intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đưa em đi khóc

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hồng Ngọc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

117
lượt xem
13
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đưa em đi khóc Thứ 7. 6h pm. Quân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống. Chỉ một áo thun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồng không vào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản. Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộp rộng thùng thình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan: - Anh à! - ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào? - Em… Mà thôi, cho e...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đưa em đi khóc

  1. Đưa em đi khóc Thứ 7. 6h pm. Quân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống. Chỉ một áo thun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồng không vào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản. Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộp rộng thùng thình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan: - Anh à! - ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào? - Em… Mà thôi, cho e nốt chiều nay của anh nhé! Để... để... anh chiều ý em một tẹo được không? Quân bật cười trước câu hỏi mà cứ như một lời mặc cả của nó, gật đầu: - Sẵn sàng thôi! Em muốn gì bây giờ nào? - Em muốn khóc. Trong một giây, không ai nói gì cả. Nó hạ cổ áo xuống, để toàn bộ gương mặt lộ ra nhợt nhạt, không sinh khí. Chỉ còn một đôi mắt vừa tạnh nước, giờ đang trong suốt nhìn Quân với cái nhìn trống rỗng. Một thoáng thôi, rồi Quân quay đi, dựng xe lên: - Lên đi, anh đưa em đi khóc. Phố dài chập tối đông nghịt người. Chiếc xe vẫn lướt thật êm. Quân luôn nhìn thẳng, không ngoái lại nó một lần. Nó cũng nhìn thẳng, nhìn vào gáy Quân, rồi nhìn qua gáy Quân để thấy phố phường bao nhiêu thanh âm náo nhiệt cứ lần lượt rảo dưới chân, nhiều nhiều cho đến khi tất cả chỉ còn đọng lại những vệt sáng nhiều màu lấp lánh. Quân quành tay lái lên đường đê. Đường đê hun hút gió. Cầu vượt cao chấp chới. Những vòng quanh đường rẽ liên tiếp như xoắn ốc. Chiếc xe cứ đi, hai người cứ nhìn, nhìn cùng một hướng với những ý nghĩ không có điểm nào chạm nhau. Rùng mình vì gió, nó buột miệng: - Hết một vòng thành phố chưa ạ? - Gần rồi, em. Nếu mình quay về đến nhà thì vừa tròn. - Đừng về! – Nó hốt hoảng – Em vẫn chưa khóc được. Anh chưa xong việc với em đâu! Quân lại cười, t iếng cười thứ hai nó nghe thấy trong ngày. Nhún vai như để chê trách sự nhũng nhiễu trẻ con, Quân hạ ga cho xe chạy chậm dần. Rồi hỏi: - Em à, vậy là chuyện gì nào? - Một chuyện buồn thôi. – Nó trả lời bằng giọng nhẹ tênh – Em bối rối quá, có ai ở cạnh em bây giờ thì tốt hơn em để em một mình. Và... anh là người em chọn. Cũng đã quá lâu anh em mình không gặp nhau. Anh sẽ không ép em nghe theo một lời khuyên nào cả, phải không? - Nếu em chẳng coi những điều anh nói có tí tẹo kí lô gì thì đương nhiên là không rồi. Anh chẳng thể làm điều đó tốt hơn người yêu em được? - Thế mà bao lâu nay em cứ nghĩ chính anh mới là người yêu của em cơ đấy. Hoá ra là em nhầm sao? – Nó bật cười châm chọc. Quân cũng cười phá lên. ừ nhỉ, những lời âu yếm, cách xưng hô “Anh à”, “Em à” ngọt ngào, một cú điện thoại hẹn hò thứ Bảy… đó đều là những điều mà chỉ một đôi tình nhân trẻ mới dành cho nhau. Ngay cả cái kiểu phóng tít mù trong im lặng để lắng nghe nỗi
  2. buồn thế này cũng là một hành động đặc chất yêu đương. Thế có nghĩa là hai người yêu nhau? - Như thế thì… diễm cho anh quá. Vào một tối đẹp trời, anh bỗng nhận ra mình đã được em yêu, mà lại là từ lâu rồi chứ. Anh với em quen nhau cũng được hơn năm, em? - Em nhớ mang máng thế – Nó khẽ cắn tóc – Mùa đông, hôm ấy lạnh cực thì phải? - ừ, cưng mặc áo đỏ. Nói rất nhiều, rất đanh đá. Anh không thích con gái như thế. - Em cũng không thích những người phải để em nói nhiều và đanh đá. Cãi nhau với anh rất thú vị, nhưng cũng phí thời gian lắm. Anh nên học cách chiều con gái đi. Nếu không thì anh còn một mình dài dài, còn bị em quấy nhiễu dài dài! Quân quay lại, áp (hờ) mặt vào má nó ra chiều tình cảm. Nó cũng giả bộ ngượng nghịu, giọng ngọt ngào đầy chất trào phúng : - Chà, lãng mạn ghê cơ, em đang được yêu kìa! Thế là lại im lặng suốt con đường dài. Sau câu chuyện làm quà, ai nấy trở về với đúng tâm trạng thực: nó thẩn thơ nhìn trời nhìn đất, đột nhiên thấy lòng nhẹ nhàng, thơ thới. Còn Quân, vẫn lượn tay lái, vẫn mái tóc bồng, vẫn nhìn thẳng, không làm phiền cô gái nhỏ ngồi sau vì những câu hỏi gặng “Có chuyện gì thế ?” “Tại sao huh em?”... Thực ra, hai người chẳng yêu đương, càng chẳng phải là bạn bè thân thiết , đây mới là lần gặp thứ ba trong hơn một năm quen biết (lần thứ nhất tình cờ, còn lần thứ hai thì đúng là thảm hoạ!) Sau lần ấy, mối quan hệ được duy trì ở độ trung bình, thỉnh thoảng cũng chuyện trò đôi câu nhưng không hợp tính – tranh cãi suốt đến mức chẳng ưa nổi. Rồi chỉ một lần đùa nhau, hai đứa nhận là người yêu, từ đấy cứ mở miệng ra là “anh à” với “em ơi”, bất chấp là trên đường đông đúc, trước mặt bạn bè hay đang ỉ ôi điện thoại. Đơn giản là vậy, không hơn chút gì! Đột nhiên, nó chẹp miệng: - Thôi anh à, đừng đi nữa. Em muốn vào một quán Highlands. Xe lập tức đổi hướng. Chỉ vài phút sau, nó đã thấy mình yên vị trong chiếc ghế bành đỏ bên khung cửa kính trong suốt ở tầng một của trung tâm thương mại sầm uất , đã nghe tiếng nhạc Jazz loang loáng nhộn nhịp. Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rất xa. - Em à, tóc em rối hết rồi kìa. Chắc tại gió quá hả? – Quân mở đầu đoạn hội thoại với vẻ giản dị nhất có thể. - Em cũng chẳng cần mượt mà làm gì. Có ai vuốt đâu cơ chứ! – Nó ngậm thìa kem trong miệng, nói lúng búng. - Dù sao thì anh cũng thích mái tóc lù xù này hơn. Trông thật hơn, ngầu hơn, giống em hơn. - Em cũng thích những anh chàng không thích con gái tóc mềm. Tóc em xơ, quăn, gai, thế nên em thích. “Một năm nay rồi cưng vẫn thế, chẳng dịu dàng đi được chút nào!” Quân nói thầm bằng mắt, đủ để nó bật cười to. Viền môi vẫn dính vệt sữa kem, nó thở hắt ra: - Nhưng anh ấy thì lại không thích. Thế là đã rõ. Một trục trặc mang tên tình yêu. Quân nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đang tái nhợt vì gió vẫn cứ nhấm nháp kem ngon lành, đến ly thứ... 3 rồi đấy. ánh sáng vàng hắt từ chiếc chụp đèn lơ lửng bên trên làm mờ đi từng đường nét thanh thanh trên gương mặt , một cánh mũi cao này, một đôi môi tròn này, một cặp mắt dài nữa chứ. “Em à, em cũng xinh đấy nhỉ, sao trước đây anh không nhận ra?” Quân hỏi. “Vì em không muốn để anh nhận ra. Nhận ra rồi, anh yêu em, anh khổ.” Nó thản nhiên. Thêm một chút nữa để nó ăn hết ly kem. Ly cà fê nâu nóng của Quân vẫn còn nghi ngút
  3. khói. Người bồi bàn nhanh chóng dọn kem đi, nó gọi thêm một chanh đá, rồi tự cười mình: - Tối lạnh, tim lạnh, giờ cho cái cổ họng cũng lạnh nốt . Lạnh từ trong ra ngoài thì thôi. - Anh bảo thay cho em một chocolate nóng nhé? Anh không muốn em viêm họng chút nào. - Không! – Nó mỉm cười ngọt lịm như đường. Quân cũng cười xoà. - Thôi, anh thua em rồi. Anh chỉ đang băn khoăn gã nào liều mạng dám làm em buồn? Nó cúi xuống, thở dài. Biết nói gì? Hay chẳng nó i gì cả, cứ giấu những phiền muộn này làm của riêng, chỉ cần có một ai đó ở bên để nó tự bình tĩnh lại. Đấy cũng là lý do nó gọi Quân đến tối nay, khi tâm trạng bỗng chốc hẫng hụt mà chẳng tìm được ai hợp lý nhất cho tình huống của nó. Bạn thân, người thân, người yêu... tất cả sẽ chẳng để nó yên với hàng nghìn những lời an ủi, khuyên răn, trách cứ mà ngay lúc này, nó không thể chịu đựng. Chỉ còn Quân! Sau cùng, nó khẽ đáp: - Anh muốn em kể chuyện gì bây giờ? Rằng em đã yêu nhầm người, người cũng yêu nhầm em, rằng bọn em không thể tiếp tục, mà lại lằng nhằng chưa muốn chia tay. Hay rằng em đang thấy mình hoàn toàn mất phương hướng ? - Em hãy kể chuyện nào làm em buồn, chuyện nào em thấy quá sức cáng đáng của mình ấy. Yêu nhầm ư, đời người ai chẳng có vài lần. Yêu thật mới khó chứ yêu nhầm thì dễ lắm, em à - Quân khẽ cười, giọng đột nhiên nghe xa xôi- Phương hướng ư, em đang đi con đường nào, em có biết chắc không mà lại muốn nhìn rõ cả những thứ vẫn còn tít mù phía trước? Yên tĩnh. Chanh đá cũng hết, chỉ còn một vòng tròn nước đọng lại trên bàn kính mà ngay phía dưới là một chậu hoa tím nhỏ xíu. Lần này, nó gọi thêm đá bào, kiên nhẫn nhìn những viên đá tan dần trong ly nước khoáng trong suốt . Thêm bao nhiêu đá mà vẫn thấy chưa đủ lạnh, nó đặt tay lên má, áp những ngón buốt cóng vào gờ môi: - Em thấy trống rỗng và bối rối lắm, nhưng thật tâm lại không muốn nghe lời khuyên nào hết. Chính em chứ không ai khác phải tự giải quyết việc của mình. Trước khi anh đến, em đã muốn khóc lắm mà không được. - Thế thì em khóc đi. Anh chờ đây. Quân nói thế rồi nhìn nó khóc thật. Nước mắt ngắn dài lã chã rơi, nhưng không thành tiếng. Cái sự khóc chỉ có nước mắt mà không có tiếng động gì mới thật là kỳ lạ: mắt nó vẫn mở to, miệng vẫn mỉm cười, mũi không đỏ lên mà chỉ có nước mắt rơi thành dòng, thành lối. Quân không cản, không hỏi, cũng không đưa khăn giấy. Quân chờ cho đến khi nó mỉm cười: - Nhẹ lòng hơn rồi chứ? Anh hiểu em mà, vì em giống anh. Mình hay cãi nhau cũng vì cái giống ấy thôi, em nhỉ? Thêm dìu dặt một bản ballad dịu dàng ngân nga từ đâu đó. Những ánh mắt nhìn nhau nửa thẳng thắn, nửa ngập ngừng, không lạnh lùng mà cũng không tình cảm. Cứ lặng thinh như thế, cho tới khi Quân đột ngột đứng lên: - Đi! Nếu em giống anh, em đã biết là anh muốn đưa em đi đâu rồi đấy! - Rạp xiếc! – Nó reo to hào hứng. Ngày đã qua với những tiếng cười trong. Nó tạm cất nỗi buồn của mình vào góc trái của lồng ngực, hy vọng mình có thể đánh rơi ở đâu đó hoặc chí ít thì cứ cất ở đấy, tối về nhà tự suy ngẫm sau. Hãy cứ vui lên ở cạnh Quân đi đã, vui vào một thứ Bảy đẹp trời có “người yêu” bên cạnh, có người tìm thấy và đưa mình ra khỏi nỗi bối rối, tâm trạng lo lắng trước khi phải quyết định một điều quan trọng. Dẫu cho chỉ là một ngày…
  4. Đưa nó về tận cửa, Quân mở cốp, lấy ra một con gấu bông màu đỏ . “Tặng em này, khi nào sợ buồn thì ôm chặt lấy. Cứ coi là anh thay người yêu em tặng em đi, đặt tên nó theo tên cậu ta cũng được. Anh tin là rồi em sẽ tìm thấy cậu ta.” Nó dừng chân, nhìn Quân thật lâu. Đèn đường sáng, trời sao sáng, đôi mắt sáng. Và nụ cười hồn nhiên: - Em thấy mình thật lạ. Quen nhau, hiểu nhau mà không yêu nhau chút nào . Còn tất cả những người mà ta tìm kiếm, ta yêu thì lại khác ta nhiều quá. Vì sao thế? - Hai mảnh giống hệt từ hai bộ ghép hình giống hệt thì đi với nhau làm sao được hả cưng. Anh với em, dù là mình có tìm thấy nhau thật đấy, nhưng tìm thấy đâu có nghĩa là sẽ có được, và muốn có được, phải không nào? - Em sẽ đi tìm. Và nhất định sẽ tìm thấy, anh à. Câu nói cuối cùng thốt ra vừa với lúc Quân đã quay xe. áp lớp bông mềm của con gấu lên má, nó không nghĩ gì nữa. Nhớ lại lời Quân: “Khi nào buồn rầu vô duyên, hãy đi xem xiếc. Suy nghĩ phức tạp làm gì, em không thấy đời vẫn còn nhiều niềm vui lắm hay sao?”, nó nhẹ cười. Thôi, vui lên đã, cứ để nỗi buồn cho ngày mai. Vì ngày mai thế nào chẳng có ít nhất một niềm vui mà ta nên đi tìm. Cứ tìm đi, tìm hoài rồi cũng sẽ thấy thôi mà… Giang Anh
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2