép môi? Chẳng lẽ nào… * * * Đêm nằm một mình chiêm bao mộng mị. Chắc tôi phải đi bác sĩ khám quá! Ngoài trời mưa vẫn rơi. Trại Sáng tác văn học trẻ Cần Giờ 6.2011
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2