intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đếm thời gian

Chia sẻ: Choanhtrongconmua Choanhtrongconmua | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

52
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Định mệnh là sợi dây vô hình trói buộc người đàn ông và người phụ nữ lại với nhau. Cô bước từng bước nặng nề xuống cầu thang cố tìm lại chút ký ức còn sót lại từ những cơn đau đầu nhói buốt đến tận xương tủy – hậu quả của một đêm vật vã với những thức uống có cồn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đếm thời gian

  1. Đếm thời gian
  2. Định mệnh là sợi dây vô hình trói buộc người đàn ông và người phụ nữ lại với nhau. Cô bước từng bước nặng nề xuống cầu thang cố tìm lại chút ký ức còn sót lại từ những cơn đau đầu nhói buốt đến tận xương tủy – hậu quả của một đêm vật vã với những thức uống có cồn. Vốc một vốc nước lạnh vỗ vào mặt, cô soi mình trong gương. Cô đã trở thành cái gì thế này? Một cô gái lụy tình, một cô gái mượn rượu giải sầu vì thằng đàn ông ích kỷ – kiểu người mà cô trước nay vốn rất ghét. Cuộc đời thật trớ trêu. Cô gái trong gương nhếch môi cười nhạo. Cô thay vội quần áo và vớ lấy mấy chiếc bánh quy trong hộp nếu không cô sẽ bị muộn làm. Thế đấy, dù có bị thất tình thì vẫn phải đi làm. Không có người yêu vẫn sống được nhưng không đi làm… cô chết chắc. Thứ Hai nên không khí ở cơ quan cũng uể oải chẳng khá hơn tâm trạng của cô là mấy. Sẽ không như thế này nếu cả cuối tuần vừa rồi mọi người không phải vất vả chạy đôn chạy đáo lo cho chương trình kỷ niệm 10 năm thành lập công ty sắp tới. Con người ta lại cứ thích những thứ phù phiếm như thế. 1 năm, 5 năm, 10 năm…
  3. Người ta đặt mốc, đánh dấu rồi đặt tên cho những thứ như vậy. 7 năm, chính xác thì 4 ngày nữa là tròn 7 năm cô và anh yêu nhau. Giờ thì sao chứ? Những con số vô cảm đó, giờ chúng chẳng còn một ý nghĩa nào ngoài việc làm cô tổn thương. Những cơn đau đầu lại ập đến, đau đến mức đôi lúc cô đã có ý nghĩ muốn làm tổn thương một ai đó để họ cũng cảm nhận được nỗi đau này. Rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu rượu vậy? Cuối hạ với những cơn mưa không ngớt. Đường phố ướt nhẹp. Chà, thời tiết cũng phù hợp với tâm trạng của cô ghê! Nhâm nhi cốc cà phê, cô đứng gần cửa sổ ngắm nhìn phố xá bên dưới. Sắp hết giờ làm nhưng cô chẳng muốn về nhà một chút nào. Một phần vì cô ghét bị ướt một phần vì… từ giờ sẽ chẳng có ai đợi cô về nữa. -Em đứng đấy đi. Để anh lấy ô đã. Nhưng cô gái bướng bỉnh chỉ muốn chạy ngay ra chỗ anh thật nhanh.
  4. -Thật là, em chẳng bao giờ nghe lời anh cả. Dính mưa nhỡ ốm ra đấy anh lại phải chăm sóc em. Mệt chết được! -À, hóa ra là vậy. Tưởng anh quan tâm em ai ngờ… - Cô gái ra vẻ hờn dỗi. -Tất nhiên rồi. Chàng trai vẫn tiếp tục. -Nếu sau này anh mà bị ốm thì em cũng mặc kệ. -Em hứa rồi đấy nhé! Rồi cả hai phá lên cười. Mưa mỗi lúc một to hơn, những mảng ký ức cũng mờ dần cùng với tiếng cười nhạt nhòa trong tiếng mưa. Mọi người trong phòng đang xôn xao vì hôm nay có bão về rồi những lo lắng rằng những trận lụt lịch sử có thể lặp lại. Cơn bão cuối cùng của mùa hè. Thật tốt! Vậy thì cuốn đi giùm tôi tất cả, tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng thực
  5. lòng cô sẽ chẳng bao giờ quên được anh trừ phi cô bị mất trí nhớ. Chỉ là cô sẽ cố để không còn nghĩ đến anh từng phút từng giây như bây giờ nữa. Anh, đã là quá khứ rồi và quá khứ thì nên ngủ yên. Rẽ nước hai “con sông”, cuối cùng cô cũng về đến nhà. Cô ngập ngừng. Cô sợ một mình, sợ đối diện với cô gái mà cô nhìn thấy trong gương sáng nay, sợ nhìn thấy căn phòng bừa bộn với những chai rượu nằm lăn lóc, khăn giấy, những bức ảnh kỷ niệm… Do dự, cô tra chìa khóa vào ổ và bật đèn. -Yaaaaaaaaaaaaaaa Chuyện gì vậy? Cô giật mình vì những tiếng pháo giấy nổ liên tiếp. Trước mặt cô là những gương mặt cười toe toét sung sướng vì đã làm cho cô bất ngờ. -Gì thế này? Gì thế? Làm sao mà các cậu vào được nhà tớ?
  6. Cô không ngớt đặt ra các câu hỏi trong khi cả người thì đang bị kéo vào bàn trong phòng khách. Một chiếc bánh ga tô với nến cắm lung linh đang đợi sẵn chờ cô. -Chúc mừng sinh nhật! -Happy birthday! Đủ thể loại các kiểu chúc mừng từ bạn bè cô. Mọi người nhao nhao dí dí vào mặt cô những hộp to hộp nhỏ lòe loẹt màu sắc. Bỗng cô bạn thân đập bộp vào đầu cô một cái. -Này, đừng nói là mày cũng quên cả sinh nhật mình đấy chứ! Vẫn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình của cô cả lũ lao vào đánh túi bụi.
  7. -Đánh nó đi. Tụi mình vất vả cả buổi để cuối cùng nó thể hiện cái vẻ mặt như kiểu “Các người đang làm gì trong nhà tôi thế này?” à. -Còn tao đã khổ nhục chôm chìa khóa nhà nó. -Thôi đi, không có Minh Tinh này lên kế hoạch thì làm sao mọi người có thể hoàn thành được hả? -Lại đùa! Ai là người phải gò công làm xe ôm đưa các bà đi mua hết thứ nọ đến thứ kia hả?
  8. Cứ thế sinh nhật thứ 27 của cô trôi qua trong ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp của bạn bè. Cô thực sự đã quên mất ngày sinh của mình. Người ta vẫn nói càng nhiều tuổi phụ nữ càng muốn giấu đi số tuổi thực của mình. Cô đã là một bà chị già, không còn trẻ trung như các em xì-tin nữa nên đáng nhẽ sinh nhật cô sẽ chỉ là những ly rượu, tiếng nhạc ồn ào trong các quán bar cùng những đứa bạn già chí cốt khác. Thế mà những đứa bạn già chí cốt đó vẫn có thể cho cô một một sinh nhật đáng nhớ như thế này như thể cô vẫn còn là một cô gái sắp đón tuổi 18 đầy mơ mộng cách đây 9 năm vậy. Ngoài kia mưa bão to như thế nào cô chẳng biết nhưng trong
  9. này chỉ có tiếng cười mà thôi. Không một lời an ủi, không một tiếng động viên cũng chẳng ai hỏi vì sao cô và anh chia tay hay mọi chuyện diễn ra như thế nào cứ như anh chưa từng tồn tại. Cả lũ ngồi đánh bài rồi kể chuyện ma đến đêm. Khi những cơn buồn ngủ kéo đến thì ai nấy cũng đều đã thấm mệt. Cô mơ màng giữa những ánh đèn, những dây tua- rua trang trí lóng lánh đủ màu sắc rồi những khuôn mặt mờ dần, mờ dần cho đến khi tất cả bị bao trùm bởi một màu đen đặc quánh. Cô thấy anh đang đứng đó, nơi phát ra ánh sáng mờ nhạt, một mình. Cô bước đến gần hơn để chắc chắn rằng đó là anh. Đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười hiền hòa. Chính là anh. Cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi. Anh ra hiệu cho cô nắm lấy tay anh rồi dắt cô đến trước một cánh cửa. Cô đi theo anh trong vô thức, tất cả những gì cô cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay anh, rất gần. Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa. Một thế giới thật khác so với chỗ cô vừa đứng cách đây không lâu: Một cánh đồng xanh bao la ngập tràn ánh nắng, gió thổi lồng lộng. Và trong thế giới ấy chỉ có cô và anh. Nhưng cô chưa kịp tận hưởng giây phút
  10. tuyệt vời ấy thì hình ảnh anh biến mất, cánh đồng xanh ngút ngàn cũng biến mất trả lại không gian màu đen ban đầu. Những hình ảnh khác bắt đầu xuất hiện. Cô thấy anh và cô của những ngày trước. Hai người đang cãi nhau. Công việc của anh không tốt. Anh quăng đồ đạc khắp nơi còn cô thì gào khóc trong nước mắt. Rồi anh nói chia tay. Cô ngã quỵ xuống như một con rối bị đứt dây, tan đi như một làn khói, hình ảnh đó mau chóng bị màn đêm đen nuốt chửng. Rồi cô lại thấy chính mình đang điên cuồng níu kéo anh, hàng trăm tin nhắn, cuộc điện thoại. Và hình ảnh cuối cùng, lúc cô quay cuồng trong men say. Tất cả vội vã hiện ra rồi cũng nhanh chóng tan biến đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình cô đơn độc. Anh đi rồi, cô phải chấp nhận sự thật đấy. Không, không… cô không thể để anh đi như vậy được! KHÔNG! Cô tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi, hơi thở dồn dập. Ánh nắng chiếu xuyên qua những tấm rèm cửa rọi vào mặt làm cô nheo mắt. Trên bàn có một tờ giấy nhắn của bọn bạn. Chúng nó đã dọn dẹp bãi chiến trường của tối hôm qua hộ cô và đã về từ sớm. 1 tháng kể từ khi chia tay, anh vẫn ám ảnh cô trong cả những giấc mơ.
  11. Cô bước xuống giường, kéo rèm để căn phòng hứng trọn những tia nắng ấm áp cuối hạ. Anh đã không còn ở bên cô nhưng gia đình và bạn bè vẫn luôn ở đây, vẫn luôn lo lắng và quan tâm tới cô. Những ngày qua cô đã làm cho họ phải lo lắng quá nhiều rồi. Cho dù trái tim này vẫn đau và không biết đến bao giờ sẽ khỏi nhưng chắc chắn cô sẽ mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn vì biết đâu, những chuyện như thế này sẽ lại xảy ra một lần nữa… Tại một nơi khác… Sân bay Nội Bài. 5h sáng. Cảm nhận làn sương mỏng manh qua từng nhịp thở mệt mỏi, anh chầm chậm kéo chiếc va li. Không việc gì phải vội, chuyến bay đi Milano của anh 1 tiếng nữa mới khởi hành. Anh đã tàn nhẫn bỏ lại tất cả, bỏ lại cô. Anh biết cô sẽ hận anh, sẽ căm ghét anh. Nhưng cô sẽ chỉ ghét anh trong 1 tháng, 3 tháng, 1 năm… rồi cô sẽ quên anh, quên đi gã đàn ông xấu xa đã làm cô phải khóc, rồi cô sẽ chẳng còn nhớ đến sự tồn tại của anh nữa. Ai mà biết được. Tờ giấy khám sức khỏe chẩn đoán anh bị u não được cất kỹ dưới đáy va li. Thời gian của anh chỉ còn được tính bằng tháng. Anh đã bỏ cả thói quen đeo đồng hồ vì anh sợ tiếng kim lạnh lùng chạy qua những con số vô cảm. Đừng vội nghĩ rằng anh
  12. cao thượng, rằng anh ra đi vì không muốn làm gánh nặng cho cô. Thực ra anh rất ích kỷ. Anh lo sợ cô sẽ nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình, lo sợ cô sẽ thương hại anh, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh. Vì thế, anh đã bỏ rơi cô trước khi cô bỏ rơi anh để ít nhất nếu cô có nhớ đến anh cũng sẽ là một “anh” khỏe mạnh với nụ cười rạng rỡ trên môi chứ không phải “anh” yếu ớt đợi ngày tử thần đến mang đi. Giờ anh sắp rời xa cô trở về với đất nước mà anh với cô đã từng chọn làm nơi hai người sẽ hưởng tuần trăng mật. Ngày hôm đó như vừa mới đây thôi! Giữa muôn vàn đất nước, anh lại chọn Việt Nam để làm việc cũng giống như giữa muôn vàn người, cô lại chọn anh vậy. Định mệnh đưa anh đến thì cũng chính nó mang anh đi. Tiếng cô tiếp viên thông báo chuyến bay Hà Nội – Milano sắp cất cánh, anh xách vali đứng dậy. Anh quay lại nhìn, tưởng tượng ra cô đang đứng đó vẫy chào anh. - Tạm biệt. Chúc em hạnh phúc!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2